Vu Lạc Vũ bắt đầu bận rộn, cho nên Bùi Ngọc Nhi trở về Dạ Yêu điện một chuyến, nàng muốn đi về xem Hoàng Oanh một chút. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện làm cho Bùi Ngọc Nhi không có thời gian chiếu cố đến Hoàng Oanh, nhưng tất nhiên nàng chưa hề quên chuyện phải đưa Hoàng Oanh ra khỏi cung.
Hoàng cung u ám, Bùi Ngọc Nhi luôn cảm thấy ngoài cung mới thích hợp với nàng ấy, Bùi Ngọc Nhi cũng không hiểu vì sao lại muốn giúp nàng ấy như vậy, có lẽ là bởi vì trên người Hoàng Oanh tản ra khí chất giống như mình trước kia, chỉ là nàng ấy không có mệnh tốt như mình, Bùi Ngọc Nhi chính là nghĩ như vậy.
Dạ Yêu điện vẫn như trước kia, vô cùng thanh tĩnh. Bước vào cửa điện, Bùi Ngọc Nhi mới nhìn thấy người. Một nhóm cung nữ công công đang ở trong điện nói chuyện phiếm, ai cũng không chú ý đến sự xuất hiện của Bùi Ngọc Nhi.
Từ sau khi Vĩnh Đế tuyên bố bãi bỏ lục cung, trong hậu cung chính là trống rỗng, mà đến sau khi Vu Lạc Vũ lên ngôi, trong hoàng cung ngoại trừ Vu Lạc Vũ, Thái Vương Thái hậu cùng sau đó là Bùi Ngọc Nhi từ bên ngoài vào, tất cả không còn người nào nữa.
Cho nên hậu cung hiện giờ rất vắng vẻ, các nô tài cũng vô cùng rãnh rỗi, mỗi ngày sau khi quét dọn xong liền không còn chuyện gì làm nữa.
Đến tận khi một vị tiểu công công nhìn thấy người đến là Bùi Ngọc Nhi liền sửng sờ một chút mới phản ứng lại. Hắn vội vàng lên tiếng nhắc nhở mấy người bên cạnh. Những người đó sau khi nhìn thấy là Bùi Ngọc Nhi liền gấp gáp đứng dậy ngay ngắn hành lễ.
"Tiểu chủ an hảo."
Bùi Ngọc Nhi đáp một tiếng, đôi mắt to đảo quanh những cũng không nhìn thấy Hoàng Oanh.
"Hoàng Oanh đâu?" Bùi Ngọc Nhi hỏi.
Lời của Bùi Ngọc Nhi vừa xong, sắc mặt của đám cung nữ công công trước mắt nàng đều có vẻ khó nói, cuối cùng không ai mở miệng trả lời.
"Hoàng Oanh ở đâu?" Bùi Ngọc Nhi đột nhiên ý thức được có chuyện gì đó không đúng nên liền hỏi lại lần nữa.
"Cái này...Hoàng Oanh ở...hậu viện." Một cung nữ ấp úng trả lời.
Bùi Ngọc Nhi nghe vậy liền lập tức chạy thẳng đến hậu viện.
Đến khi nàng đến nơi, thân ảnh nho nhỏ đơn bạc của Hoàng Oanh liền đập vào mắt Bùi Ngọc Nhi, nhưng không chỉ vậy mà còn có ba chậu xiêm áo lớn, còn có cả một sân xiêm áo đã được giặt xong. Bùi Ngọc Nhi nhìn kỹ lần nữa, những thứ đó đều là y phục của cung nữ, công công.
Bùi Ngọc Nhi cau mày, đây là ý gì?
Nàng đi thẳng về phía Hoàng Oanh, sau đó kéo nàng ấy lên.
Hoàng Oanh sợ hết hồn, đến khi thấy rõ người đó là Bùi Ngọc Nhi nàng có chút không thể tin tưởng nổi, lẩm bẩm nói.
"Tiểu chủ."
"Ngươi đây là đang làm gì?" Ngữ khí của Bùi Ngọc Nhi có chút bất thiện, nàng đại khái đã biết là chuyện gì xảy ra rồi.
"Ta..." Hoàng Oanh ấp úng một hồi rồi cũng không nói tiếp.
Bùi Ngọc Nhi cũng không chờ nàng nói chuyện, lập tức kéo nàng đi khỏi sau đó một mực chạy vào Dạ Yêu điện.
"Tiểu chủ, tiểu chủ...Người đang dẫn Hoàng Oanh đi đâu vậy?" Hoàng Oanh ở phía sau kêu lên, bước chân có chút lảo đảo, nàng hơi dùng sức muốn ngăn cản Bùi Ngọc Nhi đang bước phía trước.
Bùi Ngọc Nhi đột nhiên dừng lại, nàng xoay người đối mặt với Hoàng Oanh sau đó nói.
"Người khác khi dễ ngươi, ngươi liền cam nguyện chịu khi dễ sao? Tại sao không biết phản kháng?"
Nghe vậy, Hoàng Oanh cúi đầu, nàng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện phản kháng nhưng làm sao có thể phản kháng chứ? Những người đó đều là lão cung nữ, ngày thường đều thích lấn áp khi dễ người, Hoàng Oanh tất nhiên là bị khi dễ nhiều nhất, nếu không tuân theo thì nhất định sẽ bị đánh một trận, cuối cùng vẫn phải giúp bọn họ làm việc, vậy không bằng từ đầu liền làm cho bọn họ. Hơn nữa từ lúc Hoàng Oanh vào cung đến nay thì đã bắt đầu bị khi dễ, thời gian lâu dần cũng đã quen.
Bùi Ngọc Nhi thấy nàng cúi đầu không lên tiếng, thầm thở dài một hơi.
Tính cách Hoàng Oanh yếu đuối như vậy, ở trong hoàng cung này nhất định là sẽ bị khi dễ. Nàng nhìn Hoàng Oanh sau đó mở miệng nói.
"Ta đưa người xuất cung."
Bùi Ngọc Nhi nói xong, Hoàng Oanh chợt ngẩng đầu một cái, ánh mắt nàng có chút bối rối, cũng có chút không tưởng tượng nổi. Qua một lúc lâu sau, nàng mới thấp giọng nói.
"Hay là đừng đi nữa, Hoàng Oanh ở trong cung vô cùng tốt."
Bùi Ngọc Nhi hừ lạnh.
"Ta nhìn không thấy ngươi sống tốt ở chỗ nào."
"Không có, thật sự rất tốt, bọn họ mặc dù có lúc sẽ khi dễ Hoàng Oanh nhưng vẫn có vài tỷ tỷ đối tốt với Hoàng Oanh. Huống chi....huống chi..."
"Huống chi cái gì?" Bùi Ngọc Nhi hỏi.
Hoàng Oanh ngập ngừng hồi lâu mới nói.
"Huống chi nếu Hoàng Oanh xuất cung, nương ở ngoài cung nhất định sẽ không cách nào sinh sống, đến lúc đó nói không chừng sẽ đem Hoàng Oanh bán cho người khác, cho nên...cho nên không bằng Hoàng Oanh ở trong cung vẫn tốt hơn." Hoàng Oanh kể xong, cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt vui vẻ.
Bùi Ngọc Nhi biết nụ cười của Hoàng Oanh là có ý nghĩa gì, thế nhưng nụ cười đó lại đâm sâu đến nhói lòng Bùi Ngọc Nhi. Nên nói Hoàng Oanh như thế là tốt hay không nữa. Bị khi dễ nhưng chỉ yên lặng chịu đựng, đó là nhu nhược. Nhẫn nhục chịu khổ ngây ngốc ở lại trong cung là vì thân sinh mẫu thân đã bán nàng bên ngoài cung, đó là kiên cường. Một người như vậy, một người bên ngoài nhu nhược nhưng nội tâm kiên cường như vậy, hỏi ai sẽ không đau lòng?
Bùi Ngọc Nhi bước lên một bước đem Hoàng Oanh ôm lấy, Hoàng Oanh lấy làm kinh hãi nhưng cũng không dám cử động một cái. Bùi Ngọc Nhi ôm nàng, cho nàng một chút an ủi, cũng cho nàng một chút ủng hộ.
"Hoàng Oanh, không cần phải để ý nhiều như vậy, ta đưa ngươi xuất cung sau đó sẽ cho ngươi chút ngân lượng, người cùng nương cứ thoải mái sinh sống, mở một cửa tiệm nho nhỏ. Hoàng Oanh ngươi khéo tay, nhất định sẽ thoát khỏi cuộc sống cực khổ trước kia."
"Có thật không?" Hoàng Oanh hiển nhiên là không dám tin tưởng, chuyện như vậy nàng tất nhiên chưa bao giờ nghĩ tới.
Mình có thể xuất cung, còn có thể trải qua cuộc sống ba bữa không lo, tiểu chủ thật sự sẵn lòng làm vậy sao.
Hoàng Oanh có chút không kịp phản ứng.
"Ân." Bùi Ngọc Nhi buông Hoàng Oanh, nhưng tay vẫn còn nắm hai bên cánh tay Hoàng Oanh, nàng mỉm cười.
"Tất nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì."
Nghe vậy, Hoàng Oanh trong nháy mắt lộ ra khuôn mặt vui vẻ, không có người nào nguyện ý lưu trong cung, những người đó đều là bị tình thế ép buộc. Cười một lát, Hoàng Oanh mới bừng tĩnh ý thức được cái gì, nàng hỏi.
"Tiền của tiểu chủ....Hoàng Oanh ngày sau nhất định sẽ trả lại cho tiểu chủ."
Bùi Ngọc Nhi cười một tiếng.
"Không cần đâu." Dù sao tiền đó cũng không phải của nàng, Lạc Đế ban cho mình nhiều kim ngân tài bảo như vậy, không đem tặng thì để làm gì.
"Các ngươi đây là đang làm gì?" Thanh âm có thể làm mọi thứ đóng băng trong ba thước vang lên, mọi người nghe thấy được đều ngẩn ra.
Bùi Ngọc Nhi dựa theo phương hướng nhìn lại, trước mắt bất ngờ chính là khuôn mặt tuyệt sắc lãnh nhược băng sương của Vu Lạc Vũ, bên cạnh nàng còn có một nam tử đi theo, một thân lam sam, thanh nhã thoát tục.
"Không làm gì." Bùi Ngọc Nhi trả lời.
Không làm gì?
Vu Lạc Vũ hiện giờ đang phẫn nộ đến không thể kiềm chế được.
Mình tận mắt nhìn thấy mà nàng còn không biết xấu hổ nói là không làm gì. Ôm nhau chặc như vậy, ngay cả mình đến cũng không phát hiện, chuyên tâm như vậy? Lại còn đối với một tiểu cung nữ nho nhỏ vừa nói vừa cười!
Vu Lạc Vũ thật sự cực kỳ tức giận, thời gian lâu như vậy, mình làm cho nàng nhiều như vậy rốt cuộc nàng có nhìn thấy hay không? Bởi vì sợ nàng chán ghét cho nên cả đêm mình phải kìm nén bản thân, chỉ cùng nàng nằm cùng giường mà không dám đối nàng có hành động gì vượt quá giới hạn, ngươi nên thỏa mãn đi Bùi Ngọc Nhi!
Còn nói mình thích nam tử, phải gả cho nam tử, vậy ngươi bây giờ là đang làm cái gì? Hỏi thế gian còn ai có thể tốt hơn mình, Bùi Ngọc Nhi ngươi cho tới bây giờ lại cũng không nhìn mình một cái, ngay cả một cung nữ ngươi cũng nguyện ý ôm nàng, duy chỉ có mình là nàng không nhìn vào mắt đúng không?
Tốt lắm.
Vu Lạc Vũ cười lạnh.
Đã như vậy mình cần gì phải nhân nhượng nàng nữa chứ? Dù sao bản thân mình có làm tốt hơn nữa, trong mắt nàng, trong lòng nàng cũng sẽ không có mình. Làm một đế vương lại vì một cái nữ tử mà hạ thấp tư thái đến mức hạ tiện.
"Nàng là tiểu cung nữ mà Niệm Tuyết tìm cho ngươi sao." Vu Lạc Vũ lạnh lùng mở miệng.
Bùi Ngọc Nhi sững sốt một chút mới mở miệng đáp. Trong lòng Bùi Ngọc Nhi dâng lên bất an, vẻ mặt đó của Lạc Đế nàng đã rất lâu rồi không thấy, nàng như bây giờ có phải đại biểu nàng đang rất tức giận phải không?
"Niệm Tuyết!" Vu Lạc Vũ mở miệng.
"Đem nàng kéo xuống, phạt một trăm trượng, sau đó đuổi ra khỏi cung."
Bên kia Niệm Tuyết gật đầu, đi đến hương Hoàng Oanh.
Bùi Ngọc Nhi vừa nhìn thấy tình huống không đúng, lập tức đứng chắn trước người Hoàng Oanh.
Đùa gì thế, một trăm trượng, thân hình Hoàng Oanh gầy yếu như thế vậy còn có thể sống sao?!
"Ngươi dừng tay!" Một câu này của Bùi Ngọc Nhi, thanh âm cực lớn, làm cho Niệm Tuyết cũng sững người tại chỗ, không biết nên làm thế nào. Nàng nhìn ra Vu Lạc Vũ đang tức giận nhưng nàng cũng hiểu rõ địa vị của tiểu chủ trong lòng Vu Lạc Vũ. Cho nên vào giờ phút này, người khó xử nhất phải kể đến Niệm Tuyết, kéo người xuống thì không kéo được, rốt cuộc nên nghe ai đây?
Mà Tốn Ngũ đứng một bên cũng thật rất kinh ngạc, tiểu cô nương trước mặt này gầy gầy nhược nhược, tính tình lại nóng nảy. Tốn Ngũ bắt đầu tỉ mỉ quan sát Bùi Ngọc Nhi, nàng biết người này e rằng chính là cấm luyến của bệ hạ trong miệng Khôn Bát, trái lại cũng thật dũng cảm, trên dưới Vu Quốc e là không ai dám giống nàng dám đại nghịch bất đạo ý lời của Vu vương.
"Ai bảo ngươi dừng lại, đem nàng kéo xuống!" Nhìn Niệm Tuyết đang đứng tai chỗ bất động, Vu Lạc Vũ lại hét lên một tiếng. Quốc gia này ai mới là chủ? Quả nhiên là quá nhân nhượng Bùi Ngọc Nhi rồi, bây giờ ngay cả Niệm Tuyết đều bắt đầu coi trọng Bùi Ngọc Nhi, đều là phản rồi!
Bên này, Niệm Tuyết bị thanh âm của Vu Lạc Vũ làm sợ hết hồn, nàng vội vàng tiến lên muốn đem Hoàng Oanh kéo xuống. Hoàng Oanh hoảng sợ, vội vàng quỳ sụp xuống kêu tha mạng. Bùi Ngọc Nhi cũng tức giận, nàng bước đến nắm lấy ống tay áo Niệm Tuyết, liều mạng đẩy ra một cái, Niệm Tuyết liền bị đẩy ngã đến trên đất, sau đó Bùi Ngọc Nhi trừng mắt nhìn Vu Lạc Vũ, tức giận dùng đùng đi đến chỗ nàng.
Đến khi Bùi Ngọc Nhi sắp đến gần thân thể Vu Lạc Vũ liền bị ngăn cản lại. Bùi Ngọc Nhi nhìn lên, phát hiện là nam tử áo lam đó, nam tử kia cầm trong tay chiết phiến, khuôn mặt tươi cười ngăn cản Bùi Ngọc Nhi.
"Tiểu chủ đây là muốn làm gì?" Tốn Ngũ tựa tiếu phi tiếu nhưng Bùi Ngọc Nhi nhìn trong mắt lại cảm thấy người này nhất định không đơn giản, nàng chưa từng thấy qua bất kỳ nam tử nào xuất hiện bên người Vu Lạc Vũ.
"Ngươi là ai?" Bùi Ngọc Nhi lạnh lùng hỏi.
"Tại hạ là cận vệ bên người chủ thượng." Tốn Ngũ chấp tay, cung kính hữu lễ.
Chủ thượng? Bùi Ngọc Nhi bừng tỉnh đại ngộ, người này chắc là cùng cái nữ tử gọi là Khôn Bát kia giống nhau, Khôn Bát kia cũng không phải luôn gọi Lạc Đế là chủ thượng sao? Như vậy.... Người này sợ là công phu không thấp a. Bùi Ngọc Nhi lại quan sát tỉ mỉ quan sát Tốn Ngũ một phen, cả người mùi vị thư quyển rất nặng, trái lại là không có một chút cảm giác võ công cao thủ.
Bùi Ngọc Nhi không để ý đến nàng ta nữa mà ngẩng đầu nhìn thẳng Vu Lạc Vũ.
"Hoàng Oanh làm sai chỗ nào? Vì sao phải giáng tội với nàng?"
Vu Lạc Vũ nhướng mày.
"Làm sai chỗ nào? Ngươi quên thân phận của ngươi là gì sao? Lại dám chất vấn cô vương?"
Bùi Ngọc Nhi cau mày, im lặng không đáp, nàng biết ý Vu Lạc vũ, trong ba câu hỏi của nàng ấy, thứ nàng ấy muốn cho mình biết e rằng chính là câu thứ hai, quên thân phận mình là gì sao, mình là cấm luyến của nàng? Là đồ chơi của nàng? Nhưng mình rõ ràng là một con người, một con người có máu thịt có suy nghĩ, mình không phải là món đồ, Bùi Ngọc Nhi ghét cái xưng vị cấm luyến này.
Hồi lâu sau, Bùi Ngọc Nhi mới thấp giọng nói.
"Ngươi tha cho nàng ấy đi."
"Ngươi...lại muốn cầu cô vương?"