Nô Lệ Khoái Lạc (The Pleasure Slave)

Chương 7

“Những cái toilet?

“Bồn rửa mặt, chậu đựng nướ© ŧıểυ trong phòng ,phòng vệ sinh nữ.”

“Được, tôi lau chùi những thứ đó.”

Cô muốn phá lên cười vào nét mặt cáu kỉnh của anh ấy, nhưng thanh kiếm buộc ngay thắt lưng của anh đã giữ cô im lặng. Một cách chắc chắn anh ta sẽ không tuân theo mọi ý thích chợt nảy ra của cô. “Nếu tôi muốn anh bò trên đôi tay và đầu gối để đánh bóng sàn nhà cho tôi? Hoặc nếu tôi muốn anh lau chùi mỗi một món đồ cổ của tôi với cái lưỡi của anh? Hoặc ăn cái bánh nướng bùn bởi vì tôi đã bỏ ra một tiếng đồng hồ để nung nó? (hix, tội nghiệp Tristan quá!)

“Những thứ đó sẽ đem đến cho cô niềm vui thích,” anh nói, một tia sáng hung dữ len vào trong đôi mắt bí ẩn của anh, “chúng sẽ là công việc của tôi.”

Những lời nói của anh làm cô ngạc nhiên và đáng nhẽ nên làm cô hạnh phúc, nhưng đột nhiên Julia bị tràn ngập với lòng thương xót dành cho anh, luôn luôn dựa vào sự thỏa mãn của người khác. Những người đàn ông khác có lẽ mơ bị vướng vào một tình huống như thế này. Mục đích tìиɧ ɖu͙©. Nhưng không phải người đàn ông này. Anh ta căng thẳng và cáu kỉnh, và ghê tởm bản thân tỏa ra từ thái độ gay gắt của cơ thể anh.

Im lặng tràn ngập căn phòng một lúc lâu.

Julia không biết nói gì, không biết cái gì để nói với anh ấy rằng có thể làʍ t̠ìиɦ huống dễ chịu hơn với anh ta. Cô cảm thấy sự bắn phá của tội lỗi ngay khi gợi ý anh làm những việc kinh khủng đó cho cô. Well, không hơn. Thực sự, cô cần một nô ɭệ cho cái gì? Không gì cả. Cô thích thú việc lau chùi nhà cửa, tự nấu những bữa ăn cho cô_ không phải những chiếc bánh bùn_và cô không thích người khác cầm vào những món đồ cổ của cô, trừ khi họ định mua chúng.

Cô sẽ không đối xử người đàn ông này như một nô ɭệ. Anh ta là con người và xứng đáng được nhận nhiều hơn. Cô sẽ đối xử với anh ấy như một người anh lớn mà cô thường muốn.

Chỉ cần thừa nhận nó, Julia. Mày đơn giản không có can đảm để chấp nhận lời đề nghị thứ mà anh ta thực sự đang đưa ra. Cô nuốt xuống. “Tên anh là gì?”

“Đa phần gọi tôi là Nô ɭệ Khoái Lạc, hoặc đơn giản gọi là Nô ɭệ.”

Nô ɭệ Khoái Lạc? “Tôi không định gọi anh cái tên đó.” Cái tên quá khiêu da^ʍ, quá nɧu͙© ɖu͙©. “Anh có một cái tên mà tôi không có bất cứ thứ gì để làm với phòng ngủ? Như John hoặc Phil.”

Chương 2 (tt)

Dừng lại một lúc, sau đó, “Tristan.”

“Tristan,” cô lặp lại, giống như âm thanh được nghe. Nó phù hợp với anh, cả xá© ŧᏂịŧ gợi lên sự khoái lạc và kì lạ. “Đó là cái tôi sẽ gọi anh.”

“Nếu đó là mong muốn của cô.” Anh trao cô nụ cười chậm rãi và ung dung chứa đựng dấu hiệu của sự cảm kích chân thành.

Nhịp tim của cô đập nhanh tới chóng mặt, tác động của việc bắt không được nụ cười của những tù nhân đang rời khỏi guồng quay của cô (hix, câu này sao dịch thấy tối nghĩa quá!).Trời ơi là trời, người đàn ông này thuộc về trang bìa của GQ (GQ là tên một tạp chí) Julia nhìn vào thanh kiếm của anh ta. Okay, cào nát GQ. Anh thuộc về trang đầu của Hunky Barbarians (cuốn những người đàn ông cơ bắp)

“Tôi sẽ nghe tên cô, rồng nhỏ.”

Sự quấy rầy thay thế cho cái nhìn thích thú và nhanh chóng cười cô từ đầu tới chân. “Anh có thể ngừng việc ám chỉ tôi như một con thằn lằn bé nhỏ phun ra lửa. Tôi không phải loại không hấp dẫn đó. Và cho thông tin của anh, tôi không bé nhỏ. Tôi bình thường. Anh chỉ ngẫu nhiên là người cao quá khổ.

Đôi môi anh ta giật giật, và đôi mắt chuyển từ màu xanh tím lavender qua màu xanh thuần khiết nhất. “Vậy tôi nói lại_ Tôi sẽ nghe tên của cô.”

“Gọi tôi Julia,” cô miễn cưỡng đáp lại. “Hoặc Jules, nếu anh muốn.”

“Tôi sẽ giữ điều đó trong trí óc.” Anh siết chặt hai tay đằng sau lưng. “Bây giờ tôi sẵn sàng nghe cái cô ham muốn ở tôi.”

“Tôi không muốn thứ gì ở anh,” cô vội vàng cam đoan với anh. “Tuyệt đối không gì hết.”

Nét mặt siết lại, anh nói, “Tại sao cô triệu hồi tôi trong ba thời điểm rời rạc nếu cô ước không sử dụng tôi?”

Cô nhún vai. “Lần đầu tiên tôi nghĩ anh là kẻ xâm nhập.”

“À.” Như cái búng của một cái công tắc, anh ta mất cái quắc mắt đen tối và đôi môi anh co giật một lần nữa với sự thích thú. “Và cô nghĩ bảo vệ bản thân từ người chiến binh Imperia với động tác karate của cô?”

Nỗi giận với giọng điệu trịch thượng của anh ta, cô khóa những nắm đấm trên hông và nhìn chằm chằm. “Anh biết đó, đôi tay tôi là những vũ khí chết người. Anh sẽ chết nếu tôi chặt karate xuống cổ anh.”

“Tôi tin cô,” anh nói. “Tôi khá chắc tôi sẽ chết vì cười.”

Ngay cả khi nhịp tim cô tăng nhanh vì vẻ đẹp đàn ông tuyệt đối mà anh trưng bày, Julia đang phải đấu tranh với một cơn giận dữ dâng tràn.Người đàn ông có quá nhiều lá gan! Đầu tiên anh ta dọa cô sợ vãi đái (nguyên văn là vậy he scared the crap out of her, hix, chứ mình cũng không muốn dịch ghê như vậy đâu). Sau đó anh ta gọi cô là rồng nhỏ_ Cô có thật sự giống một con thằn lằn? Bây giờ anh ta lại trơ tráo sỉ nhục những thế võ tự vệ của cô.

Tôi muốn chết vì cười, cô lặng thầm nhái lại.

Một phần ẩn náu trong cô muốn tát Tristan ngay phía trên đầu với một cây búa khoan. Từ khi cư xử bạo lực là chống lại luật pháp_ và cô không thích thú bị khóa bên trong cái điện thoại với người phụ nữ tên Bertha lớn_ Julia mở mồm cho anh ta sự trả miếng đau nhói. Nhưng câu hỏi kế tiếp của anh ta chặn cô lại.

“Chồng cô ở đâu?” anh ta thì thầm nhẹ nhàng, tạo ra tiếng cười thầm khúc khích và êm dịu và chắc chắn làm cho phụ nữ phải lảo đảo khụy trên đầu gối của họ. “Cô không gϊếŧ anh ấy với karate, phải không?”

Ừ-ừm. Bị tóm rồi. Sự thù địch của Julia hướng về Tristan bị rút cạn khi tội lỗi của cô được thể hiện trên mặt. Một miếng xơ vải trên đường viền của chiếc áo hai dây trắng của cô đột nhiên trở nên lôi cuốn.

“Cô đã gϊếŧ anh ấy?” Tất cả những vết tích hóm hỉnh tan biến khỏi giọng nói Tristan. “Bởi Elliea, cô đã làm! Cô đặt cái xác ở đâu?”

“Nhìn này,” cô nói, xoắn miếng vải mỏng trong đám rối bùi nhùi. “Tôi thậm chí chưa kết hôn.”

Tristan chớp mắt. “Vậy người đàn ông của cô ở đâu?”

“Chính xác mà nói, tôi không có một người đàn ông.”

“Không có cha? Anh trai? Người bảo vệ?”

Quai hàm siết vào nhau, hai má đỏ lên, cô lắc đầu.

“Nên cô nói dối.” Nó là một câu khẳng định, không phải câu hỏi, dính vào tình trạng khó xử hơn là giận dữ.

“Tôi nghĩ anh là kẻ xâm nhập, nhớ chứ? Tôi còn được mong đợi để nói gì khác? Chúng ta hoàn toàn trơ trọi nên đừng lo lắng về những người hàng xóm nghe thấy những tiếng thét của tôi khi anh gϊếŧ tôi?”

“Tôi vui mừng vì cô không có một người đàn ông.”

Julia nuốt xuống, không thích cái săm soi bất ngờ, chiếm hữu anh trao cho cô. “Không phiền nếu tôi hỏi tại sao?”

“Những người chồng ghen tuông là một sự phiền toái.”

Không chính xác là câu trả lời cô mong đợi. Thực tế, cô cảm thấy khó chịu vì những người đàn ông và phụ nữ đã kết hôn ở khắp nơi. Vì nghề nghiệp của Tristan, anh chắc không biết nhiều về những mối quan hệ. Để trang bị cho anh ta kiến thức, cô chỉ trích bài diễn thuyết về những lời thề, chế độ một vợ một chồng và niềm vui sướиɠ của lời cam kết. Chị cô thường nói Julia nên làm một luật sư. Đôi mắt Tristan sớm đờ đẫn và một cái ngáp trôi ra khóe miệng anh ta. “Anh không tin vào sự thiêng liêng của hôn nhân?” cô kết thúc.

“Được. Tôi nên làm như những mệnh lệnh của guan ren.” Âm điệu rắn rỏi đập vào không khí xung quanh họ.

Cô cho rằng guan ren nghĩa là chủ nhân. “Tôi xin lỗi,” cô nói, hi vọng xoa dịu anh. “đôi khi trở thành một nô ɭệ chắc hẳn là khó khăn.”

“Cuộc sống không khó khăn,” anh càu nhàu. “Cuộc sống là tra tấn. Mỗi phút mỗi ngày.”

Trời ơi, phải có vài cách để giúp anh ta. Viễn cảnh đang sở hữu một người khác bắt đầu làm cô buồn nôn. “Có cách gì tôi có thể giải thoát anh?”