Đau đầu, trong lòng nổi lên từng đợt buồn nôn, Bùi Ngọc Nhi còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, cảm giác được thân thể vô cùng không khoẻ, nàng muốn mở mắt ra, nhưng cảm giác mí mắt rất nặng, vô luận dùng lực như thế nào cũng không mở ra được!
Đợi qua hồi lâu, Bùi Ngọc Nhi mới có thể chậm rãi mở ra hai mắt, nhưng đập vào mắt là một nơi xa lạ? không biết là ở nơi nào? Muốn cử động thân người, Bùi Ngọc Nhi mới phát hiện tay mình đều bị dây thừng trói lại, ngay cả miệng cũng bị bịt bằng vải. Tất cả những chuyện xảy ra lúc chiều, đột nhiên như nước chảy tiến vào trong trí nhớ, lòng Bùi Ngọc Nhi lộp bộp một cái, không xong, mình đã bị bắt đi!
Nhưng vấn đề chính mình ít khi xuất cung, hôm nay cái tiểu tặc trộm đồ kia mình cũng là chưa bao giờ gặp qua, không thù không oán, vì sao lại cố tình bắt mình?
Bùi Ngọc Nhi đang trăm tư không thể giải thì ngoài cửa vang lên một trận tiếng ồn ào, đó là.. Bùi Ngọc Nhi nhắm mắt nghiêng tai lắng nghe, đó là thanh âm củ vài nam nhân đang nói chuyện, chỉ nghe bọn họ líu ríu, chốc lát sau liền lại cười ha ha, thật là ồn ào, Bùi Ngọc Nhi bất an nhíu mày, đây là sao? Không phải là mình đã bị bắt đến làm áp trại phu nhân chứ?!
Thanh âm ồn ào ngoài cửa ồn ào không bao lâu, đột nhiên liền im lặng, ngay sau đó Bùi Ngọc Nhi chợt nghe tiếng bước chân vang lên, từ xa tới gần, sau đó đứng ở phòng Bùi Ngọc Nhi. Lúc này trong phòng ánh nến đốt sáng, thân ảnh người nọ ở ngoài cửa được phóng to gấp mấy lần, Bùi Ngọc Nhi nhìn bóng dáng người nọ trên cửa, bỗng dưng liền cảm giác được trái tim nháy mắt nhảy tới cổ họng. Người này là ai? Muốn làm cái gì?
Bùi Ngọc Nhi thấy người nọ nâng tay lên chuẩn bị đẩy cửa vào, tim nàng càng đập nhanh hơn, thình thịch, chính Bùi Ngọc Nhi đều có thể nghe được nhất thanh nhị sở. Một động tác ngắn ngủi như vậy, nhưng với Bùi Ngọc Nhi cảm thấy còn dài hơn một năm, giờ này khắc này trong lòng nàng mới bắt đầu dâng lên nỗi sợ. Nàng không biết ngoài cửa là ai, không biết người ngoài cửa muốn làm gì nàng, tất cả đều là không biết, cũng chính bởi vì không biết, Bùi Ngọc Nhi mới cảm thấy bất an, cảm thấy sợ hãi. Trong đầu chợt nhớ đến Lạc đế, cũng không biết sau khi nàng phát hiện mình biến mất sẽ phản ứng thế nào.
Cửa bị đẩy ra, chỉ thấy người tới một thân cẩm y được thêu hoa sen xanh thẫm, trường ngoa bạch sắc, bên hông đeo ngọc bội lưu tô. Cách ăn mặc trái lại thỏa đáng, chỉ là Bùi Ngọc Nhi vừa nâng mắt lên trên nhìn lại....
Mi mắt sâu như bích đàm nháy mắt trừng lớn, người này... người trước mắt nàng nụ cười gian tà, mắt tam giác, đầu trâu mặt ngựa. Kẻ này vốn không có gì ghê gớm, dạng người xấu xí như vậy Bùi Ngọc Nhi vốn không nên nhớ rõ, chính là vết sẹo trên mặt hắn quá mức gây ấn tượng. Chỉ thấy bên má trái khuôn mặt người nọ, rõ ràng là một vết sẹo do roi tạo ra!
Này một vết sẹo khắc sâu vào dưới mắt, khiến cho Bùi Ngọc Nhi nhớ ra người trước mắt đến tột cùng là ai. Lần trước mình cùng Lạc đế ra khỏi thành săn thú, nửa đường gặp gỡ da^ʍ tặc, cuối cùng trêu đùa không được còn bị đánh, kẻ đó không phài là hắn sao!
Bùi Ngọc Nhi thu thủy động lòng người, tuy là lông mày cau chặt nhưng lại rất đáng yêu. Người nọ vẻ mặt xấu xa, thấy biểu tình trên mặt Bùi Ngọc Nhi lại hắc hắc cười không ngậm được miệng
"Muội muội, nàng ngủ thật lâu, ca ca chờ rất cực khổ a..." Người nọ nói xong, ợ một hơi rượu, sau đó bắt đầu rung đùi đắc ý, thì ra là có vài phần say.
Bùi Ngọc Nhi xoay xong thân thể, phát ra tiếng, chỉ có thể phát ra tiếng ngô ngô ngô. Nàng biết mình dù có làm cái gì cũng chỉ phí công, nhưng.. sao có thể cứ để như vậy, bị da^ʍ tặc làm bẩn? Bùi Ngọc Nhi đem hết toàn lực, tứ chi giãy dụa, nhưng dây thừng này trói quá chặt, Bùi Ngọc nhi vùng vẫy nửa ngày, vẫn không động đậy được một chút.
Tên thiếu gia kia ngửa mặt lên trời cười to.
"Ngu xuẩn! Nàng có biết bản thiếu gia đã ở ngoài cung chờ nàng gần nửa năm không?! Làm sao có khả năng dễ dàng để nàng tránh thoát như vậy!".
Nghe vậy, Bùi Ngọc Nhi cũng không động nữa, dây thừng kia buộc chặt như vậy, không thể tháo được. Trúng mê dược vừa tỉnh, Bùi Ngọc Nhi vốn là toàn thân vô lực, hiện nay động nửa ngày liền càng cảm thấy tứ chi như nhũn ra. Bùi Ngọc Nhi mày liễu nhanh nhíu lại, đôi mắt đẹp tức giận trừng vương phủ thiếu gia, hận hận không thể bầm thây vạn đoạn hắn mới tốt!
Vương phủ thiếu gia cũng không giận, da mặt dày cười hắc hắc, hắn đi về phía trước hai bước, Bùi Ngọc Nhi hai mắt liền trừng lớn hơn nữa. Vương phủ thiếu gia lúc này đã bị biểu tình Bùi Ngọc Nhi làm cho vui vẻ, hắn cũng không gấp, đặt mông ngồi ở ghế trên, tự mình rót chén trà uống. Dù sao người đã muốn bắt trở lại, dê đã vào miệng có lý nào lại phun ra? Vương phủ thiếu gia trong lòng cao hứng, đêm còn dài, mình có thời gian một đêm vui vẻ cùng muội muội này mà!
"Đáng tiếc a đáng tiếc..." Vương phủ thiếu gia uống hai ngụm trà, thế nhưng liên tục lắc đầu nói hai tiếng đáng tiếc, Bùi Ngọc Nhi nghe không hiểu ý hắn, còn chưa tìm ra nguyên nhân, vương phủ thiếu gia kia đã cất lời:
"Thật sự đáng tiếc, chờ gần nửa năm, nàng đi ra, nhưng tên công công ẻo lả kia lại không xuất hiện...".
Công công? Ai a, này Bùi Ngọc Nhi lại càng mờ mịt, hắn đang nói cái gì vậy? Người nào công công... Lúc này Bùi Ngọc Nhi cũng không động, yên lặng nằm nghiêng ở trên giường, nàng biết thiếu gia kia đã uống say sợ còn phải nói liên miên cằn nhằn một chốc, vừa vặn thời gian này nàng cũng muốn khôi phục chút thể lực.
Vương phủ thiếu gia hướng tới Bùi Ngọc Nhi nhìn lại, nhìn nàng hai mắt vụt sáng to giống như màn đêm ngôi sao rơi xuống, tim đột nhiên thình thịch đập kịch liệt... Vương phủ thiếu gia gian nan nuốt xuống nước miếng, hắn thầm nghĩ, ngoan ngoãn, cô nàng này thật đúng là cực phẩm, trong Vu thành này, hoa khôi tốt nhất, chỉ sợ cũng không bằng vài phần tư sắc của nàng ... Nghĩ đến đây, vương phủ thiếu gia vội vàng nháy mắt mấy cái, ổn định tâm thần, nha đầu này quá đẹp, chơi một lần liền vứt thật quá uổng phí, không bằng. . . Không bằng đem nàng thu làm nhị phòng?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, ý niệm trong đầu muốn dừng cũng không dừng được, trong lòng vương phủ thiếu gia thực tại bắt đầu tính toán, hắn muốn chờ chính mình cùng mĩ nha đầu này gạo nấu thành cơm, lúc đó nàng nhất định sẽ quyết tâm đi theo hắn, sau đó mình lại dùng kế bảo nàng đem tên công công kia lừa ra ngoài cung... Hắc hắc hắc hắc...
"Muội muội, lát nữa nàng phải ngoan ngoãn... Theo ca ca, ca ca nhất định sẽ không bạc đãi nàng, ngày sau cho nàng làm thiếu nãi nãi vương phủ! Đây là chuyện rạng rỡ thế nào, so với việc làm nha hoàn trong cung tốt hơn nhiều, đúng không!".
Vương phủ thiếu gia một phen lời nói hùng hồn, Bùi Ngọc Nhi nghe được, giận muốn hộc máu, cái gì muội muội, ca ca, nhị thiếu nãi nãi, chính mình từ khi nào thì thành nha hoàn? Tên thiếu gia này không phải là đầu bị hỏng rồi chứ, hay là một tên ngốc tử?
Bên này vương phủ thiếu gia thấy Bùi Ngọc Nhi không phản kháng, tưởng Bùi Ngọc Nhi cam chịu , lúc này trong lòng liền so với ăn mật còn ngọt, hắn lại hắc hắc cười không ngừng, nói tiếp:
"Chờ khi nàng làm vương phủ nhị thiếu nãi nãi, bản thiếu gia nhất định hảo hảo sủng nàng! Đến lúc đó, nàng đem tên ẻo lả trong cung kia dẫn đến cho bản thiếu gia, bản thiếu gia không đánh chết hắn không được!!" Vương phủ thiếu gia nói tới đây, vẻ mặt dữ tợn, thật hận chết tên ẻo lả kia, khuôn mặt tân tân khổ khổ bảo dưỡng hai mươi mấy năm, đã bị một roi đánh hủy! Có bản lĩnh cũng đừng để bổn thiếu gia bắt được ngươi, nếu bắt được, nhất định sẽ đánh chết ngươi!
Vương phủ thiếu gia nói xong, giương mắt nhìn nhìn Bùi Ngọc Nhi, thấy nàng vẻ mặt nghi hoặc, ngay sau đó lại nói tiếp:
"À, chính là tên ẻo lả lần trước đi cùng với nàng, một roi của hắn hạ xuống, khiến bản thiếu gia không thể gặp người".
Vương phủ thiếu gia nói tới đây, cuối cùng Bùi Ngọc Nhi đã biết tên ẻo lả trong miệng hắn là ai. Vu vương nhưng lại bị hắn nói thành công công, ha ha, lần này làm Bùi Ngọc Nhi vui hỏng rồi, lời này nếu rơi vào trong tai nàng ấy không biết sẽ tức giận thành cái bộ dáng gì đây!
Mặc dù thân trong nguy cảnh, nhưng chuyện này thực sự rất buồn cười, Bùi Ngọc Nhi miệng bị bịt lại, nhưng vẫn nhịn không được mi mắt đều mang cười. Chính là ý cười kia, tất cả đều được thiếu gia vương phủ đều xem ở trong mắt, thật đẹp a... Vương phủ thiếu gia mở miệng quên khép lại, chỉ ngây ngốc nhìn. Quả thật là tiên nữ a, hắn nếu tiếp tục đợi nữa, thì thực có lỗi với bản thân.
Vương phủ thiếu gia đứng lên, ngờ nghệch đi đến chỗ Bùi Ngọc Nhi . Bùi Ngọc Nhi vừa nãy còn cười vui, hiện nay tim lại phút chốc nhảy tới cổ họng, hắn...
"Tiểu mỹ nhân, bản thiếu gia thật đúng là yêu nàng chết mất, nàng đừng động, hãy theo bản thiếu gia đi!" Vương phủ thiếu gia nói xong, tựa như không thể chờ được nữa, hắn dang rộng hai tay xông đến chỗ Bùi Ngọc Nhi!
Bùi Ngọc Nhi nhìn thấy hành động của hắn, canh chuẩn thời gian, cắn răng một cái, dùng sức tránh qua một bên, chính là lần này dùng sức quá mạnh, Bùi Ngọc Nhi bất ngờ, không kịp phòng, thân thể nặng nề rơi trên mặt đất, lăn vài vòng, Bùi Ngọc Nhi cảm giác chỗ cánh tay phải đau rát, nhưng nàng không quan tâm được nhiều như vậy, thân thể lập tức lui về phía sau.
Cổ tay cùng cổ chân đều bị dây thừng cột lấy, Bùi Ngọc Nhi chỉ dựa vào cái mông cùng chân di chuyển từng chút về phía sau, cố hết sức nhưng không được bao xa, Bùi Ngọc Nhi lại thấy vương phủ thiếu gia xoay người chậm rãi đi tới chỗ mình, tâm nháy mắt rớt xuống vực sâu...
"Hắc hắc hắc..." Vương phủ thiếu gia cười, tiến đến chỗ Bùi Ngọc Nhi, cước bộ không nhanh không chậm.
"Nàng còn có thể chạy trốn đến đâu? Còn không ngoan ngoãn chờ bản thiếu gia sủng hạnh nàng!" Nói xong, hắn dang tay, lại một lần nữa bổ nhào đến Bùi Ngọc Nhi!
------
Vu Lạc Vũ một đường mau giục thêm roi, từng roi từng roi quất trên mông ngựa, hận không thể đem roi quất đến đứt đi. Khôn Bát ở phía sau Vu Lạc Vũ chạy theo đến thẳng ngoài cửa vương phủ.
Ngoài cửa vương phủ, gã sai vặt sớm nghe thanh âm vó ngựa vang vọng, hùng hùng hổ hổ, ai ngờ ngựa lại dừng trước cửa phủ của mình. Tên sai vặt kia liền bước nhanh xuống bậc thang, vừa muốn mở miệng mắng chửi người, lại chặm mặt với Vu Lạc Vũ đang xuống ngựa. Chỉ liếc mắt một cái, gã sai vặt kia liền bị dọa ngốc đứng tại chỗ, cự long ám hồng kim biên, y phục người đó mặc chính là long bào a!! Hỏi toàn bộ Vu quốc ai có thể mặc long bào? Đây chính là đương kim Vu vương a!
"Vu vương... Bệ hạ... Vạn...".
Gã sai vặt run lập cập, còn chưa nói xong đã bị Vu Lạc Vũ túm cổ áo lôi đứng lên.
"Dẫn đường! Đi gian phòng Vương Vũ!" Vu Lạc Vũ khí thế lạnh lùng, lời nói giống như đạo gai băng, đem gã sai vặt dọa ứa ra mồ hôi lạnh. Gã sai vặt gật đầu như bằm tỏi, đi đứng run lập cập, dẫn theo Vu Lạc Vũ hướng vào trong vương phủ.
Một đường tới tới lui lui vòng qua rất nhiều ngõ, Vu Lạc Vũ vốn là khuôn mặt lạnh lùng, hiện nay lại hận không thể đông lại thành sương, Vu Lạc Vũ cảm thấy lo lắng, thời gian trì hoãn càng lâu, tình cảnh của Bùi Ngọc Nhi càng nguy hiểm, Cái tên Vương Vũ kia da^ʍ tiện thế nào, nàng đã được kiến thức qua, tiểu Ngọc Nhi rơi vào tay hắn... Vu Lạc Vũ thật sự là hận chết chính mình lúc trước như thế nào lị thủ hạ lưu tình không một roi đem hắn đánh chết!
Đi gần nửa chung trà thời gian, gã sai vặt kia dẫn đường phía trước mới xem như ngừng cước bộ. Vu Lạc Vũ vừa thấy gã sai vặt kia dừng lại, cũng không quan tâm gì nữa, nhanh chóng đi lên bậc thang, một cước đá văng cửa phòng Vương Võ!
Mà một màn trong phòng làm cho người ta khϊếp sợ! Nữ tử mà nàng cẩn thận che chở đang bị áp vào trên tường, mà tên nam nhân trước người nàng ấy kia ....
"Vương Vũ! Ngươi muốn chết!" Vu Lạc Vũ gầm lên giận dữ!