"Nga, Tiểu cô nương ta như thế nào nói bừa?" Thuyết thư tiên sinh nghe thấy có người dị nghị cũng không kích động, một bộ dáng thản nhiên tự đắc, người trong đại sảnh cũng không nói gì, đều đang chờ nghe xem vị thuyết thư tiên sinh kia làm sao nói bừa.
"Dân chúng Vu thành giàu có, đó là đương nhiên, dù sao hoàng cung cũng là ở đây. Nhưng Vu quốc cũng không phải mưa thuận gió hòa, phồn vinh hưng thịnh như ông nói. Vài thành trì cách xa Vu thành mấy năm liên tiếp đều hạn hán, Lạc Đế không cứu trợ thiên tai cũng không sao, thế nhưng cũng không giảm nhẹ thuế thu, ông có biết dân chúng nơi đó lầm than sao? Cư nhiên còn nói Lạc Đế là một đại minh quân? Hừ!" Nữ tử đó khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Vu Lạc Vũ liền chấn động. Nàng ngẩng đầu cẩn thận đánh giá nữ tử kia. Là một tiểu cô nương mà, một thân khinh sa* bạch sam, mái tóc đen nhẹ nhàng phiêu dật thả tung sau lưng, được cố định bằng dây cột tóc bạch sắc. Trên bàn đặt một thanh bảo kiếm màu trắng bạc, xem ra là người trong giang hồ. Thời điểm lúc tiểu cô nương nói chuyện có chút kích động, toàn bộ lông mày đều cau lại một chỗ. Vu Lạc Vũ đều nhìn vào trong mắt, trong lòng có một loại cảm giác lay động. Tiểu cô nương này sao lại có chút quen thuộc nhỉ.
(*Khinh sa: lụa mỏng.)
Thuyết thư tiên sinh ha hả cười, "Tiểu cô nương a, lời cô nói lão hủ cũng không phản đối. Nhưng người trong Vu quốc hơn ngàn vạn a, Lạc Đế cho dù có lợi hại nhưng cũng chỉ có một người a."
"Hừ." Nữ tử đó khẽ xuy một tiếng, "Đúng, Lạc Đế nàng là chỉ có một người, nhưng nàng là chưởng quản quan viên cả nước, quan viên thất trách vẫn là do nàng làm không tốt!"
Thuyết thư tiên sinh lắc đầu, không đáp lời nữa. Tiểu cô nương này a, chính trực nhưng lại không thể đứng ở góc độ của người khác mà suy nghĩ, vẫn là tuổi quá nhỏ, nhiều lời vô ích a.
Tiểu cô nương kia thấy thuyết thư tiên sinh không hề đáp trả, nghĩ rằng hắn bị mình nói đến không gì mà chống đỡ liền vui vẻ ra mặt. Vốn chính là vậy mà, mình nói đều là sự thật, những người dân này thực sự đáng thương, không có quần áo để mặc, không có cơm ăn, chỉ còn một chút tiền duy nhất cũng phải hiếu kính nộp thuế cho quan phụ mẫu. Hừ, Lạc Đế cái gì, quả thực chính là hôn quân.
Mà Vu Lạc Vũ ngồi bên kia trong khoảng khắc nhìn thấy nữ tử đó cười liền "phốc" một cái đứng lên. Lần này rất đột ngột, đến mức làm cho Niệm Tuyết cùng Lý Như Ngọc đều giật mình, đây là làm sao vậy?
Vu Lạc Vũ cười thầm trong lòng, khó trách lại cảm thấy quen thuộc như là đã gặp nhau ở nơi nào rồi, mình tại sao lại có thể đem người quan trọng như vậy quên mất chứ? Không phải đã nói ngươi nên tìm một chỗ trốn đi, đừng để cô vương thấy ngươi sao, hả? Ngọc Nhi!
Vu Lạc Vũ đi đến chỗ nữ tử đó.
"Ngọc Nhi." Vu Lạc Vũ đứng ở một nơi cách Bùi Ngọc Nhi không xa hô lên một tiếng.
Bùi Ngọc Nhi nghi hoặc xoay người nhìn Vu Lạc Vũ cao thấp đánh giá một phen, ngô ~ nam tử này, hình như mình không biết a. "Ngươi là ai?"
A, Thật sự là nàng đây mà. "Không nhớ ra ta sao?"
Bùi Ngọc Nhi nhíu mày, nàng thật cố gắng nhớ lại, nhưng mà người trước mặt này, mình dường như thật sự không biết hắn a.
"Bốn năm trước, ta chính là người đã bị ngươi đánh." Niệm Tuyết đi theo phía sau Vu Lạc Vũ nghe xong liền cảm thấy một trận kinh hãi, bốn năm trước bệ hạ lại có thể bị đánh? Tại sao nàng lại không biết?
"Bốn năm trước, người bị ta đánh rất nhiều."
"A!" Vu Lạc Vũ giận dữ trái lại cười, bản thân nàng là một người đứng đầu đất nước, đối với nàng ta chưa bao giờ quên, còn nàng ta – một cái dân chúng bình thường lại quên mất mình không còn một mảnh? Được lắm! Vậy lần này nên hảo hảo cho ngươi nhớ kỹ cô vương, Ngọc Nhi!
"Ta đây sẽ nhắc cho ngươi nhớ. Bốn năm trước, đêm thất tịch, Phật Duyên tự, còn có Tiểu. Hổ. ca. ca!" Lúc Vu Lạc Vũ nói đến Tiểu Hổ ca ca lại cực kỳ thong thả, những thứ khác ngươi không nhớ rõ, nhưng Tiểu Hổ ca ca tổng sẽ không quên chứ.
Quả nhiên, lúc Bùi Ngọc Nhi nghe đến bốn chữ 'Tiểu Hổ ca ca' liền trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn chằm chằm Vu Lạc Vũ.
"Nhớ rồi, ngươi chính là người lúc ấy đã đoạt hoa, nhưng mà..." Bùi Ngọc Nhi dùng ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn chằm chằm Vu Lạc Vũ. "Ta nhớ ngươi là nữ tử mà?"
"Thuận tiện để ra ngoài."
"Ờ, Vậy ngươi có chuyện gì sao?" Bùi Ngọc Nhi không tức giận hỏi, nàng cảm thấy người trước mắt tìm nàng nhất định là để báo thù, nếu vậy thì phải chạy nhanh a. Bùi Ngọc Nhi có chút không kiên nhẫn, nàng muốn mau chóng tranh thủ dùng bữa sau đó nghỉ ngơi một chút, rồi tiếp tục đến thành trì kế tiếp du ngoạn.
"Tất nhiên là có việc, ta nghe ngươi nói rằng Lạc Đế là hôn quân."
"Đúng." Bùi Ngọc Nhi đáp, đúng là mình nói.
"À!" Ngoài mặt Vu Lạc Vũ không có biểu hiện gì nhưng trong tâm lại nở nụ cười. Vẫn giống bốn năm trước, không lớn lên được, quả thật là giống bản thân mình trước đây, Có điều thật đáng tiếc, bây giờ mình đã trưởng thành. Vu Lạc Vũ hiện tại cũng sẽ không như lúc trước chỉ dùng miệng hù dọa hai cái thì coi như xong. Vu Lạc Vũ nghĩ thầm nếu Ngọc Nhi ngươi không biết tự giấu kĩ chính mình, cái này cũng không thể trách cô vương, cô vương sẽ bắt ngươi ở lại ở lại bên cạnh cô vương, chậm rãi chuộc tội đi.
"Ngươi có chút cực đoan, Lạc Đế nàng cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể quan tâm được hết người dân của Vu quốc, một số ít quan viên vẫn có thể ở giữa kiếm lời đút túi riêng, dù sao trời cao hoàng đế xa. Hay là như vầy, chúng ta sẽ làm một cuộc trao đổi, ngươi thấy sao?"
"Trao đổi gì?"
"Ngươi cùng ta tỷ thí công phu một lần nữa, nếu ngươi thắng, ta sẽ giúp ngươi nói cho Lạc Đế, để nàng đem những chuyện ngươi nói xử lý công bằng, nhưng nếu ngươi thua, ngươi phải theo ta ba năm, tất cả mọi chuyện đều phải nghe ta sai khiến, như thế nào?" Vu Lạc Vũ nói rất nhẹ nhàng, nàng đã liệu trước Bùi Ngọc Nhi nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của mình, bởi vì nàng ta vẫn còn chưa trưởng thành, hoặc có lẽ là nàng ta đối với bản thân rất có tin tưởng.
"Ngươi nói với Lạc Đế?" Bùi Ngọc Nhi có chút không tin, nàng từ trên xuống dưới đánh giá Vu Lạc Vũ một phen, xem ra cũng là giống người bình thường, nhưng nàng ta cùng Lạc Đế có quan hệ như thế nào? Nàng ta nói ra thì Lạc Đế sẽ nghe theo sao?
Nhìn bộ dáng không tin tưởng của Bùi Ngọc Nhi, Vu Lạc Vũ cảm thấy rất buồn cười, mình không phải chính là Lạc Đế sao.
"Quan hệ giữa ta và Lạc Đế không phải là ít đâu, nàng chắc chắn sẽ nghe ta, còn ngươi thì sao? Có chấp nhận tỷ thí không?"
Bùi Ngọc Nhi cúi đầu trầm tư, phải tỷ thí sao? Những người đó quả thật đáng thương, nếu mình thắng là có thể cứu được bọn họ, nhưng nếu mình thua thì sao? Ba năm có phải là quá dài rồi hay không? Mình mới vừa xuống núi du ngoạn nhân gian mấy tháng mà thôi, vẫn còn chưa chơi đủ mà. Bất quá nghĩ lại một chút, Bùi Ngọc Nhi cảm thấy không có gì phải sợ, nàng nhớ rõ người trước mắt năm đó một chút công phu cũng không có, chỉ là con cọp giấy, bản thân mình tập võ từ nhỏ, cho dù sau đó người này có tập võ tất nhiên cũng không phải là đối thủ của mình, người ta cũng đã đưa ra lời khiêu chiến chẳng lẽ mình còn sợ sao? Bùi Ngọc Nhi hít một hơi, trận chiến này tất nhiên có thể dễ như trở bàn tay.
"Tất nhiên là tỷ thí!"
"Được, ở đâu?"
"Ra ngoài thành đi, nơi đó ít người, đất cũng rộng." Bùi Ngọc Nhị nói xong, đặt một thỏi bạc lên bàn, liền xoay người đi trước.
Vu Lạc Vũ liếc mắt nhìn Niệm Tuyết bên cạnh, Niệm Tuyết hiểu ý, lấy ngân lượng giao cho điếm tiểu nhị, ba người Vu Lạc Vũ cũng theo nàng rời đi.
Vu Lạc Vũ đi ở phía sau cách Bùi Ngọc Nhi không xa, tinh tế đánh giá nàng. Vu Lạc Vũ cảm thấy tiểu nha đầu này thật ra cũng thay đổi không ít, vóc dáng cao cao, tóc dài, dáng người cũng trở nên đầy đặn. Tất nhiên, cũng càng trở nên xinh đẹp động lòng người. Chỉ tiếc, tính cách vẫn là đơn thuần dễ xúc động như trước. Bất quá như vậy cũng tốt, Vu Lạc Vũ thích dùng tâm nhãn với loại tiểu nha đầu không có tâm nhãn này, như vậy mới càng thêm thú vị chứ, không phải sao.
"Ta muốn thắng nàng." Vu Lạc Vũ xoay đầu nhỏ giọng nói với Lý Như Ngọc bên cạnh.
Lý Như Ngọc gật đầu, nàng biết nên làm thế nào, Vu Lạc Vũ lúc này làm cho Lý Như Ngọc có chút kinh ngạc. Từ ba năm trước, lúc Vu Lạc Vũ đăng cơ đến nay, nàng đã không còn thấy Vu Lạc Vũ đối với bất cứ cái gì chấp nhất như thế, xem ra lần này nàng ấy nhất định phải được như ý nguyện, cho nên Lý Như Ngọc vô luận như thế nào cũng sẽ trợ giúp nàng, giúp Vu Lạc Vũ bắt Bùi Ngọc Nhi.
Đi đến ngoài thành, Bùi Ngọc Nhi dừng lại, nàng xoay người nhìn về phía ba người Vu Lạc Vũ.
"Tỷ thí ở đây, thế nào?"
"Được." Vu Lạc Vũ gật đầu.
Cầm lấy thanh kiếm mà Lý Như Ngọc đưa tới, Vu Lạc Vũ đi đến trước mặt Bùi Ngọc Nhi. Bùi Ngọc Nhi cũng rút ra bảo kiếm màu trắng bạc của mình, chờ Vu Lạc Vũ công kích trước.
"Lúc trước đã nói rõ ràng, thua thì phải làm theo ước định."
"Một lời đã định!" Vu Lạc Vũ đáp ứng, nâng lên bảo kiếm đâm đến phía trước.
Bùi Ngọc Nhi không chút hoang mang tiếp chiêu, Vu Lạc Vũ vừa xuất chiêu thì Bùi Ngọc cũng đã biết nàng không phải là đối thủ của mình, quả nhiên cho dù sau này nàng có tập võ cũng không thể so với mình được. Trong lòng Bùi Ngọc Nhi càng thêm nắm chắc, mỗi một chiêu thức lại càng thêm thoải mái.
Vu Lạc Vũ nhìn vẻ mặt ung dung của Bùi Ngọc Nhi liền biết nàng cũng không nghiêm túc cùng mình tỷ thí, Vu Lạc Vũ không giận cũng không gấp, vẫn tiếp tục tiến công từng chiêu từng chiêu, nàng thật muốn xem Bùi Ngọc Nhi muốn chơi như vậy đến khi nào. Nàng thật sự rất muốn nhìn Bùi Ngọc Nhi sau khi thua trận sẽ có biểu tình gì, nhất định là rất thú vị. Vì Bùi Ngọc Nhi, mấy năm nay nàng đã chịu bao nhiêu khổ sở nàng đều ghi tạc trong lòng, thêm cả chuyện hôm nay nhiều cũng không nhiều mà ít cũng không ít, từ từ nàng đều sẽ đòi là tất cả.
Qua lại gần trăm chiêu, Bùi Ngọc Nhi cảm thấy có chút không thú vị, nàng hình như đã tính sai. Bùi Ngọc Nhi cố ý lộ ra dáng vẻ thoải mái, trải qua chuyện bốn năm trước, Bùi Ngọc Nhi cảm thấy Vu Lạc Vũ phải là người rất dễ xúc động, nhưng không ngờ đến hôm nay chính mình đã coi thường nàng ta đến mức đó nhưng nàng ta lại không có phản ứng quá khích gì, thật sự là thực thất vọng a.
Bùi Ngọc Nhi thu hồi tâm tính đùa giỡn của mình, mỗi một chiêu thức bắt đầu mạnh mẽ lên. Lúc này Vu Lạc Vũ có thể cảm giác được Bùi Ngọc Nhi có biến hóa nhưng nàng vẫn không vội, dù sao trận chiến này nàng đã nắm chắc phần thắng. Mà Lý Như Ngọc đang ở một bên quan sát trận tỷ thí, ai cũng không biết, hai tay đang chấp phía sau lưng của nàng đang cầm một viên đá nhỏ.
Đợi đến khi Vu Lạc Vũ lộ ra sơ hở, Bùi Ngọc Nhi liền đâm tới một kiếm bất lưu đường sống! Một kiếm này xuất ra tốc độ có bao nhiêu ngoan tuyệt, Niệm Tuyết ở một bên nhìn một màn này thì sợ đến mức linh hồn muốn bay ra ngoài, nàng tuy rằng biết đây không phải là đánh thật nhưng nàng vẫn sợ Bùi Ngọc Nhi không cẩn thận đâm trúng Vu Lạc Vũ. Đây chính là vua của Đại Vu a!
Mà thời điểm Vu Lạc Vũ xuất kiếm thì đã chậm một bước, nếu ấn như tình huống, khi mũi kiếm của Bùi Ngọc Nhi cắm vào thân thể Vu Lạc Vũ thì kiếm của Vu Lạc Vũ chỉ vừa mới đến thân thể của Bùi Ngọc Nhi. Đó là một loại đánh trả ngu xuẩn đến cỡ nào, nhưng Vu Lạc Vũ cũng không xem là như vậy, một kiếm này của nàng cũng đủ nhanh, chuẩn, ngoan tuyệt, không lưu một chút đường sống. Hai người cứ như vậy hướng đối phương đâm tới, đến tột cùng là kiếm của ai sẽ đâm vào thân thể đối phương trước đây.