Hôm sau, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng choang, Vu Lạc Vũ nữa mở mắt, mơ mơ màng màng dùng tay phải sờ soạng vị trí bên cạnh, nhưng lại trống không? Tiểu Ngọc Nhi đâu rồi?
"Ngọc Nhi..." Vu Lạc Vũ mở miệng, thanh âm đã trở nên khàn khàn, khiến bản thân nàng cũng giật mình.
"Bùi Ngọc Nhi, ta khát..." Vu Lạc Vũ lại mơ màng kêu một tiếng, lúc này mới có người đáp lại.
"Tỉnh dậy rồi? Nước đây...."Bùi Ngọc Nhi bưng ấm nước, từ bên ngoài trướng đi vào, sau đó rót một ly trà đưa đến tay Vu Lạc Vũ.
"Ta vừa mới dậy, thấy ở đây không có nước nên đi ra ngoài đun chút."
"Ân." Vu Lạc Vũ uống một ngụm lớn, cảm giác khô khốc đau rát đã không còn, thư thái rất nhiều.
Bùi Ngọc Nhi tháy Vu Lạc Vũ uống một hơi cạn sạch liền lại rót thêm cho nàng một ly. Dường như Vu Lạc Vũ rất khát, giống như là người đã lâu chưa từng dính nước. Bùi Ngọc Nhi chăm chú nhìn Vu Lạc Vũ vẫn còn đang mãi uống, đột nhiên nói:
"Mới vừa rồi sao ngươi lại xưng 'ta', lại còn lớn giọng như vậy, ta ở bên ngoài cũng đều nghe thấy."
"Lớn tiếng sao? Ta cũng không chú ý."
"Còn 'ta'...."Bùi Ngọc Nhi vội vàng chỉnh lại, nàng đối với Vu Lạc Vũ là bất đắc dĩ, dù sao nàng ấy cũng là một quân vương, cứ dùng 'ta' xưng hô nếu bị người khác nghe được thì phải làm sao? Đến lúc đó, tuy ngoài miệng họ không nói, nhưng chung quy vẫn sẽ có lời ra tiếng vào, miệng người đáng sợ, cho dù quyền lực của nàng có lớn hơn nữa cũng không thể quản hết miệng của mọi người a.
"Ta tự có chừng mực." Vu Lạc Vũ nhìn Bùi Ngọc Nhi, mím môi nghiêm túc nói:
"Lúc chỉ riêng hai người, ta sẽ dùng xưng hô này, còn có người ngoài thì dĩ nhiên khong cần bàn. Nàng biết không, thật ra khi ở trước mặt nàng, ta chỉ muốn làm chính mình mà không phải là 'cô vương'." Bởi vì, những khi đó, ta chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, cùng nàng môn đăng hộ đối. Mà nếu như ta biến thành cô vương, cô vương đó cùng nàng, nhiều nhất cũng chỉ là quân - thần, vĩnh viễn không môn bất đăng hộ bất đối.
Bùi Ngọc Nhi biết rõ nàng muốn biểu đạt cái gì, trở ngại tồn tại giữa hai nàng đâu phải chỉ là ranh giới hồng câu*. Con đường trước mắt khó đi như thế, không ai biết trước thứ gì đang chờ ở tương lai. Nhưng vậy cũng tốt, cứ tận hưởng thời khắc hiện tại, tội gì phải tự tìm phiền não suy nghĩ xa như vậy.
"Được." Bùi Ngọc Nhi gật đầu đáp ứng. Nếu nàng đã muốn thế, vậy thì cứ như thế đi.
"Đúng rồi, lúc nãy khi ta nấu nước, nhìn thấy hai lão đầu ngoài trướng tối hôm qua đang vội vàng làm cái gì đó, có phải sẽ dùng cấm thuật không?"
Vu Lạc Vũ gật đầu.
"Đúng, giờ tý tối nay."
"Vậy ta có thể đi xem ư?" Nét mặt Bùi Ngọc Nhi dường như rất hưng phấn. Quả thật là nàng rất muốn đi xem, thứ vừa cổ xưa lại vừa thần bí gì đó, rốt cuộc là như thế nào.
"Được chứ, nàng đứng cùng cô vương."
"Được."
----
Thời gian qua thật nhanh, chớp mắt một cái thì sắc trời đã tối, chốc nữa thôi sẽ đến giờ tý. Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi bước ra doanh trướng, lúc này bên ngoài quả nhiên tối đến mức không thấy được năm ngón tay, âm phong cuồn cuồn. Nếu không phải trong doanh trại đuốc lửa vô cùng nhiều, Vu Lạc Vũ nghĩ, là bản thân cũng sẽ đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.
Được Bùi Ngọc Nhi dìu đỡ, nhóm người Vu Lạc Vũ một đường đi đến giao lộ trăm bước phía trước. Đây là một ngã tư đường lớn, bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều được đốt lửa, ánh lửa cực lớn, sáng choang một vùng, vô cùng chói mắt, tựa như đang ở trong ánh chiều. Chính giữa ngã tư đường này đặt một bàn thờ dài hơn chiều cao của hai người, trên bàn bày các loại tế phẩm, trong lư hương đốt ba nén nhang rất cao. Mà gia chủ của Hoắc gia cùng Ngô gia chia ra đứng hai bên trái phải của bàn thờ, cả hai một thân cẩm y hắc sắc, đeo mặt nạ dữ tợn. Hai chiếc mặt nạ đó Vu Lạc Vũ cũng không thể nói rõ là hình dáng gì, chỉ là cảm thấy hình vẽ đó không giống con người, trái lại giống như vô vàng con độc trùng hợp lại thành cái dáng vẻ đáng sợ đó. Vị trí miệng trên chiếc mặt nạ đó bị khoét rỗng, hiện ra một khuôn mặt vui vẻ, chỉ là khóe miệng tựa như đang cười đó lại kéo gần đến mang tai, nhìn rất kinh khủng dữ tợn.
Lúc này, từng trận âm phong quét qua, hợp cùng với cảnh tượng này tạo cảm giác có chút âm trầm. Bùi Ngọc Nhi đứng bên cạnh không nhịn được mà nổi da gà, nàng hơi nâng tay trái lên một chút, nắm chặt tay áo của Vu Lạc Vũ, hi vọng có thể tìm lấy chút cảm giác an toàn.
Vu Lạc Vũ cảm nhận được sự khẩn trương của Bùi Ngọc Nhi, nàng nghiêng đầu hướng Bùi Ngọc Nhi mỉm cười, xoa dịu.
"Không có chuyện gì. Có ta ở đây."
Câu nói này thốt ra rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Bùi Ngọc Nhi yên lòng không ít, nàng gật đầu, cũng mỉm cười đáp lại Vu Lạc Vũ. Nàng không khỏi thầm tự cười nhạo bãn thân, thì ra mình cũng sẽ biết sợ, nhưng ai bảo bầu không khí tối nay lại quỷ dị như vậy, tựa như quỷ lực loạn thần thật sự tồn tại vậy.
Mà lúc này, Vu Lạc Vũ kéo Bùi Ngọc Nhi đi về trước vài bước, đến bên trái bàn thờ, cũng chính là phương hướng gia chủ Hoắc gia đang đứng. Đến tận lúc đi đến nơi, Bùi Ngọc Nhi mới nhìn thấy, thì ra phía trước bàn thờ, cũng chính là trên những con đường nhỏ thông đến Lư Hoàn thành đều được đặt một cái lư hương thanh đồng cơ hồ cao đến hơn một người, hơn nữa trước lư hương còn đặt rất nhiều chiếc hủ bằng gốm đã ám đen. Số lượng cực lớn, có vài cái cao đến gần đầu gối.
Bùi Ngọc Nhi đếm đếm, ngang chín dọc chín, tám mươi mốt chiếc, chặn kín cả con đường.
"Mấy chiếc hủ này là dùng làm gì?" Bùi Ngọc Nhi nhích gần đến bên tai Vu Lạc Vũ nhỏ giọng hỏi.
"Chờ một chút nàng xem thì sẽ rõ." Vu Lạc Vũ không nói. Thật ra thì chính nàng cũng không rõ lắm. Các loại cấm thuật quá nhiều, mặc dù lần trước khi chiến sự cùng Diệu Nghiêm nổ ra cũng có dùng cấm thuật, thế nhưng nghi thức lần trước hoàn toàn không giống hôm nay.
Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi an tĩnh chờ đợi, cuối cùng giờ Tý cũng đến. Chẳng qua là lúc này thời gian tựa như trôi qua rất chậm, Bùi Ngọc Nhi cảm giác bản thân chờ đến mỏi mòn, còn hai vị gia chủ Hoắc gia cùng Ngô gia vẫn đứng nơi đó không nhúc nhích, tựa như hai pho tượng.
Thời gian nửa chung trà qua đi, gia chủ Hoắc gia đột nhiên giật giật cổ. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, tay phải bấm bấm đốt ngón tay tính toán gì đó. Bùi Ngọc Nhi ở bên cạnh nhìn, cảm thấy khó hiểu, nàng định hỏi Vu Lạc Vũ, đột nhiên phát hiện gia chủ Hoắc gia xoay người, sãi bước đến chỗ Vu Lạc Vũ.
Hắn đến trước mặt Vu Lạc Vũ, đột nhiên quỳ một chân xuống, chắp tay nói:
"Giờ tý đã đến, mời bệ hạ dâng hương ban huyết!" Hắn nói xong, cũng tự nhiên đứng dậy, sau đó làm thủ thế mời.
Bên này Vu Lạc Vũ cũng không nói chuyện, nàng phất tay áo, dưới chân tựa như gió từng bước chạy đến chỗ bàn thờ. Mà bên phải bàn thờ, gia chủ Ngô gia đã chuẩn bị sẵn hương khói. Hắn đem chúng giao cho Vu Lạc Vũ, sau đó lại lui về bên phải, tiếp tục đứng.
Vu Lạc Vũ nhận lấy nén nhang, cung kính hướng đến những hủ vại đó lạy ba lạy, sau đó nàng vòng qua bàn thờ, đem nhang cắm vào trong lư hương thanh đồng. Đến khi đã làm xong hết mọi thứ, Vu Lạc Vũ lại trở về đứng bên cạnh. Lúc này, gia chủ Ngô gia mang ra một cái chén gốm trắng đặt chính giữa bàn, sau đó rót thứ chất lỏng bên trong sang một chiếc chén khác. Hắn lại rút ra từ trên người một thanh chủy thủ bạc, giao cho Vu Lạc Vũ.
Nàng nhận lấy, có chút cứng nhắc đưa cánh tay trái ra, đem hai ngón tay đặt trên chén sứ màu trắng, vết thương trên bả vai trái của nàng vẫn chưa khỏi hẳn, đưa đến độ cao này quả thật làm khó nàng. Bùi Ngọc Nhi thấy vậy cảm thấy rất đau lòng. Nhưng Vu Lạc Vũ lại chưa từng có chút nào do dự nâng tay hạ đao, ngay lập tức, một giọt hai giọt ba giọt máu rơi vào trong chén, chỉ là nháy mắt khi chúng rơi vào trong, Bùi Ngọc Nhi đứng cách đó không xa rõ ràng nhận thấy sự biến hóa trên nét mặt của Vu Lạc Vũ.
Làm xong hết thảy mọi thứ, Vu Lạc Vũ lại trở về bên cạnh Bùi Ngọc Nhi. Bùi Ngọc Nhi lấy ra khăn tay luôn mang theo bên người, đơn giản cầm máu lại cho nàng, sau đó nhỏ giọng hỏi:
"Mới lúc nãy ngươi sao vậy? Sao sắc mặt khó coi vậy."
"Lúc máu rơi vào trong chén, chất lỏng trắng đó liền biến thành màu đen, giống như mực vậy..."
"Cái gì?" Bùi Ngọc Nhi bất khả tư nghị thấp giọng thì thầm, tất cả những chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi. Nếu như những giọt máu kia sau khi rơi vào chén mà biến thành đỏ hay trắng thì cũng có thể cho qua, nhưng biến thành màu đen....Điều này sao có thể chứ.
"Có lẽ trong chất lỏng đó có vật gì chăng." Bùi Ngọc Nhi thấp giọng giải thích.
"Cũng chỉ có khả năng này thôi." Vu Lạc Vũ nhỏ giọng đáp lại, ánh mắt lại chưng từng rời khỏi vị trí gia chủ Hoắc gia, dường như không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Mà bên kia, hai vị gia chủ từ hai bên đi vào chính giữa bàn thờ, sau đó đồng loạt quỳ xuống, hướng về phía chén sứ trắng cung kính lạy ba lạy, sau đó hai người bọn họ đứng dậy, đi đến trước bàn. Gia chủ Hoắc gia cầm lấy cái chén lúc trước uống, hắn cũng không tháo xuống mặt nạ mà cứ để nguyên vậy rót vào, nước trong chén rơi xuống trước ngực không ít, hắn cũng không để ý. Sau khi uống xong, hắn lại đem cái chén đó giao cho gia chủ Ngô gia, người này cũng cầm lên uống một hơi cạn sạch.
Đến khi đã làm xong, chỉ thấy bọn họ chia ra đứng một trái một phải, sau đó đồng thời xếp chân ngồi xuống đất, hai tay đặt hai bên chân. Sau đó....Vu Lạc Vũ cùng Bùi Ngọc Nhi đồng thời nghe thấy hai người bọn hắn bắt đầu nói những lời mà người khác không thể nào hiểu được.
Đó là đang nói sao? Hoàn toàn không có ngữ điệu, không có điểm dừng, nhưng lại có quy luật. Bùi Ngọc Nhi nhỏ giọng hỏi Vu Lạc Vũ:
"Bọn họ đang làm gì vây?" Điều này thật sự rất quỷ dị, tất cả những việc xảy ra tối hôm nay đều vô cùng quỷ dị, chẳng lẽ đây chính là thừ gọi là cấm thuật sao?
"Chú thuật." Vu Lạc Vũ hơi cúi đầu thấp giọng đáp lại.
"Bọn họ đang niệm chú thuật để bắt đầu sử dụng cấm thuật, lần trước khi dùng cấm thuật ta cũng từng thấy bọn họ làm như vậy. Không có chuyện gì."
Bùi Ngọc Nhi gật đầu, liền cũng không nói gì nữa, chỉ là nàng cảm giác hai người kia chỉ mới niệm chú chốc là mà nàng bắt đầu cảm thấy choáng vàng đầu, sau đó còn có cảm giác chán ghét, thân thể cũng trở nên lạnh. Chỉ là tất cả những thứ này không quá rõ ràng, Bùi Ngọc Nhi lắc lắc đầu để bản thân có thể thanh tỉnh lại, cũng không nghĩ nhiều nữa, nàng cảm thấy tất cả hôm nay đã quá mức kỳ dị, bản thân có những phản ứng này e cũng là tự nhiên.
Hai người kia vẫn luôn niệm chú thuật, dần dần, Bùi Ngọc Nhi nghe được trong bóng đêm tĩnh mật vang lên vài thanh âm. "Kettt, kétttt" thanh âm từ nhẹ đến nặng, tựa như tiếng vang khi cào vào thanh đồng, tiếng động đó càng ngày càng nhọn, khiến lòng người bắt đầu khó chịu.
Lúc này, linh quang chợt lóe, Bùi Ngọc Nhi đã biết đó là gì rồi. Nàng nhìn những hũ vại bằng gốm phía trước, thanh âm phát ra từ đó, bên trong chúng có chứa thứ gì đó, dường như những thứ kia có móng tay, mà chúng lại đang dùng móng tay cào cấu tựa hồ là đang muốn phá hũ vại mà ra.
Mà vừa mới nghĩ đến đây, xung quanh đột nhiên trở nên yên lặng như tờ, bỗng dưng "Bùm bùm bùm..." liên tục vài tiếng nổ. Âm thanh đột nhiên này làm da đầu Bùi Ngọc Nhi tê dại, ngay sau đó nàng lập tức trừng to đôi mắt, nàng đã nhìn thấy thứ đáng sợ mà đời này chưa từng gặp qua...