Tương Lai Có Được Ở Bên Em

Chương 39

Chương 38: kết cục
Đỗ Thi Thi đứng trong góc khuất chờ đợi, trông thấy Gia Tuệ Mẫn từng bước chậm rãi tiến vào phòng giáo viên thì cười lạnh. Vốn dĩ định hạ thủ với Gia Tuệ Mẫn, nhưng đối phương không vì mấy tin nhắn kia mà đến, thay đổi đối tượng thành Bạch Doanh trước, đi đúng một vòng cô ta cư nhiên tự mình dâng đến cửa. Đúng là lão thiên gia có mắt.

Gia Tuệ Mẫn không tiếng động liếc qua chỗ Đỗ Thi Thi đang đứng, đôi đồng tử thuần đen ẩn sau gọng kính một mảnh hững hờ, nàng không rõ Đỗ Thi Thi có ở đó hay không, nhưng linh cảm cho nàng biết chuyện tiếp theo sắp diễn ra không hề đơn thuần.

Rõ ràng là một omega chân yếu tay mềm, cô ta lấy đâu ra dũng khí để sắp xếp những chuyện này, nếu Bạch Doanh thật sự trở thành nạn nhân của Đỗ Thi Thi, một đời sau này coi như bị hủy hết dưới thân cầm thú Lục Lâm, cô ta sẽ vui vẻ lắm hay sao. Nghĩ đến đây Gia Tuệ Mẫn lại suýt chút nữa thì không khống chế được nộ khí của mình. Đám người này không chỉ thâm độc mà còn đủ tàn nhẫn.

Mọi thứ diễn ra yên ắng đến đè nén, không một điểm dị thường, Gia Tuệ Mẫn nộp phạt thay Bạch Doanh mà Đỗ Thi Thi cũng chuẩn bị bước tiếp theo của toan tính. Một loại yên bình trước phong ba.

Quả nhiên Gia Tuệ Mẫn đoán không sai, lúc nàng vừa ra khỏi phòng giáo viên định quay lại lớp học thì Đỗ Thi Thi đã nhanh hơn một bước cản đường nàng.

"Gia học muội làm gì mà gấp gáp vậy đâu ?" Đỗ Thi Thi cười nói, nét mặt tri kỉ như một cái hảo bằng hữu. Nhưng Gia Tuệ Mẫn vẫn nhạy bén nhìn ra oán độc trong đáy mắt của đối phương. Nàng nhẹ nhàng hữu lễ đáp lại "Đỗ học tỷ hảo, tôi là định về lớp, mong chị tránh đường".

Trong tư tưởng của Gia Tuệ Mẫn có lẽ vẫn còn chút nhân từ với Đỗ Thi Thi, chỉ cần đối phương thu tay dừng lại, không đi đến bước đường kia nàng sẽ không cần phải lấy cứng đối cứng.

Đỗ Thi Thi vờ vỗ trán mình, để lộ băng gạc trắng đang quấn cổ tay, đây chính là vết thương mà Bạch Doanh để lại cho ả ban sáng, nhìn thấy nó hận ý trong ả lại bùng lên, không do dự lôi kéo Gia Tuệ Mẫn "Chuyện lúc sáng, là chị có lỗi với Bạch học muội, định nói một tiếng xin lỗi với học muội, nhưng lại gặp Gia học muội ở đây rồi".

Gia Tuệ Mẫn cảm thấy câu này của Đỗ Thi Thi ý tứ đều thâm trầm không rõ, chỉ gật đầu có lệ mà không đáp. Đỗ Thi Thi thấy vậy lại được một tấc tiến thêm một bước, thân thiết nắm tay Gia Tuệ Mẫn, như thể đã quen biết thân mật, hòa ái nói "Thế này đi, Gia học muội đi cùng với chị một chút, coi như giúp chị chọn quà xin lỗi cho Bạch học muội, em thế nào cũng là hảo bằng hữu của em ấy, biết rõ em ấy thích gì mà, đúng không ?".

Gia Tuệ Mẫn không tiếng động tránh né động chạm của Đỗ Thi Thi, không mặn không nhạt nói "Học tỷ nghĩ nhiều rồi, Bạch Doanh tính tình vốn đơn thuần, chỉ cần một lời xin lỗi là quá đủ, dù có tranh cãi nhưng cậu ấy chưa từng hận thù gì học tỷ, quà xin lỗi gì đó, đều thật rườm rà đâu". Gia Tuệ Mẫn nói lời này bình thản, nhưng trong đó cũng đã mang theo ý tứ khuyên nhủ Đỗ Thi Thi, đối chọi của các nàng chẳng qua là chút tranh cãi so đo trẻ con, thâm sâu thủ hận như vậy, có đáng hay không.

Quả nhiên nghe Gia Tuệ Mẫn nói xong, Đỗ Thi Thi liền có điểm chột dạ, nhưng nàng đã trót hứa hẹn với Lục Lâm, không thể thu tay lại được nữa. Vậy nên vẫn dụ dỗ Gia Tuệ Mẫn "Nói thì nói vậy nhưng mà Bạch học muội cũng là tiểu thư danh môn thế gia, một lời nói suông sao thể hiện được thiện cảm của chị, khoản này Gia học muội ngược lại quá thuần lương rồi".

Gia Tuệ Mẫn làm sao không nghe ra cười nhạo của Đỗ Thi Thi, ả ta là đang nói nàng xuất thân trung lưu, mấy chuyện qua lại của danh môn thế gia hiểu được bao nhiêu mà lên tiếng. Xem ra Đỗ Thi Thi nhất quyết không quay đầu, vậy cũng đừng trách nàng không lưu tình.

Đỗ Thi Thi thấy Gia Tuệ Mẫn đã thuận theo không phản kháng nữa thì mừng thầm, còn vui vẻ khoác tay Gia Tuệ Mẫn, thân mật nói "Nếu chị cùng Bạch học muội có thể làm hòa, công của Gia học muội vẫn lớn nhất, chị nhất định sẽ khao em một bữa nha".

Gia Tuệ Mẫn chỉ yên lặng mà không đáp gì, lạnh nhạt tránh khỏi động chạm của Đỗ Thi Thi, tự mình theo bước ả ta, trong lòng thần suy tính chuyện tiếp theo. Tầm mắt như có như không nhìn về phía sau, trông thấy bóng người quen thuộc liền an tâm.

Nếu Dung Nhã thật sự đã hiểu ý tứ của nàng thì tốt rồi. Không rõ bắt đầu từ lúc nàng trong lòng nàng lại ỷ lại vào Dung Nhã nhiều như vậy, thậm chí còn tin rằng Dung Nhã sẽ giúp mình vô điều kiện. Thật sự nàng cũng không hiểu được bản thân lấy đâu ra nhiều lòng tin mà tin tưởng vào Dung Nhã nhiều đến phó mặc bản thân cho nàng ấy.

Dung Nhã lẳng lặng nhìn Gia Tuệ Mẫn rời đi cùng Đỗ Thi Thi, phượng mâu sắc bén ánh lên hàn quang rồi tắt. Bạch Doanh đứng cạnh nàng nghi nghi hoặc hoặc "Mẫn thế nào lại đi cùng với nữ nhân kia vậy ?".

Dung Nhã lạnh lùng liếc nàng, dù không biết chuyện gì xảy nhưng nàng rõ ràng Bạch Doanh có tới bảy tám phần liên quan. Nếu vậy rốt cuộc là chuyện gì mới được.

...

Đỗ Thi Thi mang Gia Tuệ Mẫn đến nhà kho sau trường, suốt đoạn đường đều tìm cách để phân tâm Gia Tuệ Mẫn, nhưng nàng lại không đáp lại một lời, cũng không để tâm đến Đỗ Thi Thi. Nét mặt thản nhiên tĩnh lặng, không tìm ra một tia gợn sóng.

Cuối cùng khi dừng chân ở trước cửa nhà kho, nàng mới hỏi Đỗ Thi Thi "Đỗ học tỷ, chị mang tôi đến đây là vì có thứ gì mờ ám hay sao ?".

Nàng vốn là người thẳng thắn, không thích vòng vo, vậy nên cứ thế không cố kỵ mà hỏi thẳng Đỗ Thi Thi, trong ngữ khí đã sớm không giấu được một tia lạnh băng.

Đỗ Thi Thi lẳng lặng nhìn xung quanh, thấy bốn bề không một bóng người thì cười lạnh, ả ta u ám nói "Gia học muội cũng thật nhanh nhạy, tôi vốn dĩ không có ý định làm lành cùng nữ nhân thần kinh kia".

Gia Tuệ Mẫn nhìn thấy rõ ràng cay độc trong mắt Đỗ Thi Thi đã không thèm giấu, tâm từng trận rét lạnh. Nàng nhẹ nhàng nói "Đỗ Thi Thi, cô rốt cuộc muốn gì ?".

Đỗ Thi Thi bật cười lạnh lẽo, hung hăng nắm lấy tay Gia Tuệ Mẫn, ả ta gằn giọng "Tôi thật sự không hiểu được, Dung Nhã mù mắt thế nào lại coi trọng một cái omega như cô !!".

Gia Tuệ Mẫn đều bị Đỗ Thi Thi kiềm kẹp đến đau, muốn vùng tay thoát ra nhưng lại không được. Nàng lạnh lùng thốt "Đỗ Thi Thi, chuyện đâu còn có đó, cô đừng cố làm càn !!".

Đỗ Thi Thi dường như nghe thấy một chuyện cười mà cười khanh khách, ả hung hăng đẩy Gia Tuệ Mẫn về phía kẻ vừa đến, rắn rết trong đáy mắt luân chuyển liên tục.

Gia Tuệ Mẫn có điểm thất thố nâng mắt nhìn kẻ đang kiềm chặt mình, là Lục Lâm, quả nhiên hai kẻ này đều có thương lượng cùng tính toán từ trước. Lục Lâm ôm ấy eo Gia Tuệ Mẫn, trong mắt nhiễm đầy sắc dục, dụ dỗ nói "Mẫn nhi, lại gặp nhau rồi".

Gia Tuệ Mẫn sắc lạnh liếc Lục Lâm, đang định thoát ra khỏi vòng ôm ghê tởm đó thì mũi miệng đã bị bịt kín. Trước mắt nàng nhanh chóng tối xầm rồi mù mịt, thần trí cũng theo đó mà tan rã.

...

Đỗ Thi Thi chắc chắn Gia Tuệ Mẫn đã ngất đi, mềm nhũn không phản kháng mới chậm rãi thu tay. Thâm ý nhìn Lục Lâm "Tiếp theo, thì để cho ngươi rồi".

Lục Lâm nhướng mày, sắc mặt hiện lên sắc dục dơ bẩn "Đương nhiên, chuyện này cô không cần lo" nói rồi còn định bế Gia Tuệ Mẫn lên.

Hắn cùng Đỗ Thi Thi đều là nhìn nhau thâm trầm cười, đây là thỏa thuận cả hai cùng có lợi. Hắn có được Gia Tuệ Mẫn, Đỗ Thi Thi có được thứ làm Dung Nhã tử tâm với Gia Tuệ Mẫn. Tuy thủ đoạn xác thực có điểm ti bỉ nhưng chỉ cần có lợi không phải là tốt rồi hay sao.

Nhưng còn chưa để Lục Lâm cùng Đỗ Thi Thi đắc ý đủ thì một giọng nói thanh lãnh đã dọa bọn họ sợ chết khϊếp.

"Bỏ cậu ấy xuống"

...

Chỉ thấy Dung Nhã lạnh tanh xuất hiện, nét mặt đã chậm rãi bão nổi, lạnh đến kết băng. Phượng mâu lạnh lẽo nhìn đôi nam nữ đứng bên kia. Tin tức tố cường hãn sát phạt đã bắt đầu tràn ra trong không khí, nồng đậm kinh người.

Đỗ Thi Thi nhất thời nhũn ra, cứ vậy ngã ngồi trên đất, ả ôm lấy ngực mình thở dốc liên tục. Còn Lục Lâm sắc mặt lại phi thường khó coi, chuyện này đã sớm nắm chắt trong bàn tay, hiện tại lại nhảy ra một kẻ cản đường, đúng là ai cũng sẽ giận đến nghiến răng. Hắn nắm lấy Gia Tuệ Mẫn đặt ra trước mắt, run giọng nói "Cô đừng qua đây, bằng không đừng trách tôi nặng tay với cô ta !!".

Hắn cảm nhận được rõ ràng, sát khí của Dung Nhã đang không ngừng lan ra, mà kẻ bị nhắm đến chính là hắn. Hắn cảm nhận rõ ràng, hắn chính là con mồi đã bị nhắm đến, sợ hãi lan dần khắp cơ thể hắn.

Uy áp Dung Nhã tràn ra tứ phía, bức Lục Lâm không tự chủ thuần phục, mồ hôi lạnh đầy đầu. Nàng nhấc mắt nhìn Lục Lâm, phượng mâu lạnh lẽo để lộ từng đợt sát khí luân chuyển. Chỉ thấy nàng khẽ lắc mình, thì còn lại cũng chỉ là một đạo tàn ảnh.

Còn chưa để Lục Lâm kịp nhìn rõ Dung Nhã định làm gì đã bị nàng hạ một quyền đau điếng vào má phải, cảm giác đau đớn bỏng rát tràn ra khắp người hắn. Tốc độ lẫn khí lực đều khiến kẻ khác bị dọa sợ.

Tay Lục Lâm vì đau mà mất đi một phần lực đạo, Dung Nhã như vậy dễ dàng ôm lấy Gia Tuệ Mẫn vào lòng. Ôn nhu che chở.

Lục Lâm ngả ra sau mấy bước chân, có điểm thốt thố hét lên "Dung Nhã, cô dám ?!!".

Dung Nhã cẩn trọng đặt Gia Tuệ Mẫn một bên, ôn nhu thay đối phương sửa lại tóc tai. Xong việc mới chậm rãi dời tầm mắt sang chỗ Lục Lâm, môi mỏng phun ra một câu "Nếu vậy vì cái gì mà không dám ?", trong ngữ khí ngoại trừ lạnh lẽo thì còn lại chính là cuồng vọng kinh người.

Lục Lâm mạc danh kì diệu áp bách, chân đều bị khí thế của Dung Nhã làm nhũn đi, mấp máy môi "Ta, ta cái gì cũng chưa làm... cô thế nào lại vô lý đánh người ?!! Cô có tin...".

Còn chưa để Lục Lâm nói hết lời thì  Dung Nhã đã nện thêm một quyền nữa vào mặt hắn, lần này đã thêm hai phần khí lực, tuyệt không lưu tình. Lục Lâm đều bị Dung Nhã làm thương đến ngã ra đất, phi thường chật vật. Nàng cười khẽ, nhưng trong mắt lại không một tia tiếu ý "Chưa làm gì ?! Không lẽ để ngươi động đến nàng mới có thể hạ thủ hay sao, đủ buồn cười".

Lục Lâm ôm lấy mặt mình, đau đến hắn phun ra búng máu, một cỗ lạnh lẽo dâng lên dọc sóng lưng hắn, có điểm không tin được mà nhìn bàn tay dính đầy máu của mình.

Đỗ Thi Thi dùng hai tay cố sức bò khỏi chỗ đó, tâm co rút liên tục, sắc mặt không rõ vì sợ hãi hay gì khác mà trắng bệch. Nhìn sắc mặt lạnh tanh của Dung Nhã mà Đỗ Thi Thi run rẩy liên tục, chuyện này ngay từ đầu đã có liên quan đến ả, Dung Nhã tuyệt sẽ không để ả yên. Lại nhìn Lục Lâm đều đã ngả trên đất, máu cùng bụi đất dính vào người bẩn thỉu, cả người ả liền buốt lạnh, đó rồi cũng sẽ là kết cuộc của ả.

Trong đầu Đỗ Thi Thi chỉ có một ý nghĩ "chạy !", ả gần như là dùng hết khí lực để đứng dậy, chật vật chạy khỏi chỗ đó, từng bước vất vả mà xiêu vẹo.

Dung Nhã vẫn không nhận ra Đỗ Thi Thi đã cố chạy mất, nàng chỉ một tay đã dễ dàng nắm cổ áo Lục Lâm nâng lên, lần nữa đánh hắn đến không lưu tình. Dám tơ tưởng hèn hạ với nữ nhân của nàng, đám người này cơ bản là không muốn sống. Dung Nhã nàng tuyệt không để yên cho bọn họ.

Dung Nhã cứ vậy từng quyền một tra tấn Lục Lâm, động tác tàn nhẫn đến kinh người. Không khác một cái tula ngục a tỳ là mấy.

Đỗ Thi Thi chạy được một đoạn mới dám quay đầu lại phía sau, thấy Dung Nhã vẫn chưa nhận ra được ả ta đang chạy thì mừng thầm, đắc ý cười tiếp tục lao về phía trước. Nhưng còn chưa rời khỏi được khu đất sau trường, Đỗ Thi Thi đã bị người khác cản lối.

Chỉ thấy Bạch Doanh nhàn nhạt cười nhìn ả "Đi thật vội, muốn trốn nhanh như vậy hay sao ?".

Tâm Đỗ Thi Thi kêu một tiếng xoảng, đều là khϊếp sợ cùng không thể tin mà nhìn Bạch Doanh đang đứng trước mắt mình. Chân đều nhũn ra như nước, ả mấy máy môi "Cô... cô thế nào lại...".

Bạch Doanh thấy sắc mặt sợ đến không huyết sắc của Đỗ Thi Thi thì phi thường vui vẻ. Lúc Dung Nhã nói ra suy đoán của nàng ấy, Bạch Doanh cũng không thể ngờ đến Đỗ Thi Thi cư nhiên dám làm ra loại chuyện động trời như vậy. Còn hiện tại nàng chỉ hận không thể bóp chết Đỗ Thi Thi.

Mâu thuẫn của nàng lại dám tính toán lên người bằng hữu của nàng, lại còn là Mẫn, thật không thể dung thứ được.

Đỗ Thi Thi run sợ nắm lấy tay Bạch Doanh cầu xin "Bạch Doanh... tôi xin cô... đừng mang tôi đến cho Dung Nhã... tôi, tôi sau này tuyệt đối không làm phiền cô... tôi... tôi".

Bạch Doanh thấy Đỗ Thi Thi thất thố đến ăn nói lộn xộn thì cười khẽ, vỗ vỗ tay ả ta, mười phần trấn an nói "Đừng lo, tôi sẽ không mang cô đến chỗ nàng ấy..."