Đào Hoa Khúc

Chương 8

Editor: Lạc Hi (@Express9)

Beta: Didi

"Ô ô ô, ngươi xấu, ngươi còn muốn nói cho người ngoài. . ."

Vệt kinh hoảng kia lướt qua thật nhanh, rồi biến mất.

Hán Vương tất nhiên không phát hiện ra, nàng cho là chủ ý này vô cùng tốt, rất chờ mong nhìn Vương phi.

Vương phi suy tư trong chốc lát, nhưng chưa trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: "Điện hạ rất muốn cữu gia?"

Khóe miệng Hán Vương cong cong, con mắt sáng sáng, trên mặt đều là mau khen ta đi: "Vương phi từ nhỏ ở cữu gia, đến kinh thành mấy tháng, bây giờ lại xuất giá, nhất định rất nhớ bọn họ nhỉ?"

Nếu như cữu gia có họ hàng ở kinh thành, các nàng có thể tới bái phỏng, sau này cũng qua lại với thân thích. Vương phi ở kinh thành, cũng không đến nỗi quá tịch mịch.

Hán Vương không khỏi nhích lại gần Vương phi một chút, muốn nghe chính miệng nàng ấy đáp ứng.

Nhưng Vương phi lại chưa hiện ra nụ cười ôn nhu như trong mong đợi của Hán Vương. Nàng chỉ đưa tay sờ thái dương Hán Vương, trong lòng Hán Vương đều mong muốn nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Vương phi, liền không có né tránh, còn nghiêng đầu đến, cọ lên đầu ngón tay của nàng ấy.

Vương phi đột nhiên cảm giác thấy tiếc nuối, nàng đến bên cạnh nàng ấy, dù sao cũng có mưu đồ khác. Nếu tương lai không cẩn thận, để nàng ấy biết được nguyên nhân rồi, người này tất sẽ không đối xử với nàng tốt như vậy nữa.

Vương phi trong lòng tiếc nuối, khẽ vuốt lông mày Hán Vương: "Sợ là không thích hợp."

Hán Vương vốn tưởng rằng nàng mở miệng, Vương phi sẽ đáp ứng. Đột nhiên nghe thấy nàng ấy từ chối, ý cười trên mặt Hán Vương liền cứng đờ, khóe miệng cũng rủ xuống, ánh sáng trong mắt thầm đi xuống, nàng nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng nói: "Ngươi thật sự không muốn ta gặp họ?"

Nàng biết tình cảnh của bản thân lúng túng, trong triều có rất nhiều đại thần tránh né Hán Vương phủ, không qua lại với nàng, trong hoàng tộc, cũng ít có người nào cùng nàng giao hảo, nàng vì tránh hiềm nghi, cũng không qua lại với triều thần, Hán Vương phủ cứ như thế bị cô lập. Vương phi bởi vì như thế, lo lắng nàng qua lại với cữu gia quá gần, bị nàng liên lụy, cũng hợp tình hợp lý.

Hán Vương an ủi bản thân mình đây là hợp tình hợp lý, nhưng trong đôi mắt đen láy vẫn mang theo triều ý, nàng không nháy mắt nhìn Vương phi, muốn nghe nàng ấy chính miệng đáp ứng hoặc phủ nhận.

Vương phi nhìn ra nàng áy náy, muốn ôm lấy nàng, Hán Vương lại không đáp ứng, gắt gao ôm chăn gấm, chính là không tới. Vương phi không còn cách nào, chỉ còn cách tự thân qua đó: "A cữu mất chưa được một năm, trong nhà không nên chiêu đãi khách và bằng hữu, ta chỉ sợ lúc này điện hạ đến đó, sẽ thất lễ."

Nàng nói như rất có đạo lý, thật ra hoàn toàn khó mà cân nhắc được. Hán Vương trở nên tích cực, cũng không phải dễ gạt gẫm. Lời này của Vương phi, vừa nghe chính là đang lấy lệ với nàng.

Hán Vương giận hờn, trở mình, đưa lưng về phía Vương phi. Vương phi cẩn thận ôm lấy nàng vào trong l*иg ngực, thấy nàng vẫn chưa giãy dụa, mới ôn nhu nói: "Điện hạ giận rồi?"

Nghe câu nói này của nàng, nước mắt nơi hốc mắt liền trượt xuống. Hán Vương vội vã lau đi, không nói tiếng nào.

Thân thể nàng mềm mại, có thể không tốn chút sức ôm vào trong ngực, Vương phi thủ thỉ bên tai nàng: "Điện hạ giận, không để ý tới ta sao?"

Hơi thở của nàng phả vào tai Hán Vương, mềm nhẹ, mà rất thoải mái. Hán Vương lại càng thêm oan ức, nước mắt càng rơi nhiều hơn, muốn ngăn cũng ngăn không được, nàng không bằng lòng để Vương phi xem thường, liền nhẫn nhịn không khóc thành tiếng.

Người ở nghịch cảnh, luôn sẽ cảm thấy buồn khổ, huống hồ tâm tính Hán Vương vốn chất phác, đều sẽ bởi vì mình bị cô lập mà khổ sở. Thật vất vả mới có Vương phi bồi nàng, các nàng có thể nói chuyện, có thể chơi cờ, mỗi ngày dùng bữa cũng sẽ không chỉ có một mình nàng nữa, nhưng Vương phi cũng đang phân rõ giới hạn với nàng.

Vương phi chờ trong giây lát, cũng không nghe thấy Hán Vương lên tiếng, nàng ngồi dậy, đặt Hán Vương nhỏ gầy lên vai, nhẹ nhàng đem thân thể Hán Vương ôm chặt lấy.

Hán Vương trên mặt đều là nước mắt, khóc đến thương tâm, bỗng nhiên bị Vương phi nhìn thấy, nàng giật nảy cả mình, sợ hãi vội vàng lau nước mắt, tay nhỏ chùi lung tung trên mặt, không có chương pháp gì. Vương phi bất đắc dĩ, lấy khăn đến, muốn tự tay lau giúp nàng.

Hán Vương đang bực bội, không chịu để cho nàng lau, hơi hơi vùng vẫy, cổ áo liền lỏng ra, da thịt nơi xương quai xanh lộ ra. Dưới ánh nến, nơi trắng nõn nhẵn nhụi kia, âm nhu không giống như nam nhi.

Ánh mắt Vương phi tự nhiên xẹt qua, ngầm thở dài, trên mặt cũng không chút mảy may, chỉ ôn thanh nói: "Điện hạ lại khóc, để người ta biết được, sẽ cười cho đấy."

Con mắt Hán Vương khóc đến hồng hồng, nước mắt trên mặt tựa như hoa miêu vậy, nghe xong lời này, không dám tin mà nhìn Vương phi, ủy khuất mà nức nở nói: "Ô ô ô, ngươi xấu, ngươi còn muốn nói cho người ngoài. . ."

Nàng ấy không biết đã đem lời của nàng xuyên tạc thành dạng gì rồi. Vương phi cực kỳ bất đắc dĩ, nhưng cũng không tranh luận với nàng, nói với nàng: "Ta không nói, điện hạ cũng không thể khóc."

Hán Vương thút thít gật đầu. Vương phi liền ôm nàng vào trong lòng, vừa dỗ dành, vừa không chút biến sắc mà mơn trớn cổ áo nào, vuốt y phục của nàng chỉnh tề lại.

Hán Vương vẫn giận hờn Vương phi như cũ, nhưng nàng ấy luôn đối tốt với nàng như vậy, nàng càng cảm thấy oan ức, nhưng cũng nguyện để Vương phi thay nàng lau nước mắt.

Vương phi ở cùng Hán Vương chỉ mới hai ngày, mặc dù đã biết tính nết người này, nhưng không biết làm sao để dỗ nàng ngừng khóc, cũng không có kinh nghiệm gì, may là Hán Vương dễ dỗ dành, vài câu nói hay liền dừng khóc.

Nàng khóc mệt, liền ngủ thϊếp đi. Trước khi ngủ không quên che kín chính mình, một mình làm ổ trong góc.

Vương phi thấy dáng dấp kia của nàng, cũng chỉ bất đắc dĩ cười, thổi tắt nến, liền nằm thẳng bên cạnh nàng.

Hán Vương ngủ thϊếp đi, nàng nằm mơ.

Mơ thấy bản thân mình hồi còn nhỏ, mẫu thân và nàng.

Khi đó nàng chưa được phong vương, sống ở trong cung, cũng còn được tiên đế thương yêu. Ngày ấy tiên đế ban tặng nàng không ít ngoạn khí, nàng rất cao hứng, nhưng ngày qua ngày mẫu thân lại biểu hiện lo lắng. Ban đêm, bà đưa nàng tới một gian phòng tĩnh lặng, bảo cung nhân lui ra ngoài, nói bí mật trên người nàng với nàng.

"Bát Lang, tuyệt đối không được để ai biết con là nữ tử, con có thể nhớ kỹ chứ?" Sắc mặt mẫu thân nặng nề.

Nàng lăng lăng gật đầu, thật ra nàng vẫn chưa hiểu thâm ý trong lời nói của mẫu thân. Mẫu thân có thể nhìn ra nàng mờ mịt, cũng có thể biết được tuổi nàng vẫn còn nhỏ, không hiểu nam nữ khác biệt, lại càng không hiểu sự lợi hại của việc này, liền hù dọa nàng, khiến nàng ghi nhớ lời này vào trong.

"Nếu để người khác biết con là nữ tử, yêu quái ở nơi rừng núi sâu thăm sẽ đến ăn thịt con, từng miếng từng miếng, đều cắn tay chân con, con có sợ không?"

Lúc mẫu thân nói chuyện, còn cố ý phát ra âm thanh quỷ dị, hư hư thật thật, như là có thể đưa yêu quái tới. Trên tường tĩnh thất, có bóng đen to lớn, lại lớn vừa đen, dường như có thể từ trên tường nhảy xuống, một cái cắn nuốt nàng. Nàng sợ hãi trợn to mắt, trong lòng miêu tả lời mẫu thân, hình như tay nàng chân nàng đều bị yêu vật ăn hết, bóng đen trên tường nhúc nhích một chút, dường như từ trên tường bước ra, ập tới chỗ nàng.

Nàng sợ đến mức bật khóc.

Hán Vương bỗng nhiên thức tỉnh, nàng từng ngụm từng ngụm thở dốc, thấy bốn phía tối om, mới biết đây chỉ là mơ.

Tim nàng đập thật nhanh, hình như lại nhớ tới đêm đó, bị mẫu thân đẩy vào trong sự sợ hãi. Khóe mặt Hán Vương sợ hãi ngập nước mắt, nàng sợ hãi sờ l*иg ngực, quay đầu, nương theo ánh sáng yếu ớt, liền nhìn thấy Vương phi nằm bên cạnh nàng, đang bình yên ngủ say.

Hán Vương nhớ tới chuyện trước khi ngủ, lại thấy áy náy, cảm giác mình đang cố tình gây sự vậy.

Vương phi để cữu gia tránh nàng cũng không có gì không đúng, chẳng lẽ muốn chờ đến lúc đại nạn, mọi người cùng bị gán tội mới tốt sao?

Nàng chỉ là đang khổ sở, cũng không phải không nói đạo lý.

Nhưng rõ ràng là nàng không đúng, Vương phi còn nguyện ý an ủi nàng, giúp nàng lau nước mắt. Hán Vương mím mím môi, con mắt lại đỏ, nàng đưa tay sờ lông mày Vương phi. Lông mày uốn lượn, chạm vào lòng bàn tay nàng, làm nàng cảm thấy ngứa một chút. Trong mắt Hán Vương ngậm lấy lệ quang, lại cong môi cười lên.

Nàng nhớ tới chuyện trong mơ, lời nói của mẫu thân, khiến cho nàng gặp ác mộng rất nhiều năm, luôn mơ thấy mình bị yêu quái ăn sạch. Bây giờ nhớ lại một chút, thật là khờ, bóng đen trên tường di chuyển, do gió thổi tới, cây nến lung lay.

Hán Vương nghĩ như vậy, nhưng nàng vừa nhìn bốn phía, tối om, lại rùng mình một cái, vội vã nhắm mắt lại. Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng gió lạnh kêu khóc, khiến cho màn đêm càng quỷ dị. Hán Vương lui vào trong chăn run lẩy bẩy. Nàng không dám mở mắt, chỉ có thể nhắm hai mắt lại, càng nghe thấy rõ ràng, Hán Vương sởn cả tóc gáy, vội quấn mình thật chặt, dịch về phía Vương phi một chút, lại dịch thêm một chút, mãi cho đến khi có thể nghe được tiếng thở của Vương phi, nàng mới cảm thấy khá hơn một chút.

Bị yêu quái ăn, không chỉ là khi còn bé, chính là bây giờ nhớ lại, cũng là rất đáng sợ.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Vương phi mở mắt, liền nhìn thấy Hán Vương nằm sát bên cạnh nàng, ngủ rất sâu.

Thời điểm nàng ngủ, như đứa trẻ, lông mi thật dài, vi quyền, liền như vậy yên lặng đến không ngờ, kề sát dưới mí mắt, không chút ồn ào.

Chỉ là hôm nay, trong mắt của nàng còn nước mắt, nghĩ đến giấc mơ, cũng thương tâm.

Vương phi khe khẽ lắc đầu, xốc chăn gấm ngồi dậy.

Chuyện hôm qua, đúng là đang nhắc nhở nàng, mặc dù tạm thời có thể không gặp cữu gia, nhưng nếu tương lai, bên kia nghe nói con gái Thái Thường xuất giá, phái người đến thăm hỏi nàng sống có tốt, lại nên ứng đối ra sao.

Việc này khiến nàng, ngược lại không quá khó.

Vương phi cũng chỉ vừa nghĩ, liền có biện pháp.

Nàng đi rửa mặt, chờ trời đã sáng, mới gọi Hán Vương dậy.

Hôm nay Hán Vương phi về nhà thăm phụ mẫu.

Hán Vương muốn theo Vương phi đến phủ Thái Thường. Tân phụ ngày thứ ba quy ninh, thăm viếng phụ mẫu, cũng là để phụ mẫu biết được, vợ chồng hòa thuận, không cần lo lắng.

Hán Vương thân phận cao quý, đương nhiên không thể quỳ lạy kính trà tế bái nhạc phụ nhạc mẫu như người thường, chỉ là lễ nghi nên có, cũng không thể thiếu hụt. Trong phủ từ lâu đã chuẩn bị lễ vật, Hán Vương xem qua, cũng không không có thích hợp, mới cùng Vương phi lên xe ra ngoài.

Hôm nay nàng quả nhiên không đề cập tới cữu gia như thế nào nữa, cũng không cáu kỉnh với Vương phi, chỉ là vẻ mặt mệt mỏi, dường như đêm qua ngủ không được ngon. Vương phi thấy vành mắt nàng đen đen, vô cùng buồn ngủ, liền để nàng dựa vào người mình: "Vẫn còn một đoạn nữa, không bằng điện hạ ngủ thêm một chút, chờ hồi phủ rồi, lại ngủ bù một giấc."

Hán Vương quay đầu, thấy vẻ mặt dung túng của Vương phi, vẫn chưa vì đêm qua mà cùng nàng sinh khí, Hán Vương thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nàng sau này sẽ không tùy hứng nữa, cũng may Vương phi không có trách nàng. Hán Vương nằm nghiêng xuống.

Trong xe rộng rãi, cũng có trải miếng lót mềm mại, chính là làm giường cũng thừa sức. Vương phi dựa vào ẩn nang, động đậy nửa người dưới, để Hán Vương gối đầu lên chân nàng, ngủ thoải mái hơn một chút.