Ngược Ngẫu

Chương 30

Trời vừa tản sáng Khôn Bát đã trở về, đi cùng nàng còn có thêm Đan Tiểu Hổ. Đan Tiểu Hổ vẻ mặt kinh sợ, hai tay bị Khôn Bát kiềm trụ không nhẹ, đã vậy vừa nhìn thấy người ngồi trên đại điện kia, hắn liền mở to miệng đủ để có thể ngậm một viên trứng gà, ngồi trên thượng tọa đó chẳng phải là nam tử lúc trước đi cùng Bùi Ngọc Nhi sao? Nàng sao lại là nữ tử, còn mặc trên người chính là... chính là long bào, chẳng lẽ...

Đan Tiểu Hổ hồi lâu mới phản ứng được, chỉ vào Vu Lạc Vũ.

"Ngươi, ngươi..." Hết nửa ngày cũng nói không thành tiếng, nữ tử trước mắt có phải chính là đương kim Vu Vương hay không?

Khôn Bát lúc này đứng bên cạnh Đan Tiểu Hổ quát to một tiếng.

"Càn rỡ! Bệ hạ là người ngươi có thể tùy ý chỉ vào như vậy sao? Còn không mau quỳ xuống?"

Đan Tiểu Hồ vừa nghe lời này vội vàng quỳ xuống mặt đất, run rẩy nói.

"Thảo... thảo dân Đan Tiểu Hổ khấu kiến bệ hạ."

"Đứng lên đi." Vu Lạc Vũ không yên lòng, nàng tiếp tục đọc tấu chương, cũng không nhìn Đan Tiểu Hổ một cái.

Đan Tiểu Hổ đứng lên, cúi đầu lặng lẽ không nói gì, trong lòng hắn một trận sợ hãi dâng lên, hắn biết Vu Vương trói mình tới là để nói chuyện gì, nhất định là vì lần trước mình đối với nàng đại nghịch bất đạo nên nàng muốn trị tội mà. Đan Tiểu Hổ một trận suy nghĩ lung tung, chân càng run rẩy, mình còn chưa lấy thê tử, còn chưa muốn chết đâu.

Vu Lạc Vũ, Niệm Tuyết, Đan Tiểu Hổ cùng Khôn Bát bốn người ở trong đại điện cũng không phát ra một điểm âm thanh. Trong bốn người chỉ có mình Đan Tiểu Hổ là trong lòng rối bời, không biết phải nghĩ gì, chỉ trong chốc lát mồ hôi bắt đầu ứa ra như mưa hạ.

Thật lâu sau Vu Lạc Vũ mới buông xuống tấu chương, ý vị thâm trường nhìn vào Đan Tiểu Hổ, sau đó nói.

"Ngươi ra mồ hôi?"

Chỉ một câu nói lại khiến cho Đan Tiểu Hồ ầm một cái quỳ xuống mặt đất, cuống quít kêu.

"Bệ hạ tha mạng, tiểu nhân... tội đáng chết vạn lần, ngày đó... ngày đó..."

"Cô vương gọi ngươi tới không phải vì chuyện ngày đó, cô vương có chuyện khác muốn hỏi ngươi". Vu Lạc Vũ cắt lời Đan Tiểu Hổ, nàng mới vừa rồi là cố ý để cho Đan Tiểu Hổ chờ đợi, khiến hắn suy nghĩ mông lung một phen. Đối mặt với đế vương, ngay cả kẻ tâm cơ nhất cũng sẽ bị nỗi bất an không hiểu chuyện gì đang xảy ra đánh cho tinh thần tan rã, với kẻ tâm cơ đã là như vậy, huống chi Đan Tiểu Hổ chỉ là một tiểu dân nhỏ bé, đến lúc này hắn nhất định là biết thì sẽ nói, mà đã nói thì nói cho bằng hết.

Vu Lạc Vũ hơi nhếch khóe miệng ẩn ẩn cười.

"Sư phụ của Bùi Ngọc Nhi, ngươi có biết hắn ở đâu không?"

Đan Tiểu Hổ sửng sốt một chút sau đó mới nói.

"Tiểu nhân không biết, sư phụ Ngọc Nhi từng ở trên núi phía đông thành, sau khi Ngọc Nhi xuống núi, sư phụ nàng cũng không lưu lại ở đó nữa mà dạo chơi tứ phương."

Phải không? Vu Lạc Vũ trong lòng nuối tiếc, nàng lại nhìn Đan Tiểu Hổ, thầm nghĩ, không có sư phụ của Ngọc Nhi, có Đan Tiểu Hổ cũng được. Vu Lạc Vũ nhấp một ngụm trà nói.

"Khôn Bát, đem hắn giải đến thiên lao."

Khôn Bát nói.

"Vâng, chủ thượng!" rồi lôi Đan Tiểu Hổ ra khỏi Vĩnh Cát điện.

Một bên Niệm Tuyết nhìn Đan Tiểu Hổ đi xuống, thấp giọng nói.

"Bệ hạ, có phải người muốn bắt Đan Tiểu Hổ để uy hϊếp tiểu chủ?"

Vu Lạc Vũ nhìn Niệm Tuyết cười cười.

"Đã nhìn ra?"

Niệm Tuyết gật đầu, Vu Lạc Vũ mỉm cười, thầm nghĩ Niệm Tuyết dù sao cũng đã ở bên cạnh mình lâu như vậy, chính là càng ngày càng hiểu được ý tứ của mình.

Niệm Tuyết đứng một bên suy nghĩ mông lung, cảm thấy nghĩ mãi cũng không ra, lại hỏi.

"Niệm Tuyết không hiểu, nếu đã bắt được Đan Tiểu Hổ rồi, vì sao còn phải nhốt vào thiên lao? Sao không trực tiếp dùng hắn để uy hϊếp tiểu chủ? Vạn nhất để nàng trốn ra khỏi thành rồi thì sẽ vô cùng khó bắt."

Vu Lạc Vũ khoát tay áo một cái, nói.

"Không vội, cửa thành còn có trọng binh canh giữ, huống chi cô vương hiểu rõ Bùi Ngọc Nhi, nàng chưa thấy cô vương lui binh chắc chắn sẽ không chạy ra khỏi thành. Còn về chưa dùng đến Đan Tiểu Hổ là bởi vì cô vương muốn để cho Bùi Ngọc Nhi biết, Vu thành cũng không phải dễ như vậy xuất ra, mà lòng bàn tay của cô vương lại càng không dễ dàng trốn thoát."

Không sai, Vu Lạc Vũ chính là muốn để cho Bùi Ngọc Nhi tiêu dao thêm vài ngày nữa, đợi đến khi nàng khẳng định mình có thể chạy trốn khỏi lòng bàn tay Vu Lạc Vũ, có thể lần nữa lại được tự do, đến lúc đó Vu Lạc Vũ mới đem quân bài Đan Tiểu Hổ ra dùng, lôi tâm tình Bùi Ngọc Nhi đang tiêu dao trên đỉnh núi rơi xuống vực sâu vạn trượng, để cho nàng vĩnh viễn không còn nghĩ đến việc chạy trốn nữa. Đây hết thảy mới là ý muốn của Vu Lạc Vũ, nàng cũng không phải thừa thời gian để ba lần bảy lượt đi truy bắt Bùi Ngọc Nhi, nàng muốn một lần này đoạn tuyệt ý niệm chạy trốn của Ngọc Nhi mãi mãi. Hơn nữa Vu Lạc Vũ lại thấu hiểu Bùi Ngọc Nhi, biết tính cách nàng sẽ không để vì mình mà liên lụy đến những người vô tội, cho nên đến lúc đó dù biết rõ đây chính là một cái bẫy, nàng cũng sẽ ngoan ngoãn tự chui đầu vào.

Sự việc đã tính toán đến mức này, Vu Lạc Vũ còn cần gì phải gấp gáp?

***

Bùi Ngọc Nhi... mấy ngày nay trôi qua thật sự rất tốt, mặc dù nàng không thể ra khỏi cửa, cũng không thể ra khỏi thành. Nhưng dù như vậy nàng cũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi, chỉ cần không bị nhốt lại chốn thâm cung, không cần đối mặt với con người đáng ghê tởm đó, không cần phải đeo mặt nạ nữa... Nàng muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ, muốn làm gì thì làm, chờ qua vài ngày nữa sẽ lại trở thành một Bùi Ngọc Nhi tự do tự tại, từ đó về sau vĩnh viễn sẽ không bước vào Vu thành nửa bước, không lưu lại chút liên hệ nào nữa với nơi này.

Hôm nay trời vừa ửng sáng, Bùi Ngọc Nhi nằm ở trên giường trầm tư suy nghĩ, từ hôm đó đến nay đã được bốn ngày, thức ăn cũng không còn bao nhiêu, hôm nay xem ra phải ra khỏi cửa một phen, mua thêm chút đồ ăn, cũng là đi xem bên ngoài thế nào.

Lật người rời giường, Bùi Ngọc Nhi thu thập lại y phục cho ngay ngắn, một thân thô y vải bố, lụa trắng che mặt, hết thảy đều không khác với ngày thường. Chẳng qua nàng không biết là, hôm nay nàng rời khỏi cửa, chính là về sau cũng không còn cơ hội trở về...

Ra khỏi cửa khắp nơi đều chen lấn người, Bùi Ngọc Nhi nhìn trái nhìn phải, phát hiện binh lính tuần tra nội thành đã khôi phục lại số lượng ngày thường, lập tức trong bụng nàng một trận kích động, nhưng nàng cũng không biến sắc, đi tới gian hàng bán đồ ăn kế bên, ngồi xuống chọn đại khái một vài thức đồ rồi cùng lão bà bà chủ tiệm nói chuyện phiếm. Lão bà bà mặt ẩn ẩn cười, Bùi Ngọc Nhi hỏi gì cũng đều trả lời đầy đủ, thì ra là binh lính từ hôm qua đã không còn xuất ra khỏi thành nữa, trong cung hình như đã xảy ra đại sự gì, cho nên bọn họ mới bị điều trở lại hoàng cung.

Trong cung đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Nghe lão bà bà nói thì xảy ra chuyện chính là vào ngày thứ hai mình chạy trốn. Bùi Ngọc Nhi lại lần nữa hỏi thăm, lão bà bà mặt cười ha ha nói, ta chẳng qua cũng chỉ là buôn bán tiểu thương, trong cung đã xảy ra chuyện gì làm sao biết được, bất quá nghe phong thanh đã bắt được một người, ngoài cửa thành cũng có dán cáo kỳ, ngươi muốn biết thì đi xem một chút.

Bùi Ngọc Nhi trả tiền cám ơn rồi vội vã đi về phía cửa thành. Nàng phân vân một hồi cuối cùng cũng quyết định đi xem chuyện gì đã xảy ra, bây giờ là lúc nguy hiểm, ai biết được Lạc Đế sẽ giở trò gì, cho nên để yên tâm thì mình cũng nên đi tìm hiểu một chút. Vừa đặt chân đến cửa thành Bùi Ngọc Nhi đã nhìn thấy nơi dán cáo trạng đông nghẹt người, nhìn trọng binh canh giữ hai bên, Bùi Ngọc Nhi than thở, xem ra bất luận cáo trạng viết cái gì, mình sợ là cũng không dễ dàng vô sự.

Người người chen lấn thật đông, Bùi Ngọc Nhi trăm chen vạn lấn mới len vào được đám người kia, mới vừa ngẩng đầu lên đã chực bị hình ảnh trước mắt làm cho giật thót, nàng khẽ cắn chặt hàm răng. Trên cáo kỳ vẽ chính là một gương mặt nam tử, là Tiểu Hổ ca ca! Bùi Ngọc Nhi không tin, lắc đầu tiếp tục nhìn xuống, vậy mà vừa nhìn xuống đầu nàng đã muốn nổ tung, ba chữ "Đan Tiểu Hổ" thật to đập thẳng vào mắt nàng, Bùi Ngọc Nhi càng siết chặt hàm răng, đọc từng chữ từng chữ ghi trên cáo kỳ.

"A..." Bùi Ngọc Nhi cười lạnh một tiếng, nguyên lai là như vậy... Trên cáo kỳ viết, Đan Tiểu Hổ ban đêm xâm nhập hoàng cung, muốn hành thích Vu vương. Nhưng mình quen biết Tiểu Hổ ca ca lâu như vậy, hắn là hạng người gì mình chẳng lẽ còn không hiểu sao? Nửa đêm xâm nhập hoàng cung? Lạc Đế quả thật là ngoan hiểm mà, Tiểu Hổ ca ca ngay cả cửa cung cũng còn không vào được thì làm sao hắn có thể hành thích ngươi đây?

Lại nhìn xuống chút nữa, Bùi Ngọc Nhi trong nháy mắt đã muốn lạnh đến thấu tim.

"Đan Tiểu Hổ giờ ngọ hôm nay, trảm thủ!" Chín chữ to, từng chữ một như lưỡi dao sắc bén cắt nát đáy lòng Bùi Ngọc Nhi, thì ra đây hết thảy chỉ là một cái bẫy, Bùi Ngọc Nhi cười khổ, mình thật khờ mà, thì ra Lạc Đế sớm biết mình vẫn còn ở Vu thành, biết mình mấy ngày nay sẽ mật thiết để tâm đến động tĩnh trong hoàng cung, biết mình nhất định sẽ đến xem hoàng bảng này, cũng biết mình nhất định sẽ tự chui đầu vào lưới...

Thì ra kế hoạch của mình Lạc Đế đã sớm đoán được, mấy ngày nay nàng cũng chỉ là muốn bồi mình chơi đùa mà thôi. Bùi Ngọc Nhi cười khổ, giờ khắc này nàng là thật sự tuyệt vọng, mình quả thật không đấu lại nàng, ở trước mặt nàng cũng chỉ là một con chim nhỏ, đã là chim nhỏ thì làm sao có thể trốn thoát ra ngoài? Lạc Đế là cường đại như vậy, mình làm sao có thể chạy ra khỏi bàn tay nàng đây?

Bùi Ngọc Nhi xoay người tách khỏi đám đông, một mình lặng lẽ trở về tiểu viện, đổi lại một thân tơ lụa bạch sam, gương mặt nhỏ nhắn hoạt bát đã dâng đầy một màn sương lạnh, không nói cũng không cười.

Trước khi đi, nàng lưu luyến nhìn lại gian phòng đã thuộc về nàng bốn ngày qua, thời gian tuy ngắn nhưng nghĩ lại, mỗi giờ mỗi khắc cũng đều là sung sướиɠ nhất, hạnh phúc nhất. Nàng nhắm mắt rời khỏi tiểu viện, ngoài trời chợt hạ một trận bão tuyết, bông tuyết rơi xuống người nàng như lông ngỗng trắng muốt che khuất con đường. Hai bên đường tiểu hài nhi vui vẻ cười đùa, vô câu vô thúc ra cửa chơi tuyết. Tất cả những thứ tốt đẹp này, hết thảy hết thảy, từ nay về sau cũng không còn quan hệ gì với mình nữa, Bùi Ngọc Nhi liếc mắt nhìn thật sâu, rồi quay người hướng hoàng cung đi tới...

W5zXCdIxuW