Đào Hoa Khúc

Chương 51

"Tất nhiên là từng thấy."

Tâm tính Hán Vương đơn thuần, Hoàng Đế vì nàng suy tính, phó thác trọng trách cho nàng, nàng quyết định, lần này đi nhất định phải cố gắng an dân, khiến bách tính hai quận, lại yên ổn.

Chỉ là nàng tuy có tâm, cụ thể làm sao động viên người dân, lại không có chút đầu mối nào cả. May mà bệ hạ lệnh Lô Thượng Thư đồng hành với nàng, nàng làm nên thỉnh giáo lão mới phải.

Hán Vương lập tức suy nghĩ rất nhiều.

Lô Thượng Thư mời nàng sau giờ ngọ đến phủ của lão một chuyến, lúc này sắc trời còn sớm, không cần sốt ruột, Hán Vương lại dịch đến bên cạnh Vương phi. Vương phi kiến thức rộng rãi, có lẽ nàng ấy cũng biết làm thế nào để động viên bách tính.

Hán Vương liền muốn hỏi, lời đến bên miệng không biết làm sao, nhớ tới dân chúng hai quận bị quan phủ bóc lột kia, không biết thảm thế nào. Hán Vương sinh ra ở kinh sư, ở kinh sư, từ nhỏ đến lớn, nhìn thấy đều là phồn hoa, nghe thấy đều là cẩm tú, chưa từng tận mắt nhìn thấy dân gian khó khăn thế nào. Mặc dù trong lòng nàng nhớ tới bách tích hai quận, nhưng muốn nàng nói bách tích hai quận khổ sở thế nào, nàng lại nói không được.

"Hai quận Đông Thành, Đông An, quả thực đã nguy cấp như vậy rồi?" Hán Vương hỏi. Ngày xưa, nàng chỉ biết thiên tai khiến dân chúng khó khăn, sưu cao thuế nặng khiến bách tính không thể sống qua ngày, nhưng chưa từng nghe nói trưng thu lương bổng cũng có thể gây nên sự phẫn nộ của dân chúng.

Nàng vừa nói, vừa nhìn Vương phi. Vương phi bất đắc dĩ nở nụ cười, nhìn nàng một chút, chỉ thấy khuôn mặt Hán Vương trắng nõn, con ngươi trơn nước, vương miện khảm bảo thạch, bên hông lơ lửng ngọc bội, bào phục làm từ gấm, khinh mềm thư thích, chỉ cần món này liền trị giá bách kim.

Một đứa bé ngốc cơm ngon áo đẹp, không biết dân gian khó khăn.

Hán Vương đỏ mắt mong chờ Vương phi giải bày nghi ngờ.

Vương phi nói: "Nếu không nguy cấp, triều đình chỉ cần xử trí đại thần có liên quan, đem tiền bạc cấp cho dân chúng là được, hà tất gì phải để hoàng đệ đích thân đi an dân."

Hôm qua khi xảy ra chuyện, đến trước mắt không đủ mười hai canh giờ, triều đình lại lôi lệ phong hành, cũng không đến nỗi tra rõ ràng hoàn cảnh hai quận cách ngàn dặm được. Nhưng trong triều, triều thần có năng lực xuất hiện lớp lớp, Hoàng Đế càng cần chính là yêu dân, quân thần thống trị thiên hạ lâu, bao nhiêu tích lũy ra không ít kinh nghiệm, chỉ cần việc này không đủ mười hai canh giờ điều tra, đã có thể thấy họ đã đánh hơi ra không ít.

"Điện hạ cũng biết dân chúng bình thường, có thể một ngày ba bữa, một mùa một bộ quần áo, đã vô cùng tốt rồi, rất nhiều bách tính, trên một bữa chỉ được năm phần no, nắm chặt thắt lưng, miễn cưỡng sống qua ngày." Vương phi ôn thanh giải thích, "Hai quận Đông Thành, Đông An, đều không phải nơi giàu có và đông đúc, bách tính nộp thuế má, lại đột nhiên tới một trận cướp đoạt, trong nhà có thể còn lại thứ gì? Kẻ nhát gan mùa đông chịu đói, chịu đựng qua ngày, gan lớn lại há có thể không xảy ra chuyện? Mà hai quận nhiều núi, dân phong dũng mãnh, có rất nhiều tráng sĩ dũng mãnh không sợ chết."

Hán Vương càng nghe càng nghiêm nghị, nói: "Đại thần có liên quan đến chuyện này thật đáng chết, sao không để ý đến sống chết của lê dân, làm quan cái gì chứ!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của nàng đỏ bừng cả lên, lộ vẻ tức giận, hận không thể lập tức liền đến hai quận, trừng trị đám đại thần vô lương tâm kia mới tốt. Lần này nếu không phải triều đình đúng lúc biết được, không biết sẽ gây ra đại họa gì.

Vì nàng là thân vương, tự nhiên biết, một khi gây nên dân biến, sợ là không thể thiếu phải phái binh trấn áp, đến lúc đó, không biết phải oan ức bao nhiêu tính mạng!

Hán Vương tức giận, quay đầu đã thấy dáng vẻ của Vương phi vẫn ôn hòa lạnh nhạt. Nàng ngẩn người, không khỏi nghĩ đến, A Dao sống nhiều năm như vậy, thế gian rất nhiều chuyện đều thấy rồi, trước mắt cọc đại sự dấy lên phẫn hận này, ở trong mắt nàng ấy, sợ chỉ là khói mây bình thường thoáng qua mà thôi, không đáng nhắc tới.

Tức giận dần dần từ trên mặt Hán Vương tản đi, nàng tò mò nhìn Vương phi. Vương phi sờ sờ nàng, Hán Vương như được cổ vũ vậy, vội vã ghé sát vào, để Vương phi sờ nàng tiếp.

Vương phi cười khẽ, cũng như ý nguyện của nàng. Hán Vương híp híp mắt, bộ dạng rất thoải mái, mở miệng nói: "A Dao, ngươi trải qua ngàn năm, có phải nhìn thấy rất nhiều triều đại thay đổi không?"

Nàng từng đọc sách sử, từ khai thiên lập địa cho tới nay, đến triều Đại Ngụy, đã thay đổi vài triều đại, lần triều đại thay đổi là hai mươi năm trước, phụ thân của Hán Vương được Hoàng Đế tiền triều nhường ngôi, thay đổi quốc hiệu là Ngụy. Nói là nhường ngôi, thật ra ai cũng biết, kia kỳ thật là soán vị.

Cái xoa mềm nhẹ sau gáy bỗng dưng ngừng lại.

Hán Vương không rõ, quay đầu nhìn lại, liền thấy vẻ mặt Vương phi ngơ ngẩn, làm như ngơ ngẩn.

Hán Vương thăm dò gọi: "A Dao?"

Vương phi nghe thấy giọng nói của nàng, phục hồi tinh thần lại, hơi cong môi, nói: "Tất nhiên là từng thấy."

"Thế, thế đạo thật đúng là vô cùng thê thảm?"

Hán Vương hỏi thôi, liền thấy trong cơn mắt luôn ôn nhu như nước của Vương phi, phảng phất trong chớp mắt liền tràn đầy bi thương, Hán Vương căng thẳng trong lòng, vội vã nắm chặt tay Vương phi. Vương phi cười cười với nàng, bi thương trong mắt kia đã không thấy tăm hơi, tựa như nàng nhìn lầm.

Hán Vương trong lòng mờ mịt vô cùng, không biết làm sao.

Vương phi cũng giải đáp cho nàng: "Tất nhiên là vô cùng thê thảm, máu chảy thành sông, xương chất thành núi, đầy đất đều là thi thể, chết đói, chết trận, còn có. . . Còn có đền nợ nước, thế đạo kia, sống sót chính là kéo dài hơi tàn, chết rồi đều mang theo hận mang theo oán. Nhân gian luyện ngục, chỉ như vậy."

Hán Vương đưa tay, xoa xoa gò má Vương phi, Vương phi dịu dàng mà nhìn nàng.

Nàng là người một ôn hòa, tu luyện ngàn năm, nhìn quen thế sự thê lương rồi, từ lâu không đau khổ không vui, bình thản thong dong. Nhưng ánh mắt nàng nhìn Hán vương vẫn ôn nhu như thế. Hán Vương cảm thấy lúc này ánh mắt Vương phi nhìn nàng, càng nhu hòa đến mức quá đáng, tràn đầy quý trọng, tràn đầy yêu thương.

Hán Vương lập tức đỏ mặt, vừa ngượng ngùng, cũng vui mừng. Chỉ là trước mắt đang nói chuyện nghiêm túc, nàng có gắng quên đi nóng bỏng trên mặt, có nề nếp, chân thành nói: "Vì vậy chính giả đương quảng nhân chính, không thể để quốc gia rơi vào hoàn cảnh như vậy."

Vương phi nở nụ cười: "Điện hạ nói đúng lắm."

Được nàng tán thành, Hán Vương được cổ vũ đủ, làm ổ bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói với nàng, lần này đi phải làm việc thế nào. Còn chưa thấy tận mắt tình trạng hai quận, thật ra nàng ấy cũng nói không rõ ràng, ngược lại càng giống một đứa trẻ đang nói hoài bão vĩ đại với nàng.

Vương phi cũng chăm chú lắng nghe, tình cờ nói đôi lời, ánh mắt của nàng trước sau đều đặt trên người Hán Vương, như đang nhìn bảo vật quý hiếm trên đời này.

Dùng bữa trưa xong, Hán Vương liền đi đến quý phủ của Lô Thượng Thư.

Nàng nóng ruột, sợ mình làm không tốt, chỉ muốn học hỏi Lô Thượng Thư nhiều một chút, cũng không cần nghi trượng gì, vọt lên ngựa đi đến phủ Thượng Thư.

Lô Thượng Thư đã chờ trong phủ, nghe gã sai vặt bẩm báo Hán Vương điện hạ giá lâm, ngẩng đầu nhìn sắc trời, sớm vô cùng, vừa qua giờ ngọ. Lão y quan ngay ngắn, ung dung ra ngoài chào đón.

Lão Thượng Thư vừa qua tuổi năm mươi, đi đứng bất tiện, hắn lại hết sức chậm rãi, đi tới cửa chính, Hán Vương đã đợi lâu.

Hán Vương không thấy phiền chán chút nào, Lô Thượng Thư vừa khom người muốn vái, liền được nàng đở lên: "Lô khanh không cần đa lễ."

Theo lễ mà nói, hai người một tôn một ti, một quân một thần, nghĩa là Lô Thượng Thư phải đến vương phủ bái kiến mới phải. Hán Vương lại không để ý lắm, ước chừng đến đây, để nàng phơi thây ngoài cửa hồi lâu, nàng cũng không có vẻ không kiên nhẫn, khiêm tốn vô cùng.

Lô Thượng Thư bề tôi dưới chân thiên tử, tự nhiên thiên hướng Hoàng Đế, lần này Hán Vương làm việc, thật là quả quyết, hoàn toàn không hồ đồ như ngày thường. Nếu như đây mới là bộ mặt thật của nàng, này điện hạ vị, bụng dạ quá thâm trầm rồi.

Mấy vị Hoàng Tử của tiên đế đã đủ dã tâm, con mắt mỗi người đều sẽ chăm chú vào ngôi vị Hoàng Đế, toàn bộ cuốn vào việc mưu phản, bị Hoàng Đế xử lý từng người, hoặc gϊếŧ hoặc đi đày, chỉ còn lại vị Hán Vương điện hạ trước mắt này.

Hiện nay xem ra, sợ rằng Hán Vương, cũng chưa chắc đã thật sự an phận.

Hán Vương chưa chắc đã thật sự an phận bước vào cửa phủ.

Phủ Thượng Thư giống như Lô Thượng Thư vậy, nghiêm cẩn đoan chính, liền phong cảnh cũng ngay ngắn chỉnh tề, không nửa phần hứng thú. Tôi tớ qua lại quy củ vô cùng, cung cung kính kính mà hành lễ, mắt nhìn thẳng mà tách ra, biết lễ cực kì. Hán Vương len lén nhìn lão Thượng Thư dẫn đường bên cạnh nàng, lão Thượng Thư nghiêm túc thận trọng, liền bước tiến đều đặc biệt ngay ngắn, vừa nhìn chính là một kẻ nghiêm túc.

Hán Vương run sợ trong lòng, nghĩ đến mình lát nữa muốn thỉnh giáo lão Thượng Thư chư hạng sự nghi, sợ không thể thiếu bị hắn hung dữ một trận.

Lô Thượng Thư mời Hán Vương vào chính đường, lại mời nàng ngồi xuống chủ vị, mới sai tỳ nữ dâng trà.

Hán Vương một đường lại đây, nghĩ đến lần đi này, làm sao an dân cũng tinh tế nghĩ qua, rất nhiều chỗ không rõ muốn hỏi Thượng Thư.

Đợi trà đến, uống qua một cái, nàng liền bắt đầu suy nghĩ làm sao mở miệng.

Như ngày xưa, Lô Thượng Thư tất nhiên có cái gì thì nói cái đó, nhưng mà trải qua biểu hiện Hán Vương vào ngày hôm đó, hắn đã không dám coi thường nàng, cẩn thận nên nói với nàng thế nào.

Trong nhất thời, hai người trong đường lại đồng loạt im lặng.

Trải qua chốc lát, vẫn là Hán Vương mở miệng trước, thời gian của bọn họ không nhiều lắm, bệ hạ hạ chiếu lệnh bọn họ mau chóng khỏi hành, nhiều nhất là ngày mai, bọn họ nhất định phải xuất kinh, cụ thể làm sao an dân hẳn là hỏi ý kiến dọc đường đi, xuất kinh cần mang gì đó vẫn sớm thỏa đáng một chút.

Lô Thượng Thư biết Hán Vương lần đầu tiên soa sứ, hơn nửa không biết làm việc thế nào, gặp nàng, vốn cũng tích trữ tâm ý chỉ điểm, để tránh kết cục không tốt. Trước mắt nghe Hán Vương hỏi, lão cũng không kỳ quái, tận tâm tận lực mà giải đáp.

Chỉ là Hán Vương càng hỏi về sau, vẻ mặt Lô Thượng Thư liền càng nghiêm cẩn. Hán Vương điện hạ một người ... không ... biết dân gian khó khăn, có thể nghĩ đến có lấy chút lương thực trong kho vương phủ, giúp đỡ bách tích.

Chỉ cần nàng có thể nghĩ đến dân chúng kêu ca phẫn hận, đều bắt nguồn từ bách tính chịu đói, liền so với nhiều công tử bột hà bất thực nhục mi trong kinh thành gấp trăm lần.

Lão chỉ than thở, nhưng không nghĩ tới Hán Vương có đại yêu tu luyện ba ngàn năm, thường thấy thế gian bách thái dạy dỗ.