Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 3: Thiếu Nữ Cao Dương

Trong đầu đột nhiên xuất hiện tiếng nhắc nhở để Giang Lưu ngây ngẩn cả người.

Gϊếŧ con thỏ nhỏ này thế mà thu được điểm kinh nghiệm? Chẳng lẽ mình nghe nhầm sao?

Chỉ là, Giang Lưu cúi đầu xuống, nhìn con thỏ bên cạnh, có thêm một xu tiền đồng, hắn biết rõ, chính mình không nghe nhầm.

Ngoại trừ thu được điểm kinh nghiệm ra, chính mình còn chiếm được một văn tiền, đây là đồ vật sau khi gϊếŧ quái tuôn ra sao?

Là một tên sống ở xã hội hiện đại, hiện tại xuyên việt về đây, vô luận là tiểu thuyết, điện ảnh, phim truyền hình thậm chí hoạt hình đều có thể nhìn thấy, phi thường lưu hành, cho nên, thời điểm xuyên việt đến Đường triều, Giang Lưu bỏ ra một phần thời gian, cũng có thể tiếp thu được.

Tự nhiên, theo tiểu thuyết bình thường, sau khi xuyên việt đều sẽ có bàn tay vàng kèm theo.

Chỉ bất quá, chờ đợi gần nửa tháng, hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh gì, Giang Lưu còn tưởng rằng chính mình không có Kim Thủ Chỉ.

Hiện tại xem ra, có rồi.

Thời điểm ta xuyên việt, chơi game ngay tại quán net, cho nên, sau khi xuyên việt, Kim Thủ Chỉ là năng lực cùng loại với trò chơi trong pc sao? Có thể đánh quái thăng cấp?

Nhặt một xu tiền đồng bên cạnh con thỏ lên, trong lòng Giang Lưu cũng có khái niệm đại khái đối với năng lực mình.

Tại trong chùa miếu, không thể sát sinh, cũng khó trách gần nửa tháng nay chính mình cũng không có phát động năng lực đánh quái thăng cấp.

Trong lòng mặc dù suy nghĩ ngàn vạn, thế nhưng, động tác trên tay Giang Lưu lại không ngừng, rất mau xử lý tốt con thỏ này, lại xoa tương liệu mình điều phối lên trên người nó, đốt lên một đống lửa, bắt đầu nướng đồ, dùng cây gỗ xuyên qua thịt thỏ, nhẹ nhàng lật qua lật lại, để cho thịt thỏ nóng đều lên.

Xuyên việt tới thế giới Đại Đường, không nói đến Đường triều này có phải Đường triều trong lịch sử hay không, ít nhất, xuyên việt đi tới thế giới này, chính mình có được Kim Thủ Chỉ, cũng coi có vốn liếng lập thân.

Chỉ bất quá, Kim Thủ Chỉ chính mình có là hệ thống trò chơi, cần đánh quái thăng cấp mới có thể trở nên cường đại.

Cho nên, mình xác thực không thích hợp lây lất sống tạm bợ trong Phật Môn.

Ừm, còn nửa tháng là sẽ đến lễ thụ hương , ngay cả sự tình ta xuyên việt đều có, Kim Thủ Chỉ cũng đã xuất hiện, có lẽ thế giới này là một thế giới huyền huyễn. Ừ, chắc vậy, đến lúc đó ta nhất định phải nhìn xem.

Một tay cầm cây gỗ, một tay vuốt vuốt một xu tiền đồng vừa tuôn ra, trong lòng Giang Lưu âm thầm lập ra kế hoạch sau này.

- Tốt lắm, tiểu hòa thượng ngươi thế mà dám phá giới, vụиɠ ŧяộʍ ăn thịt. . . .

Ngay tại lúc Giang Lưu đang suy nghĩ ngàn vạn điều, đột nhiên, một tiếng kêu to thanh thúy vang lên, vô cùng dọa người.

Giang Lưu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ bước nhanh tới về hướng mình, phảng phất như đang bắt trộm.

Xem thiếu nữ này, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo tinh xảo, mặc một bộ váy áo thϊếp thân, dưới chân đạp một đôi giày da hươu tinh xảo, bên hông còn cuộn một đầu roi da thật dài, cho người ta cảm giác tư thế hiên ngang, phảng phất như một hiệp nữ.

- Ngươi tiểu hòa thượng này? Phá giới bị bắt thế mà còn không chịu chạy?

Thiếu nữ đi tới trước mặt Giang Lưu, thấy hắn chỉ nhìn mình chằm chằm rồi đứng dậy tỉnh bơ, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc nói.

- Ta nghĩ ngươi muốn hù ta chạy, sau đó ăn thịt thỏ ta nướng?

Nhìn thiếu nữ trước mặt, Giang Lưu tức giận nói.

Gương mặt Thiếu nữ hiện lên một tia xấu hổ, không nghĩ tới đã bị đối phương nhìn rõ.

Bất quá, dù trong lòng xấu hổ, nhưng ngoài miệng thiếu nữ lại không ý tứ chịu thua:.

- Ngươi tiểu hòa thượng này, vụиɠ ŧяộʍ phá giới ăn thịt, ngươi còn lý luận? Ngươi là tiểu hòa thượng chùa miếu nào? Có tin hiện tại ta liền đi cáo trạng hay không.

- Không có ý tứ, ta hiện tại vẫn chỉ là Tiểu Sa Di, không tính là tăng nhân.

Đối với thiếu nữ, Giang Lưu không chút khách khí đáp trả.

Thiếu nữ bị nghẹn cứng họng không biết nói gì, nhìn nhìn trên đầu Giang Lưu trụi lủi xác thực không có ba điểm hương, hừ lạnh một tiếng.

- Kiểu người như ngươi, nhất định không thông qua được lễ thụ hương.

- Không phiền ngươi quan tâm.

Giang Lưu không thèm để ý chút nào.

Xem bộ dáng lợn chết không sợ bỏng nước sôi của Giang Lưu, thiếu nữ cảm thấy tức giận, thực sự bất đắc dĩ.

Lúc này, bụng ùng ục ục vang lên, điều này làm cho gương mặt thiếu nữ hơi có chút phát nhiệt.

- À, thịt thỏ này ít nhất cũng hai ba cân, ta một người ăn không hết, ngươi có muốn ăn chung hay không? Nghe được bụng thiếu nữ vang lên tiếng kêu, Giang Lưu ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái.

- Không ăn, có sơn hào hải vị gì mà bản cô nương chưa từng ăn qua, há có thể ăn đồ ăn thô tục này của ngươi.

Nếu như lúc mới bắt đầu, Giang Lưu mời ăn, thiếu nữ cảm thấy mình có lẽ sẽ nể mặt, nhưng bây giờ lại bị chẹn họng hai câu, bụng chính lại vang lên không đúng lúc, rất xấu hổ, thiếu nữ cảm thấy nếu mình ăn, há chẳng phải càng thêm mất mặt?

Dù ăn, cũng phải để đối phương mời mấy lần, chính mình thịnh tình không thể chối từ mới miễn cưỡng đáp ứng a?

Nhún vai, Giang Lưu không nói thêm gì nữa.

Thấy thiếu nữ này đói bụng, với xác thực mình cũng ăn không hết, cho nên mới nguyện ý phân ra cho nàng một phần, nếu đối phương không lĩnh tình, Giang Lưu tự nhiên không đạo lý cầu đối phương ăn.

Chờ giây lát, tên đầu trọc chỉ nói một câu, thấy mình cự tuyệt liền không tiếp tục mời, điều này làm cho thiếu nữ âm thầm dậm chân, chuyển thân rời đi, trong lòng chỉ cảm thấy Tiểu Sa Di này phi thường làm người ta ghét.

Lúc này, thiếu nữ đã có chút hối hận, vừa rồi đối phương mở miệng, chính mình hẳn nên đáp ứng.

Đáng tiếc, đã cự tuyệt rồi, giờ phút này lại đổi ý? Chẳng lẽ mình từ bỏ mặt mũi sao?

Dù đói một bữa, mình cũng sẽ không ăn một miếng thịt thỏ nào của hắn!

Chỉ là, mới vừa đi mấy bước, mũi thiếu nữ hơi hơi run run, một luồng mùi thơm kỳ dị trực tiếp chui vào trong mũi, để cho chân thiếu nữ ngừng lại.

Gần nửa thời thần sau đó. ..

- Thật là thơm.

Thiếu nữ ngồi bên cạnh Giang Lưu, trên một mảnh phiến lá thật to để nửa mảnh thịt thỏ, thiếu nữ lấy ra một thanh tiểu đao làm từ gỗ tử đàn, cắt thịt thỏ thành rất nhiều khối nhỏ.

Mặc dù ăn ưu nhã, thế nhưng tốc độ lại không chậm, từng khối thịt thỏ tiến vào miệng thiếu nữ.

Khác với thiếu nữ, Giang Lưu tự nhiên không chú ý nhiều như vậy, trực tiếp cầm nửa miếng thịt thỏ mà gặm lấy gặm để.

Đáng tiếc, mặc dù dùng mài Bát Giác cùng Quế Bì thành bột, tăng lên mùi thơm, thế nhưng loại đồ ăn như đồ nướng này không có phấn Tư Nhiên và phấn Hồ Tiêu thì vẫn không tạo món ăn có được mỹ vị muốn mong muốn, nếm thịt thỏ, Giang Lưu âm thầm tiếc nuối lắc đầu.

- Tiểu hòa thượng, trù nghệ ngươi thật tinh xảo nha, bản cô nương cũng coi như nếm qua không ít mỹ thực đại giang nam bắc, hương vị thịt thỏ của ngươi cũng có một phong cách riêng.

Dù thiếu nữ ăn ưu nhã cấp tốc, trong lúc đó còn có thể tán dương Giang Lưu một trận phải nói đây là tuyệt kỹ của nữ giới mà không nam giới nào có thể học được.

Khi nói chuyện, thiếu nữ chính thức tự giới thiệu mình.

- Chào ngươi, ta gọi Cao Dương.

- Cao tiểu thư, chào ngươi, ta gọi Giang Lưu, không phải tăng nhân, cho nên ta không có pháp danh, Giang Lưu nhìn thoáng qua thiếu nữ, cũng thông báo tính danh.

- Ngươi? đoán chừng đời này ngươi cũng không thể có pháp danh.

Tuy nói không ai đánh kẻ đang cười, thế nhưng tâm tính thiếu nữ Cao Dương tựa hồ rất ngay thẳng, nhìn nhìn dáng dấp Giang Lưu ôm nửa mảnh thịt thỏ, cũng không cảm thấy Giang Lưu có thể thông qua lễ thụ hương .

Đối với lời nói này, Giang Lưu cũng không thèm để ý, thậm chí trong lòng còn có chút mừng thầm.

Nếu có thể đốt ba điểm hương, chính mình muốn hoàn tục, có lẽ còn chút phiền phức.

- Ừm? Vân vân. . ..

Đúng vào lúc này, ánh mắt Cao Dương ngưng lại, thấy được một lớp da thỏ màu trắng bên cạnh bị Giang Lưu rút ra, gương mặt xinh đẹp khẽ biến, thất thanh hô to.

- Đây, đây là một con Thỏ Tuyết?