Ngược Ngẫu

Chương 69

"Tiểu vương tham kiến Vu Vương." Vưu Lăng Vi đứng lên, nhất mực cung kính chắp tay nói. Nhưng Bùi Ngọc Nhi đứng bên cạnh lại cảm thấy nàng ta rất ngông cuồng, nữ vương gia kia tuy cúi đầu nhưng cũng chưa từng hiện ra sự phục tùng, rất đúng mực, tựa hồ ngày hôm nay người đến chủ động nghị hòa không phải là nàng vậy.

Vu Lạc Vũ trái lại cũng không để tâm nhiều như vậy.

"Ngồi đi." Vu Lạc Vũ đạm mạc nói, thanh âm lại lạnh như băng.

Vưu Lăng Vi hướng Vu Lạc Vũ mị hoặc cười, sau đó vô tình hữu ý liếc mắt nhìn Vu Lạc Vũ, lại đưa mắt đến Bùi Ngọc Nhi đang đứng phía sau. Lại nâng ống tay áo, vén vạt áo ngồi xuống. Nhìn thẳng Vu Lạ Vũ, Vưu Lăng Vi không nhanh không chậm cất lời:

"Hôm nay tiểu Vương đến, chắc hẳn Vu Vương đã biết là có chuyện gì rồi nhỉ?"

"Ân." Vu Lạc Vũ gật đầu, cầm lên ly trà nhấp một ngụm.

"Vậy tiểu vương cũng sẽ không vòng vo, có lời nói thẳng.

"Mời nói."

Lúc này, Vưu Lăng Vi đột nhiên cười lên, nụ cười yêu kiều nhưng lại nhìn ra tịch mịch, nàng cười một lúc mới nói:

"Bốn năm trước, tiểu vương đã diện kiến được sự lợi hại của cấm thuật Vu Quốc, chỉ tiếc tiểu vương vẫn không từ bỏ được vọng tưởng có thể chiếm được Vu Quốc, tiểu Vương tuy có người thần bí tương trợ nhưng vẫn không thu được Vu Quốc, đáng tiếc." Vưu Lăng Vi nói đến đây, sắc mặt một mảnh tịch mịch, nàng cảm thấy không cam lòng, cảm thấy đáng tiếc, chỉ bởi vì nàng không thể khiến Vu Quốc diệt quốc.

"Nghe ý của vương gia ngươi, những người đã chết đêm qua, ngươi một chút cũng không để ý?" Bùi Ngọc Nhi đứng bên cạnh lạnh lùng mở miệng. Trong một đêm chết hơn mười vạn người, nàng ta lại chỉ cảm thấy đáng tiếc khi không chiếm được Vu Quốc, đây quả thực khiến Bùi Ngọc Nhi cảm thấy đau lòng, vương gia kia quả không bằng cầm thú!

"Ngươi là..." Vưu Lăng Vi mở miệng hỏi, ánh mắt lại nhìn sang hướng Vu Lạc Vũ.

Vu Lạc Vũ cũng nhìn thẳng Vưu Lăng Vi, khuôn mặt tươi cười nhưng lời nói lại đầy nghiêm túc.

"Im miệng, nơi này há có phần để ngươi nói sao."

Bị Vu Lạc Vũ ầm ĩ, Bùi Ngọc Nhi không lên tiếng, nàng biết vừa rồi bản thân quá mức xúc động làm chuyện sai lầm, hiện giờ vai trò của nàng chỉ là một nha đầu, lẽ ra phải chú ý phân tấc.

Vưu Lăng Vi nghe thấy Vu Lạc Vũ khiển trách nhưng lại trong suốt cười một tiếng.

"Nha hoàn của Vu Quốc đều phô trương như thế này sao, trái lại thật khiến tiểu vương mở rộng tầm mắt." Nói xong, nàng lại có chút ý vị sâu xa nhìn Bùi Ngọc Nhi, nàng cảm thấy Bùi Ngọc Nhi không đơn giản, ít nhất cũng không phải nha hoàn bình thường, nhưng rốt cuộc nàng là ai chứ, chuyện này khiến Vưu Lăng Vi nổi lên hứng thú.

Vu Lạc Vũ có chút không vui.

Nhạo bàng tiểu Ngọc Nhi? Nàng ta có tư cách gì.

"Vương gia không phải đã nói 'có lời nói thẳng' sao? Sao giờ lại không nói gì?"

Vưu Lăng Vi khẽ kéo khóe miệng, cũng không cảm thấy lúng túng.

"Đúng rồi, tiểu vương hôm nay đến đây là muốn cùng Vu vương đàm luận chuyện nghị hòa." Nàng dừng một chút, lại nói tiếp:

"Diệu – Vu hai nước có thể ký lập hiện nghị từ đây, trong thời kỳ hoàng huynh ta chấp chính sẽ không phát đông bất kỳ chiến sự nào với Vu Quốc, hàng năm cũng sẽ tiến cống Vu Quốc dê bò nghìn cong, hoàng kim vạn lượng, đổi lại, Vu Quốc rút khỏi cảnh địa Diệu Nghiêm, từ đây sẽ dùng hòa bình để giải quyết."

"Nga?" Vu Lạc Vũ cười một tiếng.

"Vương gia là đang sợ?"

"Tất nhiên. Cấm thuật của Vu Quốc, tiểu vương đã được tận mắt chứng kiến, nếu như Vu vương người không có việc gì lại dùng thêm lần nữa, vậy Diệu Nghiêm ta sao còn có đất đặt chân."

"Vu Quốc ta từ trước đến giờ vô tranh với đời, nếu không phải Diệu Nghiêm Quốc các ngươi nhiều lần xâm phạm, làm sao có thể ăn khổ như thế này?" Vu Lạc Vũ đáp lại, ngữ khí đốt đốt bức nhân. Bây giờ biết sợ? Ban đầu lại khỏi xướng làm gì, hiện giờ nàng chính là muốn áp đảo tinh thần của Vưu Lăng Vi, cũng khiến nàng ta ăn chút đau khổ.

"Vu Vương nói rất đúng, tiểu vương giờ có hối cũng không kịp, cho nên mới có chuyện hiện giờ." Vưu Lăng Vi nói đến đây, ngữ khí đã không còn ngông cuồng khí thế như vừa rồi, nàng nhìn dáng vẻ Vu Lạc Vũ, trong lòng có chút phát hoảng, Vu vương cũng không trực tiếp trả lời mình, chuyện nghị hòa này nàng rốt cuộc có đáp ứng hay không? Lần này quả thực là lật thuyền trong mương, sai lầm khi nghe theo chủ ý của kẻ kia, bây giờ mới rơi vào kết quả này, thật đáng giận. Có điều...Vưu Lăng Vi nhìn Vu Lạc Vũ, nữ tử trước mắt cũng thật lợi hại, trúng một mũi tên không chết, trái lại có thể nghịch chuyển tình thế. Nhìn nàng cũng không lớn nhưng bản lĩnh lại không nhỏ. Người ở Vu Quốc này dáng dấp thủy linh, tâm nhãn cũng thủy linh. Nụ cười của Vưu Lăng Vi càng thêm nồng đậm, nàng thích nữ tử Vu Quốc này, bề ngoài nhu nhược nhưng trong lại rất kiên nghị, khiến cho người khác muốn chiếm làm của riêng, vô cùng có tính khiêu chiến.

Vu Lạc Vũ không đáp lại, nhưng cũng không mở miệng cự tuyệt, nàng cầm lấy ly trà, tự mình nhấp một ngụm, cũng không quan tâm đến Vưu Lăng Vi. Điều kiện của Vưu Lăng Vi, nàng vẫn chưa hài lòng, thứ nàng mong muốn không phải là dê bò, cũng không phải là tiền tài, những thứ này Vu Quốc không thiếu. Thứ nàng mong là an toàn, àn toàn trăm năm thậm chí là ngàn năm của Vu Quốc.

Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, đáy lòng vốn vẫn bình tĩnh Vưu Lăng Vi bắt đầu dao động. Nàng không hiểu nổi Vu Lạc Vũ rốt cuộc có ý gì, lần này nàng đến chính là vì muốn để chiến sự lắng xuống, mà điều kiện nàng đưa ra đã là cực hạn, không cách nào có thể nhượng bộ nữa. Dê bò nghìn con, hoàng kim vạn lượng, cỡ nào mê người, Vu vương không trả lời chẳng lẽ là muốn mượn lần này khiến Diệu Nghiêm diệt quốc?

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Vưu Lăng Vi bất thình lình liền kinh hách đến ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu như vậy, nàng chính là tội đồ làm mất nước, chuyện này vạn vạn không thể!

"Vu vương không trả lời tiểu vương, chẳng lẽ là không hài lòng với điều kiện?"

"Đúng!" Vu Lạc Vũ đặt ly trà xuống, lực đạo dùng không ít khiến ly trà chạm vào mặt bàn phát ra 'cạnh' một tiếng, khí thế mười phần.

"Vậy Vu vương muốn thế nào mới nguyện ý để chiến sự lần này lắng xuống, không ngại nói thẳng, nếu tiểu vương có thể làm, nhất định sẽ dốc toàn lực!"

"Dê bò nghìn con, hoàng kim vạn lượng, cô vương không cần! Cô vương muốn một ngày ngươi còn ở Diệu Nghiêm thì không được tấn công Vu Quốc. Nếu không, lần sau cô vương nhất định san bằng Diệu Nghiêm của ngươi, không lưu một người sống!" Lúc Vu Lạc Vũ nói ra những lời này, khí thế tràn đầy, hận không thể nuốt trọn sơn hà. Cái nàng muốn chính là điều kiện này, hơn nữa phải đề Vưu Lăng Vi cam tâm tình nguyện đáp ứng, không có chút đường có thể phản bác!

Quả nhiên, Vưu Lăng Vi vừa nghe những lời này liền trầm mặc, đáp ứng hay không? Đây cũng là khó cho nàng, người Diệu Nghiêm hiếu chiến, Trung Nguyên chia đều cho Diệu – Vu hai nước, nếu không đánh Vu Quốc, Diệu Nghiêm còn có thể đánh ai? Nhưng nếu không đáp ứng...Vưu Lăng Vi khó xử giương mắt nhìn Vu Lạc Vũ, phát hiện lúc này nét mặt nàng cực kỳ nghiêm túc, khí thế áp bách đó khiến người khác không thể chống đỡ. Dáng vẻ đó, nếu không đáp ứng nàng, Diệu Nghiêm khẳng định không thể chạy khỏi kiếp nạn này. Vừa mới tổn thất mười vạn binh lực, bất luận thế nào, Diệu Nghiêm hiện nay không phải đối thủ của Vu Quốc...

Suy tư hồi lâu, rốt cuộc Vưu Lăng Vi khẽ cắn răng đáp ứng. Lòng nàng rất bội phục, là vương của Vu Quốc, chưởng quản thiên vạn bách tính, nữ tử như vậy....quả thật rất dụ hoặc...Vưu Lăng Vi cười thầm, đột nhiên trong đầu lóe lên, nàng nhìn Vu Lạc Vũ, có chút khó xử nói:

"Chỉ là chuyện này quan hệ trọng đại, tiểu vương phải trở về Diệu Nghiêm cùng Nghiêm Đế thương lượng. Không bằng như thế này, để tiểu vương về Diệu Nghiêm trước, sau đó tiếp tục trở lại Vu Quốc cùng Vu vương trực tiếp ký lập nghị hòa cùng nghị sự. Ý Vu vương thế nào?"

"Có thể." Vu Lạc Vũ gật đầu, thỉnh cầu nhỏ này, nàng vẫn có thể đáp ứng.

"Có điềum, tiểu vương còn có một chuyện muốn nhờ, không biết Vu vương có thể đáp ứng không?"

Vu Lạc Vũ khẽ nhíu mày, nàng ta lại đang tính toán gì đây?

"Nói." Vu Lạc Vũ mở miệng, ngữ khí lại khôi phục lãnh đạm ban đầu.

Vưu Lăng Vi khẽ cười.

"Là như thế này, tiểu vương từ nhỏ đã yêu thích sơn thủy của Vu Quốc, xưa nay luôn muốn đến Vu Quốc một đoạn thời gian, chỉ tiếc bình thường luôn có chuyện trì hoãn, huống chi thân phận như tiểu vương, đi đến Vu Quốc nhất định sẽ bị bắt đến tra hỏi một đoạn thời gian. Hiện giờ đàm luận chuyện nghị hòa, vừa vặn có thời gian, tiểu vương muốn hỏi Vu vương có thể lưu tiểu vương trong cung một khoản thời gian hay không? Vừa hay lần này Diệu – Vu hai nước vĩnh cửu nghị hòa, sau này tất nhiên cũng là hữu hảo quốc gia, liên kết cảm tình cũng là chuyện không thể thiếu được."

Vưu Lăng Vi chắc nịt nói xong, ngữ khí tương đối chân thành, nhưng trong lòng Vu Lạc Vũ đột nhiên lại căng thẳng.

Nàng ta muốn làm gì?

Vu Lạc Vũ cũng sẽ không cho rằng nàng thật tâm yêu thích cái gì phong thủy Vu Quốc, nhưng đây chính là một chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nếu không đáp ứng, vậy không khỏi khiến người khác cảm thấy bản thân hẹp hòi.

"Được, đến lúc đó cô vương nhất định sẽ chiêu đãi vương gia thật tốt."

"Như vậy quá tốt!" Vưu Lăng Vi sau khi nghe xong liền thoải mái cười to, nàng đang rất đắc ý. Cuộc sống sau này còn dài, nhạc thú cũng còn rất nhiều...

----

Đưa Vưu Lăng Vi rời khỏi, Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi trở lại trong trướng, nét mặt đều có chút không thoải mái, bởi vì câu nói cuối cùng của Vưu Lăng Vi quả thực khiến lòng người không nắm chắc, không nghĩ ra nàng ta rốt cuộc muốn làm gì.

"Ngươi cảm thấy nàng đang tính toán gì?" Bùi Ngọc Nhi lo lắng, nữ vương gia kia tâm ngoan thủ lạt thế nào, nàng cũng đã thấy được, người như vậy cùng mình ở hậu cung, quả thực làm người khác không thể an lòng.

"Không biết, nhưng nàng ta một người một ngựa, chắc cũng không náo động ra chuyện lớn gì, cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước."

Bùi Ngọc Nhi gật đầu, đột nhiên khẽ cười, hướng về phía Vu Lạc Vũ, nói:

"Có điều hôm nay trái là ngày vui, ít nhất từ nay về sau, ngươi cũng không cần vì chuyện này mà lo lắng nữa."

"Ân." Vu Lạc Vũ gật đầu, cũng mỉm cười đáp lại Bùi Ngọc Nhi, chỉ là nàng lại không thoải mái như Bùi Ngọc Nhi. Bây giờ chiến sự rốt cuộc cũng khép lại, nhưng tiền đặt cọc của bản thân cũng đã dùng hết, không có chiến sự chống đỡ, hoàng nãi nãi trong cung e là phải chuẩn bị có hành động gì đó rồi?

Bùi Ngọc Nhi không phát giác ra sự phiền não trong lòng Vu Lạc Vũ, nàng vẫn tự mình vui vẻ trong niềm hân hoan của bản thân.

"Bây giờ chiến sự cũng lắng xuống, chúng ta khi nào trở về cung vậy?"

"Đợi thu thập xong hết, liền chỉ hai ngày nữa."

"Ân, vậy ta cũng thu dọn một chút."

Sau thời gian này, Vu Lạc Vũ đem chuyện nghị hòa nói cho binh sĩ toàn bộ Vu Quốc, mọi người rối rít ném kiếm ăn mừng. Mấy tháng chiến sự rốt cuộc cũng lắng xuống, sẽ không còn cảnh chiến hữu sớm chiều chung đυ.ng tử chiến ngoài xa trường, đây đối với bất cứ ai cũng đều là một chuyện vui. Đêm đó, trên dưới doanh trại đều vui vẻ đàn ca nhảy múa, mọi người ca vũ tưng bừng, cùng chúc mừng, tình cảnh vô cùng náo nhiệt. Đợi đến nửa đêm, toàn bộ trại lính mới dần dần an tĩnh lại, người người đều đã ngủ.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng, lửa trại chỉ còn tro tàn, toàn bộ quân doanh liền chỉnh trang chờ phân phó, thẳng hướng đến Vu Quốc. Từ đó, chiến sự giữa hai nước cuối cùng cũng kết thúc, nhưng có người vui cũng có kẻ buồn, hoàng cung như l*иg son mờ mịt, có rất nhiều thứ còn đang chờ đợi hai người các nàng chăng?

*L׈�