Trở lại trong cung cũng là một kỳ công. Cũng không có ai phát hiện ra chuyện hôm nay Vu Lạc Vũ lén xuất cung, Niệm Tuyết thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hôm nay chơi rất vui vẻ nhưng khi trở về vẫn cảm thấy kinh hồn táng đảm, cũng may không bị ai phát hiện, xem như mình tránh được một kiếp.
Sau khi Vu Lạc Vũ đổi xong y sam hồi lâu, Vĩnh Đế lại đến.
"Phụ hoàng, tại sao ngài lại đến đây!" Vu Lạc Vũ vừa thấy Vĩnh Đế đến liền vội vàng chạy đến bên người hắn làm nũng, kỳ thật trong lòng nàng cũng sợ hãi, không biết chuyện hôm nay lén xuất cung có bị phát hiện không.
"Phụ hoàng tới đón tiểu công chúa của cô vương a." Vĩnh Đế vui vẻ nói, vô cùng ân cần.
Nhìn thấy bộ dáng như thế của phụ hoàng, Vu Lạc Vũ mới thoáng an tâm, xem ra sự tình vẫn không bị bại lộ, Vu Lạc Vũ giả bộ ngốc nghếch hỏi: "Có chuyện gì không ạ?" Đôi mắt to tròn của Vu Lạc Vũ chớp chớp, cực kỳ đáng yêu.
"Vũ Nhi quên rồi sao? Hôm nay chính là lễ thất tịch, buổi tối phải mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan."
"A..." Vu Lạc Vũ chu chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn. "Rất nhàm chán a phụ hoàng."
"Ha ha ha..." Vĩnh Đế bị bộ dáng đáng yêu của Vu Lạc Vũ chọc cười, vuốt râu sủng nịnh nói: "Cô vương cung biết là nhàm chán, vậy không bằng Vũ nhi cùng phụ hoàng tham gia vãn yến, phụ hoàng sẽ bồi Vũ nhi chơi đùa, được không?"
"Ưm, Được a Được a!" Vu Lạc Vũ vui vẻ nở nụ cười. Vốn Vu Lạc Vũ không định đi, ai ngờ ầm ĩ một chút lại có thể làm cho phụ hoàng cùng mình chơi đùa, Vu Lạc Vũ có thể nào không vui.
"Ha ha ha...Đi thôi." Vẻ mặt Vĩnh Đế vui vẻ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vu Lạc Vũ đi đến đại điện.
Vu Lạc Vũ thật sự nhận hết tất cả sủng ái, Vĩnh Đế là Vu vương đứng trên vạn người, hắn cư nhiên trước khi yến hội bắt đầu lại tự mình đến tẩm cung công chúa đón Vu Lạc Vũ. Thử hỏi có đại quân vương nào có thể sủng nữ nhi của mình đến mức này chưa.
Yến hội vẫn như lúc trước, vô cùng nhàm chán, lại đem Vu Lạc Vũ đến, vì thế Vu Lạc Vũ lại hết sức cao hứng chạy đến bên người Hách Liên Hoàng hậu. Đại thần Vu quốc đều biết Vĩnh Đế cùng Hách Liên Hoàng hậu yêu thương công chúa, nhưng biết thì biết, tận mắt nhìn thấy thì lại là chuyện khác, cổ ngữ có nói, quân thần khác biệt, cho dù Vu Lạc Vũ là nữ nhi của Vĩnh Đế, nhưng cũng thuộc loại thần tử, từ xưa nào có quân chủ cùng thần tử ngồi chung một chỗ đâu chứ?
Vu Lạc Vũ được sủng ái như thế, những gia đình quan lại trong đại điện có con đều bắt đầu nóng lòng muốn được trổ tài, lúc nhỏ công chúa được sủng ái đó hẳn là đương nhiên, nhưng hiện tại công chúa đã mười sáu tuổi cư nhiên còn có thể được sủng nịch như thế, điều này làm sao có thể không làm cho các đại thần kích động được chứ? Việc này có nghĩa là nếu ai có thể may mắn cưới được công chúa điện hạ, vậy cả đời này có thể lên như diều gặp gió. 'Hoàng thân quốc thích' bốn chữ này lúc nào mà không làm cho người người khát vọng được chứ.
Trong vãn yến lễ thất tịch năm nay, những đại thần đến tham gia đều mang theo nguyên phối phu nhân(1) cùng trưởng tử(2). Vãn yến những năm thất tịch trước cũng chưa từng an bài như vậy, người sáng suốt nhìn vào cũng đều biết là chuyện gì xảy ra. Vu Lạc Vũ đã mười sáu tuổi, nữ tử bình thường ở tuổi này thì đã làm vợ người từ lâu. Vĩnh Đế cố ý an bài như vậy, mang theo trưởng tử xem ra là muốn vì Vu Lạc Vũ tuyển tế(3). Các đại thần muốn thăng quan tiến chức, muốn nhi tử của mình trở thành Phò mã thì trước khi đến tham dự vãn yến tất nhiên đều đã lo chu toàn vẻ bề ngoài cho con mình rồi.
Cho nên, trưởng tử của các gia đình quan lại trên bàn tiệc này đều toàn một bộ dáng vẻ khí vũ hiên ngang, ngọc thụ lâm phong, Vĩnh Đế vẫn liên tục cười nhưng là hắn đã nhìn đến hoa mắt rồi a.
Hách Liên Hoàng hậu vẫn tiếu ý nhẹ nhàng: "Tiệc thất tịch hôm nay có chút bất đồng, Vũ nhi có phát hiện bất đồng chỗ nào không?"
"Nhiều người." Vu Lạc Vũ vô thưởng vô phạt trả lời, cho dù có nhiều người hơn nữa cũng không khơi dậy nổi hứng thú của nàng.
"Con không phát hiện tất cả các đại thần đều mang theo trưởng tử đến sao?"
"Có a, tại sao vậy?" Vu Lạc Vũ không rõ lý do, đột nhiên nhớ tới thất tịch những năm trước cũng không giống như hôm nay.
"Bởi vì Vũ nhi đã lớn rồi, nhìn xem có ai vừa mắt không?" Hách Liên Hoàng hậu cảm thán trong lòng, đảo mắt đã mười sáu năm rồi, đã đến lúc Vu Lạc Vũ phải xuất giá, thật sự là quá nhanh a.
Vu Lạc Vũ liếc nhìn một vòng, rất nhiều gương mặt, quả thật lớn lên đều là nhân mô nhân dạng* nhưng Vu Lạc Vũ lại cảm thấy rất chướng mắt. Ngô, Vu Lạc Vũ cong môi, không có ai giống phụ hoàng cùng Thái tử ca ca.
(*giống con người(thường là châm biếm, nói đểu)
Hách Liên Hoàng hậu cũng thấy cái miệng nhỏ nhắn của Vu Lạc Vũ chu ra, "Làm sao vậy? Đều không thích sao?"
"Ân." Vu Lạc Vũ thành thật gật đầu.
Điều này làm cho Hách Liên Hoàng hậu cảm thấy thật khó xử lý, những công tử của các đại thần tham dự hôm nay đều là khí vũ hiên ngang, nhân trung long phượng. Nếu ở đây Vu Lạc Vũ còn không chọn được một người nào, vậy còn ai có thể xứng đôi cùng nàng đây?
Đương lúc Hách Liên Hoàng hậu khổ não hết sức thì một âm thanh tràn đầy sinh lực vang lên: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, hôm nay là lễ thất tịch, thấy công chúa rầu rĩ không vui, thảo dân Hàn Siêu nguyện biểu diễn một tiết mục, vì công chúa trợ hứng!"
Vĩnh Đế đang trò chuyện cùng Văn Tương, đột nhiên bị âm thanh này thu hút, giương mắt nhìn lên, thì ra là công tử của Hàn thượng thư. Vĩnh Đế gật đầu: "Chuẩn tấu."
Những người khác đều cảm thấy chướng mắt, khinh thường. Muốn lấy lòng công chúa cũng không nhìn hắn có bao nhiêu cân lượng, Một thượng thư nho nhỏ cư nhiên cũng càn rỡ như vậy. Vĩnh Đế đương nhiên biết ý định của Hàn Siêu nhưng hắn cũng không cho là như thế, nếu đã chọn một trong các ngươi là nữ tế*, tất nhiên các ngươi hẳn phải chủ động, không phải sao, nếu không chẳng lẽ còn muốn công chúa tìm đến tận cửa sao.
(*Con rể.)
Thấy Vĩnh Đế ân chuẩn, Hàn Siêu không chút hoang mang nói thêm: "Tiết mục thảo dân biểu diễn chính là múa kiếm, nhưng chỉ một người thì thật sự không thú vị, cho nên thảo dân muốn mời công tử của Thừa tướng đại nhân cùng thảo dân biểu diễn."
Vĩnh Đế vẫn chưa nói chuyện, hắn nhìn Hàn Siêu, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra được điểm gì đó. Vĩnh Đế không biết chủ ý này là của phụ thân hắn hay là hắn muốn làm như vậy. Quả thật Vĩnh Đế vừa ý nhất chính là công tử của nhà Văn Tương – Văn Duẫn công tử. Văn Duẫn tuấn tú lịch sự, bác học đa tài là người xừng đôi với Vũ nhi nhất. Nhưng là Văn Duẫn người này thật sự quá ít thông tin, hai năm gần đây tài năng mới được bộc lộ. Văn gia lại là dòng dõi thư hương, chuyện vũ đao lộng kiếm này không thể phủ nhận chính là làm khó Văn Duẫn. Nếu hắn thắng Hàn Siêu tất nhiên là đại hoan hỉ, còn nếu hắn bại thì sẽ tùy vào ý Hàn Siêu. Diệt trừ Văn Duẫn của Văn gia thì người có khả năng nhất ngồi trên chức vị Phò mã chính là Hàn Siêu. Dù sao Hàn Siêu cũng là một nhân tài hiếm có.
"Không biết ý Văn Tương như thế nào?" Biểu tình của Hàn Siêu hết sức tự nhiên cho nên Vĩnh Đế cũng đành phải hỏi ý Văn Tương, dù sao cũng là nhi tử của hắn.
"Ha ha." Văn Tương vuốt râu cười nói: "Nếu là như vậy, nếu Duẫn nhi không thuận theo sẽ rất mất hứng. Duẫn nhi, con cùng Hàn công tử cùng nhau vì công chúa trợ hứng đi."
"Vâng. Cha." Văn Duẫn đứng lên, đi đến chỗ Hàn Siêu.
Vĩnh Đế thấy Văn Tương cũng đã đồng ý, liền nghĩ đến Văn Duẫn này hẳn cũng có chút công phu, nếu không lấy tính cách của Văn Tương nhất định sẽ không cho con của hắn đi lên để làm mất thể diện. "Ban thưởng kiếm." Vĩnh Đế sau khi phân phó đi xuống còn mói thêm: "Hai người các ngươi khi đến chừng mực thì dừng, đừng để bị thương hòa khí."
"Thảo dân tuân mệnh!"
Văn Duẫn cùng Hàn Siêu nhận kiếm Vĩnh Đế ban cho, đều tự chấp tay thi lễ, sau đó bắt đầu xuất chiêu. Hai người dưới đài đánh nhau hăng say, Vĩnh Đế phía trên cũng là vẻ mặt vui vẻ, không thể ngờ rằng Văn Duẫn cư nhiên có thể cùng Hàn Siêu đánh đến không phân biệt được cao thấp. Hắn nhìn Văn Duẫn, thật sự là càng nhìn càng thích, nếu để hắn làm phu quân của Vũ nhi là vô cùng thích hợp.
Vĩnh Đế đưa mắt nhìn Vu Lạc Vũ, nàng cũng đang tập trung tinh thần nhìn hai người đang tỷ thí trên đại điện." Trong hai người này, Vũ nhi có vừa ý ai không?" Vĩnh Đế sủng nịch hỏi.
"Nhi thần muốn học công phu!" Câu trả lời của Vu Lạc Vu không ăn nhập gì với câu hỏi của Vĩnh Đế, nàng nhìn hai người này múa kiếm không phải là nhìn trúng diện mạo của họ mà là đột nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm nay. Ngọc Nhi đáng ghét! Bản cung bắt đầu từ hôm nay nhất định phải hảo hảo luyện võ, sau đó sẽ đem ngươi đánh đến nằm sấp trên mặt đất!
"Khụ.." Vĩnh Đế vội ho một tiếng, có chút xấu hổ. Đứa nhỏ này!
"Nhi thần muốn học công phu, phụ hoàng ~ !" Thấy Vĩnh Đế không trả lời, Vu Lạc Vũ liền xuất ra đòn sát thủ. Làm nũng! Mỗi lần chỉ cần mình làm nũng, phụ hoàng sẽ không có biện pháp.
"Nữ hài tử học công phu làm gì, không bằng phụ hoàng tìm vài sư phụ dạy con học nữ hồng*, được không?" Kỳ thực, Vĩnh Đế là không muốn cho Vu Lạc Vũ học công phu gì đó, nha đầu này từ nhỏ đã như quỷ linh tinh, vô cùng bướng bỉnh. Nếu còn học thêm công phu, chỉ sợ nàng lại càng vô pháp vô thiên.
(*Nữ công gia chánh.)
"Không, phải học!" Vu Lạc Vũ sống chết cũng phải học công phu! Nàng rất nghiêm túc.
"Được được được, vậy hai ngày nữa phụ hoàng sẽ tìm cho Vũ nhi vài vị sư phụ, được không?" Vĩnh Đế rốt cuộc hết cách với nữ nhi này của hắn, tính tình đùa giỡn mà nổi lên đại khái là cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không để ý. Vĩnh Đế nghĩ, Vũ nhi còn nhỏ, lần đầu thấy công phu thì liền nổi lên tò mò, học hai ngày phỏng chừng cũng sẽ tự khắc từ bỏ thôi. Hài tử mà.
"Không, ngày mai nhi thần bắt đầu học, tìm một sư phụ, phải là người lợi hại nhất!" Vu Lạc Vũ vẫn chưa thỏa mãn, phụ hoàng chỉ dỗ ngọt người ta, đến lúc đó nhất định sẽ tìm một con gà mờ nào đó đến bồi mình chơi đùa mà thôi. Từ nhỏ phụ hoàng đã thích qua loa tắc trách như vậy với mình, trước đây mình cũng chỉ là đùa một chút, nhưng hiện tại thì khác. Lần này Vu Lạc Vũ là thật sự nghiêm túc, cho nên đối với việc tìm sư phụ cũng phải là tốt nhất, lợi hại nhất!
"Được, Vũ nhi nói cái gì thì chính là vậy." Ai, Vĩnh Đế không có biện pháp, nuông chiều đến hư thật sự là nuông chiều đến hư rồi. Nhưng Vĩnh Đế lại không nhìn được bộ dáng đáng thương sau khi chưa được thỏa mãn của Vu Lạc Vũ. Nghiệp chướng a.
"Ân!" Vu Lạc Vũ nghe thấy Vĩnh Đế đáp ứng rồi mới cười lên. Bắt đầu từ ngày mai nàng cũng sẽ tập võ, hơn nữa còn từ sư phụ lợi hại nhất, tin rằng không bao lâu là có thể chế phục tiểu nha đầu Ngọc Nhi kia. Vu Lạc Vũ nghĩ đến đây liền cực kỳ vui vẻ, đến lúc đó nhất định phải cho ngươi nếm mùi đau khổ vì đã chọc tới bản cung!
Phía trên ngắn gọn vài câu, hai công tử dưới đại điện cũng đã tỷ thí xong, không thể ngờ được người thắng là Văn Duẫn. Đối với kết quả này, Hách Liên Hoàng hậu cũng thực vừa lòng, Hách Liên Đại tướng quân của Vu Quốc là người trong nhà, Văn Duẫn cưới Vũ nhi ngày sau cũng là người hoàng gia. Nàng tin tưởng có Đại tướng quân cùng Đại Thừa tướng hỗ trợ, vậy Lạc Lôi ngày sau đăng cơ tất nhiên càng thêm vững chắc.
Mà buồn cười chính là Vu Lạc Vũ căn bản không để ý tới những chuyện này, cái gì Văn Duẫn cái gì Hàn Siêu, nàng mới khinh thường.
-----------------------------
[1] Nguyên phối: vợ lớn.
[2] Trưởng tử: con trai lớn.
[3] Tuyển tế: tuyển rể.