Vu Lạc Vũ nghe được lời này liền bật cười không ngừng.
"Từ khi nào nàng đã bắt đầu học được lời ngon tiếng ngọt ?" Vu Lạc Vũ nhớ rõ, tiểu Ngọc Nhi của nàng luôn chỉ biết nói mình là tiểu nhân ti bỉ, tâm cơ nặng mà thôi.
"Ta không có lời ngon tiếng ngọt, lời ta nói đều là sự thật." Bùi Ngọc Nhi mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt không giống như là tán tỉnh. Đây mới là Bùi Ngọc Nhi, ngay cả lời ngon tiếng ngọt đều nói nghiêm trang.
"Nàng..." Vu Lạc Vũ mở miệng, muốn nhân cơ hội này trêu đùa Bùi Ngọc Nhi một phen. Lại không ngờ, còn chưa nói được một đầy đủ, Bùi Ngọc Nhi đã ngậm lấy tai Vu Lạc Vũ, nhẹ liếʍ. Mà nàng lại còn giở thủ đoạn, từng tấc từng tấc vuốt ve da thịt mịn màng bóng loáng vô cùng của Vu Lạc Vũ.
Kɧoáı ©ảʍ đột nhiên tới, làm Vu Lạc Vũ thoáng giật mình, nàng thật sự không nghĩ tới tai của mình lại mẫn cảm như vậy, bị Bùi Ngọc Nhi liếʍ qua lại hai lần, cả người đã sắp nhũn ra một mảnh.
"A..." Bởi vì thoải mái, Vu Lạc Vũ vong tình khẽ ngâm ra tiếng, môi Bùi Ngọc Nhi, tay Bùi Ngọc Nhi, tựa hồ được rót tiên pháp, nơi nào nàng chạm qua không thể không thoải mái, thân thể vốn bình tĩnh như nước nhưng chỉ vì một hành động của nàng mà tạo nên rung động, mê đắm. Tất cả những thay đổi này, chỉ vì người kia là Bùi Ngọc Nhi.
"Thoải mái sao?" Tay Bùi Ngọc nhi từng tấc từng tấc lại một tấc hướng về nơi thần bí chậm rãi đi vòng quanh, nàng đến nơi đó bị bỏng một mảnh, Vu Lạc Vũ không tự chủ được khẽ nâng vòng eo, phối hợp nàng.
"Ân... Thoải mái.." Vu Lạc Vũ thành thực trả lời vấn đề của Bùi Ngọc Nhi, đầu óc nàng dần trở nên hỗn độn, giống như tương hồ. Mơ mơ màng màng, Vu Lạc Vũ híp hai mắt, xoay vòng eo, hy vọng Bùi Ngọc Nhi có thể thương hương tiếc ngọc, giải phóng mình mau một chút. Nàng muốn cùng Bùi Ngọc nhi bay lượn phía chân trời, càng muốn từ tay Bùi Ngọc Nhi đưa mình đi cảm thụ khoảnh khắc hạnh phúc nhất.
Bùi Ngọc Nhi chậm rãi ngồi dậy, tay càng hướng xuống phía dưới, Bùi Ngọc Nhi càng ức chế không được sự khẩn trương, chính mình còn chưa từng làm loại sự tình này, làm cho một thiếu nữ trở thành nữ nhân chân chính, Bùi Ngọc Nhi có chút không tự tin, huống hồ nàng còn không phải nữ tử bình thường, trên đời này nàng là người có quyền lực nhất, tất cả mọi người đối với nàng đều nhất nhất tuân lệnh. Chính mình thật sự có thể chứ? Thật sự có thể làm chuyện tình kế tiếp sao? Nếu sau này cả hai không thể ở cùng nhau, mà nàng ấy lại có trượng phu, đến lúc đó nên làm cái gì bây giờ, trinh tiết nữ tử rất trọng yếu, mình làm như vậy thật sự được không?
Chuyện nói dài dòng, thực ra tất cả ý tưởng này, xảy ra như sấm chớp, tay... Rốt cục chuyển qua nơi thần bí nhất của Vu Lạc Vũ, nơi đại biểu cho trinh tiết. Tay dừng lại một chút, Bùi Ngọc Nhi thật không có dũng khí đi vào.
Đi vào sao? Tất cả những suy nghĩ vừa rồi cũng không phải không có căn cứ, nhưng không đi vào, tên đã lắp trên cung như thế nào có thể không buông dây đây?
"Suy nghĩ cái gì?" Tuy là nháy mắt tạm dừng, nhưng Vu Lạc Vũ vẫn cẩn thận nhận ra Bùi Ngọc Nhi không đúng, nàng biết Bùi Ngọc Nhi đại khái đang nghĩ gì, đơn giản là lo lắng một chuyện có nên hay không, bởi vì thân phận mình bất đồng, cho nên Bùi Ngọc Nhi sợ, sợ đến lúc đó hai người không thể cùng một chỗ, vậy nàng chẳng phải hại chính mình.
Chỉ là Vu Lạc Vũ cảm thấy nàng ngốc, ngốc đến làm cho người ta đau lòng, Bùi Ngọc Nhi vì chính mình suy nghĩ, nhưng nàng lại chưa từng nghĩ cho chính nàng, bản thân nàng cũng không còn cái quý trọng nhất của nữ tử sao. Chỉ là không còn cái đó thì như thế nào? Không thiệt thòi, bởi vì chúng là dành cho hai người yêu nhau, cho dù sau này nàng và Bùi Ngọc Nhi không thể ở cùng nhau, Vu Lạc Vũ nhất định sẽ không hối hận tất cả những chuyện hôm nay, Vu Lạc Vũ đã hạ quyết tâm, trong thế giới của nàng không có hai chữ hối hận.
"Ta...".
Vu Lạc Vũ đánh gãy nàng
"Chuyện hôm nay, ta sẽ không hối hận. Nàng là Ngọc Nhi của ta, ta là Lạc Vũ của nàng, chúng ta là hai người yêu nhau, tình yêu khi đến mức sâu sắc thì làm như vậy cũng không có gì. Nàng đã giao phó tất cả, ta cũng nên có, như vậy mới có thể chứng minh ta thật lòng với nàng." Vu Lạc Vũ nói xong, tay phải tìm được tay trái Bùi Ngọc Nhi, nắm lấy nó.
"Ta yêu nàng Ngọc Nhi, tuy rằng ta chưa từng nói, nhưng giờ này khắc này, ta nghĩ... Nó đủ để chứng minh lòng ta với nàng".
Cũng dùng sức nắm lấy tay phải của Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi không thể không thừa nhận đây là lời nói chân tình nhất của Vu Lạc Vũ mà nàng từng nghe, lời nói không phù khoa, nhưng lại câu động trái tim của Bùi Ngọc Nhi, cánh mũi có chút chua xót, Bùi Ngọc Nhi cố gắng nhịn xuống xúc động muốn rơi lệ. Lạc Vũ của nàng, mỗi ngày đều tự xưng cô vương, hôm nay lại dùng 'Ta ' để nói ra tình cảm ôm ấp trong lòng, đúng vậy, giờ khắc này nàng không phải Vu vương vạn người kính ngưỡng, cũng chỉ là một nữ tử bình thường cầu tình yêu thôi, nàng yêu tha thiết mình, ở thời khắc này nói ra tất cả. Người như vậy, mình còn sợ hãi cái gì? Cho dù có một ngày, mình không thể cùng nàng sớm chiều ở chung, Bùi Ngọc Nhi nghĩ.. Mình đương nhiên cũng không hối hận, bởi vì đêm nay, chính là khoảnh khắc đep nhất trong đời mình, vì nó đã được thêm sắc màu, là bức tranh đẹp nhất trong nhân sinh của nàng. Bức tranh sẽ được vĩnh lưu hậu thế, ở trong đầu Bùi Ngọc Nhi và Vu Lạc Vũ kéo dài không thôi...
Tình cảnh này, còn cần Bùi Ngọc Nhi nói nhiều làm gì.
"Thông cảm nhau, hiểu lòng nhau, mới biết tưởng nhớ sâu*." Bùi Ngọc Nhi mở miệng, một câu thơ, đủ để cho thấy tất cả...
(*Xuất phát từ bài thơ "Tố trung tình" của Cố Quýnh.)
Cuối xuống hôn lên môi Vu Lạc Vũ, nhưng nháy mắt lại rơi lệ, không phải khổ sở cũng không phải lòng chua xót, chính là hai giọt lệ này, đã bao hàm tất cả lời Bùi Ngọc Nhi muốn nói.
Tay đặt nơi thánh khiết nhất của Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi cảm giác nơi đó một mảnh nóng ướt, không cần quá nhiều hành động, thân mình Vu Lạc Vũ đã vì Bùi Ngọc Nhi mà làm chuẩn bị. Tay phải ra mồ hôi, bụng dưới từng đợt co rút, tim đập như trống, pha chút kích động cùng khát vọng, Bùi Ngọc Nhi lúc này mới phát hiện, thì ra mình đã khát vọng nàng đến thế, Vương chỉ thuộc về mình.
Sờ soạng một lát, Bùi Ngọc Nhi rốt cục tìm được lối vào bịt kính đó, nơi đó từng dòng suối ấm nóng trong suốt đang chảy ra, biểu thị Vu Lạc Vũ cũng đang khát vọng thế nào, không hề chần chờ nửa phần, Bùi Ngọc Nhi vươn ngón tay, dò vào nơi cấm địa mấy chục năm chưa được người khám phá này.
"Ngô..." Cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, Vu Lạc Vũ vẫn đau đến kêu ra tiếng, cơn đau đó không giống như đao kiếm chém, ở nơi sâu nhất trong cơ thể, đau tê tâm liệt phế nhưng cũng khắc cốt minh tâm. Vu Lạc Vũ vẫn nắm chặt tay trái Bùi Ngọc Nhi, nàng cảm giác được trong lòng bàn tay ấm áp kia đã xuất hiện mồ hôi, lại nắm rất chặt, Vu Lạc Vũ nói với nàng đừng khẩn trương.
Hành động của Vu Lạc Vũ quả nhiên trấn an được Bùi Ngọc Nhi, tay phải của nàng vẫn nằm ở nơi sâu nhất, không dám cử động, vì nàng sợ rằng chỉ cần động nhẹ một chút cũng khiến cho Vu Lạc Vũ đau thêm một phần, đợi đến khi Vu Lạc Vũ nhẹ giọng an ủi, trái tim đập như đánh trống của Bùi Ngọc Nhi mới xem như dần dần bình phục, sau đó nàng mới cảm thấy thân thể của chính mình có cảm giác. Nơi ngón tay ấm áp một mảnh, được bao lấy chặt chẽ, hút cắn, nàng thậm chí có thể cảm giác được nơi đó của Vu Lạc Vũ đang mở ra rồi đóng lại. Tất cả những thứ này tựa như củi khô chạm phải liệt hỏa, 'Bùm' một phát hận không thể đem Bùi Ngọc Nhi cháy hết toàn bộ.
Chờ cảm giác được Vu Lạc Vũ gần như đã thích ứng được mình, Bùi Ngọc Nhi mới thật cẩn thận cử động ngón tay, nhịp ra nhịp vào, học bộ dáng Vu Lạc Vũ trước kia, chậm rãi co rút. Nhưng ngón tay thon dài của Bùi Ngọc Nhi, mỗi lần ra vào, đều không lưu chút đường sống, cũng chạm ngay nơi mẫn cảm của Vu Lạc Vũ, cảm giác lạ lẫm kia châm ngòi tiếng lòng, để cho thần kinh của Vu Lạc Vũ, đều theo từng động tác của Bùi Ngọc Nhi thư triển.
"A.." Vu Lạc Vũ nhẹ ngâm ra tiếng, theo tâm ý chính mình, khoái hoạt liền hô lên. Cảm giác đau đớn cơ hồ biến mất sạch, thay vào đó lại là một cảm giác tuyệt vời khác, Vu Lạc Vũ không khỏi suy nghĩ, thì ra mỗi lần mình đối với Ngọc Nhi làm như vậy, nàng ấy cũng cảm thấy khó nhịn như vậy sao?
Theo tiếng ngâm khoái hoạt của Vu Lạc Vũ, Bùi Ngọc Nhi dần dần cảm thấy hưng phấn dị thường .Thanh âm của Lạc Vũ , Lạc Vũ nâng lên vòng eo phối hợp, tất cả mọi thứ đều hiển hiện rõ trong mắt Bùi Ngọc Nhi, một tia cũng không bỏ sót, tốc độ tay không khỏi nhanh hơn, Bùi Ngọc Nhi cũng muốn làm cho Vu Lạc Vũ cảm nhận một khắc xinh đẹp nhất. Lúc này Vu Lạc Vũ tựa như nụ hoa chờ nở rộ, mà Bùi Ngọc Nhi muốn cho nàng nở rộ, tận tình nổ rộ, vì chính mình mà nở rộ!
Động tác của Bùi Ngọc Nhi càng nhanh hơn, tất nhiên làm cho Vu Lạc Vũ càng thêm khó nhịn, nàng cảm giác được nơi đó của mình trở nên tê dại, có gì đó muốn phóng thích, lại chơi vơi, tới tới lui lui cho đến khi đám mây lại lần nữa hạ xuống. Thì ra tư vị này lại ý vị sâu xa như vậy. Không tự chủ được càng thêm nắm chặt tay trái của Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ hận không thể dùng hết sức lực toàn thân, nói cho Bùi Ngọc Nhi biết chính mình đã sắp đến, sắp bay qua đám mây, ngao du phía chân trời.
Mà Bùi Ngọc Nhi cảm nhận được ám chỉ của Vu Lạc Vũ, tay phải nàng không ngừng đong đưa càng thêm dùng sức, tốc độ tiến tiến xuất xuất càng thêm nhanh, nàng ở trên người Vu Lạc Vũ, thậm chí đều có thể cảm giác được người dưới thân ẩn ẩn run rẩy...
Rốt cục, "A..." một tiếng, Vu Lạc Vũ khẽ ngâm ra tiếng, đồng thời thân thể không tự chủ được run rẩy. Cũng vào thời khắc ấy, Bùi Ngọc Nhi thấy được nữ tử đẹp nhất trên thế gian này, nữ tử chỉ vì chính mình nở rộ. Trên người nàng xuất ra một tầng mồ hôi lấp lánh, dương chi bạch ngọc (1), vô cùng mịn màng. Nàng vong tình phát ra thanh âm phủ mị, châm ngòi tiếng lòng, một bức tranh động lòng người, Bùi Ngọc Nhi nhìn đến ngây ngốc, nàng chưa khi nào thấy qua Vu Lạc Vũ như vậy, cùng trước kia hoàn toàn khác nhau. Trước kia nàng lạnh lẽo như sương, hiện tại lại nhiệt tình như lửa, Vu Lạc Vũ thế này càng thêm sinh động, hiện ra ánh sáng chói mắt nhưng nhu hòa, giống như tiên tử hạ phàm, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long (2)... Khó trách chính mình nhìn đến ngây dại, trong lòng phát ngốc. Bùi Ngọc Nhi nghĩ, nữ tử như nàng, đứng ở nhân gian, tựa hồ cũng là sự khinh nhờn với nàng.
(1) :làn da trắng sáng như ngọc).
(2) (*ví von mỹ nữ có dáng điệu uyển chuyển như chim nhạn giật mình vỗ cánh bay đi, đường cong thân thể mềm mại như rồng bay. Đây là hai câu trong bài 'Lạc Thần phú')
Qua thật lâu, hơi thở dồn đập của Vu Lạc Vũ mới chậm rãi khôi phục lại, nàng vừa mở mắt, đã thấy Bùi Ngọc Nhi ngồi ngây ngốc ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích.
"Còn không lại đây nằm xuống, nàng đang nhìn cái gì?" Vu Lạc Vũ mở miệng, ngữ khí hình như có oán trách, nàng cảm thấy Bùi Ngọc Nhi hôm nay tương đối trì độn, giống như kẻ ngốc.
Bùi Ngọc Nhi lời nói đột ngột này đánh vỡ suy nghĩ, nàng kịp phản ứng, vội vàng nắm lấy đệm chăn ở một bên phủ lên người Vu Lạc Vũ, sau đó nàng mới nghiêng người chui đi vào, Bùi Ngọc Nhi giúp Vu Lạc Vũ đem đệm chăn che kín, không cho nửa điểm gió thổi vào, Bùi Ngọc Nhi vừa làm vừa nói:
"Đắp kín chút, chớ để bị đông lạnh.".
"Muốn đông lạnh thì vừa rồi cũng đã bị đông lạnh rồi." Khóe miệng Vu Lạc Vũ khẽ nhếch, ngôn ngữ trêu đùa, vừa rồi làm tất cả, chính mình toàn thân trần trụi, chưa mặc chút gì a, Vu Lạc Vũ cố ý nói, nàng có thể tưởng tượng ra, sau khi nghe nói như thế, Bùi Ngọc Nhi sẽ đỏ mặt đi.
Quả nhiên Bùi Ngọc Nhi nghe đến lời này, động tác phủ chăn trở nên cứng ngắc, đợi nàng đắp kín cho Vu Lạc Vũ xong, lại nằm xuống lần nữa mới nói:
"Ta thấy ngươi rất có tinh thần, không giống có dấu hiệu bị đông lạnh ...".
'Xì..' một tiếng, Vu Lạc Vũ không nhịn được cười ra tiếng, tiểu Ngọc Nhi của nàng, công phu giả ngu thật ra có chút tiến bộ...
"Được lắm, ngủ sớm một chút đi..." Vu Lạc Vũ mở miệng, cũng không vạch trần Bùi Ngọc Nhi. Nàng thật cảm thấy mệt mỏi, thì ra việc phong hoa tuyết nguyệt cũng hao phí thể lực như thế a...
[vs