Không đến vài ngày, Kiền Nhất đang ở xa giám thị Diệu Nghiêm cũng dùng bồ câu đưa tin, báo cho Vu Lạc Vũ biết, Diệu Nghiêm phát binh mười vạn, từ hướng Lỗ Dương xuất phát!
Vu Lạc Vũ xem xong, buông thẻ tre trong tay, để trong chậu than đốt sạch sẽ, Diệu Nghiêm Đế bên kia, quả nhiên là thu được tin tức. Nhưng cho dù Diệu Nghiêm xuất binh, Vu Lạc Vũ lúc này cũng không hề e ngại gì.
Diệu Nghiêm, cách biên cảnh so với mình không gần bao nhiêu, đồng thời xuất binh song phương còn có thể tranh đoạt một phen, nhưng mười vạn tinh binh, mình đã xuất binh sớm hơn bọn họ vài ngày, liền chiếm hết Thiên Cơ, xem mấy ngày nay, Vu Lạc Vũ đã lường trước, Vu quốc có thể ngăn chặn Diệu Nghiêm, gϊếŧ quân lính bọn họ tan rã, cũng chiếm được vài toà thành trì.
Kế tiếp một đoạn thời gian, không khí có chút khẩn trương, Vu Lạc Vũ mỗi ngày thu được tin tức từ chiến trường truyền đến, nhất nhất duyệt hết. Nàng mỗi ngày nhật lí vạn kỵ*, ngồi chưa ấm chỗ, ngay cả thời gian ngủ cũng không đầy đủ.
(*Chỉ sự bận rộn trăm công nghìn việc.)
Chạng vạng ngày hôm đó, vào thời gian cố định Vu Lạc Vũ lại thu được một phần tin tức đến từ Lỗ Dương mật báo, được Khôn Bát đưa tới trong tay Vu Lạc Vũ, và bất ngờ là, đây là một tin báo thắng. Vu Lạc Vũ mở thẻ tre, chỉ trong chốc lát, gương mặt nghiêm túc của nàng lại lộ ra ý cười.
Trận chiến mở màn của Hách Liên tướng quân báo cáo thắng lợi, suất lĩnh mười vạn tinh binh đánh lui binh mã Diệu Nghiêm đóng quân ở Lỗ Dương, hiện nay đang chuẩn bị một đường Bắc thượng, thừa thắng lại đánh chúng trở tay không kịp.
Tốt! Thật sự là quá tốt, không hổ là Hách Liên tướng quân, cữu cữu của mình, quả nhiên là có dũng có mưu. Vu Lạc Vũ khó có thể ức chế được sự vui vẻ trong lòng.
"Diệu Nghiêm a Diệu Nghiêm, người không đánh ta ta không đánh người, người nếu phạm ta ta tất phạm người! Diệu Nghiêm Đế, nữ vương gia, đừng trách cô vương vô tình!"
Thư báo trong thẻ tre, thì ra là Hách Liên tướng quân dĩ nhiên suất lĩnh mười vạn binh mã đã tiến sát đến biên giới Lỗ Dương, sự việc đột ngột này làm cho tình thế xoay chuyển, đừng nói là binh mã Diệu Nghiêm, cho dù là các tướng sĩ của Vu Quốc cũng đều kinh ngạc, không thể tin. Vu Lạc Vũ lần này hạ mật chỉ, ngoại trừ Hách Liên tướng quân tiếp chỉ, bản thân Vu Lạc Vũ, cùng Khôn Bát ra, không còn ai khác biết. Đừng nói Vu Lạc Vũ quá cẩn thận, nàng quả thật là ai cũng không tin, tri nhân tri diện bất tri tâm, sự tình liên quan đến quốc sự, nàng không thể không phòng.
Binh mã Vu quốc tới trước, ngay sau đó binh mã Diệu Nghiêm cũng đến, bởi vì song phương đã xung đột vũ trang, ở biên giới Diệu Nghiêm quốc. Chỉ chưa đến vài ngày, Vu quốc đã dựa vào ưu thế nhân số, tiếp tục tạo áp lực lên Diệu Nghiêm, chiếm giữ một hai tòa thành trì!
------
Hầu Ương phủ, biên giới Diệu Nghiêm.
Hầu Ương phủ giàu có, phủ đệ xa hoa, bên trong lại tráng lệ, rường cột chạm trổ. Trong thời gian chiến sự, Vưu Lăng Vi ở tại nơi này, ra lệnh, chỉ huy trên chiến trường. Vưu Lăng Vi là ai? Nàng chính là nữ vương gia tiếng tăm lừng lẫy của Diệu Nghiêm quốc !
Vưu Lăng Vi ngồi ở bên trong phủ phía trên đại điện thưởng thức trà, nàng một thân hỏa hồng cẩm y như lửa, da thịt thắng tuyết, nhìn như giai nhân mười tám, mi cong mày liễu, mắt ngọc mày ngài, nét mặt nghiêm túc, lãnh ngạo, nhưng lộ ra tư thái câu hồn nhϊếp phách, thật là một vị giai nhân mỹ mạo.
"Vô Danh, có thể báo cho bản vương biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Vưu Lăng Vi đặt chung trà xuống, hơi nhấc tay, má đào mang cười, đôi mắt thâm thúy đen như mực, làm cho người ta đọc không ra giờ phút này, nàng rốt cuộc là vui hay giận.
Mà kia phía trên đại điện cũng có một bạch y nhân khác đang ngồi, xem hình thể có lẽ là nam tử, hắn một thân trường sam bạch sắc, bên hông đeo ngọc bội lưu tô, đầu đội mũ trắng che lấp khuôn mặt, càng nhìn không ra hình dáng thật của hắn. Một bên bàn trà lại đặt một thanh trường kiếm chuôi bạc, nam tử này chẳng lẽ là người trong giang hồ?
"Vu vương rất cẩn thận, ta nghĩ người ngươi phái ra không đủ bí ẩn, bị người của nàng bắt được, cho nên đã để nàng chiếm trước lợi thế." Nam tử được gọi là Vô Danh kia mở miệng, thanh âm đúng là tao nhã, hùng hậu nhưng lại có từ tính, làm cho người nghe thư sướиɠ nói không nên lời, nếu thật sự suy tính theo hướng này, tướng mạo của nam tử kia, sợ cũng sẽ không kém.
"Nàng cẩn thận, vậy mà ngươi cũng không biết?".
"Không biết, bên người nàng mọi người đều rất trung thành với nàng, ta rất khó tìm hiểu sâu." Vô Danh dừng một chút, sau đó lại nói.
"Hơn nữa bên người nàng nhân tài đông đúc, người tài ba dị thế rất nhiều, ngay cả ta, nàng cũng không dễ dàng tin tưởng".
"Hừ." Vưu Lăng Vi nhẹ xuy một tiếng, ánh mắt lộ ra chút xem thường.
"Nói như vậy, ngươi cũng không có tài giỏi gì."
Nghe vậy, Vô Danh ha ha cười, dáng vẻ không bận tâm.
"Ta nếu đúng như lời ngươi nói, vậy ngươi sao phải cực khổ gọi ta đến đây?".
"Đó là do ánh mắt bản vương vụng về, lại tin tưởng lời của ngươi, có thể đánh đổ Vu Vương, đánh hạ Đại Vu!".
Vô Danh sửng sốt, lập tức bật cười.
"Tại hạ chưa bao giờ nói có thể chắc chắn đánh hạ Vu quốc, Vương gia chớ có lẫn lộn, Vương gia cũng biết Vu Quốc có chỗ lợi hại, nếu ngươi không thể hạ Vu Quốc trước khi Vu vương vận dụng cấm thuật, vậy thì thứ cho tại hạ bất lực".
"Ngươi..." Vưu Lăng Vi trợn mắt lên, rất căm tức, nhưng lại suy nghĩ, hiện nay không phải thời điểm làm lớn chuyện, vì thế nàng dừng một chút, mới nói tiếp:
"Cấm thuật của Vu Quốc rất lợi hại, Vô Danh ngươi cũng là người Vu Quốc, có biết phương pháp phá giải cấm thuật không?".
"Không biết. Đã là cấm thuật, tự nhiên bí ẩn, phương pháp phá giải cấm thuật, chỉ có lịch đại Vu vương biết. Hơn nữa..." Vô danh cố ý kéo dài ngữ điệu, đến tận khi thấy sắc mặt Vưu Lăng Vi không được tốt mới lại nói:
"Cấm thuật không chỉ một cái, phương pháp phá giải cũng không chỉ một cái, trừ phi ngươi biết toàn bộ, nếu không ngươi căn bản ngăn cản không được".
Vưu Lăng Vi vừa nghe, liền nhíu mi, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, nàng đã chính mắt chứng kiến lần trước hai nước phân tranh, cuối cùng Vu Quốc phóng thích cấm thuật. Lúc ấy thiên lôi rung động, sau đó tận mắt nàng nhìn thấy, những cái bóng đen dày đặc như sóng biển, bóng đen hướng đến đâu, vật còn sống lập tức chết sạch, ngay cả khối xương cốt bột phấn cũng không còn.
"Đã như vậy, trận chiến này còn đánh thế nào?".
"Tại hạ mới vừa nói, phải đánh hạ Vu Quốc trước khi Vu Vương nảy ra ý định vận dụng cấm thuật. Kỳ thật là có phần thắng, Vu vương sẽ không dễ dàng vận dụng cấm thuật, đã là cấm thuật, tất nhiên cũng có nguyên nhân không thể tùy tiện dùng".
"Nên làm như thế nào?" Vưu Lăng Vi hỏi.
Bên này, Vô Danh tay phải nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, thanh âm 'bộp bộp bộp' vang vọng toàn bộ đại sảnh, động tác của hắn có chậm rãi có quy luật, gõ một lát, hắn liền ngừng tay, sau đó chậm rãi nói ra tám chữ.
"Trước bắt Tiểu vương, sau bắt Đại vương".
Trước bắt Tiểu vương, sau bắt Đại vương?
-----
Vu Quốc.
Vu Lạc Vũ đã nhiều ngày liên tục thu được thư báo, Hách Liên tướng quân suất lĩnh mười vạn đại quân đã đánh vào biên giới Diệu Nghiêm, thẳng đến song phương binh mã chạm trán, mới lại bắt đầu ở thế giằng co, mà địa điểm là ở Diệu Nghiêm Hàm Than thành.
Suốt thời gian này Vu Lạc Vũ rất bận rộn, không thể quan tâm đến Bùi Ngọc Nhi. Mà Bùi Ngọc Nhi từ sau lần bị thương đó, thân thể đã dần dần khôi phục như lúc ban đầu. Nàng đứng ở trong Dạ Yêu Điện, mỗi ngày cũng chỉ lặp đi lại một vài việc vô vị tiêu khiển, thật là nhàm chán.
Đã mấy tháng không gặp Vu Lạc Vũ, trong đầu Bùi Ngọc Nhi có khi cũng sẽ đột nhiên hiện ra bộ dáng của nàng, đủ loại biểu tình của nàng, chiếm cứ trong lòng, lái đi không được. Mỗi khi như vậy, Bùi Ngọc Nhi luôn mờ mịt rối rắm, sau đó dùng sức lắc lắc đầu, ý định loại trừ những ảo ảnh đang hiện lên trong đầu kia.
Thì ra mình cũng sẽ nhớ nàng...
Đối với chiến sự ở biên cảnh Lỗ Dương, Bùi Ngọc Nhi cũng có chút hiểu biết, các cung nhân khi nhàn hạ thường tán gẫu với nhau nên cũng truyền đến tai nàng, chỉ là các cung nhân này luôn thêm mắm thêm muối, tình huống cụ thể, Bùi Ngọc Nhi cũng không rõ ràng, nàng chỉ biết là Vu Lạc Vũ bề bộn nhiều việc, đến nỗi không có thời gian bận tâm đến mình. Mà nàng, tất nhiên cũng không có khả năng giúp Vu Lạc Vũ chia sẻ, dù sao đối với chiến sự, Bùi Ngọc Nhi không hiểu, cũng chỉ là xem hoa trong sương thôi.
Hôm nay, bầu trời trong trẻo, gió nhẹ mát mẻ. Bùi Ngọc Nhi nhìn trời, nhưng lại nảy ra ý niệm muốn xuất cung du ngoạn, ngẫm lại, lần trước xuất cung vẫn là mùa đông tuyết nhiều, hiện giờ đã sắp vào hạ.
Bùi Ngọc Nhi tùy tiện gọi tiểu công công đứng cách đó không xa đến, bảo hắn dẫn đường, nói là muốn đến Vĩnh Cát Điện. Tiểu công công kia trừng lớn hai mắt, đột nhiên không phản ứng kịp, tiểu chủ ở tại Dạ Yêu Điện, nói lâu cũng không lâu lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng kẻ nào cũng đều có thể nhìn ra tiểu chủ không thích Vu Vương, cầu tránh còn không kịp. Hôm nay như sao lại chủ động yêu cầu gặp Vu Vương. Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, tiểu công công tuy sửng sốt một chút nhưng vẫn mang theo Bùi Ngọc Nhi đi đến Vĩnh Cát Điện.
Thời điểm Tiếu công công vào cửa thông truyền, Vu Lạc Vũ cũng kinh ngạc một phen, nhưng trong lòng lập tức tràn đầy vui mừng, ngẫm lại mấy tháng nay thật sự đã lãnh lạc nàng, không nghĩ Tiểu Ngọc Nhi có thể chủ động tìm đến mình.
"Gọi nàng ấy vào đi"
Vu Lạc Vũ buông bút trong tay, nhìn Tiếu công công nói, ngữ khí mặc dù bình thường, nhưng biểu tình trên mặt bán đứng cảm xúc của Vu vương lúc này.
Tiếu công công ý cười trong suốt, vâng lời, lui xuống.
Bất quá trong chốc lát, Bùi Ngọc Nhi liền tiến vào. Nàng vẫn là một thân cẩm y bạch sắc như tuyết, kiểu tóc đơn giản nhưng cực hợp với nàng, cái miệng nhỏ anh đào, eo thon dương liễu, mắt ngọc mày ngài, vô cùng rực rỡ. Bùi Ngọc Nhi tuy nghiêm túc, khuôn mặt chính kinh, nhưng lại khiến Vu Lạc Vũ nhìn thế nào cũng thuận mắt, mấy tháng không gặp, nàng đúng là lại càng thêm xinh đep. Đây là vì nàng ấy đã thật sự trở nên xinh đẹp, hay là vì đã lâu rồi không gặp đây?
"Tìm cô vương có chuyện gì?" Vu Lạc Vũ cất lời, khóe miệng câu ra ý cười.
"Ngươi rất bận sao?"
Bùi Ngọc Nhi không trả lời vấn đề củaVu Lạc Vũ, mà là thẳng thắng hỏi điều bản thân muốn hỏi, ngươi rất bận sao, lâu rồi không gặp ngươi.
"Ân." Vu Lạc Vũ hé miệng, ngẩng đầu nhìn Bùi Ngọc Nhi gật gật đầu.
"Đúng là rất bận, đã mấy đêm chưa từng ngủ ngon".
Bùi Ngọc Nhi nhìn lại, quả nhiên trên gương mặt nõn nà của Vu Lạc Vũ lộ ra nét mỏi mệt, chỗ dưới mắt cũng hiện một tầng màu đen.
"Chiến sự ở Lỗ Dương như thế nào?".
"Mấy ngày trước đây thư báo liên tục, mấy ngày nay quân tiếp viện của Diệu Nghiêm đã đến, chiến sự lại bắt đầu giằng co, có chút lo lắng a."
"Lo lắng?" Bùi Ngọc Nhi dừng một chút.
"Ngươi đang chỉ Diệu Nghiêm Quốc hay là Vu Quốc?".
"Cả hai, từ xưa chiến sự, bị liên lụy chính là dân chúng vô tội, vô luận thắng bại, cô vương cảm thấy điều tệ hại xảy ra nhiều hơn, bởi vì lợi ích đạt được chính là một đống vật chết, mà tệ hại cũng là cả hai, người sống vật chết đều có, đây là nguyên nhân cô vương không thích chiến tranh".
"Không thể giảng hòa sao?".
Vu Lạc Vũ lắc đầu
"Người Diệu Nghiêm hiếu chiến, việc giảng hòa, không quá dễ dàng".
"Cho nên lần này chúng ta thay đổi, đánh thẳng vào Diệu Nghiêm, làm cho người Diệu Nghiêm biết Vu Quốc cũng không phải dễ khi dễ như vậy?".
Nghe vậy, Vu Lạc Vũ mỉm cười
"Diệu Nghiêm ba phiên bốn lần xâm chiếm như vậy, cô vương cũng chán ghét, giáo huấn bọn họ một lần, cũng để cho bọn họ biết Vu vương không phải hiền lành, mà khi dễ".
"Giáo huấn? Ngươi chưa từng nghĩ tới sẽ đem Diệu Nghiêm Quốc thu vào trong túi?".
"Một Vu Quốc đã đủ cô vương bận rộn, cô vương còn muốn trường thọ thêm vài năm, cùng tiểu Ngọc Nhi làm chút việc phong hoa tuyết nguyệt" Vu Lạc Vũ vốn còn đúng đắn, nhưng vừa chuyển liền bắt đầu trêu đùa Bùi Ngọc Nhi. Vu Lạc Vũ cười thầm, từ khi nào mình cũng trở nên phóng đãng không kềm chế được như thế.
"Ngươi..." Bùi Ngọc Nhi vẫn đang nghiêm túc nghe, lại bị sự thay đổi đột ngột của Vu Lạc Vũ khiến nàng đỏ bừng mặt, giống trái táo chín, Vu Lạc Vũ nhìn thấy, trong lòng run lên, thật sự khống chế không được muốn tiến lên cắn một ngụm, nếm thử tư vị ngọt ngào kia.