Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du

Chương 1: Lễ Thụ Hương

- Giang Lưu, đây là muối thô, nhiệm vụ buổi tối hôm nay của ngươi là tinh luyện nó thành muối ăn, cha ngươi đã để ngươi theo ta học trù nghệ, trước hết bắt đầu từ gia vị đi, ta mặc kệ những nhà hàng bên ngoài kia hút khách thế nào, ta cho ngươi biết, đầu bếp tam lưu mới thả một đống lớn gia vị loạn thất bát tao vào nồi, đầu bếp nhất lưu chỉ cần cho muối là đủ. . .

Một nam tử cao lớn, mặc áo đầu bếp trắng noãn, đầu đội mũ đầu bếp, thần sắc nghiêm khắc đang răn dạy.

- Từ muối công nghiệp đến muối ăn thì phải trải qua tinh luyện, loại bỏ tạp chất. . .

Trước mặt thiếu niên bày một phần giấy lọc, cốc chịu nóng, ly pha lê và các loại công cụ, trong tay thiếu niên cầm trí năng cơ, tìm kiếm tin tức mình muốn, đúng vào lúc này, một giọng nói truyền tới.

- Lưu ca, mau tới, buổi tối hôm nay là ngay quyết định làm thịt BOSS Ngưu Ma Vương, không thể thiếu ngươi.

Ở quán net lờ mờ nào đó, trên mặt bàn để ba bình nước khoáng rỗng tuếch, hai mắt thiếu niên vằn vện tia máu, tinh thần lại phấn khởi nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, nhìn xem thanh máu BOSS trong trò chơi đã gần hết, vô cùng kích động.

Cuối cùng, một khắc BOSS ngã xuống, vô số quang mang tứ tán ra trắng xóa cả màn hình, thần kinh thiếu niên căng cứng đột nhiên buông lỏng, hai mắt tối đen, mất đi ý thức.

. ..

- A a a!

Tỉnh lại, nơi nào đó mơ hồ đang truyền đến âm thanh gà trống gáy sáng ò ó o, Giang Lưu chậm rãi mở hai mắt, ngồi dậy.

Ánh mắt lướt qua cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc lờ mờ bên ngoài, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng núi non nơi xa cùng cây cối, trong lòng thầm than một tiếng.

- Đi tới thế giới này đã nửa tháng, trong lòng chính mình vẫn hi vọng thời điểm mở mắt ra sẽ về tới hiện đại sao?

Sờ soạng đứng dậy, nhóm lửa một ngọn đèn dầu, ánh đèn yếu ớt miễn cưỡng xua tán bóng đêm trong thiện phòng.

Mượn ánh đèn có thể nhìn thấy trong thiện phòng vô cùng đơn giản, mấy tấm ván gỗ dựng làm giường, ngắn một đoạn nhỏ, đệm chân bàn, một cây trúc bện thành ghế vô cùng tạm bợ. ..

Cầm lấy tăng bào màu xám nhạt cũ nát trên đầu giường, khoác lên, lấy ra một chút muối màu tuyết trắng từ trong hũ dưới giường, để vào trong chén trúc, dùng nước muối súc miệng.

- Không có cách nào, đi tới thế giới này, ngay cả kem đánh răng cùng bàn chải đánh răng cũng không có, cũng chỉ có thể tạo ra chút nước muối súc miệng mà thôi.

- Chính mình vốn chỉ là một đầu bếp học đồ, hơn nửa đêm bị mấy anh em trông hội kéo đi quán net chơi game, không nghĩ tới, phấn khởi chiến đấu suốt đêm xong, thời điểm mình lại mở mắt ra liền đi tới nơi này.

Đi tới thế giới này đã gần nửa tháng, mặc dù lúc mới bắt đầu khó mà tiếp nhận, thế nhưng, những ngày này, cũng coi như bình tĩnh, hắn đã có chút hiểu biết đối với thế giới hiện tại

- Mình bây giờ đang ở một địa phương tên Kim Sơn Tự, một chùa miếu nho nhỏ cũ nát, trên dưới cộng lại cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Hương hỏa chùa miếu không tốt, cũng may cũng có vườn rau đồng ruộng, có thể tự cấp tự túc.

Chỉ là, muốn lên mạng chơi game là không thể nào nữa, bởi vì thời đại hiện tại là Đường triều, mà Hoàng Đế bây giờ rõ ràng là Lý Thế Dân.

Đương nhiên, nếu mình có thể sống hơn một ngàn năm, đoán chừng có thể đợi được thời đại internet phát triển hưng thịnh?

Lắc đầu, ùng ục vài cái, phun một ngụm nước muối trong miệng ra ngoài, Giang Lưu thu hồi suy nghĩ loạn thất bát tao, đi đến nhà bếp, lấy ra mì vắt tối hôm qua đã vò, cắt chút rau hẹ, đặt vào trong nồi chậm rãi hấp.

Xuyên việt đi tới Kim Sơn Tự này, thân phận của mình là một tiểu sa di tạp dịch, cơm nước trong chùa chính là công việc mình.

Tuy nói ở hiện đại, mình vẫn chỉ là một đầu bếp học đồ thế nhưng đối với thời đại này, trù nghệ của mình lại vô cùng tốt.

Ví dụ chén đèn dầu trong thiện phòng kia, chính là vì lão chủ trì mấy ngày gần đây cơm nước ngon miệng cho nên ban thưởng cho mình, trong chùa miếu ngoại trừ chủ trì cùng mình ra, những người khác cũng không có.

Đông. . . Đông. . . Đông. ..

Bận rộn gần nửa thời thần, tăng nhân khác trong chùa miếu bắt đầu rời giường.

Thời điểm chuông cổ trong chùa bị đánh vang, sắc trời đã hoàn toàn sáng, tiếng chuông xa xăm truyền đi rất rất xa.

Tiếng chuông này vang lên tuyên bố công việc một ngày trong chùa chính thức bắt đầu, làm việc buổi sớm, ăn điểm tâm, sau đó còn có làm ruộng trồng rau.

Không giống tăng nhân trên TV chỉ cần phụ trách niệm kinh tiếp đãi khách hành hương là được, trên thực tế, hòa thượng trong chùa miếu cũng phải làm ruộng duy trì sinh kế, ít nhất xuyên việt tới Kim Sơn Tự cũ nát là như thế này.

Dưới chân núi Kim Sơn Tự có một sơn thôn nho nhỏ, bất quá xưa nay Giang Lưu cũng không đi qua, chỉ có thời điểm đứng trên núi mới có thể nhìn thấy.

Thời điểm tiếng chuông mỗi ngày này vang lên, thôn dân dưới chân núi cũng bắt đầu náo nhiệt, tựa hồ tiếng chuông này có tác dụng báo thức đối với thôn dân dưới chân núi.

Đương nhiên, chủ yếu nhất là tiếng chuông này còn có một tầng hàm nghĩa khác, đó chính là Kim Sơn Tự bắt đầu chính thức tiếp đãi khách hành hương.

Mặc dù trong chùa miếu đã rất lâu không có khách hành hương lên núi. ..

Rất nhanh, đã làm xong sữa đậu nành, đổ ra năm chén, một bát sữa đậu nành, hai cái bánh bao nhân rau, đây chính là bữa ăn sáng của mọi người.

Rất nhanh, vài tăng nhân làm xong bài tập buổi sớm, lục tục ngo ngoe đến đây.

Cầm đầu là một lão hòa thượng râu tóc trắng xoá, hai đầu lông mày cho người ta một loại cảm giác hòa ái dễ gần, chính là Pháp Minh chủ trì của ngôi chùa.

Ngoài ra còn có ba tăng nhân trẻ tuổi, trên người đều mặc tăng bào xám trắng, phía trên hoặc nhiều hoặc ít đều có mảnh vá, lại thêm Tiểu Sa Di Giang Lưu, tất cả mọi người Kim Sơn Tự đã đến đông đủ.

- Mọi người hoạt động đi

Pháp Minh chủ trì ngồi xuống, sau đó mở miệng nói một câu, bưng sữa đậu nành uống, tăng nhân khác thấy vậy lúc này mới hoạt động.

- Ừm, từ sau khi Lưu nhi rơi xuống nước nửa tháng trước, bây giờ giống như khai khiếu, nấu cơm càng ngày càng ngon, bánh hấp này cũng ăn ngon hơn dưới chân núi làm

- Thật hi vọng Lưu nhi có thể một mực ở trong chùa nấu cơm.

- Sữa đậu nành này cũng ngon, bánh hấp phối sữa đậu nành, thật là nhất tuyệt.

. ..

Hoạt động sau đó, những hòa thượng này khen Giang Lưu không dứt miệng, dù chỉ là bánh bao nhân rau phối sữa đậu nành đơn giản, nhưng cảm giác lại tốt hơn trước đó nhiều.

Đối với tăng nhân Kim Sơn Tự mà nói, đồ ăn nửa tháng gần đây để bọn họ chân chính có khái niệm mỹ thực, mà không phải đồ ăn đơn thuần.

Cái gọi là bánh hấp, chính là bánh bao, đây là cách gọi của Đường triều.

Bánh bao phối sữa đậu nành, cũng không phải tuyệt phối, bánh tiêu phối sữa đậu nành mới là tuyệt phối, đáng tiếc, hiện tại Kim Sơn Tự nghèo rách mồng tơi, ta cũng không dám dùng nhiều dầu để chiên bánh tiêu, nghe tăng nhân bên cạnh tán dương, trong lòng Giang Lưu âm thầm nỉ non.

Mặc dù, bánh tiêu là đồ vật Tống triều mới xuất hiện.

- Tốt, chớ nói chuyện, nhiều lời khí mệt, ăn không nói, ngủ cũng không được nói.

Pháp Minh chủ trì nhìn nhìn mọi người, làm cho mọi người không dám nói nữa.

Chậm rãi ăn xong bữa sáng, Pháp Minh lão chủ trì buông chén xuống, ánh mắt rơi trên người Giang Lưu.

- Lưu nhi a, năm nay ngươi mười lăm tuổi?

- Vâng, chủ trì, năm nay ta mười lăm tuổi,

Không rõ chủ trì vì sao đột nhiên nhấc lên tuổi tác chính mình, Giang Lưu vẫn gật đầu.

- Ừm, mười lăm tuổi, tại nhân gia tầm thường cũng là lúc vấn tóc, dựa theo quy củ, ngươi cũng nên tham gia lễ thụ hương, nửa tháng nữa chính là thời gian lễ thụ hương đại phật tự mỗi năm một lần, đến lúc đó Huyền Không sư huynh cùng ngươi đi đi.