"Có điện hạ ở đây, ta còn sợ sao?"
Bữa tiệc bày trí ở Lân Đức Điện, Lân Đức Điện ở bên cạnh hồ Thái Dịch, cung điện rộng lớn, cảnh sắc xinh đẹp.
Mặc dù vào ngày đông hiu quạnh, quanh điện trồng hồng mai, hồng mai thấp thoáng, hoa mai trôi nổi, phối hợp với tuyết trắng trên sân, càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo âm u, ngược lại ấm áp dạt dào.
Hán Vương và Vương phi đến nơi này, nàng bỗng dừng lại trước một thân cây, đưa tay bẻ cành mai ở gần nàng nhất.
Vương phi tiến lên hai bước, phát hiện người bên cạnh rơi lại phía sau, tất nhiên sẽ quay đầu lại tìm nàng, vừa quay đầu lại, liền thấy Hán Vương giơ một cành hồng mai, cười híp mắt đưa đến trước mắt nàng.
"Trông có được không?" Nàng hỏi.
Vương phi cười xinh đẹp, giơ tay nhận lấy: "Đẹp."
Cành hồng mai kia ở trên bàn tay trắng nõn như ngọc của nàng, càng xinh đẹp hơn. Hán Vương liền cười như chú mèo con tìm được cá nhỏ, vui vẻ đều dâng lên khuôn mặt.
Hai người đang ôn tồn, liền nghe thấy trên bậc thềm đại điện, một tiếng nói cười truyền đến: "Vương huynh vương tẩu thật ân ái."
Vương phi chuyển mắt nhìn tới, liền thấy Đằng Vương từ trên bậc thềm bước xuống.
Hán Vương theo bản năng mà đi về phía trước nửa bước, đem Vương phi ngăn ở phía sau, nghiêng đầu nói: "Đằng Vương đệ đến sớm vậy."
Vẻ mặt nàng vẫn tính là ôn hòa, hơi thở cũng mang theo ý cười, nhưng Vương phi cảm giác được, thân thể điện hạ có chút cứng ngắc, tay trái nàng buông xuống bên người, ngón tay cái trong lòng bàn tay buồn bực mà ma sát ngón tay trỏ bên cạnh, có vẻ rất nôn nóng.
Đằng Vương lại hờ hững đi tới, trên mặt tựa như cười mà không cười: "Đệ chỉ có một mình, chỉ biết cúi đầu đi đường, tự nhiên không bằng bóng dáng xinh đẹp đi cùng vương huynh, phong cảnh ven đường thật đẹp."
"Đằng Vương đệ không cần hâm mộ ta, ngày xuân năm sau, chính là thời gian tân phụ xuất giá, quang cảnh ngày hôm nay, lại đến một lúc nào đó, hoa nở đầy Lạc Dương, Đằng Vương đệ ngươi đường làm quan rộng mở."
Hán Vương hiếm khi trở nên nhanh mồm nhanh miệng. Vương phi đứng ở sau lưng nàng, luôn cảm thấy điện hạ tựa như con mèo xù lông, lỗ tai dựng cao hơn thường ngày, cả người đều là phòng bị.
Đằng Vương chậc chậc than thở: "Thế nhân đều nói Hán Vương điện hạ kiệm lời, sợ là chưa từng thấy Vương huynh ăn nói nhanh nhẹn như vậy, dáng vẻ ứng phó tự nhiên."
Ánh mắt Vương phi đảo qua túi thơm đỏ thắm bên hông Đằng Vương, trong mắt không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc, nàng lặng lẽ nắm chặt ngón út tay trái Hán Vương, nhẹ nhàng sờ lấy, thần sắc Hán Vương lạnh lẽo nghiêm túc muốn mở miệng, Vương phi bỗng nhiên ám chỉ với nàng, nàng nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Vương phi bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy lắc lắc đầu, Hán Vương liền nói với Đằng Vương: "Nơi đây lạnh giá, ta đi vào, vương đệ cũng đừng ở lâu."
Dứt lời, liền bước lên bậc thềm, đi vào trong điện.
Vào trong điện, trong điện đặt chậu than, đại điện cao rộng cũng ấm áp như ngày xuân.
Tự nhiên sẽ có cung nhân tiến đến, hầu hạ Hán Vương và Vương phi cởϊ áσ choàng, áo khoác xuống.
Vương phi đang muốn hỏi nàng, có quan hệ gì với Đằng Vương hay không, Hán Vương đã chủ động nói rồi: "Đằng Vương từ trước hay bắt nạt ta."
Nàng nói xong, khóe miệng liền cụp xuống: "Ta lúc nhỏ, còn từng được tiên đế sủng ái mấy ngày, Đằng Vương khi còn bé ngốc ngốc mộc mộc, tiên đế không thích hắn lắm, nhưng hắn càng lớn càng xấu, hay đến bắt nạt ta."
Nàng khi đó bị mẫu thân dùng sơn tinh quỷ quái dọa sợ, nhát gan, không dám ở trước mặt người khác nhiều lời, Đằng Vương ước chừng chính là nhìn thấy nàng sẽ không cáo trạng, đều thừa lúc nàng lẻ loi, xô đẩy chế nhạo.
Được sủng ái lại thất sủng, so với những tháng ngày luôn thất sủng không dễ chịu. Vương phi mơ hồ có thể chắp vá được hoàn cảnh của điện hạ ở trong cung khi còn nhỏ, tiên đế yêu thích được mấy ngày, liền lạnh nhạt, chúng cung nhân ngay mặt cung kính, sau lưng thất lễ, các hoàng tử cũng không qua lại với nàng, tình trạng không kém hơn Đằng Vương, nhưng luôn thấy nàng thành thật, hay đến bắt nạt nàng.
Vóc dáng điện hạ lúc này không cao, mặc quần áo đội mũ cũng thấy không lớn, nhưng đến tối, ngoại trừ giày, lúc chỉ mặc quần áo trong, chính là một người nho nhỏ, thật đáng yêu.
Vương phi nhớ tới, liền nhẹ dạ không ngớt, may là, các nàng gặp gỡ, vẫn không tính là muộn, nàng có thể bảo vệ điện hạ được.
Vương phi an ủi: "Hắn bây giờ, không dám bắt nạt điện hạ rồi."
Hán Vương không biết suy nghĩ của Vương phi, nàng gật gật đầu, lại cong cong môi, cô đơn oan ức trên mặt nàng vừa rồi đã biến mất sạch, thân thể bé nhỏ của nàng ưỡn đến thẳng tắp, tràn đầy ý chí chiến đấu: "Hắn lại bắt nạt ta, ta cũng sẽ không để hắn khi dễ, ta còn phải bảo vệ ngươi, thái độ cường ngạnh hơn chút mới tốt."
Thái độ mình cứng rắn, người bên ngoài sẽ sinh ra lòng kiêng kỵ, Hán Vương rất rõ ràng.
Ý chí chiến đầu của nàng sục sôi, nói xong, vẻ mặt kiên nghị nhìn Vương phi, chân thành nói: "Ngươi đừng sợ."
Tông nhân hoàng thất, dù cho nhàn tản sống qua ngày, cũng luôn có chuyện như thế tìm tới cửa, đáng ghét vô cùng. Lúc trước Hán Vương luôn trốn tránh, hiện tại nàng có Vương phi rồi, sẽ không trốn tránh nữa, mọi chuyện chung quy phải có người làm, nàng không làm, chính là Vương phi sẽ thay nàng đi làm, nàng phải đảm đương một chút mới tốt.
Vương phi cười khẽ: "Có điện hạ ở đây, ta còn sợ sao?"
Hán Vương được cổ vũ, thân thể ưỡn càng ngày càng thẳng, một buổi tối đều là thần thái sáng láng.
Bữa tiệc lần này tông nhân đến không nhiều, ngoại trừ phu phụ Trịnh Vương, phu phụ Hoài Vương, phu phụ Thành Dương Vương, chính là Hán Vương Hán Vương phi và Đằng Vương rồi.
Hoàng Phu vẫn chưa tỉnh, không thể tham gia bữa tiệc, bệ hạ liền cũng chỉ một thân một mình.
Mọi người đều biết bệ hạ lo lắng Hoàng Phu, sợ là không có tâm tư ăn tiệc, bữa tiệc cũng chỉ xem múa hát, ngoại trừ mở đầu theo như thường lệ, lại không có người đơn độc chúc rượu bệ hạ.
Vẫn là Hoàng Đế, xem tình cảnh bây giờ quạnh quẽ, không giống dáng vẻ ăn Tết, chủ động trò chuyện với mọi người. Nàng vừa mở miệng, các thân vương sao dám không tiếp lời, trong lời nói càng thân thiện.
Tiêu thị đến đời bệ hạ, dòng dõi thưa thớt đến lợi hại, mấy... nghịch vương kia không tính, trong kinh thành một hoàng chất cũng không có.
Hoàng Đế cầm ly rượu, trong mắt mắt mang ý cười, nhàn nhiên không tập trung nhìn sang: "Bát Lang cũng nên làm phụ vương rồi, nếu không nắm chắt, cẩn thận Minh Triêu, Đằng Vương đệ vượt qua đệ đó."
Hoàng Đế uyển chuyển hàm xúc khiến người khác cảm động, khí thế ngồi trên cao đã lâu lại cùng khí chất trên người nàng hòa làm một, làm cho tướng mạo nàng càng thêm thanh uyển, lại thêm dung nhan đẹp đẽ sáng rực, trong lúc vung tay nhấc chân, đều khiến người ta không dời mắt nổi, lại không dám ở trước mặt nhìn thẳng.
Nàng tự nâng chén tự uống rượu, tình cờ nói lên một câu, tông nhân không ai không cùng, đồng loạt trêu ghẹo Hán Vương.
Trêu chọc như vậy, thiếu niên da mặt mỏng đều xấu hổ.
Hán Vương mặt đỏ tận mang tai, không biết ứng đối ra sao, vẫn là hoàng đế, nhìn nàng quá ngại ngùng, nói sang cái khác.
Chỉ một màn trêu chọc này, bầu không khí trong điện, tất nhiên sẽ sáng hơn. Sáo trúc đi kèm múa hát, ánh nến đến rượu ngon, chư vương xách ấm mang ly, kính nhau một chén, các Vương phi châu đầu ghé tai, tiếng cười không dứt.
Mãi đến tận khi trăng lên giữa trời, tiệc tàn, mọi người khỏi Lân Đức Điện, để một trận gió lạnh xông tới, trái lại cảm thấy vắng lặng trống rỗng.
Mọi người đều muốn hướng về cửa cung, một đường liền kết bạn mà đi.
Đi tới ngoài cửa cung, xe ngựa các phủ đang chờ đợi, chư vương nói cáo từ lẫn nhau, liền từng người lên xe rời đi.
Trên đường tích tuyết, bánh xe cán quá, phát sinh từng trận tiếng vang nhỏ vụn, Đằng Vương ngồi trong xe, chờ xe đi vững vàng, hắn mới cúi đầu, cẩn thận cởi túi thơm bên hông xuống, thả tới lòng bàn tay.
Túi thơm nhúc nhích trong lòng bàn tay hắn, lại nhúc nhích một chút, Đằng Vương nín hơi nhìn, trong mắt mạnh mẽ che kín hoảng sợ, bên ngoài hoảng sợ, lại mang theo một tia chờ mong khó tả.
Chỉ chốc lát sau, lỗ hổng túi thơm mở ra, một Tiểu Thanh Xà, từ bên trong bò ra, nhẹ nhàng uốn lượn vươn ra khỏi túi thơm.
Đằng Vương nuốt nướt bọt một cái, vẻ mặt cung kính dị thường, chờ đợi Tiểu Thanh Xà chỉ lớn bằng đầu ngón tay kia, lấy lòng hỏi: "Thượng tiên, ngươi có thể thấy rõ? Trên người Tiêu Duyên, thật sự có đế vương khí?"
Thanh Xà giơ cái đầu tam giác của nó lên, lạnh nhạt mà liếc nhìn Đằng Vương một chút, gật gật đầu.
Khuôn mặt Đằng Vương trong nháy mắt vặn vẹo, xen lẫn đố kị căm ghét cùng không cam lòng: "Hắn. . . Dựa vào cái gì?"
"Mệnh trời." Thanh Xà miễn cưỡng nói, dứt lời, nó lại liếc mắt nhìn Đằng Vương, thè lưỡi ra, "Đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, ngươi đố kị hắn làm cái gì?"
Đằng Vương từ nhỏ đã đố kị Hán Vương, chỉ là hắn chưa bao giờ biểu hiện ra, cũng không có người nói ra, đột nhiên nghe Thanh Xà này vạch trần, Đằng Vương tựa như gọi người tới vũ nhục vậy, tức giận đến hai mắt đỏ rực, nhưng hắn lại không dám ở trước mặt Thanh Xà làm càn, chỉ có thể cố nhịn.
"Thượng tiên có chỗ không biết, vương huynh kia của ta, không đặc sắc như thế, mà số phận lại tốt như vậy, chuyện gì, đều có thể cướp được trước." Đằng Vương lạnh nhạt nói, tràn đầy xem thường.
Thanh Xà chỉ cười cười: "Số hắn cũng không phải quá tốt." Dừng một chút, lại nói, "Có điều, muốn nói tốt, cũng thật sự có thể nói là tốt."
Đằng Vương nghe được nửa câu đầu, đầu tiên là vui vẻ, ai biết Thanh Xà còn nói ra nửa câu sau, hắn thoáng chốc lại giận dữ.
Thanh Xà thấy dáng vẻ ngu xuẩn này của hắn, chậm rãi quay đầu qua, dáng vẻ không đành lòng nhìn thẳng, trải qua mấy tức, nó lại hớn hở nói: "Thấy ngươi mấy qua rất cung kính, ta chỉ nói với ngươi một câu, Hán Vương này, tuyệt đối đừng đối địch với hắn."
Đằng Vương vốn muốn mượn sức Thanh Xà đối phó Hán Vương, ai biết nó sẽ nói ra lời này, hắn không dám tin nói: "Thượng tiên chẳng lẽ sợ một phàm nhân sao?"
Thanh Xà giật giật thân thể, như chậm rãi xoay người, ngữ khí nó nhẹ nhàng nói: "Ta phải đi rồi."
Đằng Vương kinh hãi đến biến sắc, nhất thời không để ý tới cái khác, vội hỏi: "Tại sao thượng tiên phải đi? Chẳng lẽ ta chăm sóc không chu đáo, thất lễ với thượng tiên sao?"
Thanh Xà lắc lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn, chậm rãi lắc lắc đầu, thở dài, ngữ trọng tâm trường nói: "Ngươi quá ngu, ta sợ bị ngươi liên lụy đó."
Nó tranh đấu với yêu quái khác, tu vi hao tổn, không thể không tĩnh dưỡng, vừa vặn gặp được Đằng Vương, hắn lại ân cần cung kính như vậy, nó liền cũng tới, ai biết được Đằng Vương này thoạt nhìn thông minh, thật ra lại ngu xuẩn đâu chứ. Thật là khổ mà, động phủ bị yêu quái khác đoạt, không ở được, nơi này cũng không thể ở lâu, nó còn phải kéo thân thể tàn tật, tìm chỗ khác. Thực sự gian nan.
Lời này của Thanh Xà đột nhiên nói ra, Đằng Vương còn chưa nghe rõ ràng, đang muốn hỏi lại, liền thấy Thanh Xà lắc người một cái, biến mất không còn tăm hơi. Đằng Vương lăng lăng nhìn, sắc mặt tái xanh. Nhưng mà lát sau, Đằng Vương bỗng nhiên ngẩn ra, như vừa tỉnh khỏi giấc chiêm bao, hắn thấy mình cầm một túi thơm ngơ ngác nhìn, không rõ vì sao mà nháy mắt, chờ lúc phát hiện trên túi thơm còn nhoe nhoét chất nhầy, Đằng Vương nhíu mày, chán ghét bỏ qua.
Sao hắn lại cầm món đồ không sạch sẽ này vậy chứ? Đằng Vương cẩn thận hồi tưởng, nhưng không nhớ nổi mình đang làm cái gì.