Mùa hè này, thật là bồn chồn bất an.
Sau giờ ngọ oi bức, nhiệt độ cao nung nóng mọi thứ, dù đã tới chạng vạng, hơi nóng vẫn bốc lên khỏi mặt đất. Cây quạt bên giường vẫn kẽo kẹt xoay vòng, thổi ra từng luồng gió khô hành về phía đầu giường.
Ngoài đường, tiếng người bán hàng rong thét to, tiềng gầm của dòng xe cộ vội vã, những tiếng nói chuyện ầm ĩ đã đánh thức hầu hết mọi người từ sớm. Nhưng vẫn còn một người nằm ì trên giường, ánh tà dương chiếu xuống chiếc giường đơn sơ, làm nổi bật một thân ảnh kiều mỵ. Hô hấp nhẹ nhàng, l*иg ngực đồng thời nhấp nhô, áo thun bị mồ hôi hơi làm ướt dính vào da, đường cong thon thả nhưng rắn chắc triển lộ không sót miếng nào.
Mái tóc đen nhánh ngắn tới vai, khuôn mặt không tới mức động lòng người nhưng khá thanh tú, làn da trắng mịn. Mồ hôi sớm phủ đầy trán, nhưng hai mắt cô vẫn nhắm nghiền, hô hấp vững vàng. Có điều trong lúc ngủ say, đôi mày cô hơi nhăn lại.
Cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
"Tiểu Kha."
Tiếng vang không lớn, nhưng có thể gọi cô tỉnh lại. Hai mắt chợt mở ra, đôi ngươi láo liêng như quét một vòng quanh căn phòng nhỏ, rồi nhanh chóng bật người dậy. Cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu liếc nhìn về cái bàn tròn khá bừa bộn, mặt cô xuất hiện trên cái gương cỡ lòng bàn tay đặt gần đó. Thở phào một hơi, cô vỗ vỗ mặt mình, cúi đầu hô một tiếng: "Kha Hựu." Sau đó đứng lên, đi đến cửa.
"Cho ít bột." Đứng ngoài cửa là một cô gái mặt mày hơi tái, trông có chút tiều tụy. Cô ta mặc áo voan mỏng xuyên thấu bó eo và quần sọt jean ôm sát. Cô ta chống nạnh, hơi nghiêng người dựa trên tường, khiến thân hình có lồi có lõm của cô ta bày ra tư thái càng thêm nóng bỏng hút mắt.
Cô ta tên Phỉ Phỉ, là một cô nàng kiếm ăn vào ban đêm. Chỗ kiếm ăn của cô ta ngay đối diện phòng nhỏ của Kha Hựu, một điều nữa, nàng là công quan tiểu thư(*). Tên thật của Phỉ Phỉ là gì, Kha Hựu chưa bao giờ hỏi đến. Hai người không chạm mặt nhiều lắm, dường như mỗi lần đều là có liên quan đến cái thứ "bột" này. Chỉ có khi Phỉ Phỉ lên cơn không kịp ra ngoài mua thuốc, Phỉ Phỉ mới có thể tới gõ cửa phòng Kha Hựu. Phỉ Phỉ cảm thấy Kha Hựu nhét tiền trong mắt. Tuy Kha Hựu luôn trở về lúc gần sáng, cơ hội hai người gặp mặt cũng không nhiều lắm, nhưng dù gì cũng làm hàng xóm hơn một năm, thế mà bán "bột" cho cô ta luôn cao hơn bên ngoài gấp đôi.
(*): '公关小姐' – tìm trên baike thì thấy, đây là một chức danh chỉ người làm ngành quan hệ xã hội trong công ty, làm PR, nhưng có 1 chỗ lại nói "là một nghề kiếm được nhiều tiền, càng xinh đẹp càng tiền đồ vô lượng":3 chắc ai cũng biết là nghề gì~
Bất đắc dĩ đã lên cơn nghiện rồi, cơn khó chịu bứt rứt đó khiên cô ta phải tới đây cầu cứu Kha Hựu. Phỉ Phỉ hơi run rẩy, cô ta lấy ra mấy tờ tiền nhăn nhúm đưa đến trước mặt Kha Hựu, tay cô tay cũng run lẩy bẩy.
Kha Hựu không nói gì, mặt không đổi sắc nhận tiền của cô ta, sau đó trở lại trong phòng, cau mày lôi từ dưới sàng ra một cái rương sắt, ở tầng ngầm trong cái rương lấy ra một bao thuốc nhỏ cỡ ngón tay. Cô đứng dậy, mi gian đã giãn ra. Khi cô đi ra cửa lần nữa, thì thấy một người đàn ông từ phòng Phỉ Phỉ đi ra, gã đang giở trò với Phỉ Phỉ. Gã đàn ông đó cúi sát bên tai Phỉ Phỉ nói vài câu. Phỉ Phỉ gắng gượng trưng ra khuôn mặt tươi cười hùa theo.
Thấy Kha Hựu, gã kia cố sức bấm một cái trên eo Phỉ Phỉ, không để ý Phỉ Phỉ đau đến tái mặt. Gã da^ʍ tà cười huýt sáo một cái, xoay người bỏ đi. Dưới hàng hiên vọng lại tiếng nói thô thiển của gã: "Lần sau anh sẽ tìm cưng nữa."
Kha Hựu ngẩng đầu, vẫn giữ im lặng, nhìn chằm chằm Phỉ Phỉ gần như muốn nhũn ra trước mắt, đi tới vài bước, nhét gói thuốc vào trong tay Phỉ Phỉ.
"Cảm ơn." Phỉ Phỉ bóp chặt tay, nhếch môi nói một câu rồi đi vào phòng của mình. Ầm một tiếng, Xung quanh chỉ còn lại tiếng cánh cửa va đập vào vách tường.
Kha Hựu đứng trước cửa phòng Phỉ Phỉ, chậm rãi thở dài, xoay người đi về phòng mình. Cửa lớn đóng chặt, bất chợt, cảm giác buồn bực, nặng nề cuồn cuộn dâng trào. Kha Hựu tới cái tủ vải, tiện tay chọn ra một cái quần jean, cái áo thun trắng, xoay người đi vào phòng tắm.
Mở vòi hoa sen, nước lạnh xối từ đầu xuống chân, ào ào tưới khắp thân thể cô. Dần dần, trong lòng cũng bình tĩnh lại...
Cô mặc cái áo thun trắng vào, mặc thêm cái quần jean giặt đến bạc màu kia. Nhìn mái tóc đen ngắn trong gương, cô nhếch miệng, vén tóc lên, đơn giản cột sau đầu, còn mấy cọng leo queo rũ xuống bên cổ. Đầu ngón tay bún nhẹ lên gương, phát ra tiếng vang cộp cộp, cười tự nói với cái gương: "Cố lên!"
Chạng vạng, 'Dạ mị' khá quạnh quẽ, Kha Hựu dạo một vòng, chỉ có tốp năm tốp ba nhân viên phục vụ đang quét tước. Đại ca của cô, Phiếu mập, cũng không thấy tăm hơi.
Hai năm trước, Kha Hựu thành công dùng thân phận bartender vào làm trong quán bar này. Mục đích của cô, là điều tra chuyện kinh doanh ma túy phía sau quán bar này, thu thập chứng cứ buôn lậu ma túy của người quản lý Tăng Bằng Vũ. Do là lính mới, lúc đầu nhiệm vụ của cô tiến triển chậm chạp, trong một năm chỉ là đánh bậy đánh bạ trao đổi vài tin lặt vặt với cảnh sát, không gặp được Tăng Bằng Vũ. Nhưng lại tóm không ít vụ mua bán thuốc lắc thuốc kí©ɧ ɖụ© vân vân... Cũng may công phu không phụ lòng người, đầu năm thứ hai sau khi trở thành nội ứng, Kha Hựu trở thành thủ hạ đắc lực của Phiếu mập. Đắc lực đối với Phiếu mập mà nói, mỗi tháng giao giấy tờ trước, hàng mà người khác không tiêu thụ được, Kha Hựu đều có thể dùng thời gian ngắn nhất tiêu hóa.
Dần dà, Phiếu mập buông xuống cảnh giác với Kha Hựu, cũng giao cho cô sổ sách mà mình nắm giữ. Dưới sự tín nhiệm của Phiếu mập, Kha Hựu dùng lý do cần tiền, tận lực nắm giữ những chất độc hại đó, chuyển giao đến tay cảnh sát, giảm thiểu số lượng chất đó tuồng ra ngoài thị trường. Dù rằng cũng không đáng bao nhiêu.
Mà hôm nay, dưới sự nhõng nhẽo đòi hỏi của Kha Hựu, Phiếu mập đáp ứng tiến cử Kha Hựu với Tăng Bằng Vũ, đồng thời cũng vì củng cố địa vị của chính hắn trước mặt Tăng Bằng Vũ. Kha Hựu đi một vòng trong đại sảnh, quay sang hỏi cậu trai đang quét rác: "Phiếu ca đâu?"
"Đang ngồi với Bằng ca ở phòng bao số 144."
Kha Hựu rất tự nhiên cười xong, liền đi thẳng tới quầy bar, ly đồ các thứ đã lau khô sạch sẽ. Trước khi tan làm, cô thích dọn dẹp xong xuôi mọi thứ. Vì vậy hiện tại, cô đứng ở ngoài quầy bar, nhẹ tay gõ mặt quầy, trông như chán chết nhìn nhìn xung quanh. Đôi mắt cũng không ngừng liếc về phía lối ra vô chỗ phòng bao kia.
Cửa phòng bao mở ra, Phiếu mập từ bên trong đi ra, hướng phía Kha Hựu ngoắc ngoắc: "Tiểu Kha."
Kha Hựu vừa lấy một xấp tiền trong túi ra, vừa chạy chậm tới chỗ Phiếu mập: "Phiếu ca."
Phiếu mập cúi đầu nói một câu: "Lanh lợi một chút, đây là cơ hội biểu hiện của cô em đó."
Kha Hựu cười cười, nhét xấp tiền vào trong tay Phiếu mập: "Nợ nần tháng này."
Phiếu mập cầm lấy tiền, đếm đếm một chút, cười vỗ vỗ vai Kha Hựu, đẩy cửa phòng bao ra: "Bằng ca, đây là Tiểu Kha em đã đề cập với anh."
Kha Hựu đứng bên cạnh Phiếu mập, khẽ gật đầu: "Bằng ca."
"Nữ?" Tăng Bằng Vũ cau mày, cười xì: "Anh nói A Phiếu này, mày cũng không sợ bị người chê cười?"
Phiếu mập do dự nói: "Bằng ca... cái này...."
Kha Hựu mỉm cười, giành nói trước: "Bằng ca, em cần tiền."
"Đòi tiền?" Tăng Bằng Vũ từ sô pha đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ Kha Hựu, cầm lấy xấp tiền trong tay Phiếu mập vỗ vỗ: "Đủ sao? Theo anh một đêm, cả đống này đều là của em."
Tăng Bằng Vũ càng bước tới càng gần, Kha Hựu không hề nhượng bộ, giằng co tại chỗ nhìn thẳng Tăng Bằng Vũ: "Em biết gần đây trong tay Bằng ca có một nhóm hàng, lại bị bọn cớm canh rất chặt."
"Kẻ ngu đều biết, lũ cớm bây giờ ngày nào cũng me anh đây." Tăng Bằng Vũ tà tà cười, cố ý áp sát vào Kha Hựu, hơi thở ồ ồ phả lên bên cổ cô: "Một đứa con gái như em, muốn nói với anh là em có cách?"
Không để ý tới đôi mắt nóng bỏng của Tăng Bằng Vũ, ánh mắt Kha Hựu kiên định, bình tĩnh tự nhiên, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Cách của phụ nữ."
Tăng Bằng Vũ cười nhạt, Kha Hựu chủ đồ kề sát mặt lại gần Tăng Bằng Vũ, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói vài câu.
"Ha ha." Tăng Bằng Vũ quay đầu ra hiệu với thủ hạ. Thủ hạ đưa một bao thuốc lắc tới: "Thử xem."
---
Ban đêm, dòng người tấp nập ở các khu trung tâm thương mại. Kha Hựu mặc cái váy dài màu trắng ngà in hoa, mang đôi giày gót nhọn màu vàng nhạt, đeo túi xách bằng da, trước ngực lủng lẳng một viên bảo thạch màu nâu, vừa đủ đẹp mắt. Cô đi thẳng tới thang cuốn, lên đến tầng cao nhất của trung tâm thương mại. Tầng này là khu của hàng xa xỉ phẩm, rất ít người qua lại. Kha Hựu tùy ý dừng lại gần bên thang cuốn, quay sang mặt kính chỉnh chỉnh tóc. Quả nhiên, phía sau có người theo dõi. Từ lúc cô thay đồ rời khỏi quán bar, đã theo dõi đến bây giờ, đây chắc là cảnh sát truy theo Tăng Bằng Vũ, có lẽ bản thân thay đổi trang phục khiến bọn họ chú ý.
Kha Hựu lượn quanh mấy gian hàng, ra ra vào vào phòng thử đồ năm sáu lần. Mỗi lần thay, cô không chỉ đổi mỗi cái quần, kết quả, lần nào cũng tay không đi ra. Mà một nam một nữ cảnh sát kia tự nhiên cũng theo sau. Quá trình này, ngoài mấy nhân viên bán hàng, Kha Hựu chưa từng nói chuyện với bất kỳ ai, hai cảnh sát đi theo phía sau cô hiển nhiên có chút buông lỏng. Lúc Kha Hựu lại lần nữa bước vào một gian hàng, nam cảnh sát đứng bên ngoài hút thuốc.
Kha Hựu lượn quanh một dãy kệ áo quần, một cô gái đứng đối diện đeo kim băng màu đỏ trước ngực, cũng đeo cái túi giống cô ho nhẹ một tiếng. Kha Hựu hiểu ý, người nọ chính là người đối phương phái tới nhận hàng. Nếu như dựa theo kế hoạch lúc đầu, khi hai người tiếp xúc nhất định sẽ khiến nữ cảnh sát cũng đang ở trong gian hàng chú ý.
Kha Hựu dựa theo ước định, ho nhẹ một tiếng đáp lại, sau đó tiện tay lấy ba cái quần mang tới phòng thay đồ. Trong phòng đồ, Kha Hựu lấy bao thuốc lắc ra, nhét vào túi quần thụng mang vào khi nãy, lại ngây người một hồi. Cô để túi của mình ở lại phòng thay đồ, sau đó đi ra. Cô gái đứng đợi ở ngoài mỉm cười gật đầu, nghiêng người đi vào phòng thay đồ.
"Xin lỗi, không có cái nào hợp cả." Kha Hựu cầm quần trên tay, áy náy cười cười, sau đó giúp người bán hàng xếp lại đồ lên kệ. Sau đó, cô ra khỏi gian hàng, cố ý đi ngang qua hai cảnh sát kia, len lén liếc liếc mắt, sau đó lượn vào gian hàng tiếp theo.
Ngây người trong gian hàng đó không đến ba phút, Kha Hựu vội vã chạy về gian hàng khi nãy. Hai cảnh sát kia đang canh ở cửa nhất thời cảnh giác, tỉ mỉ quan sát cử động của Kha Hựu.
Trong ba lô không có thuốc, cô gái kia ở bên trong chắc vẫn đang tìm, Kha Hựu gõ cửa phòng: "Xin lỗi, tôi để quên túi ở bên trong."
Nam cảnh sát hút thuốc cũng đi vào cửa hàng, cô gái trong phòng thay đồ mang vẻ tức giận đi ra, nhét túi Kha Hựu vào tay Kha Hựu, cúi đầu nói một câu: "Kiểm tra một chút, đồ rớt ở đâu rồi à?"
Kha Hựu đầu tiên là sửng sốt, sau đó mở túi cúi đầu kiểm tra một phen, ngẩng đầu mỉm cười, "Không có, cảm ơn cô."
Kha Hựu nói xong thì muốn đi, tên cảnh sát kia đột nhiên chặn cô, nữ cảnh sát cũng đi tới trước mặt cô gái kia, "Chúng tôi nghi ngờ trên người các cô có hàng cấm, phiền các cô mở túi ra kiểm tra."
-------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ha, Kha Hựu chính là Đinh Tiểu Tuyên. Đào hố, thế nhưng, ta còn thiếu phiên ngoại Ái ngục, còn thiếu truyện của Hướng Diệc Song và Tiểu Quỷ, cho nên, mỗi ngày đều cập nhật chương! Sẽ tận lực!
-------
Editor có lời muốn nói: tiếc là phiên ngoại của Hướng Diệc Song và Tiểu Quỷ bị drop rồi~ TT^TT
Ps: lâu lắm mới quay lại thể loại hiện đại, mình sẽ cố gắng để bộ truyện "hiện đại" nhất có thể~ ^.^