Tam Hoàng Gia Trang

Chương 12: Thưa Nhưng Khó Lọt

Hiên Viên Hạo nắm chặt đầu quyền, quyền đánh xuống như ra lệnh cho quân sĩ ra trận.

Quân của Hiên Viên Hạo chính là sấm, sĩ chính là sét của cửu thiên rộng lớn. Lôi Đình Oanh Kích có thể thao túng lôi điện theo ý muốn, đây là một trong những sát chước mạnh nhất của Lôi Đình Quyền, muốn luyện thành vô cùng khó khăn, Hiên Viên Hạo cũng chưa hoàn toàn làm chủ được chiêu này.

Từ trong khuyết khẩu vang lên tiếng nổ đì đùng, vô số tia sét loằng ngoằng phóng ra, giao nhau rồi tụ lại thành một tử sắc lôi trụ có chiều ngang mười xích, lớn gấp mười lần các lôi trụ đã phá huỷ Tam Hoàng Gia Trang.

Chỉ với bảy lôi trụ nhỏ đã đủ huỷ diệt Tam Hoàng Gia Trạng rộng mấy dặm thì lôi trụ khổng lồ này uy lực không chỉ lớn gấp đôi hay gấp ba mười cột sét nhỏ cộng lại, đừng nói là bảy người nhỏ bé cho dù là một ngọn núi cũng dễ dàng bị thổi bay.

Tử sắc lôi trụ đánh xuống chỗ bảy người Tam Hoàng Gia Trang, sấm sét chưa đến nhưng mặt đất bên dưới đã bị áp lực lún xuống, đất đá vỡ vụn bay ngược lên trên không trung.

Yến Phi, Từ Tử Lăng, Thoa Thoa, Tuyết Dạ Linh Băng đều ngầm vận công, chuẩn bị đối mặt với khiêu chiến cực lớn.

Hiên Viên Hạo vốn dĩ đã bị Từ Tử Lăng đánh bại triệt để vậy tại sao còn có thể lâm trận đột phá, đánh ra sát chước tối cường?

Lúc Hiên Viên Hạo bất tỉnh, tâm thức hắn chìm sâu trong không gian tối đen vô tận.

Hắn biết hắn bại rồi! Từ Tử Lăng thì ra có thể dễ dàng đánh bại hắn như vậy, thì ra hắn chưa từng vượt được ngọn núi cao là Từ Tử Lăng.

Hắn đã thất bại trong nhiệm vụ phụ hoàng hắn giao, những chuyện khác hắn đều không quan tâm nhưng hắn đã không còn hy vọng nào có thể gặp lại được nàng.

Hắn mãi mãi không thể gặp lại nàng.

Cam tâm không? Không! Không đời nào Hiên Viên Hạo cam tâm!

Hiên Viên Hạo ta dù chết cũng phải gặp lại nàng!

Nguyện đổi cả đời này để được một lần nắm tay nàng.

Chỉ cần gặp lại nàng một lần thôi ta cũng mãn nguyện, chết không hối tiếc!

Hiên Viên Hạo! Mày là nam tử đại trượng phu, chỉ chút thất bại đã nản chí? Từ Tử Lăng mạnh thì đã sao chứ? Mày đâu chỉ biết mỗi võ công, Tam Hoàng Gia Trang thì đã sao? Chỉ cần là con người thì đều có điểm yếu, bọn chúng chỉ có bảy người tiêu diệt có gì khó khăn?

Để được cầm tay nàng một lần nữa ta nguyện không từ thủ đoạn, dù xú danh vạn năm cũng nào có ngại?

Nàng, ta thực sự rất nhớ nàng!

Trong tâm trí hắn hiện lên hình bóng một mỹ nhân đang tươi cười:

“Thiên, muội yêu huynh!”

Khuôn mặt vui tươi đột nhiên chuyển màu u ám, hai dòng lệ lăn dài trên má hồng:

“Thiên, thϊếp xin lỗi. Hẹn chàng kiếp sau...”

Không! Nàng đừng khóc!

Cầu xin nàng đừng khóc! Nước mắt nàng là thứ trân quý nhất trên đời này ngàn vạn lần đừng để rơi xuống! Ta cầu xin nàng!

Ông trời ơi sao ông tàn nhẫn chia lìa đôi lứa?

Hiên Viên Dạ Nguyệt! Ta dù chết cũng không để nàng phải rơi nước mắt lần nữa! Hiên Viên Hạo ta phải đứng dậy, ta phải đánh bại tất cả kẻ thù, gϊếŧ sạch bọn chúng!

Tam Hoàng Gia Trang, tất cả các ngươi chết hết đi cho ta!

Hiên Viên Hạo hồi quang phản chiếu, dùng đến hai thứ mà hắn vẫn chưa kiểm soát nổi là Hiên Viên Thần Công đệ tam thập trùng thiên và Lôi Đình Quyền Đệ Lục Thức Lôi Đình Oanh Kích, hậu quả có thể bị phản phệ, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma nặng thì nổ tan thây mà chết.

Nhưng hắn đâu còn gì để mất nữa? Nếu không có nàng hắn còn gì nữa đâu?

Oành!!!

Tử sắc lôi trụ đánh xuống mặt đất tạo thành một vụ nổ khinh thiên động địa, sấm sét bắn tung toé, một cột khói khổng lồ bốc lên cao tận mấy trượng, uy lực của Lôi Đình Oanh Kích đã vượt ra xa võ công chiêu thức thông thường của nhân loại.

Khói bụi mù mịt, lờ mờ có thể thấy một cái hố sâu, phần kiến trúc còn lại của Tam Hoàng Gia Trang ở ngay mép hố bị chấn động đổ sụp xuống hố, lấp đầy gần một nửa miệng hố, bảy người Tam Hoàng Gia Trang sống chết chưa rõ nhưng chịu một đòn như thế dù Chiến Khải Thần Công cũng khó lòng mà toàn thây.

Một chiêu cạn kiệt sinh lực, Hiên Viên Hạo kiệt sức rơi từ trên cao xuống đất. Hắn hiện tại sức nhấc một ngón tay cũng không có nhưng hắn vô cùng mãn nguyện, dù sao thì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ chỉ cần nghỉ ngơi hồi phục sức lực thì hắn có thể gặp lại nàng rồi.

Sáu năm nay hắn vẫn luôn chờ đợi cái ngày này.

Đột nhiên đâu đó vang lên tiếng vỗ tay.

“Chúc mừng tứ ca! Tứ ca đúng là thiên tài, không ngờ lại có thể đánh ra được một chiêu Lôi Đình Oanh Kích tiêu diệt toàn bộ tà giáo Tam Hoàng Gia Trang! Đệ vô cùng bội phục huynh!”

Hiên Viên Hạo cũng không còn hơi sức để hơn thua với Hiên Viên Khung Thương, hắn cố tỏ ra mình vẫn bình thường:

“Đệ quay lại đây làm gì? Chuyện đã giải quyết xong đệ không còn việc gì ở đây nữa!”

Hiên Viên Khung Thương bật cười:

“Đệ quay trở lại đây chính là để giúp huynh một chuyện, mang hắn ta ra đây!”

Hắc y nhân đang dìu Hiên Viên Khung Thương liền biến mất, khi hắn xuất hiện trở lại thì trên tay có thêm một người, là Tam Thập Lục của Sát Tổ.

Hiên Viên Hạo khẽ cau mày, hắn luôn có cảm giác quen thuộc với Tam Thập Lục nhưng không biết đã gặp ở đâu, hắn hỏi:

“Chuyện này là sao?”

“Lúc trước đệ đã nói thập tứ muội vẫn sống đúng không? Thực ra thì đệ quên nói một điều nữa, thập tứ muội sau khi thoát khỏi Thiên Lao đã được đưa đến Sát Tổ!”

Hiên Viên Hạo nghe như sét đánh ngang tai, hắn sửng sốt:

“Không lẽ nào...”

“Đúng vậy, thập tứ muội mà huynh hằng đêm mong nhớ chính là gã Tam Thập Lục đang đứng trước mặt huynh đây!”

Hiên Viên Khung Thương mỉm cười khoái trá, mục đích của hắn đã đạt được một nửa.

Lý do Hiên Viên Khung Thương rút quân có ba:

Một là hắn muốn tránh mọi thương vong nhân lực Khung Thương Đội không đáng có.

Hai là hắn nhận ra Tam Thập Lục chính là thập tứ công chúa Hiên Viên Dạ Nguyệt.

Ba là hắn phát hiện Hiên Viên Hạo vẫn còn khả năng chiến đấu, thậm chí có lẽ là do thủ túc tâm linh tương thông nên hắn có thể cảm nhận được Hiên Viên Hạo lần này sẽ chơi tất tay.

Chính vì vậy hắn giả vờ rút lui để hai bên Hiên Viên Hạo và Tam Hoàng Gia Trang đánh nhau lưỡng bại câu thương còn hắn thì nhân lúc Tam Thập Lục sơ ý mà bắt giữ, xui xẻo thay khi Hiên Viên Hạo đánh ra Lôi Đình Oanh Kích thì Tam Thập Lục liền thông báo sẽ tránh ra xa nên Từ Tử Lăng cũng không thể chiếu cố cho nàng.

Bắt giữ được Hiên Viên Dạ Nguyệt thì có cũng như nắm được Hiên Viên Hạo trong lòng bàn tay, hắn có thể tuỳ thời, tuỳ ý giày vò Hiên Viên Hạo.

Cuối cùng hắn cũng có thể trả thù.

Mộng Phạn, cuối cùng ta cũng có thể trả thù cho nàng rồi!

Nhìn thái độ của Hiên Viên Khung Thương khiến Hiên Viên Hạo có linh cảm không lành, hắn không tin lời Hiên Viên Khung Thương nhưng hắn tin vào trực giác của mình, Tam Thập Lục chính là Hiên Viên Thần Triều Thập tứ công chúa Hiên Viên Dạ Nguyệt.

Hiên Viên Hạo vẫn bình tĩnh, hắn bề ngoài không hề có dấu hiệu kiệt sức nếu không sẽ khó lòng nói chuyện giao dịch với Hiên Viên Khung Thương:

“Thập tam đệ, chỉ cần đệ giao cho ta Tam Thập Lục thì công lao tru diệt Tam Hoàng Gia Trang hôm nay sẽ là của đệ, ta tuyệt đối không dính dáng dù chỉ là một phần!”

“Sảng khoái! Tứ ca cuối cùng cũng nói câu dễ nghe, nào! Thập tứ muội, còn không mau qua bên kia?”

Hiên Viên Dạ Nguyệt ngập ngừng một chút rồi chạy về phía Hiên Viên Hạo, Hiên Viên Hạo cũng gom hết hơi tàn chạy về phía nàng.

Khoảng cách chỉ hai trượng nhưng xa như trăm núi ngàn sông, lòng Hiên Viên Hạo như đốt, hắn chỉ hận mình không mạnh mẽ hơn để có thể chạy thật nhanh về phía nàng.

Chỉ còn sáu bước.

Mà xa như sáu vạn dặm.

Hiên Viên Khung Thương nở nụ cười ám muội, hữu thủ hắc y nhân bên cạnh hắn loé sáng.

“Không!!!”

Hiên Viên Hạo gào lớn, tiếng gào thật thê lương làm sao.

Máu bắn lên trong không trung.

Màu đỏ của máu thật mỹ lệ và tang tóc làm sao.

Một ngọn phi đao cắm xuyên qua ngực trái của Hiên Viên Dạ Nguyệt, máu lập tức bắn ra.

Cơ thể nhỏ bé của nàng ngã xuống, Hiên Viên Hạo lao lên đỡ lấy nàng.

Giây phút trùng phùng chưa kịp rơi nước mắt vui mừng thì đã sinh ly tử biệt, Hiên Viên Hạo gào lớn:

“Không! Cầu xin nàng đừng chết! Nguyệt, xin nàng... xin nàng đừng chết...”

Hán tử mạnh mẽ và kiên cường cuối cùng cũng rơi nước mắt.

Giọng nói ngọt ngào quen thuộc vang lên:

“Thiên... Thϊếp không sao... chàng đừng khóc...”

Ha ha ha! Hiên Viên Khung Thương đang cười, giọng cười vô cùng khoái trá và thích thú.

Hiên Viên Hạo chờ đợi suốt mười năm để đợi ngày hôm nay.

Hiên Viên Khung Thương cũng chờ đợi mười ba năm để có ngày hôm nay.

Hiên Viên Dạ Nguyệt bị đâm xuyên tim, đã bước một chân vào quỷ môn quan, thê thảm hơn nữa nàng đã bị hạ độc trước, dù không bị đâm xuyên tim thì bây giờ độc cũng đã phát mà mất mạng,.

Hiên Viên Khung Thương đã hạ độc cần gì phải phóng phi đao? Đáp án là hắn muốn thấy vẻ mặt đau khổ của Hiên Viên Hạo tận mắt chứng kiến người mình yêu chết ngay trước mặt mình, cũng giống như hắn mười ba năm trước.

“Hiên Viên Khung Thương! Đồ cầm thú! Tao nhất định phải gϊếŧ chết mày! Mày là...”

Hiên Viên Hạo điên cuồng, người mình yêu không còn hy vọng sống, y cũng vậy.

Hiên Viên Khung Thương cũng cười điên cuồng, y cũng điên cuồng theo:

“Cầm thú? Câm mồm! Chính ngươi mới là đồ cầm thú! Hiên Viên Hạo mười ba năm trước ngươi... chính ngươi đã gϊếŧ đi người con gái mà Hiên Viên Khung Thương ta yêu nhất, ngay trước mặt ta! Khung cảnh đó ta sẽ mãi mãi không bao giờ quên! Đến chết cũng không! Đây chính là báo ứng của ngươi! Ta muốn ngươi cũng cảm nhận được nỗi đau mất đi người con gái yêu thương nhất! Hiên Viên Hạo, đây chính là báo ứng của ngươi! Ha ha ha!”

Hiên Viên Khung Thương ngửa mặt lên trời , không ai biết ruốc cuộc hắn đang khóc hay đang cười?

“Ha ha ha! Hiên Viên Hạo đáng đời ngươi lắm! Mộng Phạn nàng có thấy không? Ta cuối cùng cũng trả thù được cho nàng rồi! Ta làm được rồi!”

“Đúng vậy! Đây là báo ứng của ta! Đây là báo ứng của ta!” Hiên Viên Hạo như người mất hồn lẩm bẩm liên tục, một bàn tay nhỏ nhắn chạm khẽ lên má hắn, nước mắt Hiên Viên Hạo lại trào ra.

“Thiên, chàng phải hứa với ta một điều... đừng bao giờ tháo mặt nạ của ra xuống...”

Nói chưa hết câu đã tắt thở xuôi tay, hồng nhan bạc mệnh.

“Không!!!”

Tiếng gào thét đau thương vang tận trời xanh nhưng liệu có thấu đến lão thiên?

Đột nhiên một tiếng nổ vang lên, bảy người Tam Hoàng Gia Trang từ dưới hố phi thân lên trên, kỳ lạ là toàn thân đều không hề bị thương.

Ruốc cuộc bọn họ là cái gì? Ngay cả Lôi Đình Oanh Kích cũng không gϊếŧ được?