Tuyệt Thế Nữ Phụ

Chương 30: Tâm tư của Vương Dật Hàn

Tâm tư của Vương Dật Hàn

Anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, đã làm mọi cách để khiến em chú ý một mình anh nhưng tại sao lại khó khăn như vậy? Anh đã từng từ bỏ nhưng lại không thể hoàn toàn buông tay... Anh ghen tỵ Đông Phượng Dung vì có được tình yêu của em, anh ghen tỵ Phong Tịnh vì mỗi ngày cậu ta sống cùng chung mái nhà với em... Phong Lam Nhu, anh tiếc hận dĩ vãng nhưng đồng thời anh cũng rất yêu... Phong Lam Nhu của hiện tại vì sao lại xa cách hơn thế nhưng anh lại níu kéo và càng yêu em hơn? Em nói đi, anh phải làm gì mới có được ánh mắt em từng dành cho Đông Phượng Dung?

(Vương Dật Hàn)

- Phong Lam Nhu, tôi đã rất thắc mắc là từ lúc nào cô đã trở nên lãnh đạm như vậy?

Vương Dật Hàn trầm tư. Trước kia cô luôn tươi cười, hắn cũng biết cô không phải loại người như người ta truyền miệng nhau và cũng biết đằng sau lớp phấn dày kia là dung nhan yêu diễm xinh đẹp hơn cả Phong Ninh Sương, hắn cũng biết con người Phong Ninh Sương tuy thiện lương và như thiên sứ nhưng kì thực bản chất cô ta lại như rắn rết. Mọi thứ Phong Ninh Sương đều thua xa cả Phong Lam Nhu, hắn cũng đã từng yêu thích cô trong lần gặp đầu tiên nhưng lúc ấy Phong Lam Nhu lại không có gì ngoài sự lạc quan, không có gia thế chống lưng dù xã hội bây giờ phải là kẻ có quyền thế mới nắm trong tay mọi thứ, không có thanh danh lại bị mọi người phê phán chê cười, cha không thương, mẹ mất sớm, gia tộc khinh rẻ. Tất cả chừng ấy thôi, cô không đủ điều kiện đáp ứng tham vọng quyền thế của hắn, không đáp ứng được kế hoạch trả thù của hắn nên hắn lựa chọn từ bỏ phaǹ tình cảm này mà bỏ mặc cô, trút giận lên cô, cùng người người và Phong Ninh Sương diễn một vở tuồng kịch, mọi oán trách vì sao cô không có địa vị, không có quyền lực trong tay mà cũng là người hắn yêu từ cái nhìn đầu tiên. Không bao lâu sau hắn thấy cô lộ ra da thịt trơn bóng quyến rũ nằm trên giường hắn, hắn liền tức giận đến hận cô, cô tại sao có thể leo lên giường một người đàn ông khác một cách dễ dàng như vậy? Phải, là cô không xứng với hắn, hắn căm tức đánh cô, tra tấn cô thừa sống thiếu chết, lạnh lùng vô tình với cô, làm cô phải cầu xin hắn tha thứ vì cô khiến hắn thất vọng, khiến hắn xấu hổ và cũng khiến hắn nhịn không được phải đánh cô để cô không leo lên giường người khác, để cô có khả năng tự bảo vệ bản thân mình khỏi những ý nghĩ độc ác của Phong Ninh Sương. Hắn đã từng chán ghét vì sao Phong Lam Nhu có thể đơn thuần, không một chút tạp chất như vậy? Nhưng nào biết khi cô thay đổi như ý nguyện của hắn thì hắn lại cảm thấy tiếc hận? Hắn nhớ cô đơn thuần như thế nhưng cũng đau lòng khi cô bị người khác hãm hại

Nhưng Vương Dật Hàn đã quên mất một điều rằng hắn đã từng bị lòng phẫn nộ, căm hận cùng ghen tỵ che mờ mắt khi mà tra tấn Phong Lam Nhu sống không được mà chết cũng không xong, vì lòng tự tôn của nam nhân bị sụp đổ, vì người hắn yêu lại chỉ một mực hướng về Đông Phượng Dung. Hắn là người ích kỷ, chỉ muốn từ hoàng quyền đến tình yêu đều thuộc về hắn. Còn Phong Ninh Sương sao? Đối với hắn chẳng khác nào tấm bia chắn đạn, cô ta chỉ có giá trị lợi dụng như thế ngoài cái vẻ đẹp giả tạo ngoài cái thanh danh ngụy biện

Phần tình cảm kia mà Vương Dật Hàn chối bỏ đã nguội lạnh nhưng lại bất ngờ bùng phát càng trở nên nóng hơn khi từ hận hóa thành yêu lại yêu hóa thành hận. Mù mịt không biết nên đối mặt làm sao với tình cảm của mình và cả với cô, hắn đã vô tâm vô phế đối xử với cô tàn nhẫn, khinh bỉ cô và lầm vào con đường đen tối không có lối thoát vậy nên tất cả mọi chuyện đã hóa thành một mớ rắc rối, là nút thắt khó có thể gỡ bỏ như hiện tại

Vương Dật Hàn im lặng nhìn cô gái đang trẻ con trừng mắt nhìn hắn như đang giận dỗi, không vừa ý khi hắn chọc tức cô nhưng cô không biết hắn chưa bao giờ buông lỏng bản thân để chọc hay vui đùa với ai cả ngoài cô ra. Huống hồ cô như vậy làm hắn nhớ cô trong quá khứ cũng từng như bây giờ nên hắn mới có nhớ nhung buông lỏng bản thân với cô

Khi nhớ đến ánh mắt khinh thường và lạnh lùng của Phong Lam Nhu, hắn nhịn không được cau mày, cô như vậy khiến hắn không nhìn ra tâm tư của cô. Cô như nhìn thấu tất cả mọi chuyện của hắn dù là bí mật nhỏ nhất như hắn chính tay giết chết người thân, lập kế hoạch đoạt vương vị và giết những kẻ đã từng trở thành nỗi sợ của hắn khi còn là một đứa trẻ

Vương Dật Hàn trở thành như bây giờ là nhờ vào quá khứ tàn khốc của hắn. Mẫu thân Vương Dật Hàn bị giết hại bởi vợ lẽ của cha hắn còn người anh trai của hắn thì bị chính tay hắn giết hại rồi về sau, vợ lẽ của cha hắn cũng chết môt cách bí ẩn nhưng e rằng chỉ có mình Vương Dật Hàn là rõ nhất

Vương Dật Hàn đang hồi tưởng lại quá khứ không mấy tốt đẹp của hắn. Đúng lúc này, trên bầu trời dần trút những cơn mưa xuống. Mưa cùng cái lạnh của mùa đông hòa hợp lại càng khiến cho người người run cầm cập.

- Mưa sao?

Phong Lam Nhu xoa hai tay, cô đứng dậy định chạy nhanh vào trong tòa nhà thì Vương Dật Hàn kịp kéo tay cô lại, hắn cởi áo khoác khoác lên người cô. Hắn lạnh lùng nói

- Phong Lam Nhu, cô không sợ lạnh sao?

Nói rồi hắn bế cô lên, chạy đi thật nhanh vào bên trong tòa nhà rồi buông cô xuống

- Được rồi, tôi có chuyện phải làm, cô vào trong đi, nhớ thay đồ

Giọng nói trầm khàn mang theo sự lạnh lùng vang lên bên tai Phong Lam Nhu. Hắn vừa dứt lời liền xoay người bỏ đi mặc cho Phong Lam Nhu đang ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi khuất dần. Nhưng khi hắn xoay người thì bên khóe môi nhếch lên, trong mắt lóe lên tinh quang rồi biến mất

----------------------

*Trailer:

- Đây là cháo do LAm Nhu nấu cho Hàn ca ca, LAm NHu đã phải rất khó khăn mới học rồi nấu được cho Hàn ca ca