Như si như cuồng
Đông Phượng Dung anh sẽ từ bỏ tất cả danh tiếng, gia tộc, địa vị, quyền lực vì tôi chứ? Tôi không thể ngờ hóa ra anh cũng không khác gì Phong Lam Nhu tôi, yêu môṭ người như si như cuồng. Tôi cứ nghĩ dưới gầm trời này ngoài mẹ tôi ra không còn ai yêu thương tôi thật lòng nhưng hóa ra còn một người nữa tên Đông Phượng Dung - người mà tôi đã từng yêu điên cuồng theo sau hắn
(Phong Lam Nhu)
Phong Lam Nhu nằm trên giường bệnh, Đông Phượng Dung thở dài
- Đến bao giờ chuyện này mới kết thúc vậy Tiểu Nhu?
Sau vài tiếng đồng hồ, cuối cùng Phong Lam Nhu tỉnh lại lần nữa, cô lẳng lặng nhìn nam nhân đang ngủ gục bên cạnh, hắn vẫn nắm lấy tay cô không buông. Phong Lam Nhu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi hắn
- Đông Phượng Dung...
Phong Lam Nhu khẽ thì thào, cô không còn cảm thấy lạnh như vừa rồi, thật kì lạ phải không? Có lẽ Đông Phượng Dung đã bật máy sưởi hoặc... trong lòng không còn thấy lạnh lẽo cô đơn chăng? Cô không biết
Phong Lam Nhu cẩn thận bước xuống giường, ôm tấm chăn nhẹ nhàng đắp lên người hắn, một mình cô không thể nào sử dụng hai tấm chăn được. Đáng lẽ ra Phong Lam Nhu sẽ cố tình làm ngơ đi nhưng vì Đông Phượng Dung đã làm nhiều việc cho cô dù so với những việc cô đã từng làm cho hắn thì đó không là gì nhưng ít ra cô cũng cảm động đôi chút. Phong Lam Nhu cười chế giễu, cứ ngỡ mình đã không còn trái tim và có bất kì cảm giác gì với mọi thứ ngoài Mộc Vãn Tình thì ra không phải, có đôi khi cô cũng có cảm xúc mà mình cảm nhận được hoặc không nỡ nhìn hắn trở nên tiều tụy như vậy
Đông Phượng Dung giật mình tỉnh dậy, trên giường không hề có người nằm, hắn hoảng hốt đứng dậy nhưng khi nhìn đến Phong Lam Nhu đang lẳng lặng ngồi bên cửa sổ hướng ra ngoài, lúc này hắn thở dài như trút bỏ đi nỗi sợ cô đi mất
Đông Phượng Dung kinh ngạc, hình như lúc ngủ hắn vốn cảm thấy lạnh nhưng vẫn túc trực bên Phong Lam Nhu nhưng sau đó có ai đã khoác lên người hắn thứ gì. Lúc này hắn mới biết đó là chăn mà hắn đắp cho Phong Lam Nhu mà lại khoác lên người hắn. Đông Phượng Dung kích động, trong lòng thầm vui mừng
- Tiểu Nhu, em làm gì vậy?
Hắn đến bên cạnh cô, Phong Lam Nhu lạnh nhạt quay đầu lại
- Suy nghĩ
Cánh môi mềm mấp máy, cô ngắn gọn trả lời hắn
- Suy nghĩ?
Đông Phượng Dung khó hiểu, Phong Lam Nhu im lặng một hồi ánh mắt quan sát gương mặt hắn, tiếp đó cô tiếp tục nói
- Về anh... về tôi
Phong Lam Nhu ngập ngừng, cô mím môi bất động. Đông Phượng Dung lại thêm một lần nữa kinh ngạc, cô suy nghĩ về hắn?
- Về anh sao?
- Đông... Phượng Dung, anh không hối hận chứ? Về việc anh nói anh yêu tôi? Bất kể tôi là người như thế nào?
Phong Lam Nhu đã không gọi hắn xa cách nữa khiến hắn lại càng thêm vui mừng, ngọt ngào như ăn mật, không, phải là còn ngọt ngào hơn
- Tôi tuyệt không hối hận, yêu em là điều tốt nhất trong cuộc đời, tôi không hy vọng gì hơn. Tôi đã không thể yêu người thứ 2
- Ừ
Phong Lam Nhu nghe thế trầm mặc, cô cúi đầu, hai tay nắm chặt lại thả lỏng, cuối cùng ngẩng đầu đối diện với hắn nở nụ cươì khuynh thành tuyệt sắc, là nụ cười từ tận đáy lòng. Đông Phượng Dung ngẩn người, si mê và rung động
- Đông Phượng Dung tôi... thừa nhận trước kia tôi yêu anh rất nhiều, còn bây giờ hay tương lai tôi không thể nói trước được
Phong Lam Nhu nói nhỏ dần, cô liếc mắt về hướng khác, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực ngơ ngẩn của hắn
Đông Phượng Dung bừng tỉnh, hắn cười như đứa trẻ có được kẹo, ngây ngây ngô ngô đến đáng yêu.
- Tiểu Nhu a...
Hắn ôm chầm lấy Phong Lam Nhu, cô cười rồi, dù không phải lần đầu tiên cô cười nhưng mà lần này hắn hoàn toàn rung động cùng quyến luyến
Đông Phượng Dung gắt gao ôm Phong Lam Nhu vào trong ngực, dù thế nào cũng không bao giờ nguyện buông tay. Dịu dàng vuốt lấy mái tóc dài của Phong Lam Nhu, sa vào trong niềm vui mừng Đông Phượng Dung tựa lên vai cô xúc động nói
- Không sao, thực sự không sao, anh chỉ cần như thế, chỉ cần em mỉm cười không chút vướng bận gì dù cho quá khứ em có thế nào, anh biết anh là kẻ ngu ngốc phạm tội tày trời nhưng ở hiện tại hay tương lai anh vẫn nguyện ý yêu em dù là kiếp này hay kiếp sau thì mãi mãi điều không thể thay đổi như là quy luật của tạo hóa anh vãn sẽ yêu em đến cùng chỉ cần em đừng rời xa, đừng đi anh vẫn sẽ nhất định đuổi theo em không cho em rời bỏ anh
Nghe những lời thâm tình nhưng giống như là lời thề ước trước trời đất vang lên, cũng giống như hứa hẹn với thượng đế và trái tim, không đơn giản là những lời thề non hẹn biển, cũng không như những lời nói suông mà là thật lòng, thật sâu trong trái tim như tình cảm trong xương tủy
Phong Lam Nhu bất động, cô rũ mắt, đúng là Đông Phượng Dung có dung nhan yêu nghiệt vô hạn, khuynh đảo chúng sinh là con người tàn nhẫn lạnh lùng vô tâm vô phế tài năng hơn người nhưng hóa ra hắn vẫn chỉ là kẻ si tình, một khi đã yêu thì không bao giờ dứt ra được và hóa ra hắn vãn là người có trái tim chỉ là đã không thuộc về hắn từ rất lâu rồi không một ai biết được ngay cả bản thân hắn
Phong Lam Nhu đưa tay ôm lấy hắn, trong mắt là thần sắc không ai hiểu được. Đông Phượng Dung liệu khi sự thật không phải như anh nghĩ anh sẽ còn yêu tôi chứ? Sẽ không hối hận chứ? Và anh có chấp nhận nó hay không? Về địa vị, về tiền tài và cả gia tộc họ Đông uy quyền uy thế kia mà chấp nhận mọi thứ vì tôi?
Ngay từ đầu số phận của tôi có lẽ sẽ không thể tiếp tục với anh được nữa Đông Phượng Dung, vì vốn dĩ tôi đã bị định đoạt sắp xếp không bao giờ thuộc về anh. Phong Lam Nhu thầm cười chế giễu, hắn đã làm cô rung động thêm làn nữa nhưng cô chỉ có thể giấu phần tình cảm ấy đi sâu trong trái tim và phong ấn nó lại vì cô muốn Phong gia phải trả lại tất cả cho mẹ cô, cho nước G và cả cho bản thân mình. Họ đã ban tặng cho những món quà thì cô cũng sẽ "hào phóng" đáp trả lại "sang trọng" hơn
-----------------------------
Chap này không ngc =))))))) t.g k ngủ đc đành lên đây viết truyện -,-
*Trailer:
- Phong Tịnh, cậu muốn làm gì?