Nô Lệ Khoái Lạc (The Pleasure Slave)

Chương 1

“Em muốn anh lần nữa, Tristan.”

Bên ngoài những đợt sóng vỗ vào vách đá, giai điệu của chúng tạm lắng nhường chỗ cho mặt biển đón lấy những chùm sáng từ ánh trăng, như những nụ hôn dò hỏi thâm nhập xuyên qua những khung cửa sổ mái vòm. Mùi hương ngọt ngào của gartina và elsment đong đầy buồng ngủ, vài điềm báo rõ ràng của phép thuật có thể thấu hiểu hoặc thậm chí chấp nhận. Zirra nghiêng tấm thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chống vào khung cửa sổ, nơi chính xác người yêu của cô đoạt lấy cô vài giây trước đó. Khi anh ta không đáp lại những lời nói của cô, cô cong lưng và lướt tay đáp xuống cái bụng phẳng lì một cách khiêu gợi.

“Em muốn anh lần nữa, Tristan,” cô lập lại, giọng nói khàn khàn, thúc giục. Cơ thể cô vẫn âm ĩ, nhức nhối từ cái đυ.ng chạm của anh, nhưng cô cần nhiều hơn ở anh. Cô luôn cần nhiều hơn ở anh. Mái tóc tối màu rủ xuống lộn xộn một cách hoang dại trên đôi vai anh. Anh nhìn cô thích thú. “Em biết là tôi phải đi”

“Tại sao?” bị trái ý, Zirra từ bỏ tư thế thoái mái đang vẫy gọi của cô và đuổi theo tới giường. Cô không bận tâm chòang lên người tấm khăn lụa trắng, nhấc bộ ngực trần căng tràn đầy đặn cho ánh nhìn của anh. “Tại sao anh từ chối thỏa mãn em với sự mơn trớn của anh.

Anh kéo gần khoảng cách giữa họ và di chuyển về phía đầu giường, chỉ là cách xa tầm với của cô ấy một chút. “Em biết là tôi phải làm một chuyến hành trình đến cung điện cho sự chỉ thị từ chúa tể tối cao Challann. Cuộc nổi loạn đang kéo đến Gillirad.”

“Nhưng em_ ”

“Tôi không thể không tuân lệnh chỉ huy trực tiếp từ đấng tối cao. Em cũng hiểu điều đó mà.”

Trán cô nhíu lại phiền muộn. Tristan hành động cứ như là thân thể lõα ɭồ của cô không còn lôi cuốn anh nữa.

Có lẽ là không.

Cơn giận dữ xoắn lại nhảy múa dọc sống lưng cô. Phút trước cô đã hôn và liếʍ hướng xuống dọc khắp thân thể của anh, nắm anh ta tiến sau vào miệng như cô chưa hề làm cho người đàn ông khác. Khi cô kết thúc, anh trượt vào trong cô, dập vào và lướt ra một cách khiêu gợi, đưa cô vào trạng thái mê ly hoàn toàn mà cô van xin được ban phát. Nhưng úc đó anh ta đã ngáp. Ngáp!

Hai nắm tay cô xiết chặt lại làm những khớp ngón tay trắng nhợt, và những móng tay bầu dục dài cắm vào bên trong lòng bàn tay, cắt sâu vào trong da thịt. Cô đã đưa Tristan mọi thứ cô có thể, và lúc này, thầy cúng của Druinn, đã thực sự thất bại trong việc thỏa mãn anh. Và bởi vì sự thất bại của cô, cô sẽ sớm bị vứt bỏ như một mẫu rác vô giá trị. Hình ảnh đó thiêu cháy trong tâm trí cô, và sự thôi thúc tổn thương Tristan, hủy hoại anh bằng mọi cách, chảy trong tâm trí cô. Cho tám kỳ anh đã đến với cô, cho cô sự khoái lạc không gì so sánh được, và cho mỗi tám buổi anh rời cô sau đó, cô đơn trong sự trống rỗng mênh mông trên chiếc giường của cô, tuyệt vọng muốn anh nhiều hơn. Khao khát anh đến chết.

Anh ta phải đau khổ như cô, cô nghĩ. Lúc đó…

Cơn đói khát cho sự yêu mến của anh được xác nhận bằng cơn đau nhói mãnh liệt mà cô không thể phớt lờ, và cô tìm thấy bản thân vươn đến, kẹp chặt bắp tay anh. Ngay cả bây giờ, những nét đặc trưng của anh dính chặt với nỗi phiền muộn, anh tràn ngập sự khơi gợi lên tư tưởng dâʍ ɖu͙© của người đàn ông, người tồn tại duy nhất cho việc thỏa mãn người phụ nữ của anh ấy. Cô muốn, cần, trở thành người duy nhất giành được sự dâng hiến vĩnh cửu của anh. Có lẽ sau đó, sự khao khát không dứt sâu thẳm trong trái tim cô sẽ được đong đầy.

“Chúng ta thuộc về nhau,” cô nói, lời nói của cô bật ra trong làn hơi nhẹ lâng lâng. “Sống với em và em sẽ trao cho anh nhiều sự thỏa mãn xá© ŧᏂịŧ hơn bất cứ người đàn bà nào có thể.

Anh không buồn dừng lại. “Nay”

“Kho báu, em sẽ cho anh những báu vật vượt xa trí tưởng tượng sâu thẳm nhất của anh.” Với sự tuyệt vọng đập nhẹ vào cổ tay, cô buông mái tóc đen dài xõa ra một bên vai. “Ngay cả nếu anh muốn cai quản một hành tinh.”

“Zirra,” Tristan nhẹ nhàng quở trách. Quan sát cô ấy, anh bước đối diện cái giường và chống sức nặng của anh ấy lên khuỷu tay. “Em tốt nhất nên hồi tưởng lại những lời nói của tôi trước khi tôi trở thành người tình của em. Tôi nói với em tôi không bao giờ vượt qua ranh giới ham muốn thể xác đối với em.

“Được, em nhớ,” cô thừa nhận qua hàm răng xiết chặt. Nhưng cô không để nó ngăn cô có được anh. Một lần nhìn vào nét đàn ông hòan hảo của Tristan, khi đôi mắt tím nhợt nhạt của anh cam kết không thốt ra sự đam mê, khi cái vật rắn chắc xâm nhập vào cơ thể, di chuyển với sự uyển chuyển mạnh mẽ, và cô đã bị lạc lối. Lạc lối như khi trí óc và trái tim cô bị chia cắt vĩnh viễn.

“Không gì thay đổi”, anh nói. Với sự đυ.ng chạm nhẹ nhàng trong giọng nói, anh lướt đầu ngón tay xuống má cô. “Nó sẽ không mãi mãi. Em là Druinn, và tôi là con người, và sự ràng buộc vĩnh cửu bị ngăn cấm. Tôi xin lỗi.”

Một lần nữa, cơn giận dữ bừng lên trong cô, cháy bỏng và đói khát. Không ai đối xử với cô như thế. Không ai. “Em sẽ cho anh một cơ hội nữa để trói buộc bản thân với em.”

Anh đẩy chân, bật cười khàn khàn, nó thường làm cô run lên vì thích thú. Bây giờ âm thanh đó chỉ khích động cơn giận dữ của cô

“Hoặc cô sẽ làm cái gì, hở cưng? Đun sôi con mắt tôi trong nước? Trao trả lại nhân cách ủy mị của tôi cho suốt quãng đời còn lại?

“Oh, không, chiến binh yêu dấu của em. Em sẽ làm nhiều, nhiều thứ tồi tệ hơn”

Không một chút mảy may ảnh hưởng bởi điềm báo trước xấu xa của cô ta, anh nhấc thanh kiếm bạc sáng bóng từ vị trí nghiêng chống vào tường và móc nó vào cái đai kim loại trên thắt lưng anh ta.

Anh cúi xuống và đặt một nụ hôn thoáng qua trên má cô. “Có thể sau đó chúng ta sẽ làm cạn kiệt thứ năng lượng đang ấn chứa trong cô, hmm? Không chờ hồi đáp, anh nhấc gót chân và phóng tới cửa.

“Anh ham muốn phụ nữ vượt trên tất cả mọi thứ, Tristan,” cô nói, “và bây giờ tôi sẽ biến anh thành nô ɭệ cho họ.”Cáu kỉnh, cô vồ lấy cái hộp trang sức rẻ tiền mà anh đã đưa cho cô chỉ vài giờ trước và ném mạnh nó vào anh. Nó vượt qua tai anh và đập vào cửa, mà không bị tổn hại gì

Cô chòm tới. “Tôi sẽ biến anh thành nô ɭệ của tôi.”

Tristan xoay lại và đối mặt với cô. Nét mặt của anh ta dễ dàng thóat ra sự tự tin kiêu hãnh nhưng hoài nghi và chỉ một chút sợ hãi ngắn ngủi. “Cô đang làm cái gì vậy, Zirra?”

Dòng xoáy kích động đào xới giữa hai chân cô, mà cô gây ra sự lo ngại này của người chiến binh vĩ đại. “Không ai được từ chối tôi”, cô nói với anh ta, cơ thể cô vẫn đang căng ra khi cô đứng trong tấm thân lõa lổ rực rỡ, cơn giận dữ điên cuồng và sự phẫn nộ là thứ quần áo duy nhất của cô. “Và anh, con người đẹp trai của tôi, sẽ trả giá cho việc này.”

“Con người đã tuyên thệ không bao giờ hủy hoại tinh thể Kyi-en-Tra của người dân cô, và đổi lại Druinn thề không bao giờ sử dụng sức mạnh của họ chống lại chúng tôi. Chính bản thân cô đã đồng ý điều này. Nếu cô phá vỡ lời thề cô sẽ phá vỡ Alliance giữa người dân chúng ta và chiến tranh sẽ nỗ ra. Cô sẽ tôn trọng lời nói của cô. Không ma thuật. Tôi ngăn cấm nó.”

“Anh, một con người? Ngăn cấm tôi?Tôi không nghĩ vậy” Cô cười lớn, âm thanh đó không có lấy một sự hài hước. “Làm thế nào chúa tể vĩ đại của anh khám phá ra cái tôi đã làm với anh nếu tôi không nói cho ông ta?”

“Zirra_”

“Van xin trở thành bạn đời của tôi, và tôi thề sẽ không tổn hại anh.”

Màu oải hương sáng lóa trong mắt anh ngay lập tức. “Tôi không bao giờ cầu xin cô, hoặc bất cứ ai, cho bất cứ thứ gì.”

“Và anh đã đem điều này tới cho bản thân, Tristan ar Malik,” Cái trán đen tối nhíu lại đang chế nhạo chào đón, cô giơ hai tay trong không khí, cọ sát vào nhau.

Tristan khẽ gầm gừ trong cuống họng và tiến lên, ý định của anh bị giữ bất động minh chứng cho lời nói của cô ta trong mỗi bước đi. Một cái vẫy tay đơn giản của cô làm đông cứng đôi chân anh tại chỗ.