Đào Hoa Khúc

Chương 11

Editor: Lạc Hi (@Express9)

Beta: Didi

"Nếu ngươi cũng hại ta, vậy ta cũng nhận."

Hán Vương điện hạ để triều thần hạch tội quen rồi, vẫn sợ hãi như cũ.

Tính cách nàng ngây ngô đơn giản, cũng không phải chút tình đời đều không thấu. Các đại thần hạch tội nàng không quan trọng lắm, quan trọng chính là ngày nào đó bệ hạ không buông tha cho nàng.

Lúc nàng còn nhỏ, rất yêu thích bệ hạ, bởi vì lúc nàng ở trong cung bị những hoàng tử khác bắt nạt, bệ hạ đã giúp nàng vài lần, giúp nàng lau nước mắt, nàng vẫn nhớ trong lòng, thường nhìn thấy nàng ấy, liền gọi nàng A tỷ.

Hai năm trước, Tấn Vương bị xử tử, Ai Đế băng hà, một vài triều thần muốn theo lễ pháp ủng hộ nàng lên ngôi, nàng tự biết mình không bản lĩnh kia, mà khi đó, dã tâm của bệ hạ đã phô bày ra bên ngoài, trong triều thừa tướng cầm đầu hơn nửa trọng thần đều chủ trương gắng sức đưa bệ hạ lên ngôi. Liền chủ động dâng thư, tấu thỉnh xuất kinh, bởi vì không quan tâm ngôi vị hoàng đế, Đằng Vương đệ thấy vậy, cũng chỉ dâng thư theo. Như vậy, hai hoàng tử chắn trước người bệ hạ đều lên tiếng.

Nàng biết cho dù nàng không dâng thư, bệ hạ cũng có cách quét sạch chướng ngại. Nhưng nàng trả lại ân tình cho nàng ấy, lúc trước nàng ấy giúp nàng nhiều như vậy, trước mắt nàng có thể có chút công dụng, chung quy nên trả nàng ấy một lần.

Đáng tiếc người một khi leo lên ngôi vị hoàng đế rồi, sẽ không giống như lúc trước nữa. Nàng không dám gọi nàng ấy là A tỷ nữa, cũng rất sợ bệ hạ kiêng kỵ thân phận của nàng, bệ hạ sẽ đem nàng như mấy vị hoàng huynh vậy, hoặc gϊếŧ hoặc đi đày, trừ cho sướиɠ.

Mỗi lần các đại thần hạch tội, nàng liền vô cùng lo lắng từng quyển từng quyền tấu chương nhắc nhở bệ hạ, nàng sống sót, tóm lại là uy hϊếp.

Hán Vương viết xong tấu chương, đợi mực khô rồi quấn lại, quay đầu liền chui vào lòng Vương phi, tìm kiếm sự an ủi.

Vương phi để nàng làm ổ, sờ gáy nàng. Muốn làm điện hạ thư thái, cũng có thể ngủ ngon một giấc, bớt chút kinh lo.

Hán Vương điện hạ rất yêu thích Vương phi một lần rồi một lần xoa gáy nàng, tay nàng ấy trơn như mỡ đông, mềm mại không xương, mỗi khi mơn trớn, tựa như làn gió mát mềm mại nhẹ nhàng.

Hán Vương thấp giọng nói: "Tình cảm của hoàng phu và bệ hạ, nếu như hoàng phu chịu đựng không nổi, trong triều sợ sẽ không ổn."

Vương phi thu tay lại một hồi, trên mặt đăm chiêu.

Nàng chợt dừng lại, Hán Vương thật sự không quen, nàng chờ một hồi, tay Vương phi không có hạ xuống, Hán Vương xoay người, cọ cọ bụng Vương phi: "Vương phi, còn muốn sờ sờ."

Vương phi tập trung tinh thần, cúi đầu nhìn Hán Vương, khẽ mỉm cười: "Vậy điện hạ có muốn đi nghỉ không?"

"Không được, ta lo lắng, không ngủ được." Hán Vương lo âu nói.

Chuyện lớn như thế, đủ khiến triều đình rối loạn, bệ hạ hồi kinh tất sẽ điều tra tường tận, không biết sẽ liên lụy bao nhiêu người nữa. Hán Vương phủ đứng mũi chịu sào, Hán Vương đều lo lắng gần chết, làm sao có thể ngủ được chứ.

Vương phi liền không nói gì nữa, chỉ dừng một hồi, nhẹ nhàng vỗ về Hán Vương.

Thời gian chưa đến một nén hương, Hán Vương hô hấp nhẹ đi, nàng xiêu vẹo trong l*иg ngực Vương phi, tay nhỏ siết lấy vạt áo Vương phi cũng lỏng ra, gò má hơi trống, cảm thấy lạnh, nàng vô ý nhích lại gần Vương phi hơn.

Vừa rồi còn nói lo lắng, nhanh như vậy liền ngủ thϊếp đi. Vương phi không thể làm gì ngoài cong cong môi, đưa tay, chăn nhỏ trên giường cách đó không xa liền đến tay nàng. Chăn nhỏ mở ra, đắp lên người Hán Vương.

Lại qua một khắc, Hán Vương thật sự ngủ say, Vương phi mới ôm lấy nàng, ôm nàng đặt lên giường.

Giường êm lành lạnh, sao có thể ấm áp như trên người Vương phi, Hán Vương ngủ thϊếp đi, cũng bám vào ống tay áo Vương phi không chịu buông ra. Lúc này mạnh mẽ lấy ống tay áo ra khỏi tay nàng, nói vậy cũng sẽ không đánh thức nàng, nhưng Vương phi cũng không đành lòng, nàng ngồi ở bên giường, tùy ý Hán Vương đem đầu cọ bên chân nàng.

Lúc tỉnh ngủ, áo bào trên người sẽ bị nhăn, mặc không được. Chỉ là điện hạ trước sau như một, không để ý cái này lắm.

Vương phi gỡ ngọc quan trên tóc nàng xuống, để qua một bên, để nàng ngủ thư thích một chút. Hán Vương ở trong mơ, một tay cầm lấy ống tay áo Vương phi, một tay khoát lên mép váy nàng, ngoan ngoãn đi theo nàng, trên mặt đã hoàn toàn đánh tan vẻ buồn rầu, nét mặt bình yên không ngờ.

Vương phi nhìn khuôn mặt ngủ ngon của nàng, nhất thời mờ mịt không hiểu nên đối với nàng như thế mới phải.

Chờ Hán Vương tỉnh lại, đã là ban đêm.

Thư phòng chưa đốt đèn, chỉ có một vệt sáng ngoài cửa sổ, vệt sáng kia hẳn là ánh trăng chiếu vào, trong suốt hoàn mỹ, ánh sáng chiếu vào phòng có thể miễn cưỡng nhìn thấy đồ vật.

Hán Vương vuốt mắt ngồi dậy, Vương phi dựa vào bên giường thϊếp đi.

Con mắt nàng lim dim buồn ngủ, lộ ra ý cười giảo hoạt, vươn mình bò qua, lén lút sờ gò má Vương phi, trơn trơn, lành lạnh, Hán Vương hơi chớp mắt, lại sờ quần áo Vương phi, cũng lạnh, còn có chút ẩm ướt, như là vệt nước do tuyết hóa thành, hàn ý còn sót lại.

A... Vương phi từng ra ngoài. Hán Vương vừa nghĩ như thế, nhưng không để ý nhiều, nàng lôi tấm chăn đang đắp trên người mình xuống, khoác lên người Vương phi. Trên chăn có nhiệt độ cơ thể nàng, rất nhanh xua tan hàn ý trên người Vương phi.

Làm xong những điều này, nàng bước xuống giường, rón rén đi ra cửa , truyền lệnh.

Ngày mai, phong tuyết đã ngừng lại.

Hán Vương phái người chú ý tin tức trong cung, nhưng thủy chung vẫn không có tin tức thánh giá hồi cung truyền đến.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ nên hồi kinh trước mới phải, ổn định lòng người cũng tốt, tra rõ thích khách cũng được, chính là kế an nguy, cũng không nên ở lại Mang Sơn.

Hán Vương sốt ruột, nhưng không nghĩ ra nguyên cớ gì.

Vương phi thấy vậy, liền nói với nàng: "Như vậy hẳn là hoàng phu bị thương nặng, không tốt để di chuyển."

Sắc mặt Hán Vương nhất thời trắng bệch.

Vương phi lại nói: "Hoàng phu hẳn đã hữu kinh vô hiểm, nếu không, thánh giá cũng sẽ không lưu lại Mang Sơn lâu như vậy."

(*) Hữu kinh vô hiểm (有惊无险): Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.

Hán Vương nghĩ cũng phải, lại thở phào nhẹ nhõm.

Vương phi dỗ dành Hán Vương xong rồi, không lo sợ nữa, nhưng xuất hiện rắc rối khác.

Thái Thường vô cùng đỏ mắt quyền trùng Vệ thị, đương nhiên sẽ đợi đến ngày ấy, Vương phi làm hậu, Tống thị hắn vì là ngoại thích, cũng có thể sánh vai với Vệ thị. Như vậy trước tiên phải ở trước mặt Hán Vương lập chút công lao.

Muốn lập công, đương nhiên phải đem khó xử khuếch đại trước.

Thái Thường quá ngọ liền đến Hán Vương phủ bái kiến Hán Vương, cùng nàng nói liên miên không dứt lời các đại thần chửi bới điện hạ trong triều như thế nào, tình trạng hiểm trở ra sao, bệ hạ thì làm sao chứng minh Hán Vương phủ là họa lớn.

Muốn chọc một chú mèo con sợ hãi dựng thẳng lông mao lên rồi mềm xuống, kỳ thực không dễ dàng như vậy, Vương phi lúc sáng vuốt lông, phân trần tình thế với nàng, thật vất vả mới khiến nàng an tâm, Thái Thường vừa đến lại quấy lên thị phi.

"Đã là thời điểm cực kỳ quan trọng, thần bất tài, môn hạ cũng có mấy binh sĩ, không xưng là nhân tài, chỉ đủ điện hạ miễn cưỡng điều động." Thái Thường làm nền xong, liền muốn lập công. Hắn dứt lời, thấy Hán Vương trầm ngâm không nói, vội nói tiếp, "Điện hạ chi tôn, há có thể để bọn hắn tùy tiện công kích, chung quy phải để các đại thần thấy sự lợi hại."

Triều thần luôn vạch tội Hán Vương, xác thực cũng vì Hán Vương không đánh trả, vì thế mới không kiêng kỵ.

Hán Vương vẫn trầm ngâm không nói.

Thái Thường liền có chút cuống lên, trên mặt cũng chỉ cố gắng trấn định, nói ngày xưa các đại thần quá đáng như thế nào, lại hay vô cớ sinh sự, nay có việc, liền càng muốn siết chặt không buông. Trong lòng bệ hạ tất cũng còn nghi vấn.

"Tích vũ trầm chu, tích hủy tiêu cốt, chẳng lẽ điện hạ càng muốn khoanh tay chịu trói, đến lúc đó vào ngục, bị tiểu quan làm nhục?" Thái Thường vô cùng đau đớn, "Quan lại bên trong đại ngục sẽ không quản điện hạ là hoàng tử vương tôn đâu, hành hạ không chút nương tay!"

Vương phi liền cảm thấy người bên cạnh sợ hãi run rẩy, trên mặt không còn chút huyết sắc, đáy mắt mịt mờ, cố nén nước mắt.

Thái Thường mừng thầm trong lòng, trên người chịu mệnh trời thì phải làm sao, rốt cuộc vẫn còn trẻ, thoáng một cái là có thể dọa dẫm rồi.

Điện hạ bị dọa, Vương phi lo lắng nàng kinh hoảng mà hồ đồ, liền thấy Thái Thường lấy lòng, đem tình thế trước mắt vẫn sáng làm đυ.c không chịu nổi, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy Hán Vương thấp giọng nói: "Thôi, cô là thần, chủ thượng tin cũng được, nghi cũng được, đều là lòng quân cả."

Thái Thường sững sờ, không muốn điện hạ mềm yếu như vậy! Hắn tức giận bất bình, liền muốn nói nữa, Vương phi nhẹ giọng nói: "Bệ hạ thánh minh, sao có để điện hạ oan uổng, Thái Thường không khỏi, quá mức phóng đại rồi chứ."

Sắc mặt Thái Thường liền khó coi, lại nhìn Hán Vương, cũng không còn tâm tư phản kích, chỉ tức giận ngập l*иg ngực, tạm cáo lui trước.

Chỉ là trong lòng, vẫn do dự như cũ, Hán Vương điện hạ đây là không tin hắn, không dám thành thật với nhau, hay thật sự không quan tâm đại vị, chỉ nguyện làm thần tử của bệ hạ?

Thái Thường vừa đi, Hán Vương liền thở dài một hơi, tội nghiệp mà nhìn Vương phi nói: "Làm ta sợ muốn chết."

Trong lời nói của Thái Thường, dường như ngày mai, tai họa sắp ập xuống Hán Vương phủ vậy, nàng sẽ bị đoạt tước vị bỏ vài ngục, chờ một cái lụa trắng, một chén rượu độc, một cây chủy thủ rồi.

Chỉ mới nghĩ đến tình cảnh đó, Hán Vương đều cảm thấy rất sợ hãi. Càng không cần nói ngày ấy thật đến.

Đáy mắt nàng nổi lên nước mắt, sương mù đen kịt tràn ngập trong mắt, muốn khóc không khóc, đáng thương vô cùng. Vương phi đau lòng nàng tự dưng bị người dọa sợ, nắm lấy tay nàng đến bên cạnh, ôn thanh nói: "Vừa rồi sợ như vậy, sao điện hạ không đáp ứng ông ấy?"

Nàng nói như vậy, Hán Vương liền coi mình làm sai, lộ ra vẻ sợ hãi: "Sao ta đáp ứng hắn được? Không phải lúc sáng ngươi nói với ta, sẽ không có chuyện gì sao?"

"Ta nói với người không có chuyện gì, người liền tin?"

Hán Vương cũng sửng sốt một chút, sau đó mím mím môi: "Ta, ta tin ngươi nhiều hơn, bọn họ tâm tư khó lường, ngươi sẽ không hại ta."

Vương phi cười khẽ: "Sao điện hạ biết, ta sẽ không hại người?"

Hán Vương không rõ ý của nàng ấy là gì, cũng không biết vì sao nàng ấy hỏi như thế, sắc mặt có chút hồ đồ: "Nếu như ngươi muốn hại ta, cần gì phải đối xử tốt với ta như vậy?"

Nghĩ đến Vương phi đối xử tốt với nàng, Hán Vương liền rất vui, nếu là cưới người bên ngoài, tất không thể tốt như vậy. Hán Vương nghĩ đến chỗ này, liền vui mừng không ngớt, nàng nhìn Vương phi, loại bỏ vẻ mờ mịt, thành khẩn nói: "Có thể lấy được ngươi, là phúc phận ta tu luyện mấy đời, nếu ngươi cũng hại ta, vậy ta cũng nhận."

Sau giờ ngọ gió lạnh tạm dừng, chính là thời khắc hạn ý yếu ớt nhất trong ngày, tiền thính vương phủ, được bố trí bầu không khí không đánh mất sự tao nhã. Hán Vương hôm nay, mặc một thân cẩm bào tím sắc, đầu mang tiểu quan bạch ngọc, đem khuôn mặt nhỏ thanh tú của nàng, nổi bật lên như ngọc sáng loáng điềm nhiên.

Lúc nàng nói lời này, hai mắt vẫn ửng hồng, nước mắt vẫn còn ở đáy mắt, thấm ướt lông mi, nhưng thần sắc của nàng, lại vạn phần khẩn thiết.

Vương phi sóng mắt lưu chuyển, giơ tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, nhàn nhạt cười cười nói: "Vậy điện hạ, phải ngoan."

Đôi mắt Hán Vương sáng lên, gật đầu liên tục.