Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 46: Tiểu Ma Nữ Đáng Yêu

- Tê, thật là lợi hại, hắn, hắn chỉ vừa mới bước vào Thông Mạch cảnh đây sao?

Đạo Tế còn chưa kịp xuất thủ đâu đã thấy trong chớp mắt mà Giang Lưu tru sát một quái vật, trong lòng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Tựa hồ hai ngày thời gian mà thôi, thực lực hắn tăng cao một bước rồi?

- Quả nhiên, Hàng Ma Xử này trong Trấn Ma Điện, quả thực là bảo bối để đánh quái tăng cấp tốt nhất.

Đạo Tế cảm thấy thực lực Giang Lưu lại tăng lên, thế nhưng chính Giang Lưu lại rõ ràng, tất cả những thứ này đều là công lao của Hàng Ma Xử, không chỉ kèm theo 70 điểm công kích, chủ yếu hơn là hiệu quả bị động Hàng Ma Côn.

Đối với mục tiêu loại yêu ma quỷ quái, có thể tạo thành 30% tổn thương ngoài định mức, tự nhiên, chiến đấu cùng những quái vật trong động ma này, thực lực Giang Lưu biểu hiện ra cao hơn thời điểm trước đó luận bàn cùng Đạo Tế một đoạn.

Tay khẽ vẫy, một trăm linh tám khỏa Tử Đàn Phật Châu được bắn ra quay về tới trong tay Giang Lưu, một lần nữa hóa thành một chuỗi, mang trên cổ mình, Giang Lưu lại lần nữa giơ Hàng Ma Côn lên, đồng thời xoay đầu quát:

- Ngươi ngẩn ra làm gì? Còn chưa động thủ?.

- A, biết rõ…

Giang Lưu quát lớn để Đạo Tế lấy lại tinh thần, gật gật đầu, vội vàng cùng Giang Lưu xông tới.

Chiến đấu, có lúc so đấu chính là khí thế, vừa rồi trong nháy mắt Giang Lưu tru sát một quái vật để cho vài con quái khác giật nảy mình. Cho nên, mắt thấy hai người bọn họ xông lại, tâm thần đại loạn, mấy con quái này tuy đông hơn ngược lại bị hai người Giang Lưu chế trụ.

Thực lực mấy quái vật này xác thực rất mạnh, một phen kịch liệt chém gϊếŧ, Giang Lưu cũng bị những quái vật này cắn xé nhiều lần, trên thân cũng bị móng vuốt vẽ vài cái.

Bất quá cũng may tăng phúc phòng ngự tự thân rất mạnh, đặc biệt là Minh Vương Miện kèm theo 180 phòng ngự, còn bổ sung hiệu quả hút máu.

Cho nên, thương thế trên người, chậm rãi khôi phục từng lần Giang Lưu đánh trúng vào những quái vật này.

Theo thời gian chuyển dời, từng quái thú lần lượt bị gϊếŧ, áp lực trên người bọn Giang Lưu, giảm đi không ít.

Đến lúc một linh cẩu quái thú cuối cùng lớn nhất bị tru sát xong, hai người đều có chút mỏi mệt thở phì phò.

“Nhắc nhở: Thu hoạch được điểm kinh nghiệm 820, thu hoạch được tiền tài 100. “

“Nhắc nhở: Thu hoạch được Bồ Đề Giới Chỉ, mời mở ra bao khỏa kiểm tra và nhận. “

“Nhắc nhở: Đẳng cấp đề thăng 1, trước mắt đẳng cấp 12. ”

Một dòng cảm giác ấm áp xẹt qua thể nội, trong nháy mắt xua tán đi tất cả mỏi mệt, phảng phất như tiết trời đầu hạ được uống một ly nước đá làm cho người ta thoải mái.

Giang Lưu thật ra cũng không có bị thương, tự nhiên cũng không tồn tại thuyết pháp thương thế hoàn toàn khỏi hẳn, chẳng qua, đối với đẳng cấp mình đề thăng, trong lòng Giang Lưu âm thầm thở dài một hơi.

Theo đẳng cấp càng ngày càng cao, thăng cấp thật đúng là càng ngày càng chậm, từ cấp 11 đến cấp 12, trong Trấn Ma Điện gϊếŧ quái, còn có tự mình ngồi xuống tu luyện Thiên Long Thiền Âm, thô sơ giản lược tính toán một chút, mình tối thiểu thu được hơn 8000 điểm kinh nghiệm, lúc này mới tăng được một cấp.

Thật không biết cấp 12 đến cấp 13 lại cần bao nhiêu kinh nghiệm.

Bất quá, theo đẳng cấp đề thăng, kinh nghiệm cần thiết thăng cấp tiếp sau sẽ càng ngày càng nhiều, cái này cũng trong lẽ thường mà thôi.

Vừa rồi tru sát tám quái vật, cũng đã tuôn ra hai kiện trang bị , Giang Lưu mở Bao Khỏa Không Gian ra xem xét.

Quả nhiên, quái vật thứ nhất tuôn ra cho mình tới một kiện vũ khí gọi La Hán Xử, mà con quái vật cuối cùng này tuôn ra là một viên Bồ Đề Giới Chỉ, ngoài ra còn có quái vật tuôn ra một dược thủy bình trị liệu, cái tỉ lệ rơi đồ này vẫn là rất không tệ.

Ánh mắt rơi trên hai kiện trang bị này, rất nhanh, thuộc tính tương quan cũng hiện lên trước mắt Giang Lưu.

“La Hán Xử (phẩm chất hoàn hảo): Cần cấp 15, lực công kích +50, bị động: Xả thân một kích, tiêu hao trước mắt 60% HP, đối với mục tiêu tạo thành 800% tổn thương, độ bền 8/10. ”

“Bồ Đề Giới Chỉ (phẩm chất phổ thông): Cần cấp 10, lực công kích + 15, độ bền 1/ 10 ”

La Hán Xử là một kiện vũ khí, nhưng đáng tiếc là kém hơn so với Hàng Ma Côn một đoạn lớn, hơn nữa còn cần cấp 15 mới có thể trang bị, cho nên đối với Giang Lưu mà nói, tự nhiên là gân gà.

Hiệu quả bị động mặc dù mạnh, thế nhưng đại giới cũng quá lớn, nghĩ nghĩ một hồi, Giang Lưu lấy La Hán Xử ra ngoài.

- Đạo Tế, ta thấy ngươi cũng không có vũ khí gì tiện tay, chỗ này ta có một kiện phật bảo, liền đưa cho ngươi.

Thực lực Đạo Tế mạnh hơn cũng đại biểu cho mình có thể thu được càng nhiều điểm kinh nghiệm, cũng vì tốt cho mình thôi.

Không có trang bị phòng ngự trên thân như Giang Lưu, cũng không có hiệu quả hút máu Minh Vương Miện, lúc này Đạo Tế đang tự mình bôi thuốc, băng bó vết thương, nhìn La Hán Xử Giang Lưu đưa đến trước mặt mình, sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Giang Lưu:

- Sư huynh, ngươi, ngươi thật muốn đưa phật bảo này cho ta?

- Nói nhảm, ngươi có muốn hay không?

Giang Lưu tức giận liếc mắt.

- Muốn, đương nhiên muốn, đa tạ sư huynh, đa tạ sư huynh!

Thấy dáng dấp Giang Lưu hoàn toàn không giống như đang nói đùa, Đạo Tế vội vàng đưa tay nhận lấy La Hán Xử.

Giữ trong tay, hắn có thể rõ ràng cảm giác được trong La Hán Xử này ẩn chứa lực lượng không tầm thường, có nó, thực lực mình tất nhiên có thể đề thăng một đoạn, điều này làm cho trong lòng Đạo Tế cảm kích không thôi.

Đưa La Hán Xử cho Đạo Tế, Giang Lưu lấy ra Bồ Đề Giới Chỉ, khe khẽ thở dài, mang trên ngón tay.

Bồ Đề Giới Chỉ, tăng lên 15 điểm lực công kích, cũng tạm được, có chút ít còn hơn không.

Chẳng qua, nhìn thấy chỉ còn 1 điểm độ bền, khóe miệng Giang Lưu âm thầm run rẩy, giới chỉ này tuôn ra thì ra là một kiện tàn phế phẩm à? Có lẽ không dùng được hai ngày sẽ báo hỏng mất tiêu rồi?

Chính mình không có mở ra chức nghiệp sinh hoạt, cũng không có cách nào chữa trị độ bền trang bị.

Sau khi mang Bồ Đề Giới Chỉ lên trên ngón tay, Giang Lưu nhìn nhìn tự thân, nhìn nhìn thanh trang bị trên người mình, rồi lại nhìn nhìn tất cả trang bị không sót thứ gì.

“Vũ khí: Hàng Ma Côn (phẩm chất hoàn mỹ): Cần cấp 10, lực công kích +70, bị động: Đối với yêu ma quỷ quái tạo thành tăng phúc tổn thương 30%, độ bền 9/ 10. “

“Quần áo: Không”

“Mũ giáp: Minh Vương Miện (phẩm chất truyền thuyết): Không yêu cầu cấp, phòng ngự +260(10- 100000, xem đẳng cấp tự thân mà định ra), đặc hiệu bổ sung: Có thể chuyển hóa 10% tổn thương thành HP, độ bền 66/100.”

“Dây chuyền: Tử Đàn Phật Châu (phẩm chất hoàn hảo): đề thăng hiệu quả tăng thêm BUFF kỹ năng 15%, bổ sung kỹ năng - Tinh La Mãn Bố: Có thể đồng thời bắn ra 108 viên phật châu, đối với mục tiêu bên trong phạm vi hình quạt tạo thành hiệu quả đẩy lui, thời gian tải chiêu 1 ngày, độ bền 10/10.”

“Yêu đái: Không “

“Chiếc nhẫn: Hồng Mộc Giới Chỉ (phẩm chất hoàn hảo): Lực công kích +20, hiệu quả bị động: Thoát ly chiến đấu 300 giây, lần đầu công kích tạo thành gấp đôi tổn thương, độ bền 9/10.”

“Chiếc nhẫn: Bồ Đề Giới Chỉ (pphẩm chấhổ thông t): Cần cấp 10, lực công kích + 15, độ bền 1/10”

“Thủ trạc: Thanh Đồng Trạc (phẩm chất phổ thông): Cần cấp 10, phòng ngự +20, độ bền 9/10.”

“Thủ trạc: Không”

“Giày: Ma Bố Hài (phẩm chất phổ thông): Phòng ngự +5, tốc độ di chuyển + 10%, độ bền 8/10.”

“Đặc thù trang sức: Kỹ Năng Thư Hạp (đặc thù trang sức): Có thể để đặt ba quyển sách kỹ năng những nghề nghiệp khác trong đó, thu được điều kiện học tập kỹ năng.”

“Đặc thù trang sức: Không “

“Đặc thù trang sức: Không “

Trong bất tri bất giác, mình trang bị đã thật nhiều, mười món trang bị chủ yếu, mình còn thiếu một thủ trạc, một bộ y phục cùng một đầu yêu đái liền đủ hết.

. ..

Chỗ sâu trong Trấn Ma Điện,.

Một ác ma thân cao ba thuớc, toàn thân xích hồng, tay cầm cương xoa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác trước mặt, phảng phất ba bốn tuổi.

- Uy, ta hỏi ngươi, dáng dấp ta đáng yêu không?

Bộ dáng tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác, hồn nhiên ngây thơ, lanh lợi đi tới trước mặt ác ma.

- Đáng. . . đáng yêu. . .

Ác ma nuốt một ngụm nước bọt, thấp thỏm đáp.

Oanh.

Thân thể ác ma này đột nhiên hóa thành tro tàn, tan thành mây khói.

Tiểu nữ hài chuyển thân rời đi, thanh âm có chút nghẹn ngào:

- Ta, ta không muốn làm gia hỏa đáng yêu, ta, ta muốn trở thành ma nữ khó coi tàn nhẫn, anh anh anh. . . .