Edit + Beta: motquadaocute
“Cậu biết sao không, anh ta lúc ấy nói tớ như thế này này.” Vân Thư nhảy từ trên chiếc ghế dài xuống, hắng giọng, bắt chước giọng điệu bình tĩnh không chút gợn sóng nào của Chương Tư Niên, và làm động tác đẩy kính: ” Lần gặp mặt tới, tôi mong em ăn mặc và phối màu đơn giản chút, đừng ăn mặc quá ba màu sắc.”
Nói xong cô liền tức giận ngồi xuống, mặt xị xuống rất giống một chú cá nóc.
Vân Thư vừa đến quán, rượu cũng chưa thèm rót, triệt để diễn lại tình cảnh buổi chiều ngày hôm nay cho Lý Úy và Lâm Sở Sở xem.
Hai người đó cùng cười nghiêng ngả, Lý Úy cười đến mức nọng cằm run run.
“Aigu hai cái con người này, cho em một chút gợi ý xem nào.”
Lý Úy cười, an ủi cô: “Em đang dưới mái hiên rồi, không thể không cúi đầu đâu nha.”
“Em ngẫm lại xem, từ nhỏ tới lớn em cùng Vân Lam vĩnh viễn đều là Phật Tổ cùng với con khỉ nhỏ không thể chạy thoát khỏi tay Phật Tổ mà thôi. Em có phản kháng đến đầu cũng đều là bị cô ấy trấn áp một cách vô tình. Hơn nữa cô ấy là chị ruột em, cũng sẽ không làm hại tới em đâu, em cứ theo những gì cô ấy nói mà làm đi.”
Vân Thư liếc cô ấy một cái: “Anh lại còn dám nói thế sao, nếu không phải vì anh, em cũng sẽ không vì việc gấp đôi phí sinh hoạt mà cúi đầu nhé.”
“Được rồi, anh cũng có một phần trách nhiệm. ” Lý Úy vừa an ủi cô vừa gọi phục vụ bày rượu “Tôi muốn một ly…”
“Rượu hương đào nồng độ nhẹ đúng không ạ?” Em trai quầy bar tiếp lời ngay, số lần bọn họ tới đây không ít, lần nào Vân Thư cũng gọi loại thức uống đó.
Vân Thư cũng không phải thực sự trách anh ấy, cầm ly rượu, hừ nhẹ một tiếng.
Để kể về mối quan hệ của Vân Thư và Lý Úy thì mời ngược dòng thời gian quay lại 10 năm trước, cả hai người đều là đệ tử của diễn viên kịch nói Mã Vân Hoa. Lý Uy hơn cô 4 tuổi, cũng coi như gần tuổi nhau nhất trong lớp, nên bọn họ rất hay cùng nhau hàn huyên tâm sự. Lúc đó nàng vẫn còn là một tiểu thịt viên mập mạp, Lý Úy thì gầy như cái gậy trúc, một mập một gầy, trắng trẻo dễ thương, ăn nói khéo miệng, được rất nhiều người yêu thích. Biệt danh Mây nhỏ của cô cũng có từ lúc này, ban đầu cũng không phải để khen gì, mà là Lý Úy cười nhạo cô, tên có chữ Mây, lại giống như đám mây mập mập xù xù trên trời.
Hai người quen nhau đã nhiều năm, Vân Thư chứng kiến Lý Úy đi từ cái gậy trúc đến một người bụng bia nặng 150 cân (1 cân bên TQ=1/2 kg), bản thân cô cũng cao lên, cao tam cũng gầy đi rất nhiều, lại trở thành một cái gậy trúc, các đường nét trên khuôn mặt cũng dần trở nên tinh tế hơn. Cô đem ảnh hồi nhỏ của mình lên weibo, fans sôi nổi cảm khái, quả thực giống như đã phẫu thuật thẩm mỹ.
Bất quá hiện tại hai người không có qua loa như trước nữa, một người làm talk show trên weibo, nổi tiếng dám nói dám làm, người còn lại là nhà sản xuất chương trình tạp kĩ trong ngành giải trí. May mắn thay, môn phái của sư phụ cũng khoan dung, tuy hai người đều là đệ tử nội môn, nhưng sư môn cũng không có quy tắc can thiệp vào việc làm của đệ tử, nếu là ở môn phái khác, hai người cái gì cũng không làm tử tế chắc chắn đã sớm bị trục xuất, làm gì còn có cửa mỗi năm vui vẻ tung tăng tới thăm nhà thầy.
Từ nhỏ tới lớn, Lý Úy ỷ vào việc não bộ xoay chuyển nhanh mà đã lừa cô không biết bao nhiêu lần. Nhưng việc này lấy chuyện sinh hoạt phí ra so đo, thật ra Lý Úy cũng không quá đáng trách.
Xét về chỉ số IQ thì Lý Úy không hề thua Vân Lam. Tiểu học, sơ trung đều nhảy lớp. 20 tuổi nhận được bằng tốt nghiệp của đại học F, tiến vào đài truyền hình nổi tiếng cả nước, leo từ vị trí thấp nhất lên tới nhà sản xuất chương trình tạp kĩ của đài truyền hình chưa mất tới hai năm. Bởi đài truyền hình có nhiều bó buộc, anh bỏ việc và chạy ra ngoài tự lập công ty riêng về truyền thông và sản xuất các chương trình tạp kĩ. Khi Vân Thư vừa tròn 18 tuổi, khoản cổ tức đầu tiên nhận được đã dùng để hỗ trợ anh và cô trở thành cô đông lớn thứ hai của công ty Lý Úy.
Nhưng dù là cổ đông, cô cũng không nhận được bất kì khoản hoa hồng nào hết kể từ lúc công ty thành lập. Lý Úy có vài phần tư tưởng phản nghịch, về chương trình đầu tiên sản xuất, vì để bày tỏ niềm tiếc nuối về việc Hongkong, Đài Loan ngừng phát sóng chương trình trò truyện thời sự “Chuyện trò đêm khuya”, anh đã thực hiện một chương trình với nội dung tương tự. Làm chương trình đều là người khá có tiếng, Vân Thư ở hậu đài tán gẫu, cảm thấy được lợi không ít, nhưng các chương trình dạng như thế này rất khó thực hiện trong nước, dựa vào danh tiếng của Lý Úy cũng rất khó có thể xin được tài trợ, các video đăng trên web, đề tài thảo luận không nhiều, số người hưởng ứng cũng ở mức bình thường, chi phí để mời các vị khách mời lại cao, cuối cùng chương trình trở nên lỗ vốn. Hai năm gần đây, Lý Úy liên tục thực hiện một chương trình tạp kĩ về tranh luận và một talkshow, hưởng ứng cũng tốt, vì thế miễn cưỡng mới có thể trả hết nợ nần.
Vân Thư cũng là một người quản lý tài chính rất tệ, sau khi bàn bạc với ông nội, Vân Lam quyết định quản lý chỗ cổ phần của cô trước, đến khi nào cô hoàn thành văn bằng hai về tài chính và có ý thức về việc quản lý cũng như đầu tư thì thôi. Chi phí sinh hoạt tháng của Vân Thư cũng không thấp, nhưng cô có một vài cái sở thích cần phải đốt tiền. Bởi vậy, người ngoài nhìn Vân Thư là một phú nhị đại, nhưng thực chất cô vẫn luôn luôn phải trải qua khoảnh khắc chờ chị gái phát tiền sinh hoạt. Thật rầu mà.
“Chậc, hai người đã uống trước rồi.” Lục Tri Ý đi tới quầy bar, kéo ghế ngồi xuống.
Lần hội tụ này chủ yếu là vì Lục Tri Ý, cũng là bạn gái của Lý Úy. Cô ấy muốn sang châu Âu du học khoảng nửa năm.
Lục Tri Ý cũng xem như là mỹ nhân toàn tài, nhưng tại sao lại thích Lý Úy 150 cân mập mạp? Theo như Vân Thư nghĩ, đại khái là bởi Brainy is the new sεメy (tri thức là trào lưu gợi cảm mới) (1)
(1) Câu này xuất phát từ truyện Sherlock Homes.
Vân Tư lại tức giận đùng đùng thuật lại lời của Chương Tư Niên cho Lục Tri Ý nghe: “Tri Ý, chị học nghệ thuật, chị thấy em mặc như thế là bất bình thường sao?”
Lục Tri Ý quét mắt nhìn Vân Thư hai lượt, cười cười chọc chọc vào khuôn mặt đang phồng lên như cá nóc của cô, nhìn má cô phồng ra rồi xẹp lại thì bật cười, nói:” Này cũng phải nhìn khuôn mặt đi.”Lục Tri Ý tùy ý chỉ một người đang ở trên sàn nhảy, “Đa số người mặc quần áo đẹp không nhất thiết xinh đẹp, em ấy à – khá xinh đẹp, ỷ vào giá trị nhan sắc cao mới dám ăn mặc như vậy.”
Vân Thư không phải kiểu xinh như các vị mỹ nữ truyền thống, mà ở cô có sự dễ thương đến kì lạ, mắt một mí khi cụp xuống trông vô cùng ngây thơ, mắt không to lắm nhưng lại vô cùng có hồn, bàn tay lớn khuôn mặt nhỏ, làn da trắng noãn, chiếc mũi cao thanh tú, khi cười mắt cô híp lại, môi cong cong và trên má là hai lúm đồng tiền nhỏ, mọi người xung quanh khi nhìn nàng tâm tình tươi tỉnh lên mấy phần.
Vân Thư hừ một tiếng, đưa điện thoại cho Lâm Sở Sở: “Sở Sở, cậu giúp tớ chụp tấm ảnh với.”
Vừa nói cô vừa cầm ván trượt, vừa đội mũ lên tạo dáng chụp hình.
Chụp xong, cô lấy lại điện thoại từ Lâm Sở Sở, nhanh chóng post hình lên weibo.
@Vân cuốn cuốn cuốn nhi: Hôm nay bị người ta nhắc nhở cách ăn mặc, nói từ đầu đến cuối không được mặc quá ba màu. ╭(╯^╰)╮ Mình cảm thấy quần áo mình cũng đẹp lắm mà. [hình ảnh]
“Được rồi mà.” Lâm Sở Sở xoa xoa đầu cô, “Hôm nay Tri Ý là nhân vật chính mà.”
“Nào, cạn ly.”
Cả ba người cuối cùng uống tới thích thú, đều ngà ngà say cả.
Lâm Sở Sở không thích kĩ thuật hát dở tệ của ca sĩ của quán, liền đem người đuổi xuống, cầm lấy microphone hát, cô trời sinh giọng nhẹ nhàng, kĩ thuật hát cũng rất tốt, cảm xúc dạt dào. Sau khi hát nốt cao, âm vực giảm xuống một quãng tám, khuôn mặt hơi say ửng hồng trông rất giống một trái đào, khi hát xong đi xuống còn không quên trào phúng một câu.
Để nói về tình bạn bè giữa Vân Thư và Lâm Sở Sở thì cũng phải kể tới rất lâu trước đây, hai người gặp nhau tại buổi tọa đàm triết học ở đại học F, mời đến các diễn giả nổi tiếng trong nước để nói về một chủ đề khá là kì quái – cơ sở triết học của trí tuệ nhân tạo. Vân Thư đến hơi muộn chút, đến nơi đã thấy Lâm Sở Sở trang điểm nhẹ nhàng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác to sụ, quả thật không phù hợp với chiếc váy bó sát người bên trong đang nghiêm túc thảo luận với giáo sư trên sân khấu. Khi đó Lâm Sở Sở mới từ buổi phát sóng trực tiếp của chương trình âm nhạc nổi tiếng trong nước về, liền trực tiếp đến buổi tọa đàm. Vào thời điểm đó, cô ấy đang là thạc sĩ ngành triết học đại học F, với vẻ ngoài xinh đẹp và giọng hát ngọt ngào, cô ấy được vô số người yêu thích. Vì mấy buổi tọa đàm, cô rút lui, trên mạng bàn tán rất nhiều về điều này.
Lần đầu Vân Thư nhìn thấy cô ấy, Lâm Sở Sở có khuôn mặt căng tràn, hệt như một trái đào nhưng nét mặt lại có sự lạnh lùng, băng sương, bạn bè của Vân Thư không tính là nhiều, trong đời lần đầu chủ động tiến tới, kết thúc buổi tọa đàm liền chạy tới trước mặt Sở Sở, mắt cong cong:”Chào cậu, tớ là Vân Thư, cậu có muốn làm quen không?”
Có những người bạc đầu như tân, nhưng cũng có người thân thiết ngay từ lần đầu gặp gỡ. Vân Thư lần đầu giao ánh mắt với cô ấy, sau này quả nhiên chính là tâm đầu ý hợp.
Sau này Vân Thư mới biết lúc ấy phó đạo diễn chương trình âm nhạc ám chỉ với Lâm Sở Sở việc dùng quy tắc ngầm để đi vào vòng sau, Lâm Sở Sở liền thế mà rút lui. Hiện tại cô ấy vẫn tiếp tục học cao học, thi thoảng giúp Lý Úy phối nhạc cho mấy chương trình, không có việc gì thì tới quán bar ca hát một chút, cũng xem như là tự do tự tại.
Khi Lâm Sở Sở xuống sân khấu, khán giả ở dưới reo hò ầm ầm.
Vân Thư cũng vỗ tay theo, bên tai truyền đến giọng của Lý Úy: “Tối nay làm talkshow, cuối tuần này công bố diễn viên, khách mời, em có muốn hay không?”
Vân Thư hơi ngừng động tác vỗ tay:”Anh cũng biết, em vốn không thích…”
Lý Úy nhìn thẳng vào mắt cô:”Là không thích hay không dám?”
Vân Thư trốn tránh ánh mắt của anh, dưới ánh đèn mờ, có vài tia sáng nơi đáy mắt.
Cô không có cách nào đáp lời Lý Úy, đánh trống lảng:” Kịch bản bên anh cứ một tiết mục lại là thỏa hiệp, sửa chữa rồi lại sửa chữa. Hơn nữa những talkshow nước ngoài, đều là…”
“Được rồi…”Lý Úy đánh gãy chủ ý của cô, lôi lại chủ đề chính,nói ” Tiết mục này trong nước không có quá nhiều nền tảng cơ sở, dục tốc bất đạt, đều cần có sự thỏa hiệp, lại còn rất nhiều điểm giới hạn, phải mất khá nhiều thời gian, về điểm này, ý kiến của anh và em đều như nhau, hôm nay ta không bàn tới chuyện này.”
“Em có thể giúp em viết kịch bản, giúp em chia sẻ một số việc, nhưng…”
“Em thật là… ” Lý Uy xoa xoa đầu, ngắt lời nàng “Anh không thích từ chối em không biết sao?”
“Vân Thư ———-” Lục Tri Ý xen vào, trêu nàng “Em nhìn anh trai mập mạp của em xem, xem bụng anh ấy kìa.”
Nói xong liền chọc chọc vào cái bụng bia tròn vo, “Anh ấy đấy à, nên phải chịu đả kích thì mới gầy xuống được. Khi chị không ở đây, cứ thoải mái cự tuyệt anh ta, làm cho anh ấy chịu đả kích chút, khoảng thời gian này, việc giúp anh ấy giảm cân giao cho em phụ trách.”
“Này, em đừng công kích cá nhân bạn trai nữa mà. ” Lý Úy vỗ vỗ bụng, sầu muộn thở dài.
Nhìn cái bụng bia của Lý Úy rung rung lên, Vân Thư có chút buồn bực liền vui vẻ trở lại, cười lăn cười bò với Lục Tri Ý.
Lâm Sở Sở trở xuống, vén tóc ngồi lại vào chỗ, phía sau là anh chàng ca sĩ quán bar vừa bị đuổi xuống, lưng vẫn còn đeo cây đàn, ngũ quan rất tuấn tú, ấp a ấp úng như muốn mời Lâm Sở Sở uống rượu, mỉm cười với Lâm Sở Sở, mặt đỏ bừng.
——————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này tôi đã viết rất lâu, từ vai chính đến vai phụ, hy vọng có thể giúp mọi người hiểu thêm chút, có thể làm hài lòng mọi người.
Chương truyện này là một chương giữa ( đa phần dùng để giới thiệu). Thầy Chương sẽ xuất hiện vào chương sau nha