Đào Hoa Khúc

Chương 53

"Thì ra con người cũng có thể thành tiên."

Vương phi vốn định nhìn một chút liền đi . Không ngờ Hán Vương chỉ chợp mắt, cố ý chờ nàng.

Vương phi đầu tiên là có chút kinh hãi, sau đó nở nụ cười: "Điện hạ dự đoán được ta sẽ đến?"

"Ta nhớ A Dao, đoán được A Dao cũng nhớ ta." Trong mắt Hán Vương bốc lên đắc ý nho nhỏ, cao hứng vì nàng đã đoán đúng, quả nhiên Vương phi nhớ nàng.

Nàng lại vội dịch sang bên cạnh nhường chỗ, xốc chăn gấm lên, để Vương phi cũng nằm xuống.

Bên trong trướng vốn không rộng lắm, nhưng hai người các nàng cũng không sợ chen lấn, Hán Vương nằm hay ngồi đều thích kề sát bên Vương phi, đã như thế, địa phương không rộng rãi cho lắm, vẫn dư ra không ít chỗ trống.

"Điện hạ có mệt không?" Vương phi nằm bên cạnh Hán Vương, ôn nhu hỏi.

Từ lúc Hán Vương sinh ra đến nay, lần đầu bôn ba như thế, mỗi ngày giờ Mão (5-7Am) gấp rút chạy đi, đến đêm mới nghỉ, ngay cả ở trên xe, đường xá xóc nảy, cũng không quá thoải mái. Làm khó nàng không ngủ được.

Hán Vương lắc lắc đầu: "Nhìn thấy A Dao, ta liền tỉnh rồi."

Nàng thế nào cũng nhìn Vương phi không đủ. Lại sợ Vương phi lo lắng nàng mệt, muốn nàng đi ngủ, nói tiếp: "Ta cả ngày đều ngồi ở trong xe, ban ngày cũng có thể ngủ bù."

Đứa nhỏ không chịu đi ngủ. Vương phi cười không nói.

Bởi vì bản tính ngây thơ, Hán Vương đều có vẻ đặc biệt trẻ con, thích làm nũng, lại dính người, nhưng nàng thật sự là một đại nhân. Ánh trăng như nước, chiếu vào bên trong, lúc ẩn lúc hiện, như cách một tầng vải mỏng mông lung, nhìn không rõ. Trong hơi thở lại quẩn quanh mùi thơm trên người Vương phi, thanh nhã mà thoải mái. Hán Vương động lòng, tới gần một chút, Vương phi đóng mắt, vừa hôn hạ xuống.

Hán Vương ngọt ngào mềm mại, lúc này lại như một chú hổ con, giương nanh múa vuốt, ôm chặt Vương phi, một chút cũng không chịu buông lỏng, mυ'ŧ lấy đôi môi nàng khẽ cắn, kể ra tương tư.

Vương phi nhu uyển, theo nàng, thiển thiên đáp lại. Hán Vương đấu đá lung tung, dần dần không vừa lòng với gắn bó răng môi, đôi môi mềm mại dán vào da thịt Vương phi, từ trên môi di chuyển xuống dưới, dán vào dưới cằm, gáy ngọc, trằn trọc mυ'ŧ lấy.

Tình chi nhất sự, xưa nay đều vô sư tự thông. Vương phi bị nàng làm động tình, liền hô hấp đều hổn hển.

"Điện hạ. . ."

Hán Vương đã sờ tới vạt áo nàng, Vương phi giật mình, vội vàng ngăn cản nàng.

Hán Vương bị ngăn lại, trong mắt tràn đầy mờ mịt, sau một lát mới phản ứng được, Vương phi không cho nàng tiếp tục, oan ức mà nhìn Vương phi: "Không cho hôn nhẹ sao?"

Làm gì chỉ là hôn nhẹ thôi. Nếu không ngăn cản, chỉ sợ tối nay cũng không thể ngủ.

"Không cho." Vương phi giả vờ nghiêm túc.

Hán Vương nhất thời thất lạc, thật vất vả mới gặp được Vương phi, lại không cho hôn nhẹ, nàng chui vào trong lòng Vương phi, có chút tức giận.

Vương phi đã sớm coi mình là người của Hán Vương, nếu như ở trong phủ tất nhiên là nước chảy thành sông, nhưng mà nơi này là rừng núi hoang vắng, bốn phía đều là quan lại người hầu ngủ say, muốn nàng cứ như vậy cùng điện hạ triền miên, thật sự thẹn thùng vô cùng.

Trên người còn dư vị động tình vừa rồi, cúi đầu xuống liền nhìn thấy điện hạ vùi trong lòng nàng, đầu nhỏ lộ ra ngoài đều nói không cao hứng. Vương phi tất nhiên không đành lòng Hán Vương sinh hờn dỗi như vậy, tiến đến bên tai nàng: "Chờ hồi phủ, sẽ cùng điện hạ. . ."

Thanh âm phía sau dần hạ thấp, gần như không thể nghe rõ, khí tức nóng ướt đánh vào tai nàng, sầu triền miên. Hán Vương ngu ngốc đến mấy cũng biết Vương phi đang nói cái gì.

Nàng bỗng dưng mở to hai mắt, rất kinh hỉ, sau đó lại cảm thấy việc này rất là ngượng ngùng, hai má liền đỏ bừng, tiếp đó Vương phi ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, hơi thở nong nóng ẩm ướt chạm vào tai nàng, còn có ngày xưa nàng tình cờ làm chuyện xấu, ánh mắt Vương phi hờn dỗi, từng kiện quấn quýt cùng nhau, làm cho Hán Vương mặt càng đỏ hơn, càng so với thời gian quấn quýt Vương phi lúc nãy, càng thêm vui sướиɠ.

"Ta, ta. . ." Hán Vương lắp ba lắp bắp, không biết nói cái gì cho phải. Hương vị thanh thiển trên người Vương phi cứ quẩn quanh trước hô hấp của nàng, Hán Vương đột nhiên nghĩ, nếu ngày mai bình minh, nàng mở mắt ra, phát hiện Vương phi không ở bên người, nàng nhất định sẽ rất nhớ Vương phi. Nàng vội vã ôm lấy Vương phi: "Ngươi không cần đi."

Vương phi biết pháp thuật, nhưng kinh sư xa như vậy, nàng bôn ba tới tới lui lui, nhất định cũng rất mệt. Cánh tay Hán Vương ôm lấy càng chặt hơn, chân thành nói: "Ta giấu ngươi trong xe ngựa, sẽ không bị người phát hiện."

Vương phi không nói, giơ tay sờ sờ tóc đen bên thái dương Hán Vương. Hán Vương trở nên khẩn trương, chỉ lo lắng Vương phi lại cảm thấy nàng tùy hứng hồ đồ, không chịu đáp ứng.

May mà Vương phi chỉ thoáng suy tư, liền đáp ứng.

Hán Vương chỉ cảm thấy nàng nhớ nhung hơn mười ngày cũng đã sắp đặt được, chân thật cực kỳ.

Hán Vương nói giấu Vương phi trong xe ngựa, sẽ không bị người phát hiện là rất có căn cứ. Xa giá của nàng, ngoại trừ Lô Thượng Thư được nàng mời ngồi cùng, người bên ngoài đều chưa từng ngồi qua, dọc đường thêm một người, cũng sẽ không khiến người ta phát hiện.

Hôm sau trời vừa sáng Hán Vương thật sự giấu Vương phi vào trong xe ngựa.

Lô Thượng Thư bên kia cũng đứng dậy, ra khỏi lều vải, thấy Hán Vương đã đứng bên xa giá, liền đi tới, cúi chào nàng.

Giữa núi không khí trong lành, sáng sớm hơi có chút cảm giác mát mẻ, vẫn khá là thư thích. Người hầu, hộ vệ đã đang thu thập lều bạt hành trang, từng cái từng cái động tác nhanh nhẹn, phối hợp lẫn nhau, chưa được một phút liền có thể xuất phát.

Hán Vương mới vừa giấu kỹ Vương phi, tự cảm giác hoàn thành một việc lớn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều tràn đầy nụ cười, thấy Lô Thượng Thư đến, đáp lễ lại lão.

Vương giá thư thích, Lô Thượng Thư mấy ngày nay đều ngồi cùng Hán Vương. Thấy Hán Vương tâm tình không tệ, cho rằng nàng giống như trước, mở miệng mời, ai biết Hán Vương được hành lễ, hướng đầu liếc mắt một cái, thấy xe ngựa của lão Thượng Thư cũng đã chuẩn bị xong, liền cười nói: "Sáng sớm lạnh, không thể đứng bên ngoài lâu, Lô Công (*) lớn tuổi, càng nên bảo dưỡng thân thể, mau vào trong xe ngồi đi."

(*) Công (公): Tôn xưng người đàn ông lớn tuổi chứ không phải tên riêng.

Lô Thượng Thư đều đã chuẩn bị từ chối hai câu như trước, liền từ chối không được mà leo lên xe ngựa, ai biết Hán Vương điện hạ lại thay đổi, không ngồi chung với lão nữa.

Lô Thượng Thư sửng sốt một chút, vội trả lời: "Mời điện hạ vào trước."

Tâm tư của Hán Vương đều đặt ở trong xe, ngày hôm nay có thể ngồi cùng Vương phi, nàng sẽ không ngẩn người cả ngày nữa, thấy Lô Thượng Thư nói như thế, liền gật gật đầu, xoay người leo lên xe.

Vừa vào trong xe, liền thấy Vương phi mỉm cười nhìn nàng.

Nàng một đường đi theo điện hạ, sợ điện hạ nửa đường bị con yêu quái không hiểu chuyện nào tha đi, tất nhiên biết được điện hạ ngày ngày ngồi cùng lão Thượng Thư. Hôm nay nàng đột nhiên thay đổi, không mời người ta nữa, không biết Lô Thượng Thư sẽ nghĩ thế nào.

Hán Vương thấy Vương phi cười, mặc dù không biết nàng cười cái gì, nhưng biết Vương phi nhất định sẽ cao hứng. Chúng người hầu đã thu dọn gần xong, từng người đang trở về vị trí cũ, sẵn sàng khởi hành. Ngoài xe người đến người đi, thỉnh thoảng có tiếng bước chân lọt vào tai. Hán Vương sợ bị người bên ngoài phát hiện dị động trong xe, hạ thấp giọng, lặng lẽ nói Vương phi: "A Dao, ngươi có đói bụng không?"

Nàng vừa nói, vừa lấy bên trong thực hạp một đĩa bánh ngọt, bưng đến trước mặt Vương phi, hơi ngượng ngùng nói: "Cái này, vẫn còn có thể vào miệng, ngươi chấp nhận dùng một chút đi."

Mùa hè, đồ ăn không thể giữ lâu, vật dùng trên đường đi, đều là chọn mua dọc đường đi. Bên ngoài gì đó, tất nhiên là kém xa vương phủ. Vương phi một đường theo Hán Vương, tất nhiên biết được, đĩa bánh ngọt này là ngày hôm qua đi qua một huyện nhỏ, điện hạ sai người mua được, ước chừng món ăn được nhất trong xe.

Nàng nhón lấy một khối, cắn một miếng nho nhỏ, Hán Vương thấy nàng ăn, cười cười, lấy túi nước, rót chút nước vào trong ly, đưa cho Vương phi: "Nào, ngươi uống chút nước."

Nước bên trong túi nước là người hầu sáng sớm lấy từ thanh tuyền trong núi, nấu sôi để nguội, để cho điện hạ uống. Nước suối trong suốt, vào miệng ngọt ngào, tuy đơn giản, cũng có đặc biệt hứng thú một phen.

Vương phi uống một hớp, cũng không lộ ra không thích. Hán Vương thấy nàng cũng không có không khỏe, thở phào nhẹ nhõm, là nàng bảo A Dao lưu lại, nếu để cho A Dao không dễ chịu, sẽ không tốt.

Đang nghĩ ngợi, trong miệng liền bị đút vào một khối bánh ngọt. Bánh ngọt đã không còn xốp như ngày hôm qua, đã chút khô, Hán Vương vội vàng ăn, cảm thấy rất thú vị, tràn đầy phấn khởi mà cũng đút cho Vương phi.

Cứ qua lại như thế, lại càng có tư vị hơn sơn hào hải vị trong vương phủ.

Khi mặt trời lên đến đỉnh núi, đoàn người khởi hành chạy đi.

Hán Vương có Vương phi rồi, trên đường bôn ba mệt nhọc cũng không cảm thấy mệt, cả ngày đều ở trên xe, dính ở bên người Vương phi, hỏi Vương phi về chuyện quấy nhiễu nàng nhiều ngày.

Lần này nàng ngoại trừ nghĩ đến bách tính hai quận, lo lắng mình không thể đảm nhiệm được trọng trách an dân, chính là muốn đoán xem làm thế nào để thành tiên.

Nghĩ cũng không nghĩ được, nếu mỗi ngày ngày ngồi ở trên xe ngựa nghĩ hơn nửa ngày, liền có thể nghĩ ra được, cõi đời này sẽ không biết có bao nhiêu người cầu tiên vấn đạo rồi.

Nàng thẳng thắn hỏi Vương phi, ngoại trừ Vương phi, sợ là cũng không có người có thể nói với nàng.

Vương phi ngược lại không biết điện hạ đang suy nghĩ cái gì, không khỏi hỏi: "Sao điện hạ lại quan tâm đến việc này?"

Hán Vương quanh co: "Liền, liền muốn biết."

Vương phi nhìn nàng không nói.

Hán Vương cảm thấy áp lực, cúi thấp đầu, không dám nói tiếp nữa. Nhưng nàng thật sự quan tâm đến việc này. Nàng nghĩ đến nàng số tuổi thọ có hạn, nếu như có thể giúp đỡ A Dao, tất nhiên là có thể sớm một ngày là một ngày.

Nghĩ như thế, Hán Vương lại dịch đến bên cạnh Vương phi, lấy dũng khí nói dối: "Ta, ta cũng muốn thành tiên."

Nàng lắp bắp như thế, thật không giống như người có dã tâm thành tiên. Vương phi cười lắc lắc đầu.

Hán Vương căng thẳng không ngớt, vội hỏi: "Ta không muốn rời khỏi A Dao, ta cũng thành tiên, sẽ không tách khỏi A Dao."

Vương phi ngẩn ra, ánh mắt mềm xuống, nàng sờ sờ mái tóc mềm sau đầu Hán Vương, nói với nàng: "Tu tiên, tu chính là nhân quả, nếu như điện hạ muốn thành tiên, làm việc thiện tích đức, thêm nhiều nét bút công đức vào Công Đức Bộ, tích lũy, gộp lại trên mấy đời, có thể đứng hàng tiên ban."

Hán Vương từng chữ từng chữ nghe xong, nhớ ở trong lòng. Lại cảm giác không đúng chỗ nào, nếu làm việc tốt có thể thành tiên, vậy A Dao vốn là một cây đào, thì làm sao làm việc thiện được? Sao có thể khai Linh Trí?

Nàng vội hỏi: "Vậy, người cùng cây cỏ tu pháp có giống nhau không?"

"Tất nhiên là bất đồng." Vương phi chậm rãi nói, "Cây cỏ có linh, có thể tập hợp thiên địa linh khí, hái tinh hoa nhật nguyệt, lâu dần, có thể khai Linh Trí." Hán Vương lại nhớ ở trong lòng, tập hợp thiên địa linh khí, hái tinh hoa nhật nguyệt. Nàng nhíu mày, cái này nàng không thể, có điều A Dao đã khai Linh Trí xong, Hán Vương lại hỏi: "Vậy sau khi khai Linh Trí?"

Sau đó liền liên quan đến pháp khí, công pháp cùng ít đồ vật hỗ trợ, yêu cùng yêu còn có tàn sát lẫn nhau, nuốt yêu đan để tăng cao tu vi.

Vương phi không muốn nói quá phức tạp, để tránh khỏi hù dọa điện hạ, chỉ đơn giản nói: "Khai Linh Trí, liền gần giống con người rồi. Thiện nhân đến thiện quả, công đức mấy đời nối tiếp nhau đến vĩnh viễn trường sinh."

Hán Vương lặp lại câu nói này trong đầu một lần nữa, vầng trán nhíu chặt giãn ra, hóa ra là làm việc tốt. Nàng biết làm việc tốt, vậy có thể giúp Vương phi rồi.

Nghĩ đến đây, Hán Vương sinh ra chút thất vọng. Thì ra con người cũng có thể thành tiên, chỉ là cần công đức mấy đời nối tiếp nhau. Nhưng kiếp này làm sao biết kiếp sau, kiếp này nàng làm việc tốt, kiếp sau chưa chắc sẽ tiếp tục làm việc tốt, chẳng phải là lãng phí một cách vô ích sao, không bằng đều tích trên người Vương phi đi.

Editor có lời muốn nói:

Mém tí nữa đánh dã chiến rồi mấy chế =))