Đông Phượng Dung tỏ tình
Phong Tịnh đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố rộng lớn chìm trong màn đêm lấp lánh ánh đèn, hắn hồi tưởng lại, Phong LAm Nhu là 1 ẩn số, dường như còn vô số điều mà hắn chưa bao giờ biết tới hay căn bản là hắn quan tâm tới hay chưa? Phong Tịnh nhíu mày liếc mắt nhìn đến trên bàn có tập tài liệu. Hắn thật không ngờ con người thật của Phong Ninh Sương mới thối nát cỡ nào, người con gái mà bị mọi người đồn đãi da^ʍ đãng lẳng lơ lại hoàn toàn trong trắng, không có tí gì liên quan cả còn cô ta được mọi người xưng tụng, ca ngợi thuần khiết thì lại ngược lại. Thật buồn cười làm sao, cả thiên hạ lại bị lừa 1 cách ngoạn mục bởi 2 con người trái ngược nhau, 1 người trong sáng lại luôn ẩn mình dưới lớp vỏ bọc da^ʍ đãng lẳng lơ, một người đen tối, thối nát lại khoác lên mình lớp vỏ thiên thần, quả thực là quá hoàn hảo
- Phong Lam Nhu... Không biết hiện giờ cô đang làm gì nhỉ?
Phong Lam Nhu người chị trên danh nghĩa của hắn, luôn đối xử hắn như người 1 nhà nhưng cô đã không còn là cô, sẽ không bao giờ xem hắn là người thân nữa mà chỉ là xa lạ mà thôi
Tôi phải tìm hiểu sự thật
Tìm hiểu con người của em
Tìm hiểu những bí mật của chính em
Em đã kiên cường đến mức nào?
Em làm sao có thể chịu đựng được mọi lời đàm tiếu độc địa ấy
Em đã có dũng khí từ đâu?
Mà tôi trong khi đó đã làm gì?
Để em phải chịu đựng như thế
Thật đáng trách
Tôi giận chính bản thân mình
Lớp ngoài ấy thật hoàn hảo
Lừa được thiên hạ
Trong số đó cũng có tôi
Người mà lớn lên bên cạnh em
Thật buồn cười làm sao?
Em đã thay đổi
Không còn là người mà tôi quen thuộc nữa
Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc
Làm lại từ đầu
Tìm hiểu em, con người em và bảo vệ em
(Phong Tịnh)
............
Phong Lam Nhu đang cùng chú mèo mình nhặt được nằm đọc sách trên giường mà cô cũng chưa hề ăn gì vì cô không muốn ăn
"Cốc cốc"
Bỗng có tiếng gõ cửa, Phong Lam Nhu đầy nghi hoặc, nơi ở của cô không ai biết cả, tiền phòng cũng đã trả rồi. Nghĩ vậy, cô không nhanh không chậm mở cửa. Đập vào mắt cô chính là khuôn mặt yêu nghiệt Đông Phượng Dung. Hắn ta hiện đang say mèm, quần áo xốc xếch còn gì là bộ dáng một đại thiếu gia kiêu ngạo
- Anh...
- Lam Nhu...
- Đông thiếu gia, sao anh lại biết nhà tôi?
Đông Phượng Dung trầm mặc, hắn cau mày nhìn cô, trong mắt ngập tràn yêu thương. Phong Lam Nhu cười khẩy, một nụ cười trào phúng đầy châm biếm
- Đông thiếu gia, anh đi lầm chỗ rồi đấy. Người mà anh nên tìm đó chính là cô em gái quý hóa của tôi chứ không phải tôi
- Không... Anh tới tìm em, muốn nhìn thấy em
- Đừng nói thế, tôi sẽ không mắc lừa anh
Phong Lam Nhu định đóng cửa lại, Đông Phượng Dung là ai chứ? Người đứng đầu 1 tổ chức ngầm không nhỏ thì thân thủ lợi hại đó không còn là điều xa lạ, hắn nhanh chóng chặn cửa lại
- Anh cũng đừng quá vô sỉ, nhìn xem bây giờ đã là mấy giờ rồi mà anh còn tìm đến đây? Nhà tôi không phải quán bar đâu
- Lam Nhu... không phải...
- Cô gái, nếu cô muốn cãi nhau với bạn trai thì nên vào trong mà cãi, đừng làm ồn
Phong Lam Nhu có chút mất kiên nhẫn, giọng cô đầy lạnh lùng, Đông Phượng Dung hốt hoảng lên tiếng thì chủ nhà cáu gắt nói lớn. Phong LAm Nhu hừ lạnh, cô vì phép lịch sự, nghiêng người qua, ý mời vào trong. Đông Phượng Dung mừng rỡ, hắn có vẻ loạng choạng đi vào
Tuy đã say nhưng hắn vẫn có khả năng ghi nhớ và nhìn lướt qua căn phòng nhỏ hẹp này. Đường đường là 1 vị tiểu thư lá ngọc cành vàng lại cam chịu cuộc sống khó khăn này, đến hắn cũng không thể chịu nổi sự thiếu thốn này của cô. Căn phòng quá nhỏ, chỉ có 1 gian bếp nhỏ hẹp, 1 nhà tắm càng nhỏ hơn, trong phòng chỉ có 1 chiếc giường đơn, 1 sofa 1 tivi, trần nhà và cả tường nhà đều đã sờn đi, nứt ra. Đông Phượng Dung đau lòng, nếu hắn không tới đây thì chắc chắn sẽ không biết được cuộc sống hiện tại của cô
- Sao em có thể sống được ở đây?
- Tôi sống thế nào thì liên quan gì tới anh? Anh cũng chẳng có quyền gì mà can thiệp vào. Giờ thì anh đi đi
Phong Lam Nhu châm chọc nói, Đông Phượng Dung chột dạ, vành mắt hắn đỏ lên. Phải, hắn không có quyền gì cả, hắn từ lâu đã không có tư cách gì quan tâm đến cô cả
- Em sống như vậy được sao?
- Tôi có thế nào thì thiếu gia anh đây cũng sẽ không bao giờ bận tâm đến đâu
Phong Lam NHu nhíu mày, Đông Phượng Dung nắm chặt bàn tay, nghiến răng, mỗi câu cô nói đến cùng hắn không là ai đối với cô. Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt không khí đau thương, Phong Lam Nhu càng lạnh lẽo hơn khi nhìn đến cái tên trên màn hình "Phong Dĩnh"
- Alo...
- "Tiểu Nhu, đến gặp cha đi..."
- Xin lỗi, ông gọi nhầm người rồi, tôi chưa bao giờ có cha, nếu có cũng không có người cha như ông thưa Phong chủ tịch
Phong Lam Nhu mặt không đổi nhưng Đông Phượng DUng nhìn đến, hắn thấy được bàn tay cô nắm chặt đến trắng bệch run lên từng hồi
- "Tiểu Nhu tha lỗi cho cha, cha không nên làm vậy, cha không nên đánh con"
Nếu là Phong Lam NHu trước kia thì cô đã động lòng mà tha thứ cho ông ta nhưng bây giờ thì không, cô không có một người cha tệ bạc nào như thế, người thà tin lời đứa con hoang ngoài kia còn hơn là đứa con chính thống. Cô vĩnh viễn không có 1 người cha như vậy, thân thể này vẫn còn nhớ như in cảm giác bỏng rát bên má đây
- Ông và tôi đã là người xa lạ, chưa bao giờ quen biết nhau
===========
"CHát"
- Mày nói cái gì? Mày rõ ràng đã làm sai mà còn đổ thừa cho Tiểu Sương? MÀy đã làm Phong gia xấu hổ lắm biết không?
- CHA... cha nói gì vậy? Con không phải loại người đó, chính cô ta mới là người đi tuyên truyền mà.... cô ta hãm hại con...
- MÀy đúng là không biết xấu hổ là gì? Tiểu Sương là em gái mày đấy, sao nó có thể làm việc đó, mày làm còn chối cãi. Đi cút ra khỏi đây, từ bây giờ mày không còn quan hệ gì với Phong Dĩnh này. Tao và mày đã là người xa lạ, chưa bao giờ quen biết nhau
Phong Lam Nhu uất ức khóc nức nở cầu xin, Phong Dĩnh quá tức giận mà ông ta đã đuổi cô chỉ vì Phong Ninh Sương giả dối kia
===============
Phong Lam Nhu lập tức cúp máy, cô rút thẻ sim bẻ gãy nó, lại quăng điện thoại qua một bên, mệt mỏi lảo đảo bước đi. Đông Phượng Dung lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết, hắn nhanh chóng đỡ lấy cô
- Lam Nhu...
Phong Lam Nhu run lên bần bật, cô vô hồn ngước đầu nhìn Đông Phượng Dung, đôi mắt vàng cam phủ một tầng sương, Phong Lam Nhu cảm nhận được vị mặn bên khóe môi, đưa tay chạm đến. Cô khóc sao?
- Các người đã vừa lòng chưa? Tại sao đến cùng chỉ có mình tôi đau đớn như thế? Tại sao đến cùng chỉ có mình tôi đứng từng xa ghen tỵ, tuyệt vọng nhìn các người cười nói vui vẻ, ấm áp mà tôi lại cô đơn lạnh lẽo một bên? Tôi đã làm sai điều gì cơ?
Phong LAm Nhu càng khóc tê tâm liệt phế, từng lời nói như ghim sâu vào trái tim Đông Phượng Dung, hắn ôm chặt cô vào lòng
- Đừng... đừng khóc... Anh sai rồi, anh sẽ ở bên cạnh em, yêu thương em và khiến em nở nụ cười mà. Lam Nhu, xin em đừng lạnh lùng với anh nữa, anh yêu em Phong Lam Nhu...
Hai con người cùng nhau đau thương, ôm chặt lấy nhau, lần đầu tiên, Phong Lam Nhu cô ở trong lòng khóc nấc lên, lần đầu tiên Đông Phượng Dung lại noi yêu cô, 3 chữ cô đã hằng ao ước nhưng giờ đây nó lại xé rách lòng cô
Chẳng phải em đã nói yêu anh sao?
Sai lầm ngu ngốc nhất, đau đớn nhất
Đó chính là đánh mất em
Chỉ vì sai một nước sai cả ván cờ
Ván cờ đặt cược lại chính là trái tim
Xin em đừng đi...
Đừng đẩy anh ra xa
Đừng...
Anh sẽ không 1 lần nữa
1 lần nữa đánh mất em
1 lần nữa làm em yêu anh
Dù em có bao nhiêu là vô tình
Dù bao nhiêu lời nói như dao sắc bén
Anh vẫn nguyện ý
Nguyện ý cam tâm tình nguyện
Chịu đựng để có thể trở thành người cùng em đi trên con đường đến suốt cuộc đời
Đời đời kiếp kiếp bên em yêu em
(Đông Phượng Dung)
----------------------------
*Trailer:
- Cậu hỏi tại sao tôi lại có thể chịu đựng mọi tiếng xấu mà trong khi đó tôi không phải như vậy?