Đào Hoa Khúc

Chương 55

"Cây đến ngày hè, bị mặt trời sưởi nóng, lá cây sẽ cuốn lại, nhất định rất sợ nóng."

Đám người Quý Ôn vốn muốn chờ đợi để đón gió tẩy trần cho Hán Vương, trên dưới hiểu biết một phen, vì vậy vắt hết óc mà chuẩn bị tiệc rượu bên trong trạm dịch.

Hán Vương đem đám người Quý Ôn đuổi hết đi, không được mở tiệc, món ngon mỹ vị vẫn còn đó. Thiếu mất thượng quan dặn dò, Dịch Thừa nơm nớp lo sợ mà do dự một lát, thầm nghĩ, điện hạ đi cả một ngày đường, phong trần mệt nhọc, Thượng Thư đại nhân râu tóc trắng một nửa, chỉ có càng mệt mỏi. Hai vị Khâm Sứ sợ là cũng rất không có tâm tư, ngồi ngay ngắn dùng bữa. Liền sai người đem thức ăn đến phòng hai người.

Tôi tớ bên dưới nghe được chủ ý, vừa muốn đi làm, Dịch Thừa vỗ trán một cái, nói: "Ta đi cùng ngươi."

Lượn quanh đi tới phía sau nhà bếp, đem vài món danh quý đều hạ xuống, với hơn mười món ngon bên trong, lựa sáu món tầm thường, nhưng thức ăn được làm tinh xảo vô cùng, lệnh cho vài thực hạp, đưa đến phòng Hán Vương.

Nghe lời vừa rồi của điện hạ, bất luận là thật sự không lọt mắt Quý đại nhân, hay giả vờ trước mặt mọi người, lấy đó công chính trong sạch. Nghĩ đến đều chú ý đến thanh danh thể diện của chủ, sợ là không thích ở chỗ này quá mức xa xỉ phô trương, lan truyền ra ngoài, hỏng danh tiếng. Như vậy, bữa tối vẫn đơn giản một chút là được.

Tôi tớ lĩnh hội không được dụng ý của Dịch Thừa, đầy mặt không rõ, Dịch Thừa cũng không giải thích, chỉ phất tay một cái, nói: "Nhanh đi."

Lúc bữa tối đưa đến, Hán Vương vừa vặn tắm rửa xong, mang theo một thân sương mù lượn lờ, da thịt hồng nhuận, vô cùng mịn màng.

Nàng nửa tháng rồi chưa dùng bữa tối, trước mắt chẳng những có A Dao, còn có mùi thơm thức ăn nức mũi, Hán Vương thật cao hứng mà ngồi xuống bàn ăn, ăn no nê.

Sau khi ăn xong, cơn buồn ngủ liền kéo đến, một thân xương cốt đều lười biếng, nhắm l*иg ngực Vương phi nằm xuống.

Vương phi thay nàng cởi quan, một tay nhẹ nhàng nhào nặn huyệt vị trên cổ nàng, chỉ mấy lần, dường như có thể cảm nhận được huyết dịch toàn thân đang trong huyết mạch chậm rãi chảy xuôi, rất thoải mái. Hán Vương thay đổi tư thế, nâng người cuộn lại, cả người đều làm ổ trong l*иg ngực Vương phi, cuộn thành một đoàn như một chú mèo lông tơ mềm mượt, nhẹ giọng lầm bầm: "Muốn ôm ngủ một cái."

Khóe mắt Vương phi uốn cong: "Được, ôm ngủ một cái." Đưa tay ôm lấy vai Hán Vương.

Hán Vương thỏa mãn mà đóng mắt, thật sự ngủ thϊếp đi.

Con cái nhà ai sắp đến tuổi cập quan, còn ngây thơ đơn giản như vậy, đều sẽ khiến người ta rất ưu sầu, nhưng Vương phi lúc nào cũng dung túng, tựa như Hán Vương một đời đều không buồn không lo như vậy mới tốt.

Đêm càng sâu, Hán Vương vùi trong lòng Vương phi ngủ say sưa, đám người Quý Ôn mới chờ đợi bên ngoài thành trì quận Đông Thành.

Canh giờ này, cửa thành sớm đã đóng, Quận Trưởng vung tay lên, một tên quan tướng thân mang áo giáp tiến lên gọi cửa. Giáo Úy đang tuần tra trên đầu thành đáp ứng một tiếng, ở trong bóng tối mơ hồ dư sức mà nhìn thấy mấy vị đại nhân bên dưới thành trì, vội vã nhô người ra, vươn đuốc nhìn xung quanh.

"Quận Trưởng đại nhân ở đây, còn làm phiền cái gì!" Quan tướng quát một tiếng.

Giáo Úy lúc này mới xác nhận, vội vàng sai người mở cửa thành, nghênh đón các vị đại nhân vào thành.

Trạm dịch cách Đông Thành ba mươi dặm, Khâm Sứ tự nhiên không thể đây phá án, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai nhất định phải vào thành. Tối nay Quý Ôn cùng Quận Trưởng vốn dự định chờ đón Khâm Sứ, mở tiệc tẩy trần, nâng cốc nói chuyện vui vẻ, sau khi yến tán, liền nghỉ lại một đêm ở quan dịch, ngày mai theo Khâm Sứ cùng vào thành.

Như vậy, kết thúc một đêm yến ẩm, các quan lại lớn nhỏ của quận Đông Thành, cũng coi như lặn lộn quen mặt với Hán Vương và Lô Thượng Thư, lúc xử lý vụ án, bỏ qua thì bỏ qua, hóa nhỏ, qua loa, vụ án hai quận liền có thể qua đi.

Ai biết vừa bắt đầu, liền đυ.ng vào cái đinh cứng!

Quý Ôn nghiêm mặt, đến bên ngoài phủ Quận Trưởng, trên cửa hai ngọn đèn l*иg, thoáng nhìn đám quan lại sắc mặt nặng nề phía sau, hắn cau mày, sau này làm sao vẫn còn không biết, lòng người không thể tán.

Vài tên tôi tớ đứng ở cửa tiến lên dắt dây cương. Quý Ôn tung người xuống ngựa, Quận Trưởng mặt ủ mày chau tiến lên, nói: "Đại nhân, Hán Vương điện hạ dường như rất khó tiếp cận, phải làm sao mới ổn đây?"

Ngày mai Khâm Sứ nhất định phải vào thành, vào thành chính là tra án, nếu như Hán Vương điện hạ kia tiếp tục hối lộ không được, tiền đồ đáng lo a.

Quý Ôn dừng chân, nhìn khắp bốn phía, người người đều là dáng vẻ lo lắng. Hắn lạnh lùng nói: "Chư vị sợ cái gì? Việc đã đến nước này, chẳng lẽ còn có đường lui?"

Quận Trưởng dung sắc nghiêm nghị, cùng trái phải liếc mắt nhìn nhau, nhấc tay áo nói: "Chúng ta tất nhiên là xem Quý đại nhân như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, chỉ là sau này làm sao làm việc, kính xin đại nhân công khai."

Quý Ôn ngước mắt, nhìn bóng tối, vì sao trên trời lấp loé, vạn dặm không mây, nói vậy ngày mai lại là một ngày nóng bức rồi.

"Hán Vương điện hạ không coi ra gì, chưa chắc là tích trữ tâm muốn làm khó dễ ta. Chư vị đừng quên, Lô lão Thượng Thư rất khó đối phó."

Mọi người bừng tỉnh, Quận Trưởng thử dò xét nói: "Ý của đại nhân là, điện hạ phân rõ giới hạn với bọn ta, là cho Lô Thượng Thư xem?"

Quý Ôn làm gì biết được, trong lòng hắn cũng sợ đến lợi hại, trên mặt làm ra vẻ trấn định tự nhiên, thong dong xoa tay áo: "Thái Thường đều là nhạc phụ của điện hạ, hắn ta cũng liên lụy trong đó, điện hạ có thể nào mặc kệ? Nhất định phải sạch sành sanh mà kéo hắn ra ngoài."

Nhưng mà Thái Thường liên lụy rất sâu, muốn kéo hắn ra ngoài, liền phải kiềm việc này lại rồi.

Đạo lý này, mọi người đều biết. Quận Trưởng gật đầu liên tục, Quý Ôn nhấc mắt, lạnh nhạt nói: "Chuyện đã làm ra rồi, hoặc là sống, hoặc là chết. Điện hạ nơi kia, có ta, chư vị cần phải quản thật chặt miệng mình."

Hắn ngữ khí lạnh nhạt, đôi tròng mắt kia ở trong đêm tối âm trầm lãnh khốc, Quận Trưởng rùng mình một cái, vội khép tay áo nói: "Hạ quan rõ ràng."

Lúc này Quý Ôn mới thoả mãn, bước vào trong phủ.

Ngày không rõ, trời đã rạng đông, Hán Vương nghe tiếng gà gáy đứng dậy, rửa mặt thay y phục.

Trước khi rời kinh, Vương phi từng nói bách tính hai quận nhất định sống rất khó khăn, nàng muốn tận mắt nhìn xem, cũng có thể sẵn sang an dân, liền bỏ xe cưỡi ngựa.

Địa thế quận Đông Thành nhiều núi, ven đường đi qua, có thể thấy được dãy núi. Hán Vương không nhìn được việc đồng áng, trong các phụ tá mang lại có kẻ tinh thông việc đồng áng, cùng nàng cưỡi ngựa, một đường thuyết minh.

Hai bên quan đạo đều là đồng ruộng, trồng lúa mì, lúa mì mọc vừa ý, bông lúa nặng trĩu. Tình cờ có thể thấy được nông dân vác cuốc đến, bắt đầu làm lụng.

Phụ tá khá là mừng rỡ: "Nếu một quận hoa mầu đều mọc như vậy, năm nay bách tính liền không lo không sống qua ngày nữa rồi."

Hán Vương nhíu mày lại, có vẻ hơi ưu sầu. Nàng rõ ràng mắt thấy, nhưng nàng càng tin tưởng Vương phi. Vương phi kiến thức rộng rãi, lợi hại hơn tất cả mọi người, nàng ấy nói, nhất định là đúng.

Phụ tá thấy Hán Vương ngược lại ưu sầu, thầm nghĩ, điện hạ càng hỉ nộ khó dò rồi. Vội vàng nghiêm mặt, hầu hạ càng thêm cung kính.

Hán Vương ngược lại chưa từng lưu ý phụ tá có biến hóa gì, nàng cố gắng suy nghĩ, nếu nhìn thấy trước mắt đều là giả, nhưng làm thế nào để duy trì sự giả dối này?

Lúa mạch non đón gió lay động, phóng tầm mắt nhìn, lại có sóng lúa. Thấy thế nào cũng không như giả.

Có lẽ nên hỏi A Dao một chút là tốt rồi, Hán Vương không tự chủ được mà nhìn về phía xe ngựa, Vương phi ở bên trong.

Lúc xuất phát trời còn chưa sáng, tất nhiên là gió mát phơ phất, trước mắt qua giờ Thìn (7-9AM), mặt trời dần dần leo cao, đã có chút nóng rồi. Rất nhớ muốn A Dao ôm một cái, trên người A Dao lành lạnh, còn có thể biến ra khối băng để nàng tiêu nóng.

Nhưng không được, chính sự không thể trì hoãn.

Hán Vương sầu muộn cụp lông mày, lưu luyến mà nhìn về phía xe ngựa một lúc, lại chăm chú lắng nghe phụ tá nói về quận Đông Thành chủ yếu thu hoạch thứ gì.

Đám người Quý Ôn đã chờ bên ngoài thành trì từ lâu. Hán Vương vẫn chưa xuống ngựa, trực tiếp đi vào bên trong thành.

Vào thành vừa nhìn, Hán Vương càng kinh ngạc. Chỉ thấy trong thành người đi đường như dệt cửi, qua lại không dứt, tửu gia phô tứ, san sát nhau, một cảnh tượng phồn hoa, mặc dù kém xa kinh sư, nhưng có thể xưng là thái bình hòa nhạc.

Bách tính nơi đây như chưa từng có chuyện bất bình, cũng chưa từng bị bóc lột cướp đoạt, trên mặt đều mang theo ý cười, thấy Quận Trưởng, vội vã lùi về hai bên đường, cũng không lộ ra vẻ e ngại, tự nhiên cực kì.

Hán Vương nhíu chặt hai hàng lông mày, Lô Thượng Thư cũng xốc rèm cửa sổ nhìn, vẻ mặt cũng không thoải mái, thấy Hán Vương nhìn sang , lệnh đánh xe đuổi tới, đi song song Hán Vương.

"Điện hạ, càng khác thường, liền càng nghiêm túc." Lô Thượng Thư thấp giọng, "Đông Thành chính là quận trị, phồn hoa một chút cũng là lẽ thường, nhưng bách tích qua lại lại quá trấn định."

Hán Vương hơi chớp mắt, không biết Thượng Thư nói trấn định là ý gì, muốn mở miệng dò hỏi. Thế nhưng Lô Thượng Thư vốn nghiêm khắc, lúc này bởi vì tình cảnh hiểm nguy, liền càng thêm nghiêm nghị. Hán Vương tựa như đứa nhỏ nhìn thấy tiên sinh hung dữ, ngay cả Hoàng Tử phạm sai lầm cũng coi không ra gì mà mở lời răn dạy.

Nàng không dám hỏi. Có A Dao ở đây, A Dao sẽ dạy ta, Hán Vương thầm nghĩ. Lúc này bày vẻ hiểu rõ, gật đầu: "Vâng."

Lô Thượng Thư thở dài: "Làm quan không hiền, bách tính bị tội. Sợ là cần ở chỗ này ít ngày rồi."

Hán Vương nghe lão thán trong lòng căng thẳng, lại nhìn bách tính qua lại, chỉ cảm thấy ý cười của bọn họ đều đắng chát.

Khâm Sứ giá lâm, chỗ dừng chân, vị trí phá án đều có thành lệ. Quý Ôn vốn đã thượng nghị cùng Quận Trưởng rồi, trưng thu viên tử của một phú thương để hai vị Khâm Sứ ngủ lại, hôm qua đυ.ng vào cái đinh, trước mắt cũng tạm không dám làm yêu rồi, theo thông lệ thu dọn quận nha.

Đến quận nha, đã là buổi trưa, Quý Ôn chờ người còn muốn lấy lòng, Hán Vương thấy bọn họ liền cảm thấy chán ghét, chỉ hận chưa tìm thấy vật chứng, không thể lập tức tống chúng vào ngụ để điều tra, làm gì nguyện ý nhìn chúng lắc lư trước mặt, vẫn đem chúng đuổi đi, tự mình đi đến phòng xá đã an bài.

Vương phi vẫn chờ nàng ở trong phòng như cũ.

Có một đại yêu như Vương phi, khắp nơi đều hiển lộ ra sự thần thông quảng đại của nàng ấy. Hán Vương nghĩ đến ở đây nhiều người như vậy, nhưng bọn họ đều không nhìn thấy Vương phi, chỉ có nàng có thể nhìn thấy, liền rất vui vẻ, tựa như đây là chuyên chúc của mình vậy.

Nàng cưỡi ngựa vào giữa trưa, ánh nắng gay gắt sưởi đỏ khuôn mặt nàng, may mà nàng xưa nay khoẻ mạnh, vẫn chưa lộ ra dấu hiệu say nắng.

Nghi hoặc trên đường, cùng với lời nói của Lô Thượng Thư đều nói với Vương phi, Vương phi cẩn thận nghe xong, giải thích nghi hoặc với Hán Vương: "Lô Thượng Thư nói bách tính quá mức trấn định là bởi vì bọn họ vẫn nhìn quanh điện hạ, nơi này cách xa kinh sư, hiếm thấy quý nhân, thân vương như điện hạ, mặc dù không khiến bách tích đứng hai bên đường nghênh đón, cũng không thể thiếu người nhìn quanh nghị luận. Bách tính trấn định như vậy, có thể thấy đã có người sớm dạy họ nên làm thế nào rồi."

Hán Vương nghe rõ: "Hôm nay vào thành nhìn, đều cũng có người dạy tốt?"

Lúc nàng còn nhỏ đọc sách, học được chí nan giả, dân tâm dã ngôn luận nho gia, chưa bao giờ nghĩ tới, dân tâm lại có thể dạy được. Một Quận Trưởng lại có năng lực như vậy, Quý Ôn lại can đảm như thế.

Vương phi ôn thanh an ủi: "Lô Thượng Thư mèo già hóa cáo, từ lâu đã nhìn ra rồi. Điện hạ chỉ để ý nghe hắn khuyên can là có thể làm việc."

Hán Vương gật gù: "Lão Thượng Thư rất lợi hại." Tuy rằng dữ tợn một chút, thế nhưng rất có bản lĩnh. Có người có bản lãnh, nên kính trọng lão một chút.

Vương phi thấy nàng hiểu chuyện, cười cười, lại nói: "Quận nha nhiều người nhãn tạp, không phải vị trí an toàn, điện hạ không ngại thay đổi tôi tớ, sai dịch, để phòng bất trắc."

Hán Vương lần này xuất kinh, Hoàng Đế vì thay nàng tráng thế, cho nàng một ngàn Vũ Lâm Quân, thêm vào năm trăm giáp sĩ của vương phủ, tổng cộng một ngàn năm trăm lính tinh nhuệ, thủ một quận nha, thừa sức.

Hán Vương cận thận đáp ứng, nàng suy nghĩ một chút, lại nói: "Dân chúng trong thành được dạy như thế, sẽ không nói thật, ta định lát nữa đi đến lành ngoài thành nhìn một chút, hoặc huyện xa hơn một chút. Bọn họ không thể che lấp toàn bộ được."

Tiết trời đầu hạ, nóng đến hốt hoảng, Hán Vương vừa từ dưới ánh nắng gay gắt vào phòng, quần áo mỏng manh thấm đẫm mồ hôi chưa khô, nàng biết là nóng, nhưng nàng cũng không vì vậy mà từ chối, chủ động muốn đi tra hỏi.

Trong lòng điện hạ không hiểu kiến công lập nghiệp, nàng như vậy, chỉ là tưởng nhớ bách tính, muốn sớm điều tra rõ, để bách tích có thể sống tốt mà thôi.

Vương phi cười nói: "Điện hạ có thể nghĩ như vậy rất tốt."

Được khích lệ, Hán Vương cong cong khóe môi, rất hài lòng, lại nói: "Ta có giáp sĩ, không sợ bọn họ, bên ngoài nóng, A Dao không cần đi theo ta."

A Dao là cây, cây đến ngày hè, bị mặt trời sưởi nóng, lá cây sẽ cuốn lại, nhất định rất sợ nóng.

Vương phi sờ sờ gáy tròn tròn của nàng, đang muốn mở miệng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng hô cấp thiết của Lô Thượng Thư: "Điện hạ có ở đó không? Thần có chuyện quan trọng muốn cùng điện hạ thương nghị!"