Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 27: Thụ Hương

Theo tiếng, một đội nghi trượng xuất hiện, trong đội nghi trượng, có thể nhìn thấy một nam tử tuổi chừng ba mươi lăm ba mươi sáu, long hành hổ bộ, muôn hình vạn trạng, nghĩ đến chính là Lý Thế Dân - Hoàng Đế Đại Đường hiện nay.

Giang Lưu quay đầu, nghiêm túc đánh giá Lý Thế Dân.

Vô luận thế giới hiện tại có phải là Đường triều chính mình quen thuộc trong lịch sử hay không, thế nhưng, Hoàng Đế Lý Thế Dân vẫn là Chúa Tể Giả của triều đại này, tự nhiên Giang Lưu phải nhìn thêm vài lần.

Đi theo bên cạnh Lý Thế Dân là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, người mặc váy dài hoa lệ, phú quý bức người, mỗi một bước hành tẩu tựa hồ như tiên nữ hạ phàm.

Khuôn mặt tinh xảo, thân phận cao không thể chạm, khí độ tôn quý để người ta tự ti mặc cảm.

Có lẽ vì tuổi tác tương tự, cơ hồ ánh mắt tất cả mọi thiếu niên tăng nhân trên quảng trường đều rơi trên thân Cao Dương công chúa.

Ánh mắt Giang Lưu tự nhiên cũng rơi trên người Cao Dương, ngắn ngủi thời gian một tuần lễ không gặp, trong lòng Giang Lưu rất tưởng niệm nàng.

Không giống với người khác nhìn thấy chỉ là Cao Dương công chúa đoan trang và tôn quý, trong mắt Giang Lưu nhìn thấy là Cao Dương bị cái gọi khí độ Hoàng gia trói buộc, kém xa thời gian hoạt bát tự nhiên tại hậu sơn Kim Sơn Tự.

- Bái kiến bệ hạ! Bái kiến công chúa!

Giữa quảng trường, Lý Thế Dân dẫn theo Cao Dương đi tới, lấy Long Hải Thánh Tăng cầm đầu, tất cả tăng nhân Đại Phật Tự đều mở miệng, khom người hành lễ.

- Long Hải Thánh Tăng miễn lễ, những năm gần đây, Thánh Tăng vất vả, hôm nay chính là lễ thụ hương mỗi năm một lần, trẫm tự nhiên tự mình đến xem

Lý Thế Dân duỗi hai tay ra, tự mình đỡ Long Hải Thánh Tăng dậy.

- Bệ hạ tự mình đến đây, trên dưới Đại Phật Tự hết sức vinh hạnh, bệ hạ xin mời ngồi, tuy cúi đầu, nhưng Long Hải Thánh Tăng lại không kiêu ngạo không tự ti, khi nói chuyện dẫn Lý Thế Dân đi đến chủ vị.

- Thánh Tăng chính là chủ trì lần lễ thụ hương này, trẫm bất quá đến đây quan sát mà thôi, chủ vị vẫn nên để Thánh Tăng ngồi đi.

Lý Thế Dân lắc đầu không ngồi xuống chủ vị, mà mang theo Cao Dương công chúa, tọa hạ ở hai vị trí kế bên.

- Bái kiến bệ hạ! Bái kiến công chúa!

Hoàng Đế cùng công chúa tọa hạ xong, thiếu niên trên quảng trường Đại Phật Tự, thậm chí người xem lễ, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống, miệng lớn tiếng hô.

- Chư vị bình thân…

Lý Thế Dân giơ tay lên một cái, mở miệng nói.

Giang Lưu đứng dậy, nhìn chỗ ngồi Lý Thế Dân, trong lòng thất kinh.

- Ngay cả Hoàng Đế tới cũng chỉ có thể ngồi vị trí thứ 2?

Xem ra, chính mình vẫn khinh thường Đại Phật Tự, khinh thường Long Hải Thánh Tăng rồi.

Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, vương quyền cùng thần quyền vẫn luôn tranh đấu, huống chi đây là một thế giới có thần tiên cùng Bồ Tát chân chính, Thánh Tăng địa vị cao nhất Đại Đường, thân phận và địa vị của Long Hải cho dù Hoàng Đế Lý Thế Dân cũng phải nhún nhường ba phần, tựa hồ cũng hợp tình hợp lí?

Hơn nữa, Lý Thế Dân vừa nói, Long Hải Thánh Tăng vất vả, không biết chỉ chuyện gì?

Nếu như là chỉ lễ thụ hương? Đây là chính sự tình Phật Môn, không cần Lý Thế Dân trấn an nha?

- A Di Đà Phật. . .

Một tiếng phật hiệu, âm thanh không lớn, nhưng tất cả mọi người đều nghe được, theo Long Hải Thánh Tăng mở miệng, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.

- Tuổi thơ bần tăng được Như Lai Phật Tổ truyền thụ trong mộng, ký được phật pháp, tự nên gánh vác trọng trách phát dương phật pháp, lấy phổ độ thương sinh làm nhiệm vụ của mình, nhưng chúng sinh đều khổ, Phật Môn ta thế nhỏ. . ..

Lời Long Hải Thánh Tăng cũng không có quá nhiều khách sáo cao thượng, lại cho người ta một loại cảm giác rất thẳng thắn.

Bất quá, tâm tư Giang Lưu lại không trên những lời này, chỉ vụиɠ ŧяộʍ nhìn Cao Dương, an ủi nỗi khổ tương tư.

Giang Lưu chú ý, Cao Dương công chúa mặc đoan trang ngồi, thế nhưng, ánh mắt thực sự liếc nhìn quảng trường không để lại dấu vết, Giang Lưu minh bạch, nàng cũng tìm kiếm chính mình.

Chỉ là, thiếu niên tăng nhân trên quảng trường tính ra hàng trăm, hàng ngàn, từng người đều để đầu trọc, hiển nhiên, một lúc nhất thời nàng căn bản tìm không thấy.

- Hôm nay, đệ tử đến Đại Phật Tự thụ hương, có tám trăm mười vị, ta hi vọng, chư vị đều có thể đốt lên Hương, trở thành đệ tử Phật Môn chân chính!

Long Hải Thánh Tăng nói không dài, cuối cùng tổng kết.

Long Hải Thánh Tăng nói xong, tất cả sáu vị cao tăng bên cạnh hắn đều đứng dậy, đều cầm một cây hương rất lớn màu đỏ chót.

Phía trên đại hương khắc chữ Vạn phật ấn, đại hương ước chừng to bằng ngón tay, không lửa tự cháy, hóa thành ánh sao lấp lánh.

Lễ thụ hương chính thức bắt đầu, từng tăng nhân, theo thứ tự lên đài thụ lễ.

Sáu vị cao tăng, đồng thời tiến hành, vòng thứ nhất đi tới sáu tăng nhân trẻ tuổi, chỉ có một vị đốt lên một điểm Hương mà thôi, năm người còn lại, dù lửa đại hương rơi trên đầu, hương hỏa tự diệt, tự nhiên, cũng mang ý nghĩa thất bại.

Đệ tử đốt lên được điểm Hương, trên mặt vui vẻ, lưu lại một bên.

Mà không điểm được Hương Ba, thần sắc ảm đạm lui xuống, thậm chí, có người thấp giọng khóc thút thít.

Thiếu niên mười lăm tuổi, thụ hương thất bại, cũng mang ý nghĩa nhất định phải hoàn tục, chính mình tự kiếm ăn, vậy thì giống như xã hội hiện đại, học sinh mới vừa lên cấp ba, lại nhất định phải rời phụ mẫu, một mình kiếm ăn, đối với tương lai, tự nhiên đều tràn đầy mê mang.

Lễ thụ hương, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, trong đám người Giang Lưu lẳng lặng nhìn, không nói một lời.

Bất quá, ước chừng mười vòng thụ hương vừa qua, Giang Lưu cũng phát hiện, tỉ lệ thông qua lễ thụ hương xác thực không cao.

Mười lăm vòng thụ hương qua đi, khoảng chừng chín mươi thiếu niên tăng nhân đi lên đài, thế nhưng, chân chính đốt được điểm Hương chỉ có tám vị, trong đó sáu vị chỉ có một điểm Hương mà thôi, đa số đều lấy thất bại mà kết thúc.

Bất quá, tỉ lệ thông qua thấp như vậy, mở màn dạng này, cơ hồ có thể nói là mở màn thất bại, Nhưng Giang Lưu lại phát hiện vô luận là người xem lễ, hay thiếu niên tăng nhân trên quảng trường, bộ dáng đều rất yên tĩnh.

Hiển nhiên một màn trước mắt là tình huống rất bình thường trong mắt họ.

- A Di Đà Phật, sư đệ, từ biệt mấy ngày, phong thái vẫn như cũ a. . .

Ngay tại thời điểm Giang Lưu quan sát lễ thụ hương, một âm thanh sau lưng Giang Lưu vang lên.

Giang Lưu chuyển thân, thiếu niên người mặc tăng bào nguyệt nha màu trắng đang đứng sau lưng, thần sắc không màng danh lợi nhìn chính mình, chính là Đạo Tế lúc trước gặp ở nhà Trương viên ngoại.

- Ngươi đã quên sao? Ngươi nên gọi ta là sư huynh!

Đạo Tế đến đây thụ hương cũng không kỳ quái, chỉ là không nghĩ tới mắt hắn bén nhọn như thế, trong đám người cũng có thể phát hiện chính mình.

Càng không có nghĩ tới là, còn không sợ chết, lần trước bị mình đánh cho hôn mê, miệng liên thanh la lên sư huynh, hôm nay gặp, lại gọi mình là sư đệ.

Lời Giang Lưu nói để Đạo Tế nhớ tới sự tình trước đó bị đập gần chết, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng thấp giọng nói.

- Mấy ngày gần nhất, quanh quẩn trong Đại Phật Tự, cơ duyên xảo hợp, tập được thuật pháp hàng ma mới, sau khi thụ hương, còn có thể cùng sư đệ luận bàn mấy chiêu.

Xem ra, gần đây học được võ công, muốn tìm về mặt mũi sao?

Đạo Tế nói thế để Giang Lưu cười nhạo trong lòng.

Mấy ngày nay chẳng lẽ mình chỉ lãng phí thời gian? Có Hồng Mộc Giới Chỉ, Hàng Ma Côn, lại thêm đẳng cấp tăng lên cấp 10, thời gian này thực lực bản thân đề thăng rất cao, Giang Lưu vẫn vô cùng tin tưởng.

Mà điểm kinh nghiệm đưa tới cửa này, Giang Lưu tự nhiên giơ hai tay hoan nghênh.

- Bất quá, tên kia xoay chuyển lời nói.

Đạo Tế nói.

- Đương nhiên, tất cả những thứ này còn phải xem ngươi có thể thông qua lễ thụ hương này hay không đã, nếu không, dù như muốn gọi ngươi một tiếng sư đệ cũng không có cơ hội .