Vưu Lăng Vi nhìn thân ảnh lui xuống của Niệm Tuyết, cười đùa nói:
"Vu vương cũng thật tin tưởng tiểu vương nhỉ, chỉ mang đến một cung nữ thì thôi, hiện giờ cũng cho nàng ta lui xuống. Ngươi không sợ..."
"Nếu ngươi muốn làm việc bất lợi với cô vương, cần gì phải chờ đến lúc này?" Vu Lạc Vũ nhẹ nhướng mi, vạch trần. Bằng vào mũi tên của Vưu Lăng Vi lúc ở Lư Hoàn thành, Vu Lạc Vũ cũng đã biết, công phu của nàng nhất định không dưới mình. Mà người luyện võ, từ khí chất đến chân có vững vàng hay không cũng có thể nhìn ra người kia có từng luyện võ hay không. Vu Lạc Vũ cũng không tin nàng ta không biết rằng Niệm Tuyết là người một chút công phu cũng không biết.
"Hắc hắc..." Vưu Lăng Vi lúng túng cười một tiếng, nói tiếp:
"Tâm tư của Vu vương quả thật là tinh tế, tiểu vương bội phục, bội phục. Có điều...phải chăng ngươi đã quá yên tâm với tiểu vương rồi. Hôm nay, ngươi mở tiệc ở Hà trì tĩnh mật này, bên người chỉ mang theo một nha hoàn, quả thật không sợ tiểu vương làm ra chuyện gì sao?"
"Cô vương lại có thể dễ dàng bị hành thích như vậy?" Vu Lạc Vũ nhàn nhạt đáp, hướng mắt nhìn hồ sen, thâm trầm nói:
"Ngươi không nhìn thấy cũng không có nghĩa là không có người bảo vệ sự an toàn của cô vương. Đừng quên, đây là đâu..."
Vưu Lăng Vi vừa nghe được những lời này, lập tức cả kinh. Nàng đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu nhìn khắp nơi, muốn tìm kẻ bí ẩn nấp trong tối đó.
"Đừng mất thời gian nữa, khinh công của người này cao hơn ngươi, ngươi không tìm được đâu." Vu Lạc Vũ nhàn nhạt mở miệng. Khinh công của Khôn Bát là độc nhất vô nhị ở Vu Quốc, tựa như thợ săn âm thầm vô mồi trong đêm tối, mà công phu của Vưu Lăng Vi quả thực rất tốt, tựa báo săn trên mặt đất bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát con mồi, chỉ là công phu của hai người không cùng con đường, nếu Khôn Bát không muốn, Vưu Lăng Vi làm sao có thể phát hiện ra chứ?
Nghe vậy, Vưu Lăng Vi có chút không cam lòng ngồi xuống.
"Bên cạnh Vu vương quả thật là nhân tài đông đúc a." Ngữ khí của nàng không cao không thấp, lại như có chút trào phúng bên trong.
Vu Lạc Vũ cũng không để ý đến nàng, tự rót tự uống, bắt đầu thưởng thức hồ sen. Hồ sen lại không có sen, nhưng lại có thể tản mát ra mùi hương thoảng thoảng trong buổi đêm tĩnh lặng này, thật kỳ lạ. Các triều đại Vu vương từ xưa đến nay, khi không có việc gì thì ban đêm thường đến hà trì ngồi, thân tâm câu tĩnh. Đến thế hệ của Vu Lạc Vũ, rốt cuộc đã bao lâu rồi nàng không đến đây? Vu Lạc Vũ nhớ rõ, lúc nàng còn nhỏ, phụ hoàng rất thích mang nàng đến đây, nhưng sau đó...sau đó, Vu Lạc Vũ phải cấp bách lên ngôi, cả ngày bận rộn, rốt cuộc không thể dành ra chút thời gian nào trở về nơi này, đáng tiếc.
"Vu vương dường như có tâm sự? Phiền não gì ư?" Đột nhiên lại yên tĩnh, không ai nói gì, khiến Vưu Lăng Vi cảm thấy rất không thú vị. Hôm nay nàng đã có thể ở gần mỹ nhân, nhưng mỹ nhân lại không nói lời nào, nghĩ đến thật sự không thoải mái a.
"Nga?" Vu Lạc Vũ lại tự mình uống một ly.
"Ngươi từ nơi nào nhìn thấy cô vương có tâm sự?"
"Tự cổ đế vương người nào không có tâm sự?"
Vu Lạc Vũ mỉm cười, lời này trái lại nói không sai.
"Này, ngươi cười cái gì, có phải thật sự có tâm sự không? Có thể nói cùng tiểu vương một chút không?"
Vưu Lăng Vi cười đeo bám, trái lại khiến Vu Lạc Vũ kinh ngạc. Người trước mắt này nhìn sao cũng không giống nữ vương gia trong ấn tượng của mình, ngược lại tựa như tiểu hài tử vậy, đây là tính tình chân thực? Hay là tâm cơ nặng đây?
Vưu Lăng Vi thấy Vu Lạc Vũ không trả lời, lúc này lại mở miệng:
"Vậy ngươi có thể nói với tiểu vương một chút, là chuyện quốc sự hay việc tư?"
"Vương gia cảm thấy cô vương là vì quốc sự hay là chuyện tư?" Vu Lạc Vũ cũng không trả lời thẳng mà đem chủ đề chuyển đến cho Vưu Lăng Vi.
"Nếu để tiểu vương đoán, vậy nhất định là việc tư." Vưu Lăng Vi nhếch môi, lập tức nói tiếp.
"Ngươi xem, chuyện quốc sự duy nhất không phải chính là chiến sự giữa hai nước sao, hiện giờ nghị hòa, sau này Diệu Nghiêm ta cũng sẽ không xâm phạm Vu Quốc ngươi, ngươi còn có quốc sự nào cần lo âu?"
Vu Lạc Vũ gật đầu một cái, lời này nói không sai, thế nhưng...
Còn không chờ Vu Lạc Vũ biểu thị, Vưu Lăng Vi lại tiếp lời:
"Nếu là việc tư, ngươi để tiểu vương nói một chút cũng không sao, chỉ là hai ta trao đổi một lần, ngươi nói bí mật trong lòng cho tiểu vương một chút, tiểu vương cũng sẽ nói chuyện của ta cho ngươi."
"Ngươi cũng có tâm sự?" Vu Lạc Vũ mở miệng nói.
"Đó là tất nhiên a, chúng ta mặc dù thân phận hiển hách nhưng cũng là người bình thường, không phải sao?! Trong lòng có chuyện không thể nói, vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị nghẹn chết."
Khóe miệng Vu Lạc Vũ khẽ kéo.
"Ngươi cũng biết thân phận ngươi hiển hách, vậy bí mật trong lòng ngươi há lại có thể tùy ý nói cho người khác biết sao?"
"Sao lại không thể!" Vưu Lăng Vi nói đến đây, tay gõ gõ bàn đá, bộ dáng ngươi không phải không biết. Nàng nhìn Vu Lạc Vũ, su đó thấy Vu Lạc Vũ lắc lắc đầu, tựa như không biết làm sao.
"Ngươi thật không biết?"
"Muốn nói thì nói mau."
"Chậc chậc.... Ngươi cứ đem chuyện trong lòng nói ra, rồi sau đó làm cho kẻ kia không thể mở miệng nữa là được." Vưu Lăng Vi dáng vẻ không bận tâm. Khi ở Diệu Nghiêm nàng cũng sẽ có chuyện không vừa ý, lúc trong lòng bực bội, nàng sẽ đem những lời đó nói cho người khác, rồi sẽ đem kẻ đó gϊếŧ đi, trong lòng liền thoải mái.
"Đó là ngươi. Cô vương không làm được."
"Vậy ngươi cứ nghẹn như vậy? Ngươi có thể nghẹn cả đời sao?" Vưu Lăng Vi trợn to cặp mắt, đôi mắt đẹp chớp chớp. Nàng thật không thể tin, bây giờ kẻ hoàng thất nào có thể so với Vu vương này? Nàng ấy cũng quá yêu dân như con rồi? Rõ ràng nàng ấy là người có quyền lực cao nhất, gϊếŧ một hai người thì cũng không có việc gì.
"Trong lòng có chuyện thì phải đi giải quyết, ngươi làm như vậy cũng không làm nên chuyện gì." Vu Lạc Vũ thầm buồn cười, nếu là gϊếŧ một hai người liền có thể giải quyết việc giữa nàng cùng tiểu Ngọc Nhi, vậy nàng cũng nguyện ý gϊếŧ.
"Vậy ngươi cũng không nên cứ nín nghẹn như vậy, tóm lại là không tốt, chi bằng cứ như tiểu vương nói, hai ta trao đổi, ngươi thấy được không?" Vưu Lăng Vi hiện giờ rất nóng lòng muốn thử, nàng thật muốn biết, có thể khiến Vu vương trở thành dáng vẻ này rốt cuộc là chuyện gì.
"Được, vậy ngươi nói trước đi." Vu Lạc Vũ một ngụm uống cạn rượu trong ly, sau đó ngồi chờ nghe bí mật trong miệng của Vưu Lăng Vi.
"Được." Vưu Lăng Vi hắng giọng, vừa định mở miệng, lại đột nhiên nghĩ đến chuyệm gì.
"Bí mật nói ra đêm nay, qua ngày mai sẽ quên hết, được không?"
"Được."
Vưu Lăng Vi gật đầu, nghiêm túc mở miệng:
"Tiểu vương có một ca ca, chính là Diệu Nghiêm đế hiện giờ. Thật ra thì lúc đầu, người vốn lên ngôi chính là tiểu vương, thế nhưng tiểu vương không muốn làm cái gì Diệu Nghiêm đế, cho nên sau khi phụ hoàng băng hà đã sửa lại chiếu thư, đem đế vị giao cho hắn. Tiểu vương tuy cho hắn làm đế nhưng người chân chính đứng sau lưng lại chính là tiểu vương, hắn bất quá chỉ là bù nhìn thôi."
"Mơ ước ngôi vị hoàng đế? Cho nên lúc đó ngươi để hắn làm thì hắn liền làm?"
"Không phải." Vưu Lăng Vi lắc đầu, nói tiếp:
"Ban đầu hắn không muốn, hắn cũng biết hắn không đủ năng lực, không thể ngồi ở vị trí này. Thế nhưng hắn lại không thể chịu được tiểu vương tương cầu, cuối cùng chỉ đành phải gật đầu."
"Vậy thì vì cái gì?" Vu Lạc Vũ quả thật không hiểu, nếu hắn không mơ ước ngôi vị hoàng đế, tại sao lại đáp ứng nàng.
"Đây lại là một bí mật khác a." Vưu Lăng Vu nói đến đây liền bật cười, cũng không có ý định ngừng. Nàng nhấp một ngụm rượu, sau đó nhìn Vu Lạc Vũ, cực kỳ trịnh trọng hướng nàng gằn từng chữ.
"Bởi vì...hắn thích tiểu vương."
Cái gì?
Vu Lạc Vũ nhíu mày, có chút kinh ngạc không nhỏ với đáp án này. Ca ca yêu muội muội, thật là kinh động a. Khó trách hắn cam nguyện làm bù nhìn, thì ra cuối cùng là vì yêu mà hy sinh? Thật là vĩ đại, có điều thật đáng tiếc, tình cảm cấm kỵ này của hắn so với mình còn có chút nhân đạo, là cả đời không thấy được ánh sáng.
"Vậy ngươi thì sao, tại sao không ngồi lên ngôi vị đó."
"Tiểu vương?" Vưu Lăng Vi dùng ngón tay chỉ lại mình, ánh mắt dường như có chút mờ mịt, sau đó nàng mới bật cười.
"Bởi vì tiểu vương sợ mệt, còn sợ chết. Làm vương phải bận trăm công nghìn việc, cả ngày vất vả, chính sự quấn thâm, lại không thể tự do vui vẻ ở đây như bây giờ. Hơn nữa, làm vương ở Diệu Nghiêm là chuyện cực kỳ nguy hiểm, người Diệu Nghiêm huyết khí phương cương a, năm ba ngày hành thích một lần, có phải rất phiền không! Cho nên, không làm vương là một lựa chọn chính xác, vĩnh viễn sẽ có người ở phía trên giúp tiểu vương chống hết thảy, ai sẽ biết được, người chân chính làm chủ Diệu Nghiêm quốc lại đang cùng Vu vương ngươi uống rượu chứ? Ha ha ha..."
Vu Lạc Vũ nâng mắt nhìn Vưu Lăng Vi đang tự mình vui vẻ trước mắt, trong lòng nói không ra là cảm giác gì, phải nói rằng, Vu Lạc Vũ không thể không thừa nhận, một chiêu này của nàng dùng thật xảo diệu, chỉ là dường như có chút bất cận nhân tình. Dùng thân ca ca của mình làm lá chắn như vậy, chuyện này quả thật không phải ai cũng có thể làm được. Vu Lạc Vũ thật rất bội phục nàng, bội phục nàng một tiểu cô nương lại tâm ngoan thủ lạt như vậy.
"Tiểu vương đã nói xong, giờ nên đến ngươi rồi, Vu vương." Vưu Lăng Vi vừa nói, vừa nâng tay làm tư thế mời.
Vu Lạc Vũ gật đầu, cầm ly rượu lên, nghiêng người hướng về phía hồ sen.
"Cô vương yêu một người, người này lại không thể quang minh chính đại cùng cô vương cùng một chỗ. Nếu cùng người đó thì vương vị khó giữ, muốn vương vị cô vương liền không có cả thiên hạ. Biện pháp lưỡng toàn lại tìm không ra, phiền não của cô vương chính là chuyện này."
Vưu Lăng Vi vừa nghe lời này, trong lòng liền cảm thấy mất mác.
Thì ra nàng....đã có người thích a. Ai, danh hoa hữu chủ, đáng tiếc. Vưu Lăng Vi thầm than thở, nhưng suy nghĩ lại một chút, nàng không phải vẫn còn một bạch y tiên tử sao. Nghĩ đến đây, tinh thần nàng liền phấn chấn, nàng khoát tay.
"Vậy thì cả đời cứ giấu đi, đừng quang minh chính đại rồi."
Nghe vậy, Vu Lạc Vũ lắc đầu.
"Đây cũng vừa vặn là chuyện cô vương muốn nói, bởi vì có vài chuyện không giấu được, có lẽ không lâu sau nữa là lúc phải lựa chọn."
"Là một nữ tử à." Vưu Lăng Vi nhướng mày, lời này chính là dùng ngữ khí khẳng định.
"Ân."
"Chậc chậc... Vu Quốc chính là không tốt bằng Diệu Nghiêm, nhìn thử Diệu Nghiêm chúng ta, nữ tử cùng nữ tử cũng có thể quang minh chính đại cùng nhau, vô cùng thoải mái." Vưu Lăng Vi vừa nói, trên mặt cũng đầy tự hào.
"Nhưng dù sao đây cũng là Vu Quốc, phải không?"
"Ha ha, cũng đúng." Vưu Lăng Vi cười lớn, sau đó lại nói với Vu Lạc Vũ.
"Sao rồi, nói ra tâm sự trong lòng cũng thoải mái ít nhiều nhỉ."
"Ân, đúng là tốt hơn nhiều." Vu Lạc Vũ cười đáp lại Vưu Lăng Vi. Lúc này, trong lòng quả thực thoải mái rất nhiều, xem ra cách làm của Vưu Lăng Vi trái lại cũng không phải không có đạo lý.
"Ân, vậy là được. Ha ha ha....cạn ly." Vưu Lăng Vi đứng lên, nâng ly rượu, vừa nói vừa nghiêng người về trước.
Xung quanh hồ sen đăng hỏa rất ít, chỉ là bên trong lương đình lại rất sáng. Xa xa dêu có thể nhìn rõ thân ảnh của Vưu Lăng Vi cùng Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi đứng ở trên thềm đá khá xa, lại nhìn thấy rõ động tác của hai người, nữ vương gia kia hơi nghiêng thân về phía trước, nàng ta muốn làm gì?
"Tiểu chủ, sao không đi lên?" Cung nữ phía sau Bùi Ngọc Nhi nhỏ giọng hỏi.
"Không cần, nhìn dáng vẻ của nàng không giống có việc." Bùi Ngọc Nhi nhàn nhạt mở miệng, nói xong liền xoay người trở về Dạ Yêu điện.