"Điện hạ ra sao, ta đều thích."
Giờ Mão (5-7AM), trời vẫn còn chưa sáng.
Hán Vương bị Vương phi gọi, mê man mà thay y phục.
Hôm nay là đại triêu hội, theo biên chế mặc sa bào đỏ thẫm, biện quan bằng da. Hán Vương mang vớ trắng trước, đứng trên sàn nhà, đem quần áo từng cái từng cái mặc lên người, thân thể nàng dần không còn yếu ớt như vậy nữa, chỉ là so nam tử cùng tuổi, gầy gò hơn chút. Lại đội mũ, vóc dáng cũng cao lên mấy phần.
Vương phi từ trong hộp gỗ lấy một mảnh Sơn Huyền ngọc bội, cong người xuống, thay nàng đeo bên hông.
Hán Vương thanh tỉnh rất nhiều. Nàng hơi chớp mắt, nhìn Vương phi, không biết sao lại nhớ đến đêm hôm qua, chuyện cầu xin Vương phi giải thích nghi hoặc đó, trong lòng nàng nóng bừng lên, lỗ tai liền ửng đỏ.
Vương phi đứng lên, thấy khuôn mặt nhỏ nàng hồng hồng, ngây ngô đáng yêu, không khỏi cười nói: "Điện hạ vì sao lại đỏ mặt?"
Đôi mắt Hán Vương lay động, khóe miệng không kìm được giương giương lên, đang muốn mở miệng, sắc mặt lại đột nhiên trắng bệch. Vương phi cũng thu lại ý cười, nghiêm mặt nhìn nàng.
Hán Vương cắn cắn môi, phát hiện mình dường như hoảng hốt quá mức, lại vội trấn định, nàng bám vào ống tay áo rộng lớn của Vương phi, khó khăn nói: "Vương, Vương phi, đêm qua ta hỏi ngươi, hỏi ngươi. . ." Giọng nói nàng thấp xuống, "Chuyện hai nữ tử, là bởi vì, ta hiếu kỳ."
Đêm qua nàng chỉ lo hỏi cho rõ, lại không suy nghĩ, nàng là một nam tử, sao lại đi hỏi chuyện hai nữ tử, xác thực không phù hợp. Đã qua một đêm, bây giờ lại muốn che lấp, không khỏi quá trễ, Vương phi có lẽ đều nhìn ra rồi.
Hán Vương gấp đến độ mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, cái tay nắm lấy ống tay áo kia nhịn không được nắm chặt, giương mắt nhìn Vương phi, muốn nhìn xem phản ứng của nàng.
Trong lòng Vương phi bất đắc dĩ, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng sợ hãi đến trắng xám, lại cảm thấy đau lòng, chỉ thuận theo nàng nói: "Tất nhiên là bởi vì điện hạ hiếu kỳ rồi, nếu không, điện hạ là một nam tử, sao hỏi lại hỏi chuyện của hai nữ tử?"
Ồ? Hán Vương kinh ngạc, Vương phi không phát hiện điều khác thường trong đó sao?
Vương phi lấy bội nang ra, hỏi nàng nói: "Cái này, điện hạ cần phải mang?"
Bội nang này, từ khi nàng tặng điện hạ, mỗi ngày điện hạ đều mang trong người, hoặc treo bên hông, hoặc giấu ở tay áo, tóm lại chưa từng rời người. Hôm nay phải bái yết tông miếu, nàng tất nhiên cũng phải đeo cái này vào.
Quả nhiên, Hán Vương vừa nhìn thấy bội nang, con mắt liền sáng bừng, sự chú ý trong nháy mắt đã bị lay chuyển. Nàng gật đầu, cười híp mắt: "Ừm!"
Vương phi cũng nở nụ cười, đem bội nang treo bên hông nàng ấy.
Đã không còn sớm nữa, lại chậm chạp, sẽ bị muộn. Vương phi lấy ngọc hốt trên bàn, đưa Hán Vương cầm, nói với nàng: "Điện hạ mau đi đi."
(*) Cái hốt: Thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại khi vào chầu, dùng để ghi việc thời xưa.
Hán Vương gật gù, lại thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Vương phi, nói: "Ta đi dùng bữa trước, ngươi không cần theo ta, ngủ thêm một chút đi."
"Được." Vương phi đáp ứng, nắm tay Hán Vương, đến trước cửa tẩm điện.
Sân vườn bên ngoài ngập trong tuyết, thật lạnh lẽo, Hán Vương y quan chỉnh tề, cũng không nhịn được rùng mình một cái, nàng đi được hai bước, quay đầu lại, hướng Vương phi phất tay một cái: "Ngươi mau vào bên trong đi."
Vương phi cười khẽ, ra hiệu nàng để ý dưới chân.
Chờ Hán Vương ra khỏi cửa phủ, trời đã tờ mờ sáng.
Nàng bước lên xe ngựa, vương giá đi về phía cung thành.
Vào giờ này, trên đường vẫn chưa có ai, đi về phía trước là qua một con phố, đến phố Chu Tước, liền có thể thấy rất nhiều vương công đại thần tập trung đi vào trong cung.
Các đại thần hoặc ngồi xe, hoặc cưỡi ngựa, bên cạnh mang theo vài tôi tớ, trong tay tôi tớ cầm đèn l*иg, rọi sáng con đường. Xa xa nhìn sang, trên đường liền tạo thành một hàng đèn l*иg kéo dài, vô cùng bắt mắt.
Hán Vương ngồi trong xe, lại không khỏi nghĩ đến chuyện đêm qua.
Tuy Vương phi tin nàng, chưa từng phát hiện, nhưng tóm lại phải cảnh giác nàng ấy. Hán Vương khổ não mà thở dài, nàng không thể như vậy, như vậy sẽ khiến người khác hoài nghi.
Hán Vương nắm tay, dáng vẻ của nàng chút nhi lang. Cũng không thể khiến người ta một tí, liền cảm thấy nàng như cô nương gia.
Như thế nào mới có dáng vẻ nhi lang? Hán Vương nắm tay chăm chú suy nghĩ, lại ỉu xìu xuống, nàng cũng không nói được, cố làm ra vẻ lung tung, nhất định không thể thực hiện được. Cố gắng, nàng cần học tập người bên ngoài một hồi, mới có thể ngộ được chút tinh túy.
Có thể học ai, nàng nhất thời lại không nghĩ ra được.
Người quen của Hán Vương biết không nhiều, tuổi tác không kém nhiều càng ít, Đằng Vương là một, mà thân phận lại gần như nhau, theo lý là rất thích hợp, nhưng Hán Vương cảm thấy Đằng Vương kì dị quái đản, nàng học thành bộ dáng này, Vương phi khẳng định không cao hứng.
Chính Đán trên triều, chúng thần liền phát hiện Hán Vương điện hạ có chút trầm mặc, mà trong mắt, lại mang theo chút hiếu kỳ. Không ít đại thần từng hạch tội nàng, thấy nàng, vẫn là một thiếu niên không lớn không nhỏ, ánh mắt thiếu niên trong suốt, nhìn qua cũng là một hài tử ngoan ngoãn, không có tà tính gì.
Đại thần từng hạch tội nàng không khỏi hổ thẹn, cũng chắp tay với nàng, nói một tiếng tuổi mới an khang. Hán Vương trả lễ, không ghi hận người đã từng hạch tội nàng một chút nào, một số đại thần càng áy náy hơn, hài tử thật tốt, nếu nàng quả thực không có dã tâm gì, sau này không làm khó dễ gì nàng.
Hộ bộ Thị Lang thấy nàng đứng một mình, cực kỳ cô đơn, liền tiến lên phía trước nói: "Điện hạ cùng các lão đầu tử nói là không tới một chỗ, người xem chỗ ấy kìa." Thị Lang chỉ tay về phía trước, "Vị kia là Thiểu Khang Quận Công, hắn ba tháng trước nhận tước, chỉ lớn hơn người hai tuổi."
Hán Vương theo hướng tay hắn, chăm chú nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên, cũng mặc sa bào đỏ thẫm như nàng, biện quan bằng da, chỉ là trên chế phục, so với nàng thấp hơn mấy bậc, càng quan trọng hơn là, ánh mắt người kia rất là, nghiêm túc, nhìn qua, rất chính trực.
Hán Vương vui mừng trong bụng, nói cám ơn với Hộ bộ Thị Lang, liền đi tới. Nàng mơ hồ nhớ tới, Thiểu Khang Quận Công vai vế thấp hơn nàng, tằng tổ phụ của nàng, là bá phụ của tằng tổ phụ Thiểu Khang Quận Công, thân thích này có chút xa, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể gọi hắn một tiếng chất nhi.
Đi tới bên cạnh người ta, Hán Vương lại cảm thấy sợ người lạ. Nàng liền không đến gần nữa, chỉ âm thầm quan sát nhất cử nhất động Thiểu Khang Quận Công, ghi nhớ trong lòng, để sau này học theo, lại nghe hắn nói, cân nhắc ngữ điệu của hắn, hơi thay đổi, tự mình dùng.
Học nghiêm chỉnh cả ngày, Hán Vương điện hạ hồi phủ, gia lệnh đầu tiên là cảm thấy điện hạ dường không giống lúc rời phủ lắm. Hán Vương len lén liếc vẻ mặt gia lệnh một chút, thấy hắn vô cùng mê hoặc, liền nhớ lại thần thái của Thiểu Khang Quận Công một hồi, bắt chước vẻ mặt nghiêm túc ngay ngắn, vào sân sau, đi tìm Vương phi.
Vương phi đang ở trong thủy tạ, dựa vào giường mềm, đang cầm một quyển sách đọc, bàn con trước người nàng, bàn cờ đã bày ra, đang chờ Hán Vương trở về.
Đôi mắt Hán Vương sáng bừng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ hưng phấn nóng lòng thí nghiệm, nhanh chân đi về phía trước hai bước, lại lập tức nghĩ tới, không thể như vậy. Nàng thả chậm bước chân, một tay chắp sau lưng, chậm rãi bước thong thả qua đó.
"Vương phi, mỹ cảnh trước mặt, sao không đánh cờ?" Hán Vương chậm rãi nói.
Vương phi lấy sách che miệng, ho nhẹ một hồi.
Hán Vương nhất thời sốt ruột, lo lắng nói: "Sao lại ho vậy? Lạnh sao?"
Vương phi trong mắt mang ý cười: "Chỉ là sặc một cái."
Hán Vương luôn mãi xác định, nhìn kỹ khí sắc của Vương phi, quả thực cũng không có cái gì không đúng, mới thấy an tâm, lại biến trở về Thiểu Khang Quận Công, ngồi xuống trước bàn cờ.
Vương phi cũng từ trên giường mềm ngồi dậy, ngồi xuống đối diện Hán Vương, hai người một người cầm quân đen một người cầm quân trắng, hạ xuống bàn cờ.
Hán Vương tập trung tinh thần, cực kỳ tập trung. Vương phi giống như tùy ý nói: "Điện hạ hôm nay, thấy người nào?"
"Rất nhiều, các đại thần đều ở đó, người trong hoàng thất có tước vị đều đến."
Vương phi lại hỏi: "Trong đó có người đặc biệt khiến người khác chú ý không?"
"Có chứ, Thiểu Khang Quận Công cũng rất nhiều người chú ý."
"Sao làm người khác chú ý?"
Hán Vương quan sát Thiểu Khang Quận Công nghiêm chỉnh ngày, tất nhiên hiểu rất tỉ mỉ, nàng vẫn đem ánh mắt đặt lên ván cờ, trong miệng không cần suy nghĩ sâu xa, nhân tiện nói: "Nghiêm túc, chính trực, không cười, ừ, khi nói chuyện, tựa như đã qua nhi lập chi niên (*), là quân tử khiêm tốn."
(*) Nhi lập chi niên (而立之年): Con người bước vào lứa tuổi 30 ý chí cưỡng kháng nghịch cảnh rất mạnh mẽ. Suối nguồn phiêu lưu sáng tạo tuôn tràn. Con người bắt đầu xác lập mục tiêu, phương hướng phát triển cho mình. Nhờ những kiến thức tôi luyện đã qua mà ở giai đoạn này con người có đủ khả năng tự đứng vững bằng đôi chân của chính mình để làm việc và phục vụ xã hội bất kể là thành công hay thất bại. Giai đoạn này được gọi là tam thập nhi lập.
Vương phi liền nhìn khuôn mặt Hán Vương tuy đang cân nhắc nước cờ, cũng không quên cố gắng khiến mình trở nên nghiêm túc, chính trực, mà khuôn mặt nhỏ nghiêm túc thận trọng, ý cười trong mắt, đầy ắp đến độ sắp trẩn.
Xong hai ván cờ, Hán Vương vẫn thua như cũ.
Nàng hay thua, chưa bao giờ thắng nổi, Vương phi cũng không khước từ nàng. Hán Vương liền muốn làm nũng với Vương phi, muốn nhận được một cái ôm ấm ấp của Vương phi, nhưng nghĩ đến, nàng đang học theo Thiểu Khang Quận Công, liền nỗ lực đem sống lưng đứng trở nên thẳng tắp, khiêm tốn nói: "Hôm nay ta lại thua, Vương phi tinh thông kỳ nghệ, mong rằng ngày mai tiếp tục chỉ giáo."
Nói xong, trong lòng chính là một trận thất lạc, vốn có thể ôm một cái.
Vương phi nhìn nàng cúi đầu xuống, không khỏi lắc lắc đầu , bảo nàng đến bên người.
Hán Vương theo lời đi qua, quỳ xuống trước người nàng, ngồi đến nghiêm túc.
"Vì sao điện hạ phải học dáng vẻ của người khác?" Vương phi hỏi.
Hán Vương hơi chớp mắt, Vương phi nhìn ra rồi. Nàng nói: "Ta lớn rồi, cũng không thể luôn như một đứa trẻ." bên ngoài sẽ hoài nghi nàng. Hán Vương không có nói ra.
Nàng nói có lý, tính tình điện hạ chính là như vậy, nếu đã lớn rồi, vẫn là như vậy, hơi quá mức âm nhu, cứ thế mãi, không thể không khiến người hoài nghi. Vương phi cũng trở nên trầm tư.
Hán Vương thấy Vương phi không nói, trong lòng thấp thỏm bất an, lại chờ một lúc, thấy nàng vẫn không nói, trên mặt cũng không hề mang ý cười, hai tay nhỏ bé của Hán Vương xoắn lại, khổ sở nói: "Ta như vậy, ngươi không thích sao?"
Nàng nghĩ Vương phi sẽ không thích nàng, liền thương tâm cực kỳ, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống. Nàng không rõ là tại sao, chỉ là ý niệm này vừa nhô ra, nàng cảm thấy, trong lòng, như bị châm đâm một hồi, lại đau, lại buồn, liền không thở nổi.
Còn chưa nhất ngôn bất hợp (*), nàng đã khóc rồi. Vương phi thực sự hết cách, lấy khăn mùi soa, giúp nàng lau nước mắt, Hán Vương càng nghĩ càng khổ sở, cúi đầu, cả người đều tràn ngập mất mác.
(*) Nhất ngôn bất hợp (一言不合): Không nói một lời đã làm, chỉ sự bất ngờ, đột ngột.
Tính nàng ngây thơ trẻ con, có tâm tư gì, đều viết lên trên mặt. Vương phi hạ mắt cười cười, ngữ khí đặc biệt nhu hòa: "Điện hạ ra sao, ta đều thích."
"Thật sao?" Hán Vương rưng rưng ngẩng đầu, vô cùng kinh hỉ.
"Thật."
Hán Vương liền mím môi cười cười, trong lòng như được rót chén mật, ngọt ngào vô cùng. Nàng trước sau như một dễ dỗ dành, nàng ấy nói cái gì, nàng đều tin, ngoan đến mức khiến con người ta đau lòng.
Vương phi nhớ ra cái gì đó, trong lòng đột nhiên đau đớn. Nàng nâng tay lau đi nước mắt trên mặt Hán Vương: "Điện hạ muốn làm người lớn, đây là chuyện tốt, nhưng ở trong nhà, không nhất định phải như vậy."
"Biết xoi mói, đều là người ngoài. Nếu điện hạ ra sao, ta đều yêu thích, vậy điện hạ, cần gì phải oan uổng chính mình, đi học người bên ngoài chứ?"
Hán Vương lẳng lặng lắng nghe, nàng suy tư trong chốc lát, gật gù, đôi mắt đen láy, còn mang theo lệ quang: "Vương phi, muốn ôm một hồi."