Đào Hoa Khúc

Chương 24

Hán Vương trông coi áo khoác của nàng, cho đến khi sắp tới buổi trưa, quản sự trong phủ cầu kiến, tỳ nữ đi tới thỉnh Vương phi, Vương phi mới rời đi.

Hán Vương âm thầm thở ra một hơi, nhìn mắt Vương phi, không chớp một cái. Chờ nhìn Vương phi đã ra cửa, cửa điện một lần nữa khép lại, nàng nhanh chóng lấy tập tranh bên trong áo khoác ra.

Bìa sách màu hồng, bốn chữ Xuân Tiêu Bí Hí, a, không sai, chính là cái này. Hai tay Hán Vương nắm lấy hai bên sách, quay lại bìa xác nhận một phen, lại để tập tranh lên đầu gối mình, mở sách ra.

Mặt nàng đỏ bừng cả lên, tim đập thật nhanh, vừa lo lắng Vương phi quay lại, lại sợ nhìn thấy hình ảnh khủng khϊếp. Nàng mở to hai mắt, mở ra tờ thứ nhất, tờ thứ nhất nàng xem qua rồi, lần trước chỉ vội vàng thoáng nhìn qua, liền không dám nhìn nữa, lần này, nàng cắn môi dưới, cẩn thận nhìn.

Vẫn là hai nữ tử kia, đang ở bên trong khu vườn chứa đựng trăm hoa, hai người nằm trên giường mềm, thân thể quấn lấy nhau. Hán Vương vừa sốt sắng lại hiếu kỳ, trên mặt toàn là màu máu, đỏ đến mức như sắp nhỏ máu xuống vậy, nàng nhẫn nhịn ý xấu hổ, muốn thấy rõ động tác của nữ tử kia là như thế nào. Không biết làm sao bức tranh chỉ lộ ra quang cảnh trần trụi, những người còn lại đều bị thân thể chặn lại rồi.

Hán Vương suy tư một lúc, chẳng lẽ chỉ cần ôm nhau như vậy, liền có thể sinh con rồi? Điều này dường như có chút qua loa. Hán Vương có chút thất vọng, trong lòng nàng, nhân luân chi dục, là một chuyện thần bí lại trang trọng, không thể qua loa như vậy được.

Nàng suy nghĩ một chút, lại lật tờ thứ hai.

Tờ thứ hai vẫn là hai nữ tử, màu sắc càng rõ ràng, đường nét cũng càng rõ ràng, đôi môi của nữ tử đặc biệt động lòng người, một người nằm ở trên giường nhỏ, người bên trên, che phủ trên người nàng, há miệng ngậm lấy đầu ngực nàng một mảng đỏ bừng.

Bức thứ nhất là vẽ mặt trái, bức này lại vẽ từ bên trên, có thể thấy được mỹ cảnh, tự nhiên càng nhiều. Hán Vương trợn cả mắt lên rồi, nàng nhìn chằm chằm nữ tử ở phía trên kia, lại nhìn xem vẻ mặt của nữ tử bên dưới, trong lòng nhộn nhạo của lên, như là phát hiện ra một cảnh giới thần bí, cái nơi kia phong quang vô hạn, tất cả đều là thứ nàng chưa từng thấy, chưa từng trải qua.

Hán Vương miệng khô lưỡi khô, trong đầu hiện ra dáng dấp của Vương phi, Vương phi nếu là như vậy. . .

Sẽ không! Hán Vương lại lập tức phản bác chính mình. Nàng xấu hổ cực kỳ, Vương phi dịu dàng trang nhã, yên tĩnh đạm bạc, nàng lại nghĩ nàng ấy như vậy, thật đáng khinh!

Hán Vương không ngừng tự trách, nhưng ánh mắt lại trở lại trên tập tranh, nàng lại tiếc nuối, nếu Vương phi cũng có thể như vậy là tốt rồi. Vương phi so với người trong bức họa đẹp hơn. Lại nghĩ đến Vương phi đối với người bên ngoài đều là ôn hòa xa cách, chỉ có đối với nàng, mới dịu dàng cười, Hán Vương mơ hồ cảm thấy vui vẻ. Cái vui vẻ kia lại rất bí ẩn, dường như không thể nói giống như người khác được, chỉ thuộc về mỗi nàng.

Hán Vương mím mím môi, liền muốn lật trang kế tiếp, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm của tỳ nữ.

"Điện hạ, nên dùng bữa rồi."

Hán Vương cả kinh, tập tranh suýt nữa rơi xuống, nàng ổn định tinh thần, trầm ổn trả lời: "Biết rồi."

Ngoài cửa liền không còn tiếng vang, chắc là tỳ nữ kia đã lui xuống.

Còn chưa xem xong. Hán Vương lưu luyến. Nhưng nàng lại chột dạ, đã muộn rồi, Vương phi sợ sẽ hỏi nàng đang làm gì. Hán Vương ôm lấy tập tranh, nhìn quanh phòng một chút, muốn giấu tập tranh đi.

Ánh mắt nàng đảo qua bình hoa, trong bình hoa cắm mấy cành mai, hoa mai trong đó, rất là kiều diễm, cánh hoa kia tươi mới, cành cây còn lộ ra thủy ý ướŧ áŧ, hiển nhiên mới vừa ngắt không lâu. Hoa là mỗi ngày đổi một lần, đem tập tranh giấu ở trong bình hoa, nhất định sẽ bị người khác phát hiện.

Hán Vương chỉ có thể từ bỏ, nàng quay đầu, ánh mắt dừng trên giá sách một chút, đi về phía trước.

Chờ lúc Hán Vương giấu kỹ tập tranh rồi, hai tỳ nữ đứng ngoài cửa liền cười cầm áo khoác, thay nàng mặc lên.

Mặt trời chẳng biết mọc từ lúc nào, đã tới giữa trời, lại là một ngày tươi đẹp. Nắng ấm ngày đông, chiếu lên người, đặc biệt thoải mái.

Tỳ nữ buộc chặt dây buộc cổ áo xong, Hán Vương nhanh chân bước đi. Hai tỳ nữ liền ở phía sau nàng, để tiện cho điện hạ sai phái.

Trước khi thành thân, Hán Vương đều dùng hoạn quan, sau khi thành thân, tẩm điện của nàng liền đều đổi thành tỳ nữ, chỉ có ra ngoài hoặc đến tiền viện mới mang theo người hầu. Hoàng tử hơn nửa đều vậy, Hán Vương phủ cũng là theo thông lệ mà làm.

Đi tới tiền thính, bữa trưa đã mang lên, Vương phi đang chờ nàng.

Thấy Hán Vương đi vào, Vương phi đứng dậy, muốn giúp Hán Vương cởϊ áσ choàng xuống, Hán Vương nhìn thấy Vương phi thong dong đi tới, nhất cử nhất động đều là uyển chuyển nhã nhặn lịch sự, trong lòng chẳng biết vì sao, liền nhảy đến mấy lần.

Nàng ấy dừng lại trước người nàng, giơ tay tháo dây buộc trên người nàng.

Cả người Hán Vương đều cứng lại, một cử động cũng không dám, trong đầu của nàng lại hiện lên hình ảnh hai nữ tử trong tập tranh, đầu ngón tay Vương phi mềm nhẵn chạm vào da thịt trên cổ nàng, Hán Vương run lên, không khỏi co rúm lại.

Vương phi ngước mắt nhìn nàng, cười nhạt: "Điện hạ lạnh sao?"

"Không lạnh." Hán Vương thấp giọng nói, cũng không dám nhìn Vương phi.

Vương phi cầm tay nàng một chút, xác thực ấm vô cùng, nàng ấy cũng không truy hỏi nữa, chỉ để Hán Vương ngồi xuống dùng bữa.

Hán Vương nghe theo Vương phi, nàng ấy nói cái gì, nàng liền làm cái đó, không khác ngày thường cho lắm, nhưng mà nhìn kỹ, có thể nhìn ra, nàng hơi có chút mất tập trung, lúc dùng bữa, nỗi lòng mờ mịt, dường như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó cực kỳ quan trọng. Một chén cơm, Hán Vương kẹp chặt, dùng nửa ngày, cũng không thấy vơi đi.

Sơn hào hải vị trên bàn ăn đã sắp nguội, còn tiếp tục như vậy, cũng không tốt. Vương phi ôn nhu hỏi: "Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"

Hán Vương vội vàng lắc đầu, không dám mất tập trung nữa, chuyên tâm dùng bữa.

Vương phi tính toán sức ăn của nàng, thấy sắp tới một chén cơm, liền biết điện hạ đã no rồi, quả nhiên, Hán Vương nuốt xuống cơm canh trong miệng, liền buông đũa ngọc, tỳ nữ hầu hạ ở bên cạnh mang khăn ướt đến. Hán Vương cầm lấy, xoa xoa khóe môi.

Khăn ướt kia ngâm nước ấm, lúc tới tay vừa vặn ấm áp, Hán Vương lại nghĩ tới bức tranh thứ hai, cái khăn ở bên cạnh hai nữ tử kia, trên khăn thêu hai chú cá vàng nô đùa bên thủy tảo.

Cái khăn kia không đẹp đẽ chút nào, cá vàng tuy vẽ rất sống động, có thể màu trắng để thêu màu vàng của cá, thô tục không nói ra được. Hán Vương cầm cái khăn kia, khăn lạnh đi nàng cũng không cảm thấy.

Vương phi cũng có khăn tay, khăn tay của Vương phi vừa tao nhã lại thơm, nàng đã thấy rất nhiều, trên khăn tay thêu hoa đào, nàng thích nhất là hoa đào.

"Sao điện hạ lại đỏ mặt?"

Hán Vương sợ hết hồn, vừa thẹn, lại chột dạ, chỉ cảm thấy làm chuyện xấu bị bắt gặp, nửa điểm cũng không dám nhìn Vương phi, trong miệng lúng túng nói: "Nóng."

Nàng cúi đầu, vẫn chưa nhìn thấy trong mắt Vương phi ngậm lấy một vệt ý cười nhợt nhạt, bên trong nụ cười kia lại mơ hồ có sự cưng chiều bất đắc dĩ. Tiếp nhận lấy khăn đã lạnh trong tay Hán Vương, trả lại cho tỳ nữ lẳng lặng đứng một bên, Vương phi nói: "Giữa trưa quả thật rất nóng."

Hán Vương gật đầu liên tục, vẫn không dám nhìn Vương phi.

Thường ngày, dùng xong bữa trưa, liền phải dạo bước quanh sân vườn vào vòng, chờ tiêu cơm xong, mới có thể ngủ trưa. Nơi ngủ trưa, hoặc là thư phòng hoặc là tẩm điện, hoặc là thuỷ tạ, chỉ bằng tâm ý Hán Vương.

Hôm nay cũng là như vậy.

Hán Vương đi bên cạnh Vương phi, hai người để tỳ nữ lui xuống, đang bước đi trên con đường mòn một cách chậm rãi.

Hán Vương phủ gọn gàng to lớn hùng vĩ, trong phủ tầng đài luy tạ, đan doanh khắc giác, cực trí tượng tâm. Chính là nhìn mỗi ngày, nhất thời cũng xem không hết. Huống chi bố cục trong vườn, hòn non bộ trùng điệp, tú lệ yêu kiều, xuân lan thu cúc, sơ ảnh ám hương, cảnh sắc bốn mùa, đều không giống nhau.

Mỹ cảnh như thế, ở trong mắt Hán Vương, cũng không bằng Vương phi ôn nhu cười yếu ớt. Nàng vốn thích nhìn lén Vương phi, hôm nay càng nhìn nhiều hơn.

Mười bốn, mười lăm tuổi, không người dẫn dắt, bản tính vẫn luôn ngoan ngoãn. Hán Vương vẫn không hiểu chuyện đó là thế nào. Lúc trước nàng thích ngắm nhìn Vương phi, là bởi vì nàng cảm thấy Vương phi xinh đẹp, nếu như Vương phi có thể cười với nàng, nàng liền có thể cao hứng rất lâu.

Lúc này, yêu thích này dường như có sự khác biệt. Nàng vẫn cho rằng Vương phi xinh đẹp, nàng chỉ thích ngắm nhìn nàng ấy, lại không ngừng bởi vì nàng ấy xinh đẹp. Trong lòng nàng nảy mầm, dường như có cái gì đó muốn từ dưới đất chui lên.

Hán Vương cúi đầu, cẩn thận mà chạm vào tay Vương phi buông xuống bên người một cái, Vương phi phát hiện, quay đầu nhìn nàng, Hán Vương mím môi, không hiểu sao căng thẳng. Vương phi nắm tay nàng, bàn tay kia mềm mại nhẵn nhụi, cảm giác có chút mát mẻ, Hán Vương nhất thời cảm thấy thỏa mãn, cong môi cười, phía trước không xa chính là thư phòng, Hán Vương lôi kéo tay Vương phi, lắc lắc: "A Dao, chúng ta đi ngủ trưa đi."

"Cũng được." Vương phi đáp ứng.

Trong thư phòng chỉ có giường mềm, vốn là đọc sách mệt mỏi, dùng để chợp mắt, hai người nằm, liền chen lấn. May mà vóc người Hán Vương nhỏ, lại gầy, dáng người Vương phi cũng mảnh mai, nằm xuống, càng vừa vặn.

Giờ ngọ nắng ấm ôn hoà, trong thư phòng chưa nhóm lửa, chỉ đốt một lò hương an thần, tản lờ bên trong thư phòng, khiến tâm thần người an tĩnh.

Hán Vương vừa nằm xuống, liền chui vào trong l*иg ngực Vương phi, Vương phi thuận thế ôm lấy nàng, cách tấm chăn dày, vỗ nhè nhẹ lên thân thể nàng, dỗ nàng ngủ. Nhưng Hán Vương ngủ không được, nàng trợn tròn mắt, con ngươi đen sẫm sáng sáng, như bảo thạch. Vương phi thấy nàng không ngủ, cũng không miễn cưỡng nàng, chỉ giúp nàng dịch góc chăn, để phòng nàng cảm lạnh.

Cửa thư phòng đóng lại, ngoài cửa giữ vài thị tỳ. Nếu như các nàng không lên tiếng, liền không có người tới quấy rầy. Trong phòng yên tĩnh, chỉ có hô hấp thanh cạn của hai người. Vương phi đã đóng mắt rồi, làm như đã ngủ.

Hán Vương cũng không quấy rầy nàng, cũng không lộn xộn, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn nàng một cái, liền rất thỏa mãn. Nhìn không biết bao lâu, cơn buồn ngủ vô thanh vô tức kéo tới, Hán Vương bất tri bất giác cũng ngủ mất.

Lúc này, Huyền Thiên Quan bên ngoài kinh thành, chính là yên hỏa lượn lờ, lễ nhạc cùng vang lên.

Cư Không ngày ấy biến mất liền chưa xuất hiện, cũng không phải hắn đã quên mất đạo vương khí kia trên người Hán Vương, chỉ trong quan có chút chuyện, khiến hắn không thể nào phân thân ra được.

Huyền Thiên Quan đã xây hơn ngàn năm, là đạo quan nổi tiếng trong thiên hạ từ rất lâu. Ngàn năm trôi qua, bên trong quan truyền kinh giảng đạo, thu nhận rất nhiều tín đồ, thậm chí còn từng vào triều làm quan, từng làm khách quý của Hoàng Đế.

Chỉ cái rầm rộ kia, đã là việc tiền triều rồi.

Chất Đế tiền triều, yêu thích đạo pháp, mê muội luyện đan, mưu đồ đắc đạo thành tiên. Thật ra, trên người Hoàng Đế mang quyền lực tối cao, lại hưởng hết phú quý nhân gian, chính là bên trong thiên hạ vạn dân, khó nhất là đắc đạo phi thăng. Việc này đông đảo lão đạo đạo pháp thâm hậu bên trong Huyền Thiên Quan tất nhiên là rõ ràng, nhưng mà muốn khiến đạo pháp phát dương thiên hạ, liền không thể thiếu sự giúp đỡ của triều đình. Lúc đó Quan Chủ của Huyền Thiên Quan, vui vẻ vào cung, thay Chất Đế luyện đan. Huyền Thiên Quan cũng bởi vậy, được thế nhân tôn sùng, trở thành đại quan đệ nhất thiên hạ.

Đáng tiếc Chất Đế băng hà không lâu, thiên hạ liền rối loạn, vạn dân sống tạm trong thời loạn lạc, càng thêm mong đợi với hai đạo thần phật, đông đảo chùa miếu sinh ra theo thời thế, đạo giáo không còn lớn mạnh như lúc trước.

Mãi đến khi Đại Ngụy lập triều, Huyền Thiên Quan cũng muốn giở lại trò cũ, hướng về Cao Đế hiến đạo pháp cao thâm, không biết làm sao tuy Cao Đế nhận, nhưng lại đem đạo pháp bỏ xó, chẳng quan tâm, hiển nhiên là không tin đạo giáo này.

Có này tiền lệ, Huyền Thiên Quan cũng không dám quá mức lộ liễu, hơn mười năm, càng liền uể oải, hiện ra vẻ suy yếu, chỉ dựa danh vọng ngàn năm tích được, cùng chùa Bạch Mã trong thành, cân sức ngang tài.

Nhưng mà từng được khắp thiên hạ ca tụng như thế, đạo nhân trong quan há có thể cam tâm cô độc như vậy, hơn mười năm, cũng đang không ngừng tìm kiếm phương pháp phục hưng.

Sáng nay Lão Quan Chủ cưỡi hạc tiên đi, Đại đệ tử Cư Không tiếp nhận vị trí Quan Chủ, chúng đạo đang hướng về Tân Quan Chủ hành lễ.

Cư Không đứng trước chính điện, trước người hắn là mấy trăm tên đạo nhân trên dưới quan, phía sau là đại điện thờ cúng tam thanh lão tổ. Đại điện trải qua gió táp mưa sa ngàn năm, tang thương loang lổ, mặc dù hàng năm sửa chữa, vẫn là mất đi năm tháng cổ xưa kia.

Mặt trời mới mọc giữa trời, trong ngày đông hiếm khi gặp được một ngày tốt như vậy, Cư Không ngẩng đầu, nhìn bầu trời vô biên vô hạn, trong lòng đột ngột trở nên dũng cảm.

Hắn không giống với các đời Quan Chủ, không giống với đại đa số đạo nhân bên trong quan, trong lòng hắn để ý nhất, cũng không phải là Huyền Thiên Quan phải làm sao để hưng thịnh. Người ngoài, không quyến luyến công danh chốn hồng trần. Tu hành đạo tu chính là tâm, tu chính là pháp, nên lấy hàng yêu phục ma làm nhiệm vụ của mình, tích góp công đức, chờ có một ngày, đem phàm thân, tu thành tiên thể.

Chỉ là ba ngàn năm trước, sau đại chiến yêu đạo, yêu quái trên đời, liền không dễ tìm. Muốn trừ yêu tích góp công đức, vẫn cần bỏ phí công phu một phen.

Vui vẻ sống, bắt nguồn từ thanh bình chi mạt.

Cư Không khẽ vuốt râu dài dưới cằm, một bộ đạo bào màu xanh phiên nhiên khẽ lay động.

Một đạo quan bên ngoài kinh thành thay đổi Quan Chủ, đối với vương công quý tộc trong kinh thành mà nói, chính là việc nhỏ không đáng nhắc tới.

Bách tính trong kinh thành có tín đạo, cũng có tín phật. Đối với thế nhân mà nói, phật hay đạo đều dùng làm ngoại vật ký thác kỳ vọng, thắp một nén nhang, lúc gặp nạn, nhắc đến thần phật trên trời, coi như thật sự thể ngộ phật pháp đạo pháp, đã ít lại càng ít. Hoặc là đi về Huyền Thiên Quan, hoặc là vào chùa Bạch Mã, đều là thích làm gì thì làm.

Hai ngày sau, Cư Không lại vào thành, hắn làm như không hề có mục đích, chỉ lững thững đi lại trên phố. Đến phố Chu Tước, ngửa đầu liền có thể nhìn thấy cung thành.

Cư Không đứng bên cây liễu, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên cung thành, vương khí dày đặc, không hề có dấu hiệu suy yếu.

Vương khí cùng vận nước liên kết. Đại Ngụy quốc vận hưng thịnh, rất giống thời thịnh thế, đạo vương khí trong cung kia, theo độ dày đặc, chỉ hưng không suy.

So với vương khí trên người tiểu công tử kia mà nói, đúng là kém hơn rất nhiều, chỉ vài sợi lam nhạt, nhàn nhạt quanh quẩn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tản đi.

Ánh mắt Cư Không ngưng trọng, xoay người rời đi.

Vương khí lại yếu, cũng sẽ dẫn tới lũ yêu tranh nhau nuốt, trước kia hắn còn muốn , có thể nghĩ cách làm suy yếu đạo vương khí trên người tiểu công tử kia hay không. Trở lại bên trong quan, hắn ở bên trong Tàng Thư Các, lật sách cổ ba ngày, cũng không đạt được mục đích, xem ra, vương khí này, chỉ có thể thuận theo tự nhiên rồi.

Đã như vậy, hắn thẳng thắn, liền đem vị tiểu công tử kia làm làm mồi dụ, dẫn lũ yêu đến kinh thành, nghĩ cách chém gϊếŧ, thêm vài nét bút nữa trên Công Đức bộ của hắn.

Ánh mắt Cư Không lạnh lẽo âm trầm, cười lạnh, vung phất trần, đi về cửa thành, nhanh chân rời đi.

Hán Vương vẫn chưa biết lạo đạo kia nhung nhớ nàng, nàng ngày ngày đều đi bên cạnh Vương phi, nhất thời đều tách ra không được. Vương phi cũng vui vẻ thấy vậy, đỡ điện hạ ra cửa, lại gặp sự vật kỳ kỳ quái quái.

Hán Vương liền ngồi sát bên Vương phi, Vương phi đang xem danh sách tôi tớ trong phủ, danh sách này không ngừng viết thêm một cái tên, ngoài ra, còn có năm nào vào phủ, ai chọn mua, lại phái đi nơi nào làm cái gì, đều nhớ rõ rõ ràng ràng. Vương phi tay phải chấp bút, từng cái từng cái nhìn xuống, thỉnh thoảng chọn lựa sao chép lại.

Tôi tớ trong phủ cùng đại thần trong triều nhiều không kém, không thể giữ một chức vị quá lâu, phải thay phiên các nơi mới tốt.

Vương phi đang làm chính sự, Hán Vương liền tự chơi, nàng vốn đang xem thoại bản, xem ước chừng một canh giờ, lúc này đã mệt rồi, liền lấy bội nang bên hông xuống nghịch.

Bội nang kia nàng đã mang hơn một năm, đến nay vẫn mang dáng vẻ mới tinh, gấm vóc màu lam vẫn sáng sủa lộng lẫy. Hán Vương mở ra, đưa tay ra, đem cành đào nhỏ bên trong đổ ra lòng bàn tay.

"Ồ ~~" Hán Vương kinh ngạc chớp chớp mắt.

Bội nang này, là mùa hè năm ngoái, Vương phi tặng cho nàng, khi đó, nàng từng đổ cành đào ra xem, mấy cành cây nho nhỏ, mang theo mùi cỏ cây thơm mát, còn có chút lá tròn tròn, màu xanh biếc bành trướng, xanh tươi ướŧ áŧ.

Nay đã qua hơn một năm, Hán Vương cẩn thận ngắm nhìn cành đào nhỏ trong lòng bàn tay, chúng nó vẫn mang vẻ tươi tốt cứng cáp, càng không nửa điểm khô héo.

Hán Vương kinh ngạc không thôi.

Vương phi nghe thấy một tiếng ồ của nàng, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Hán Vương đang nâng mấy cành đào nhỏ kia, đảo mắt ngắm nhìn.

Mấy cành đào này, là nàng ngắt từ trên thân, mỗi một cành cây đều mang một đạo uy thế của nàng, mà bởi vì là một thể, lại có linh lực nối liền, bất luận ở nơi nào, đều có thể cùng nàng, thần thức tương thông.

Hán Vương nâng cành đào nhỏ, đưa đến trước mắt Vương phi, ngạc nhiên nói: "A Dao, ngươi xem, đã qua hơn một năm rồi, chúng nó vẫn chưa héo này."

Vương phi cong cong môi, tràn đầy bất đắc dĩ, cành lá trên người nàng, chính là ngắt hơn một nghìn năm, cũng chắc chắn sẽ không mất đi một tia linh khí, sao lại khô héo.

"Cao tăng trên sơn tự tặng cho, tự nhiên có chỗ bất phàm." Vương phi nói.

Lời của nàng, Hán Vương mỗi câu đều tin, gật gù, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Nhất định là như thế, chẳng trách linh như vậy."

Hán Vương cẩn thận đem từng cành đào nhỏ bỏ vào bên trong bội nang, Vương phi tiếp nhận, thay nàng cẩn thận đeo trở lại bên hông, dặn dò: "Đã linh nghiệm, điện hạ không thể đem vật ấy rời khỏi người." Dừng lại chốc lát, không nghe thấy Hán Vương trả lời chắc chắn, Vương phi ngẩng đầu, liền thấy Hán Vương ngơ ngác nhìn nàng, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Đáy mắt Vương phi xẹt qua một tia không tự nhiên, nghiêm mặt nói: "Lời vừa rồi, điện hạ đã nhớ được chưa?"

Hán Vương nhìn lén bị bắt gặp, chột dạ không ngớt, bé ngoan nói: "Nhớ rồi."

Vương phi lúc này mới thoả mãn, lại tiếp tục đề bút, đến xem danh sách.

Hán Vương cúi đầu sờ sờ bội nang, gấm vóc mềm nhẵn, xúc tu trơn mềm. Bội nang này rất linh, nàng sẽ không rời khỏi người. Hán Vương nghĩ như vậy, không nhịn được lại nhìn Vương phi.

Vừa rồi lúc giúp nàng mang bội nang, Vương phi cúi đầu, phần gáy lộ ra, gáy nàng ấy mềm mại trơn bóng, trắng như ngọc, cúi đầu thấp trong mắt, ôn nhu tựa như từ trong xương vậy, làm cho Hán Vương nhìn không dời mắt nổi, trong lòng dường như có cái gì muốn phun trào ra, nàng muốn dựa vào Vương phi gần một chút, muốn Vương phi chỉ quay về một mình nàng, chỉ chờ đợi một mình nàng.

Hán Vương lại nhích lại gần Vương phi thêm một chút.

Hơi thở của nàng tới gần, Vương phi tất nhiên là có thể phát hiện.

Mặt trời ngã về phía tây, cảm giác mát mẻ xuyên qua cửa sổ. Điện hạ từ sau giờ ngọ liền ở đây với nàng, ngồi lâu như vậy, hẳn là mệt mỏi rồi. Vương phi để bút xuống, sờ sờ tai Hán Vương, nói: "Nghe nói bên trong chùa Bạch Mã hoa mai nở rất đẹp, mấy ngày nữa, ta theo điện hạ vào trong chùa được không?"

Hán Vương gật đầu liên tục: "Được chứ."

Nàng rất là vui, đuôi lông mày khóe mắt đều mang ý cười, tựa như không thể chờ đợi được mà muốn ngắm nhìn hoa mai. Vương phi vốn cũng muốn làm nàng cao hứng, thấy nàng như vậy, nhưng lại thoáng cau mày, nói: "Điện hạ thích hoa mai?"

Hán Vương không rõ vì sao nàng ấy lại hỏi như thế, thành thật nói: "Thích chứ." Thứ gì trông đẹp đẽ nàng đều thích.

Vương phi cười nhạt, ánh mắt lại tối sầm: "Có bao nhiêu yêu thích?"

Hán Vương liền đàng hoàng trịnh trọng mà trầm tư, nàng suy nghĩ rất lâu, Vương phi ý cười liền càng ôn nhu. Hán Vương chẳng biết vì sao cảm thấy có chút lạnh.

A, gió thổi tới rồi, nàng chui vào trong lòng Vương phi, thuận miệng nói: "Hoa mai xinh đẹp, nhưng không bằng hoa đào."

Vương phi mặt mày khoan khoái, ôn thanh nói: "Điện hạ ngoan, ngồi xong, chờ ta xem xong một trang nữa, liền theo điện hạ về tẩm điện."

Hán Vương nghe lời mà ngồi xuống. Ngọn gió mới vừa rồi không biết từ nơi nào tựa như trong khoảnh khắc liền thối lui, lại không lạnh nữa rồi.

Mãi đến lúc đốt đèn, các nàng mới trở về tẩm điện.

Vẫn chưa tới giờ Tuất (7-9PM), lúc này đi ngủ, hiển nhiên có chút sớm. Trong điện đốt đèn đồng, đèn đồng có mấy chục chiếc, đem nội thất chiếu sáng như ban ngày.

Vương phi đi rửa mặt trước rồi. Hán Vương lặng lẽ đến gian ngoài, từ sau giá sách, lấy tập tranh mà nàng đã giấu kỹ ra.

Tập tranh này, nàng đã xem xong rồi. Vốn là muốn vứt đi, cũng chẳng biết vì sao, nàng lại không nỡ ném đi. Tuy là Xuân Cung Đồ, nhưng họa sư họa khá tinh xảo, đem người trong bức họa miêu tả đến mục ba trừng tiên, mi vũ liên quyển, liền quần áo cũng khắc hoạ rất kỳ công.

Hai bức họa đầu tiên là rõ ràng nhất, chừng mười bức đằng sau hàm súc hơn nhiều. Nhưng bất luận hàm súc thế nào, đều là Xuân Cung Đồ, tình ý triền miên bên trong bức họa, cùng gắn bó kề bên, tựa như nước ao dưới trời đêm vậy, sâu thẳm nhẵn nhụi.

Hán Vương rất dao động, nàng lại cảm thấy Vương phi như khắc vào khắc vào trong lòng nàng, nàng luôn nghĩ đến nàng ấy, đều ngóng trông có thể nhìn thấy nàng ấy, mà nhìn thấy nàng ấy rồi, rồi muốn gần kề nàng ấy một chút.

Tựa như đang trong thư phòng, nàng ấy đang an vị ngay bên cạnh nàng, nàng vẫn cảm thấy không đủ, muốn Vương phi ôm nàng một cái, có thể chặt chẽ không thể tách rời gắn bó với nàng.

Đây cũng là tình ý sao?

Hai chữ tình ý, nàng nhìn thấy bên trong thoại bản đề cập rất nhiều, lúc trước cũng thể hiểu được, nhưng sau khi có Vương phi, hai chữ này cũng sinh động theo, thường xuyên nhảy múa trong đầu nàng, nhất thời biến thành Vương phi cười, nhất thời biến thành Vương phi tức giận, khiến tâm nàng vui vẻ theo.

Thiếu niên mới tiếp thu tư vị ái tình, vừa vui mừng, cũng ưu sầu.

Hán Vương đứng trước kệ sách, lật tập tranh ra xem, ngắm nhìn từng tờ từng tờ, nàng nghĩ thầm, hai nữ tử bên trong tập tranh hẳn là tâm đầu ý hợp.

Nếu như nàng cùng A Dao cũng có thể như vậy, thì tốt rồi. Hán Vương ưu sầu mà thầm nghĩ, không biết A Dao, nhìn nàng như thế nào.

Nàng không biết phải làm sao, liền nhớ tới thân sự của các nàng, mối hôn sự này là Thái Thường tính toán, ban đầu, nàng không muốn cưới, nói vậy A Dao cũng không nguyện gả. Có thể sau khi thành thân rồi, nàng ấy lại đối đãi với nàng tốt như vậy, làm cho nàng cảm thấy, cưới nàng ước chừng là chuyện may mắn nhất kiếp này của nàng.

Hán Vương trầm thấp thở dài.

"Điện hạ đang xem cái gì?" Bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Vương phi.

Hán Vương kinh hãi đến biến sắc, tay run lên, tập tranh trượt xuống, bộp một tiếng, rơi xuống mặt đất.

Ánh mắt Vương phi dời xuống, rơi vào tập tranh kia, bìa sách màu hồng, chữ màu trắng, đặc biệt bắt mắt.

Mặt Hán Vương ửng đỏ cả lên, nhìn Vương phi tràn đầy luống cuống.

Vương phi đi tới, đem tập tranh nhặt lên.

Hán Vương tha thiết mong chờ nhìn, không dám nhúc nhích. Nàng như đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu, vô cùng xấu hổ.

"Đây là điện hạ mua?" Vương phi hỏi.

Hán Vương khẽ gật đầu, thấp giọng lầu bầu nói: "Là nó tự rơi xuống, ta vốn không muốn."