“Quả nhiên như bọn họ nói, ta là trời sinh sát tinh, hại chết rất nhiều người.” A Chấp có chút tuyệt vọng, xem ra bất luận là ai đoán mệnh thì số mệnh của bản thân mình chính là như thế, sự thật này làm nàng thực sự thất vọng.
“Kỳ thật cũng không thể hoàn toàn trách ngươi. Mỗi người đều có mệnh cách riêng, bọn họ gặp bất hạnh nguyên do chính là số phận đã an bài. Có lẽ là vì trên thân thể của ngươi có một loại nghiệp lực nào đó, đặc biệt dễ dàng hấp dẫn sự bất hạnh đến cho những người ở xung quanh ngươi.” Tô Hoàn Thanh cũng không cho rằng bọn họ đều là do A Chấp hại chết, vận mệnh con người đã được định đoạt từ lúc mới sinh ra, rất ít người có thể sửa mệnh, cho nên nàng không cho rằng A Chấp có thể thay đổi vận số của nhiều người như thế.
A Chấp nghe xong liền minh bạch, thì ra những người đó cũng không phải do mình hại chết, chỉ là vì mình xui xẻo cho nên có khả năng khiến người khác càng xui xẻo đoản mệnh hơn mình.
“Vậy ta có thể hòa hợp ở cạnh những người may mắn phải không?” A Chấp cao hứng hỏi, nếu là như thế, nàng liền đi tới một nơi không ai biết mình là sao chổi, nhưng trước tiên cũng phải xem mệnh cách của bọn họ có đủ cứng cỏi hay không.
“Bình thường là vậy, nhưng số mệnh người khác không dễ dàng cải biến, mệnh ngươi cũng khó mà sửa đổi, có lẽ bọn họ sẽ không nguyện ý cùng ngươi kết giao, hoặc là người mà ngươi gặp được, đa số vẫn sẽ chịu bất hạnh.” Tô Hoàn Thanh kỳ thực không quá lạc quan.
“Chẳng lẽ, ta cũng chỉ có thể cô độc một mình ở nơi này, không cách nào có thể giải trừ hay sao?” Trong lòng A Chấp vừa lóe lên hy vọng, lập tức liền bị đánh vỡ, chẳng lẽ nàng phải sống cô đơn mãi sao? A Chấp cảm thấy nhân sinh như vậy đặc biệt nhàm chán, đặc biệt làm người ta tuyệt vọng.
“Chỉ có tu đạo, thoát ly nhân quả luân thường, liền có thể thoát ly nhân gian khổ ải.” Tô Hoàn Thanh nghiêm túc hồi đáp, đây là cách duy nhất để giải trừ mà nàng có thể nghĩ đến.
“Như vậy đại khái không khác biệt gì so với một mình ta ngây ngốc ở chỗ này.” A Chấp thầm nghĩ, vô luận thế nào thì mệnh mình đều là cơ khổ, làm ni cô và đạo cô cũng không kém nàng hiện tại bao nhiêu. Bất quá làm ni cô cùng đạo cô sẽ có thêm ít nhiều bằng hữu, chỉ là mỗi ngày ăn chay niệm kinh cũng là thập phần không thú vị.
Tô Hoàn Thanh gật đầu, A Chấp sống cô độc một mình không kết giao với thế nhân, so với quy y phật đạo, đều là thoát ly nhân quả luân hồi, xác thật như nhau.
“Nếu ngươi biết đoán mệnh, có phải cũng đã từng xem cho bản thân hay không. Mệnh ngươi cũng không tốt nhưng bởi vì ngươi là đạo cô, cho nên vẫn sẽ nhận thức ta?” A Chấp lại hỏi.
“Ta đã thọ 79 tuổi, tuy không khắc người khác nhưng là lục thân đạm bạc, cũng chỉ theo nghiệp tu đạo.” Mệnh cách của nàng tựa như cái phễu không đáy, bất luận là tốt hay xấu đều sẽ cuồn cuộn hít vào không ngừng. Nghiệp lực của A Chấp đại khái là không có hiệu quả với nàng. Hơn nữa trời sinh tính tình phóng khoáng rộng rãi, xem nhẹ thất tình lục dục, cho nên ảnh hưởng của A Chấp càng là không lớn.
“Có phải ngươi sẽ không sao hay không?” A Chấp hỏi. Tô Hoàn Thanh trường thọ, lại là đạo cô, cho nên có lẽ cũng không sợ mình khắc nàng?
“Hẳn là như thế.” Tô Hoàn Thanh gật đầu.
“Thật vậy chăng?” A Chấp vẫn lo lắng mình sẽ khắc Tô Hoàn Thanh, rốt cuộc nàng biết rất rõ uy lực của bản thân cho nên thực không yên tâm. Bất quá vừa rồi nữ tử kia đoán mệnh cho mình thật sự rất chuẩn xác, tựa hồ có vẻ cực kỳ lợi hại.
“Vô hại với ta, ngươi có thể yên tâm.” Tô Hoàn Thanh tiếp tục gật đầu.
A Chấp nhìn khuôn mặt đạm nhiên của nàng, thoạt nhìn xác thật hoàn toàn không sợ mệnh mình là sát tinh, vì thế liền có chút tin phục.
“Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, có thể rời đi.” A Chấp vẫn là nhịn không được giải thích.
Tô Hoàn Thanh nghe vậy, chỉ im lặng mỉm cười.
A Chấp nhìn nàng tươi cười, thầm nghĩ mình thật sự nguyện ý ở cạnh một người như vậy, cảm giác thật tốt, so với ăn một bữa cơm no còn có cảm giác thoải mái thỏa mãn hơn.
Bên ngoài vừa mới ngừng mưa, hiện tại lại tầm tã như trút nước. Trong phòng từng giọt từng giọt rơi xuống, vang lên âm thanh lộp độp. A Chấp đem tất cả bình lọ trong nhà ra hứng bất quá nhiều thế nào cũng không đủ, căn phòng vốn đã ướt nay lại càng ẩm ướt, làm người ta có cảm giác không thoải mái.
Bỗng nhiên một giọt nước lớn rơi xuống mặt Tô Hoàn Thanh, có chút lạnh, nàng thầm nghĩ cũng may bây giờ không phải mùa đông, bằng không căn nhà tranh này hẳn là thập phần âm lãnh.
A Chấp nhìn thấy giọt nước đọng trên mặt nữ tử kia, nàng liền vươn tay lau mặt Tô Hoàn Thanh bằng chính tay áo của mình. Trong lòng nàng cảm thấy có chút thẹn thùng, nói là trú mưa nhưng kỳ thật cũng không tốt hơn bên ngoài bao nhiêu. Ngôi nhà tranh cũ nát này thực sự là quá đơn sơ để khách quý dừng chân lại.
Vải bố thô ráp như vậy chạm vào khuôn mặt mềm mại của Tô Hoàn Thanh không quá thoải mái, chỉ là dáng vẻ A Chấp thẹn thùng cúi đầu lộ ra sự cẩn thận khiến Tô Hoàn Thanh sinh ra một chút thương cảm. A Chấp đã sống cô độc nhiều năm, cho nên thập phần cẩn thận chu đáo với vị khách đột nhiên đến thăm mình.