Thiện Cơ

Chương 64

Dọc đường, xe ngựa luôn xóc nảy, thi thể A Chấp vẫn luôn lắc lư bỗng nôn ra một ngụm máu đen, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy được vài con cổ trùng rất nhỏ trong đó, tản đi bốn phía, trốn chạy.

Thiên Cơ Tử nhìn tuyệt sắc dung nhan của A Chấp, lại lần nữa lắc đầu, tai họa này quả nhiên là mệnh ngạnh, xem ra vận số chưa hết.

Tiểu trùng bò ra từ cơ thể A Chấp là một loại cổ cực độc, ham thích độc tính mà sinh sôi. A Chấp còn lấy độc trị độc, sau khi uống vào ly rượu kia, liền phóng thích cổ độc nhập thể. Hai loại đều là kịch độc, thân thể dĩ nhiên không chịu đựng được, A Chấp liền bị sốc mà rơi vào trạng thái chết giả. Sau khi cổ độc xâm nhập, tuy có thể hấp thu kịch độc trong người nhưng theo lẽ thường mà nói, bởi vì nếu đã hút xong độc tố, cổ trùng sẽ không còn thứ gì áp chế cho nên A Chấp cũng sẽ bỏ mạng. Tình cảnh này đặt ở thường nhân hẳn sẽ phải chết, A Chấp lại không chết được.

Thiên Cơ Tử sớm biết A Chấp chưa chết hẳn, hắn đang do dự, nên hoàn toàn gϊếŧ chết A Chấp hay là khoan dung chừa lại tính mạng cho nàng. Trong lúc nhất thời chưa có quyết định, không nghĩ tới, A Chấp cũng đã từ quỷ môn quan trở về. Thiên Cơ Tử biết thế gian vạn vật, sinh niệm càng nặng thì sản sinh oán niệm càng nhiều, cũng càng khó tiêu tan. A Chấp là sát tinh chuyển thế, hắn không thể không kiêng kị vài phần. Thiên Cơ Tử vốn dĩ định đưa xác của A Chấp lên dãy Thiên Sơn rồi tìm cách đóng băng phong ấn, hiện giờ nàng đã tỉnh lại, hắn chỉ có thể đánh mất ý niệm này đi.

Đại khái qua một canh giờ, khuôn mặt A Chấp vốn trắng bệch đến chẳng còn giọt máu, đã khôi phục chút khí huyết.

A Chấp cảm giác toàn thân đều vô cùng đau nhức, yết hầu càng là đau đớn giống như bị xé toạc, nàng phát không ra bất luận thanh âm nào, thậm chí mở miệng đều không được. Thời điểm A Chấp hạ cổ độc vào trong cơ thể, chỉ mang theo chút hy vọng nhỏ nhoi, nàng thật không ngờ bản thân không chết, càng không ngờ tới mệnh mình cứng cỏi đến mức Diêm Vương cũng không thèm thu nhận.

Sau khi A Chấp ý thức được mình vẫn còn sống liền lập tức mở mắt, nàng nhìn xung quanh một lượt, hiển nhiên đang tìm kiếm thân ảnh Tô Hoàn Thanh, nhưng không thấy người kia đâu mà lại thấy được một lão đạo sĩ tráng kiện, nàng biết đây là sư phụ của Tô Hoàn Thanh, Thiên Cơ Tử.

“Ta đang ở nơi nào? A Thanh đâu?” A Chấp không thể phát ra giọng nói, chỉ có thể dùng ngôn ngữ bằng môi hỏi Thiên Cơ Tử, tuy nàng cũng không biết Thiên Cơ Tử có thể hiểu vấn đề hay không.

“Ngươi đã rời khỏi hoàng cung rồi, nơi này là núi Kỳ Liên, còn Thanh Nhi vẫn ở trong cung.” Thiên Cơ Tử nói đúng sự thật.

“Ta phải trở về tìm nàng.” A Chấp tiếp tục dùng môi ngữ để nói, không thấy được A Thanh, trong lòng nàng không yên ổn.

“Ngươi đã trốn thoát khỏi hoàng cung thành công thì đừng trở về đó làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa, nếu giữa ngươi và nàng có ước định, nàng sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, ngươi cứ chờ đợi một hồi, nàng tuyệt đối có thể thoát thân.” Giọng điệu Thiên Cơ Tử rất nghiêm túc.

A Chấp nghe hắn nói như vậy cũng đã hiểu, nàng có thể từ hoàng cung thoát thân xác thật không dễ, tuy có khác biệt so với kế hoạch định trước nhưng kết quả lại tương đồng. Nàng tin tưởng A Thanh sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, chỉ là nội tâm vẫn lo lắng A Thanh sẽ không cách nào trốn thoát khỏi hoàng cung, nếu vậy, cho dù mình thoát thân cũng chẳng hề ý nghĩa.

“Lần này Triệu Tập sẽ không dễ dàng thả nàng đi.” A Chấp nói tiếp, Triệu Tập trước giờ chưa từng buông tay*, sẽ không dễ dàng buông bỏ.

*Nguyên văn 卷土 quyển thổ: Đoàn người ngựa đang phi nước đại, cuốn đất mịt mù. Trích từ câu thành ngữ “Quyển thổ trùng lai”: Sau lần bị thất bại lại tập trung binh lực đánh tiếp

“Ngoại trừ cái chết, hắn không có bất luận biện pháp nào để giữ lại được Thanh Nhi, hắn nhất định luyến tiếc Thanh Nhi bỏ mạng.” Thiên Cơ Tử là nhìn Triệu Tập cùng Tô Hoàn Thanh lớn lên, hắn quá hiểu biết tính tình bọn họ. Nếu Triệu Tập có thể giữ lại Thanh Nhi, đã sớm giữ được nàng, những thứ Triệu Tập làm bây giờ chỉ là đấu tranh giãy giụa cho đoạn duyên phận hấp hối đó mà thôi.

Nghe Thiên Cơ Tử nói, A Chấp thoáng chút yên tâm, nhưng chỉ cần một ngày không thấy được A Thanh, tâm nàng liền không cách nào yên ổn.

Ở trong cung, Tô Hoàn Thanh đã cấm thực vài ngày đêm, một giọt nước cũng chưa uống, nhìn Tô Hoàn Thanh suy nhược từng ngày từng ngày, Triệu Tập bạo nộ, lo âu lại chẳng có biện pháp. Hắn biết Tô Hoàn Thanh quyết tâm phải rời khỏi hoàng cung, tình cảm của hắn vĩnh viễn cũng không thắng nổi sự tuyệt tình lạnh lẽo của nàng.

“Vì cái gì nàng muốn giữ ngươi là có thể giữ, mà ngươi lại không thể ở lại vì ta?” Triệu Tập run rẩy nhìn Tô Hoàn Thanh, nàng đã hết sức suy yếu tựa như chỉ còn lại một hơi thở, đôi mắt hắn đỏ ngầu, tâm tình giống như vỡ nát.

Tô Hoàn Thanh vẫn không trả lời, nàng cũng từng nghĩ tới vấn đề này, Triệu Tập tuy rằng thân thể không tốt nhưng từ nhỏ có người yêu hắn, ghét hắn, bảo vệ lẫn thương tổn, cho dù không có mình ở bên cũng không sao. Mà A Chấp từ nhỏ đã đơn độc, cả đời cô khắc, bởi vậy chính mình nhịn không được đa tâm mà thương cảm nàng. Nhiều lần thất tín với nàng, càng là như từng đợt từng đợt ràng buộc, càng tích càng sâu, tựa như lưỡi câu móc vào tim mình, mỗi lần nghĩ đến, đều sẽ đau lòng khó chịu. Nếu mình chết, chung quy cũng không tính lại phụ nàng, cũng không phải nợ nàng thêm nữa.

Triệu Tập thấy Tô Hoàn Thanh tử khí trầm trầm, không còn ý chí sống sót, hắn lại vẫn khó mà cam lòng buông bỏ.