Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 62: Thiên Nhai Lộ Viễn Sau Này Không Gặp Lại

Đạo Tế đứng ở một bên, nhìn bộ dáng hai người Giang Lưu cùng Cao Dương tình thâm ý trọng, có chút xấu hổ sờ lên mũi, không biết nên xử lý thế nào.

Kỳ thật, Đạo Tế đã sớm biết tình cảm Giang Lưu cùng Cao Dương, ban đầu lúc lần đầu gặp mặt ở Trương viên ngoại, hai người bọn họ đã như hình với bóng rồi.

Chẳng qua lúc này đã không giống ngày xưa, Giang Lưu không còn là một Tiểu Sa Di không có danh tiếng gì, hắn đã đốt lên mười hai điểm Hương, trở thành tăng nhân phật duyên sâu nhất khắp thiên hạ, càng là gương mẫu cho tăng nhân thiên hạ.

Đối với vấn đề tình cảm Giang Lưu cùng Cao Dương, trong lòng Đạo Tế cũng đã ý kiến phản đối, thân là đệ tử mười hai điểm Hương, mỗi tiếng nói cử động của hắn hẳn phải thập toàn thập mỹ mới đúng.

Chẳng qua, thời gian này ở chung, hắn lại kính nể đối với Giang Lưu không thôi, lúc này đứng ra nói, chuyện nào nên làm, chuyện nào không nên làm với Giang Lưu? Đạo Tế còn nói không ra miệng được.

- Giang Lưu, chúng ta đi thôi. . .

Đôi tay Cao Dương nắm lấy tay Giang Lưu, ánh mắt mang theo từng tia từng tia tình ý nhìn Giang Lưu, thấp giọng nói.

- Đi? Muội muốn đi đến chỗ nào?

Giang Lưu không ngu ngốc, lời Cao Dương hiển nhiên không phải đơn thuần ý tứ quay lại Trường An Thành.

- Chuyến đi Phù Đồ Sơn lần này, vô luận bầy yêu Phù Đồ Sơn hay nhân loại chúng ta đều tổn thất nặng nề, sống chết chưa biết, nếu chúng ta cứ thế trốn đi, chắc hẳn người khác sẽ cho rằng chúng ta đã táng thân trong bụng yêu, chúng ta tìm chỗ không người bắt đầu ẩn cư, bình bình đạm đạm sống qua thời gian có tốt hay không?

Đôi mắt Cao Dương đẹp như nước nhìn chằm chằm Giang Lưu, mở miệng lên tiếng.

Mặc dù Giang Lưu đã sớm có hứa hẹn, Cao Dương cũng đáp ứng chờ hắn, nhưng hôm nay tựa hồ là cơ hội có thể cao chạy xa bay, cái này tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Lời Cao Dương nói để tâm thần Giang Lưu rung động, xác thực, nếu như cứ thế bỏ đi thì xem như lần hàng yêu phục ma này mình đã bị bỏ mạng, tựa hồ rất có thể giấu được Đại Phật Tự cùng Đường Hoàng.

Cho dù đã từng nói, phải đường đường chính chính cưới Cao Dương, nhưng khi đó Giang Lưu cũng không biết mình là Đường Tăng, nếu có thể trốn thoát khỏi bàn cờ này, cho dù vi phạm lời hứa đã từng nói cũng không tiếc.

Huống hồ, mình cùng Cao Dương - hai người lưu lạc giang hồ, làm một đôi giang hồ hiệp lữ, đây cũng chính là mộng tưởng của mình mà.

Chẳng qua, trong lòng mặc dù động, thế nhưng nghĩ đến thân phận chính mình là Đường Tăng, trong lòng Giang Lưu lại phảng phất bị một chậu nước lạnh giội xuống.

Người khác không biết tình huống mình, thế nhưng chính Giang Lưu hắn lại rất rõ ràng.

Đi về phía Tây thỉnh kinh chính là đại sự Phật giới trước mắt, chuyện này Chư Thiên Thần phật đều phi thường chú ý, nếu mình chẳng qua là một tăng nhân thế gian mà thôi thì dù có tôn quý thế nào đi nữa chỉ cần trốn đi ẩn cư thì thật có thể lừa qua triều đình cùng Đại Phật Tự.

Thế nhưng, Phật Tổ cùng Bồ Tát trên trời có thể buông tha cho mình sao? Có thể ngồi nhìn mình nam nữ hoan ái, vứt xuống đại nghiệp thỉnh kinh sao?

Cũng chẳng có ai biết Bồ Tát cùng Phật Đà sẽ dùng thủ đoạn gì áp bách mình đi vào khuôn khổ! ?

Lấy thực lực mình bây giờ, cho dù chỉ là một Yêu Soái cũng không đối phó được, làm sao có thể phản kháng Bồ Tát cùng Phật Tổ trên trời?

- Giang Lưu, vì cái gì huynh không nói? Huynh luyến tiếc danh lợi hiện tại sao! ?

Thấy bộ dáng Giang Lưu trầm mặc không nói, Cao Dương hỏi, gương mặt xinh đẹp xuất hiện nét giận dữ.

- Ta há lại là dạng người này! ?

Thấy bộ dáng Cao Dương tức giận, Giang Lưu lắc đầu nói.

Đang lúc nói chuyện sửa sang lại tin tức trong đầu một chút, sự tình đi Tây Thiên thỉnh kinh hiện tại còn chưa bắt đầu, mình đương nhiên không thể nói rõ ra:

- Muội cũng biết ta đốt lên mười hai điểm Hương, hẳn là Tây Thiên Bồ Tát chuyển thế, vì cái gì chuyển thế? Có lẽ ta có nhiệm vụ gì rất trọng yếu? Nếu cứ vậy rời đi, mai danh ẩn tích, có lẽ Phật Tổ sẽ không tha thứ cho ta?

Không thể công khai nói sự tình đi Tây Thiên thỉnh kinh ra, nếu không khó mà giải thích, Giang Lưu chỉ có thể lấy ngữ khí suy đoán để nói một hai.

- Huynh chớ lấy cớ dạng này, nếu như Phật Tổ thật có nhiệm vụ gì giao cho huynh, trực tiếp để cho Phật Tổ đứng ra nói cho huynh là được, có thể sau này sẽ có, vậy sau này hãy nói; nếu huynh luyến tiếc danh lợi mình bây giờ, ta cũng sẽ không dây dưa với huynh nữa.

Cao Dương trời sinh tính khid sảng khoái, làm việc lưu loát, nói.

- Nếu huynh thích thì ta liền yêu, phấn đấu quên mình, nhưng nếu huynh không bỏ danh lợi được, thẳng thắn nói ra là được, còn nếu như huynh cố kỵ những phỏng đoán kia? Bất quá chỉ là vì không quả quyết mà thôi.

- Nói đến tình cảm, ta không cầu thiên trường địa cửu, nhưng cầu một phút thời gian mà thôi, chỉ cần hai ta thực tình yêu nhau, cho dù huynh phỏng đoán là sự thật, cho dù ta rơi vào kết cục thịt nát xương tan, cũng tốt hơn chưa có ngày nào bên nhau, cả đời phải sống trong tiếc nuối.

Thân là một nữ tử, đã nói đến phân thượng này, có thể nói hoàn toàn vứt bỏ đi tự trọng của một nữ tử rồi, khiến lòng người cảm động không thôi.

Trầm mặc chốc lát, Giang Lưu dứt khoát gật đầu:

- Thôi được, nếu muội đã suy nghĩ kỹ càng, vậy ta bồi tiếp muội là được, nếu thật sự có kiếp nạn gì, hai ta cộng đồng đối mặt.

- Sư huynh!.

Mặc kệ Cao Dương nói cái gì, Đạo Tế bên cạnh đều không có ý tứ xen vào, thế nhưng nghe được Giang Lưu trả lời đáp ứng, thần sắc Đạo Tế đại biến, kinh hô.

- Đạo Tế, nếu ngươi còn coi trọng tình nghĩa giữa chúng ta, xin ngươi hỗ trợ!

Giang Lưu xoay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm Đạo Tế.

- Sư huynh, ngươi chính là Bồ Tát chuyển thế, tương lai tất sẽ trở thành lãnh tụ Phật Môn chúng ta, ngươi làm như vậy, đáng giá không?

Sắc mặt Đạo Tế mang theo thần sắc khó khăn, khuyên.

- Sư đệ!

Giang Lưu nghiêm túc nhìn Đạo Tế, không có trả lời đáng giá hay không đáng, nhưng ánh mắt kiên định, cũng đã là câu trả lời tốt nhất.

Nghiêm túc nhìn Giang Lưu, nhìn hắn hoàn toàn không có chỗ trống quay lại nào, trên mặt Đạo Tế nhăn nhó.

Trầm mặc hồi lâu, thở dài một tiếng:

- Ngày đó gặp mặt sư huynh ngươi tha ta một mạng, chuyến đi Trấn Ma Điện, càng là tình nghĩa vượt quá tính mệnh, thậm chí còn tặng cho ta hai phật bảo, ân tình này, Đạo Tế cả đời khó quên, lần này ta về Đại Phật Tự, sẽ nói với sư phụ, ngươi táng thân bụng yêu, chẳng qua nếu lời nói dối này bị khám phá, có lẽ ta cũng sẽ trở thành tội nhân Phật Môn.

- Đa tạ!

Nghe Đạo Tế trả lời đồng ý giúp đỡ, trong lòng Giang Lưu vui vẻ, vừa áy náy, vừa cảm động, thiên ngôn vạn ngữ, tất cả đều hội tự thành hai chữ đa tạ mà thôi.

Giang Lưu cùng Cao Dương hai người, tay nắm tay, cáo từ Đạo Tế, chuyển thân rời đi.

- Sư huynh, hôm nay từ biệt, thiên nhai lộ viễn, sau này không gặp lại. . .

Nhìn thân hình hai người rời đi, Đạo Tế chấp tay hành lễ, miệng thấp giọng nỉ non.

. ..

Cửu Tiêu Vân Đoan, Quan Âm Bồ Tát ngồi trên đài sen, ở trên cao nhìn xuống chúng sinh, ức vạn sinh linh tựa hồ cũng chỉ ở trong mắt nàng, nàng có thể thấy rõ ràng.

- Kim Thiền tử cho dù chuyển thế mười lần vẫn có tuệ căn như thế, sự tình tây hành còn chưa bắt đầu, hắn lại có thể mơ hồ đoán được mấy phần sao?

- Cũng may bản tọa đã mượn một luồng hồng tuyến ở chổ Nguyệt lão, để tình cảm bọn hắn như lửa cháy đổ thêm dầu, nếu không, lấy sự tỉnh táo của Kim Thiền tử, chỉ sợ rằng hôm nay sẽ không đáp ứng bỏ trốn, A Di Đà Phật, cũng may hết thảy đều nằm trong kế hoạch. . . .