Cố Lưu Tích hơi trầm ngâm một lát: "Nếu đúng như vậy, chuyện năm đó chỉ sợ không đơn giản. Hơn nữa trước mắt còn chưa biết rốt cuộc bọn hắn muốn làm gì nữa. Tuy nhiên, có thể thứ đồ vật có thể khiến bọn hắn mưu đồ lớn lao như thế, chắc chắn là bất phàm."
Văn Mặc Huyền thấy nàng nhíu chặt cau mày ở đằng kia suy tư, cười cười: "Làm gì mà nghiêm túc như vậy, không nghĩ ra thì từ từ điều tra thôi. Vả lại, nếu đã biết hướng đi của bọn họ, chúng ta cũng có thể đi theo."
Cố Lưu Tích thấy nàng có vẻ thoải mái, cũng không có sầu lo, nghĩ đến năng lực của Tâm Tích các, cũng an tâm hơn, khẽ gật đầu.
Tạm thời gác lại chuyện này một bên, Văn Mặc Huyền thấy Cố Lưu Tích và mấy người Tô Vọng đã gặp mặt, cũng nên nói với nàng về tình huống của Tâm Tích các rồi.
Từ khi Tâm Tích các thành lập đến nay, qua vài năm đã phát triển nhanh chóng, thực lực không thể khinh thường. Người của Tâm Tích các phân bổ khắp nới, nói không ngoa, các đại môn phái trong võ lâm, hầu như đều có người của Tâm Tích các.
Buổi đầu mới dựng các, Văn Mặc Huyền đã bắt đầu không ngừng giăng mạng lưới thủ hạ, bởi vì nhờ thân phận của Cung Minh, nàng làm quen được không ít kỳ nhân trong chốn võ lâm. Tuy Cung Minh không cho phép nàng mượn tên tuổi trong sách Diêm La, phải trực tiếp tìm kiếm trợ giúp, nhưng khi đó Văn Mặc Huyền cực kỳ khôn khéo, mặc dù tuổi nhỏ, lại đối xử với mọi người vô cùng khéo léo, khiến họ cực kỳ vừa ý, cũng cho Văn Mặc Huyền rất nhiều tiện lợi.
Lúc trước, khi Văn Mặc Huyền bái bốn vị sư phụ, chưa bao giờ có được ưu tiên gì, đều phải thay bốn người xử lý công chuyện, thậm chí trải qua xuất sinh nhập tử. Những ngày đó, nàng cũng lấy được rất nhiều tín nhiệm, số người đi theo nàng cũng không ít. Mà những người đó về sau đều thành lực lượng nòng cốt trong Tâm Tích các.
Mà những thiếu niên được nàng cứu kia, nàng cũng đã tốn không ít tâm tư bồi dưỡng. Người trụ lại được hôm nay, đều là bất phàm.
Tâm Tích các có bốn đường, Thiên Cơ đường, Ám Ảnh đường, Huyền Vũ đường, cùng với Tuyền Cơ đường, với bốn đường chủ là, Bạch Lăng, Tô Vọng, Nguyệt Khanh, Tô Ngạn. Còn có tám phó đường chủ, và khoảng hơn hai mươi thống lĩnh. Chia ra tư quản thu thập tin tức, ám sát, mưu tính nhân lực, bồi dưỡng thế lực.
Những năm này, Tâm Tích các gϊếŧ không ít người, cũng cứu được không ít người. Các đường phối hợp lẫn nhau, làm nên Tâm Tích các hôm nay vững chãi đứng trong võ lâm, có thể thành nơi chốn che chở được người khác. Chỉ riêng Thiên Cơ lâu của Thiên Cơ đã thu nhận và gài vào rất nhiều mật thám, đủ để khiến hơn phân nửa người trong võ lâm biến sắc.
Mà đây cũng là nguyên nhân Tâm Tích các vẫn luôn ẩn mình. Dù sao tồn tại như vậy, đối với bọn họ mà nói, cuộc sống hằng ngày khó có thể bình an được.
Trước đó Văn Mặc Huyền chỉ nói qua về mấy người Tô Vọng, hôm nay kể rõ kỹ càng như vậy, làm Cố Lưu Tích không khỏi có chút rung động. Khó trách, ở kiếp trước Tâm Tích các có thể một mình chống lại Danh kiếm sơn trang cùng Minh U giáo. Võ lâm đại hội lần đó, Danh kiếm sơn trang thất bại thảm hại, nhiều môn phái có giao hảo với Danh kiếm sơn trang, cuối cùng lại chẳng có ai dám đứng ra lên tiếng.
Nhìn người trước mắt thản nhiên kể chuyện, Cố Lưu Tích không nói rõ cảm xúc trong lòng là gì. Người trước mắt dù ổn trọng trưởng thành như thế nào, cũng chỉ mới mười tám tuổi. Năm đó trải qua đau khổ diệt môn, cứng rắn chốn giấu tất cả khờ khạo ngây ngô, buộc mình nhanh chóng lớn lên trong thống khổ vô tận, lo nghĩ hết lòng mưu tính tất cả. Lột xác như vậy, dù hoa lệ, nhưng lại tàn khốc đến cực điểm!
Văn Mặc Huyền thấy sự thương tiếc trong mắt nàng, hơi giật mình, lập tức nở nụ cười tươi rói: "Tích nhi, thật ra mười năm qua với ta mà nói, không có khổ lắm đâu. Ít nhất ta đã nhận được thứ ta muốn. Năm đó cha mẹ bị gϊếŧ, ngươi biến mất khỏi cuộc sống của ta, ngoài đâu đớn, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không có cách gì cả. Nhưng hôm nay, cuối cùng ta đã có thể thay họ đòi lại món nợ máu kia, cũng có thể thay ngươi tạo nên khoảng trời bình yên. Với ta ta mà nói, không thể tốt hơn rồi."
Cố Lưu Tích thấy lòng đau nhói, nhếch môi cười, nhưng trong mắt đong đầy hơi nước, cầm thật chặt tay Văn Mặc Huyền, khẽ gật đầu.
Hai người yên lặng ngồi trong viện, đến giữa trưa, Bạch Lăng cùng Tô Khải cũng tới Tô phủ, vì vậy Văn Mặc Huyền liền đến đại sảnh dùng cơm trưa với mọi người.
Trong lúc đó, mấy người họ báo cáo chuyện xảy ra trong các cho Văn Mặc Huyền, cũng để nàng tự có cân nhắc.
Cố Lưu Tích chỉ im lặng lắng nghe, gắp mấy món Văn Mặc Huyền thích ăn bỏ vào đĩa của nàng. Đợi đến lúc bọn họ nói đủ rồi, bữa cơm mới chính thức bắt đầu.
Bởi vì dạo này thuốc Văn Mặc Huyền uống làm tổn thương dạ dày nhiều, nên Cố Lưu Tích cố ý dặn dò phòng bếp hầm canh bao tử heo nấu với củ từ. Nhưng Văn Mặc Huyền lại rất không thích mùi vị đó. Mỗi lần nếu Cố Lưu Tích không tự mình đút, nàng sẽ không ăn. Lúc này có nhiều người, Cố Lưu Tích khá là sầu muộn, chỉ có thể cẩn thận múc sẵn cho nàng, đặt ở trước mặt nàng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Mấy người Tô Vọng đang ăn cơm, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quặc, ngẩng đầu thì thấy Các chủ nhà mình thỉnh thoảng nhìn nhìn chén canh trước mặt, lại thỉnh thoảng nhìn qua Cố Lưu Tích. Ánh mắt kia hắn cảm thấy vừa quỷ dị vừa mang lại cảm giác khá là đáng thương.
Bị ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, Tô Vọng thiếu chút nữa bị nghẹn cơm, che miệng ho sặc sụa. Sau đó, Nguyệt Khanh lên tiếng: "Từ trước đến nay Các chủ không thích dùng những thứ này, có phải không ăn được không?"
Cố Lưu Tích mấp máy môi, yên lặng đưa tay muốn bưng canh đi.
Một bàn tay trắng nõn nhanh chóng giơ ra, bưng lấy chén cánh, liếc mắt nhìn Cố Lưu Tích đang cứng đờ ra, Văn Mặc Huyền còn ra vẻ nghiêm trang, nói: "Cũng không phải là không thích, chẳng qua xưa giờ không có ăn kiểu này(*), ta có chút không quen."
(*) ý Các chủ là xưa giờ không có tự ăn á, toàn đợi đút thôi~
Nói xong, cầm lấy mương chăm chú ăn canh, còn nói thêm: "Không cần nhìn ta, tranh thủ thời gian ăn đi."
Cố Lưu Tích trong lòng thầm khinh bỉ. Điệu bộ kia của nàng nào giống không quen chứ, là bị chiều hư rồi thì có!
Mấy người Tô Vọng không rõ nội tình, bên Tô Ngạn và Tử Hi thì lại rất rõ ràng, nhịn không mà nén cười liên hồi.
Cố Lưu Tích có chút xấu hổ, chỉ vùi đầu ăn cơm. Tuy rằng bầu không khí có chút vi diệu, nhưng bữa cơm này cũng coi như là hòa hợp.
Bởi vì Tâm Tích trong các còn có việc phải xử lý, vài ngày sau mấy người Tô Vọng đều lên đường trở về Sóc Châu.
Trước khi đi, Văn Mặc Huyền nhìn bốn người bọn họ, một lúc lâu mở miệng nói: "Những năm này thân thể ta bất lực, đã vất vả các ngươi rồi."
Nguyệt Khanh vội nói: "Các chủ, người nói quá lời rồi. Nếu không phải có Các chủ, hôm nay chúng ta sợ là không biết hồn về nơi nào. Hơn nữa nhiều năm qua, Tâm Tích các sớm đã biến thành nhà của chúng ta, xử lý chút chuyện trong nhà, sao có thể nói là vất vả được."
Bạch Lăng cười yêu kiều, nói: "A Nguyệt nói đúng. Hơn nữa tuy nói chúng ta luôn ở trong các xử lý công việc, nhưng nhiều chuyện cần vận dụng đầu óc, đều là Các chủ lo mà. Chúng ta đỡ được không ít việc đó."
Văn Mặc Huyền bất đắc dĩ cười cười: "Mặc kệ thế nào, không có các ngươi, Tâm Tích các sợ là không được như hôm nay. Ngày sau, sẽ càng có nhiều lần giao đấu cùng bọn họ, tuy ta làm rõ những ân oán kia, nhưng lại không muốn các ngươi xảy ra chuyện. Cho nên hết thảy đều phải cẩn thận, không được khinh địch lỗ mãng."
Bốn người cung kính đồng loạt nói: "Thuộc hạ hiểu được!"
"Đã không còn sớm, nên lên đường rồi. Đi đường cẩn thận."
Mấy người đáp lời, Nguyệt Khanh do dự, vẫn là nhìn Văn Mặc Huyền, khẽ nói: "Chúng ta sẽ cẩn thận, cũng mong Các chủ ngàn vạn bảo trọng thân thể."
Văn Mặc Huyền nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp, sau đó cuối cùng lộ nụ cười ôn hòa, nhẹ gật đầu.
Nguyệt Khanh nhìn thoáng qua đứng Cố Lưu Tích bên cạnh Văn Mặc Huyền, lập tức xoay người lên ngựa. Mấy người Tô Vọng nhanh chóng nói cáo từ với Văn Mặc Huyền, rồi giơ roi phóng ngựa đuổi theo, chỉ để lại một đường mù bụi.
Cố Lưu Tích thở dài, ra vẻ u oán mà mở miệng: "Nguyệt Khanh cô nương đối với ngươi rất đặc biệt."
Văn Mặc Huyền giật mình, cười nói: "Ừm, giống Lâm phủ công tử đối với ngươi ấy, cũng có phần đặc biệt."
Cố Lưu Tích nghẹn lời, mặt cũng đỏ lên, ngập ngừng nói: "Cái đó khác, ta mới quen biết hắn không đến một tháng."
Ý là tình nghĩa của Văn Mặc Huyền Và Nguyệt Khanh đã hơn mười năm rồi.
Văn Mặc Huyền bật cười ra tiếng, nàng kéo tay Cố Lưu Tích, trầm thấp nói: "Ừ, lúc trước ngươi giấu diếm thân phận gạt ta, ta quen biết ngươi cũng mới có hơn một tháng thôi."
Cố Lưu Tích mở to mắt, tròng mắt sáng long lanh, mím môi, nụ cười trên mặt như thế nào cũng không giấu được. Lời của Văn Mặc Huyền nàng đương nhiên hiểu. Dù các nàng gặp nhau mới một hay hai tháng, thì tình cảm cũng không cách nào dùng thời gian để đong đếm. Cái gọi là chớp mắt vạn năm chính là như thế.
Chút xíu chua xót của nữ nhi gia, đã bị một câu của Văn Mặc Huyền đánh tan không còn một manh giáp. Cố Lưu Tích đi theo Văn Mặc Huyền cười ngây ngô trở về, làm khóe miệng Văn Mặc Huyền cứ cong cong.
Đi đến cổng Tô phủ, vừa vặn gặp gã sai vặt ở Tây Uyển. Hắn thấy Cố Lưu Tích cùng Văn Mặc Huyền, bước lên thi lễ: "Bái kiến Biểu tiểu thư, Cố cô nương."
Văn Mặc Huyền thấy trong tay hắn có một phong thơ, mở miệng nói: "Có phải là thư của Cố cô nương?"
Gã sai vặt cười cười: "Thưa Biểu tiểu thư, đúng vậy ạ." Nói rồi đưa thư cho Cố Lưu Tích.
Cố Lưu Tích thấy nét bút mạnh mẽ hữu lực trên phong thư, vẻ kinh hỉ tràn lan khắp mặt mày: "Mặc Huyền, là sư phụ ta gửi thư đến!"
Nhìn nàng vui vẻ như vậy, Văn Mặc Huyền thấy cưng gì đâu, xoa đầu nàng: "Trở về rồi xem."
Bị cử động này của nàng làm cho xấu hổ, Cố Lưu Tích vội tiến vào phủ.
Mở thư ra, Cố Lưu Tích đọc kỹ một chút, sau đó vừa mừng vừa sợ.
Văn Mặc Huyền thấy thế thì hỏi: "Sao lại bày ra dáng vẻ đó?"
Cố Lưu Tích cười nói: "Sư phụ nói, sư tỷ đến Tô Châu rồi! Nhẩm thời gian, sợ là sắp đến nơi rồi."
Lập tức nụ cười trên mặt lại nhạt đi một chút: "Mà sư tỷ đi rồi, sư phụ cùng sư đệ làm sao bây giờ?"
"Vì sao nói như vậy?"
Cố Lưu Tích có chút xấu hổ: "Sư phụ cùng sư đệ tệ nhất trong việc chăm sóc bản thân, ngay cả cơm cũng không biết nấu. Ta và sư tỷ đã từng bắt sư đệ học, kết quả đồ ăn làm ra thực sự không phải dành cho người, cũng đành từ bỏ. Sư tỷ mà đi, sợ là họ thảm rồi."
Văn Mặc Huyền cười cười: "Lo gì đâu không. Nếu sư tỷ ngươi muốn, chắc đã tìm được biện pháp rồi ấy."
Cố Lưu Tích cũng cười, mình đúng là lo hão rồi.
Sau khi mấy người Tô Vọng đi, ngày ngày trôi qua cũng bình thản trở lại. Cố Lưu Tích vẫn siêng năng tập võ, cùng với Văn Mặc Huyền, chờ đợi Liễu Tử Nhứ đến.
Bên này, nhóm Bạch Lăng cũng tìm được Lưu Chính Nghị lần nữa, hỏi thăm hắn về bộ dạng của ba người năm đó. May mà chuyện đó có nhiều điểm kỳ lạ, Lưu Chính Nghị cũng là người có ánh mắt sắc bén, cộng thêm Mạnh Nhàn Đình thái độ của với ba người kia, đối với ba người khí độ bất phàm đó, hắn tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng ấn tượng khắc sâu. Dù đã hơn mười năm trôi qua, có chỗ mơ hồ, nhưng vẫn nhớ được sáu bảy phần.
Theo Lưu Chính Nghị miêu tả, Bạch Lăng bắt đầu hạ bút, rồi để Lưu Chính Nghị chỉ ra những chỗ không giống. Cứ thế qua mấy canh giờ, Lưu Chính Nghị giấu mặt bên dưới lớp vải bọc, hé mắt nhìn hồi lâu, sau đó từ cổ họng cất lên tiếng khàn khàn: "Gần giống."
Để bút xuống, Bạch Lăng nói tiếng cám ơn, rồi nhìn ba người trên hình vẽ. Nhìn vẻ ngoài, ngoại trừ người ở giữa khá lớn tuổi, hai người còn lại đều trông không quá ba mươi. Nhưng lục tìm trí nhớ cũng không nhận ra là ai, nàng lại gọi Nguyệt Khanh qua, để nàng nhìn thử.
Nguyệt Khanh cầm bức họa, nhìn kỹ, ánh mắt rơi vào nam nhân có vẻ ngoài ôn nhuận bên trái, đột nhiên sững lại!
Nàng đưa tay che bớt nửa khuôn mặt, nhìn đôi mắt toát ra tia ấm áp kia, quay đầu nhìn Bạch Lăng.
Bạch Lăng cũng kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Khá là giống."
Lưu Chính Nghị ngồi trên xe lăn mở miệng nói: "Người này sinh động nhất là đôi mắt, Bạch Lăng cô nương vẽ rất giống. Lúc ấy sở dĩ ta kinh ngạc, cũng là vì, với tư cách một thương nhân, ánh mắt hiền hậu nho nhã như vậy rất là hiếm thấy."
Giọng nói khàn khàn thô ráp của Lưu Chính Nghị quanh quẩn trong phòng, Bạch Lăng cùng Nguyệt Khanh lại càng thêm kinh ngạc, lập tức nhíu mày, quay đầu lại nói: "Đa tạ Lưu tiên sinh, hôm trước chủ tử nhà ta từng nói, sẽ cho vị đại phu y thuật phi phàm trong nhà tới thăm bệnh cho ngài, ngài sẽ không phải chịu đựng giày vò nữa. Có điều nàng ấy hiện đang trên đường đến Đại Lý, cho nên thỉnh tiên sinh kiên nhẫn chờ. Thân thể ngài không khỏe, ta sẽ phái người chăm sóc ngài, để cảm tạ những thông tin quý báu của ngài."
Đôi mắt đυ.c ngầu của Lưu Chính Nghị lóe lên, trên khuôn mặt giấu trong vải bọc hiện lên nụ cười. Chỉ vì gương mặt bị hủy toàn bộ, nên trông có chút dữ tợn: "Cám ơn chủ tử của cô nương. Các người thay ta tìm ra hung thủ hại ta năm đó, nên những chuyện này cũng là ta nên làm."
Bạch Lăng cáo từ, rồi đi nhanh ra ngoài: "A Nguyệt, lập tức phái người giao ba bức họa cho Các chủ, nhưng nhớ nhắc nhở A Ngạn trước, chú ý chừng mực."
Nguyệt Khanh nhìn mấy bức họa bằng ánh mắt phức tạp, gật đầu.