Tuyệt Thế Nữ Phụ

Chương 9: Gặp lại lần nữa

Gặp lại lần nữa

Phong Lam Nhu nở nụ cười công thức, 1 nụ cười không phải thật sự nhưng lại giống như thật sự, cô nghiêm túc làm việc gật đầu chào

- Cảm ơn quý khách, hẹn gặp lại

- Cô là... Phong Lam Nhu?

Một giọng nói nhẹ nhàng mà quen thuộc vang lên bên tai Phong Lam Nhu. Cô ngẩng đầu, đó là một nam nhân có mái tóc màu nâu sẫm, đôi lông mày kiếm tinh tế, đôi đồng tử màu đen u tối, gương mặt cương nghị nam tính, cánh mũi thẳng tắp tinh tế, bạc môi mang theo sự quyến rũ, thân hình cao lớn hoàn hảo, Phong Lam Nhu lập tức nhận ra là ai thì nhíu mày

- Kính chào quý khách, quý khách tính tiền?

Phong Lam Nhu lạnh nhạt hỏi, dù gì cũng đang trong giờ làm việc cô nên phân tư công minh rõ ràng

- Cô không nhớ tôi sao?

Dường như hắn cố tình làm cô phân tâm, hắn luôn tò mò về cô, không biết cô là người như thế nào nhưng mọi điều hắn điều tra được lại nửa đúng nửa sai, hắn biết cô không phải là người như vậy

- Tôi là Dương Hàn Minh, cô không nhớ thật sao?

- Quý khách có mua hàng không?

Phong Lam Nhu nhướn mày, hắn đang muốn thử lòng kiên nhẫn của cô?

Phong Lam Nhu tất nhiên là nhớ rõ hắn chứ, nhưng cô không quan tâm vì cô và hắn chẳng là gì của nhau. Dương Hàn Minh cau mày, hắn xoay người vớ đại một món đồ

- Tính tiền, xong rồi đi với tôi

- Của quý khách là 100

Phong Lam Nhu lạnh nhạt nói, Dương Hàn Minh định kéo tay cô đi thì 1 giọng nói ngọt ngào vang lên

- Chào chị hai, chị làm việc ở đây?

Phong Lam Nhu nhướn mày, nữ chủ đến thật đúng lúc, hình như là 1 tháng nữa hai người này mới gặp nhau và sau đó nữ chủ nhất kiến chung tình với hắn. Phong Lam Nhu không biết rằng hiệu ứng bươm bướm đã được kích hoạt, sẽ có 1 vài chuyện không như trước, Dương Hàn Minh trong lòng thật sự rất muốn ói. Hắn liếc mắt nhìn đến người vừa lên tiếng kia

Phong Ninh Sương thầm kinh ngạc, cô mà cũng chịu đi làm? Phong Ninh Sương nhìn đến nam nhân gần đấy, trong mắt thoáng hiện tia si mê, da^ʍ loạn rất nhanh biến mất. Dương Hàn Minh càng cau chặt mày, vừa rồi trong mắt cô ta làm sao mà thoát được khỏi mắtb hắn. Đúng là loại phụ nữ dơ bẩn, không biết đã lên giường với bao nhiêu đàn ông rồi

- Chào anh, em là Phong Ninh Sương, là em gái của chị ấy

-... Ghê tởm

Phong Ninh Sương mỉm cười rạng rỡ, lại có chút trong sáng nhưng Dương Hàn Minh lại thốt ra một câu thẳng thắn đầy chán ghét. Hắn cảm thấy cô ta không phải là người đơn giản như vẻ ngoài, có một số người luôn có vẻ ngoài là vô hại, ngây thơ như 2 đứa trẻ hay là vô cùng xinh đẹp khiến bất kì ai không đề phòng thì bên trong dơ bẩn tham lam và luôn hãm hại người khác. Dù có là một viên ngọc quý nhưng khi mài ra thì bên trong không khác gì bùn đất hôi tanh. Dương Hàn Minh không hề cảm thấy Phong Lam Nhu là người như vậy, cô mang vẻ đẹp khuynh thế tuyệt luân, hoàn toàn trái ngược với Phong Ninh Sương mà mang theo vẻ ma mị, yêu diễm. Cô giống như là một viên đá đen thô sơ nhưng hắn tin khi cố gắng mài ra thì bên trong chính là viên ngọc quý của đất trời

Phong LAm Nhu không có gì xa lạ với lời nói độc địa mà ngạc nhiên là hắn lại chán ghét nữ chủ? Dương Hàn Minh tàn nhẫn không kém gì mấy tên nam chủ khác, hắn độc đoán, mưu mô xảo quyệt, lãnh khốc vô tình và rất thẳng thắn độc miệng, hắn chán ghét bất kể cái gì đều nói thẳng ra không 1 chút thương xót

Phong Ninh Sương giận đến run người, đây là lần đầu tiên có người dám nói cô ta như vậy, Phong Lam Nhu lạnh nhạt không nói gì, cô mặc kệ, cô ta tức giận thì có can hệ đến cô? Nhưng có một điều khiến cô khó chịu

- Cảm phiền hai người đừng gây cản trở cho công việc của tôi. Thật vướng đường

Phong Lam Nhu hừ lạnh, hai người này có cãi nhau hay muốn "liếc mắt đưa tình", "thương nhau lắm cắn nhau đau" thì ra chỗ khác, nơi đây chính là nơi công cộng

- Cô có thể đến chỗ tôi làm việc

Dương Hàn Minh nhếch môi, hắn chưa từng hạ mình đi tìm 1 nữ nhân lần đầu gặp mà lại muốn làm việc tại nơi hắn. Nhưng lọt vào tai Phong Ninh Sương thì không khác gì như việc "tình một đêm" hay "có thể lên giường với bất kì nam nhân nào"

Phong LAm Nhu làm sao không nhận ra ánh mắt khinh bỉ của cô ta dành cho cô nhưng cô ta muốn nghĩ thế nào cô cũng không có quyền ngăn cản mà thật ra cô lười quản đến cô ta nghĩ gì. Đã mang tai tiếng có thêm 1 chút thì cũng vậy mà thôi

- Không cần

- Cô hãy suy nghĩ lại đi. Đây là danh thiếp của tôi, hãy gọi cho tôi

Dương Hàn Minh đặt một tấm thẻ pha lê óng ánh, Phong Lam Nhu lạnh nhạt gạt sang 1 bên, Phong Ninh Sương thầm nghiến răng, nam nhân vừa rồi nhất định phải là của cô ta. Phong Ninh Sương tức giận giật lấy tấm thẻ quay người nện xuống đất với đôi guốc hàng hiệu. Phong Lam Nhu nhún vai, dù gì hắn đưa thì cô trước sau cũng sẽ vứt vào thùng rác

...........................

Phong Lam Nhu bước đi trên đường, cuối cùng sau ca làm việc của cô cũng đã kết thúc. Cô có chút suy nghĩ về tương lai, không biết cô nên làm gì để có thể bảo vệ tính mạng của mình khỏi mấy người đó. Cô không thể xác định được mình sẽ làm gì nhưng cô có 1 điều ước nguyện nhỏ nhoi dù là kiếp trước cô có là thiên tài trong giới âm nhạc, có nhiều giải thưởng với 1 số tiền khổng lồ nhưng vẫn như bao nữ nhân khác muốn đó chính là có cuộc sống bình yên an ổn, có 1 mái nhà với 1 người chồng bình thường nhưng hạnh phúc, có 2 đứa con đầy yêu thương. Đáng tiếc ông trời không cho bất kể ai được như ý nguyện, có vẻ như là khi cố gắng ước một điều gì thì sẽ khó mà thành hiện thực hoặc không bao giờ xảy ra vì cuộc đời không như là mơ. Phong LAm Nhu lặng người, cô cứ bước về phía trước không xác định được mình nên đi đâu về đâu cho phải

--------------------------

Lịch post truyện có trên hội thoại tường nhà mình. Hôm nay có chuyện không vui nên chương này sẽ ngắn và không được hay

Cảm ơn các bạn đã đón đọc

*Trailer:

- Phong LAm Nhu, cô đã biết được những gì về tôi?