Bí mật của nguyên chủ
Phong Lam Nhu rửa sạch khuôn mặt dày lớp trang điểm, nữ phụ luôn luôn trang điểm dày đặc làm mọi người vô cùng chán ghét, ai cũng nghĩ cô rất xấu không như nữ chính xinh đẹp như thiên thần thuần khiết. Phong Lam Nhu ngẩng đầu, mắt cô trợn lên đầy sững sờ cùng không thể tin. Phong Lam Nhu kinh ngạc nhìn trong gương, đây thật sự là gương mặt của nữ phụ?
Trong gương là một thiếu nữ có mái tóc dài óng ả màu đỏ rượu, những lọn tóc quăn xinh đẹp, đôi đồng tử vàng cam to tròn đẹp đẽ như được phủ thêm 1 tầng sương mờ ảo, hàng mi cong vút như cánh bướm, lông mày lá liễu, cánh mũi cao nhỏ nhắn, môi hồng mềm mịn quyến rũ, làn da trắng ngần như gốm sứ. Thân hình nóng bỏng câu nhân ẩn hiện dưới lớp vải mỏng tanh, ngực nhưng phải tính là đến cup D, vòng eo thon gọn nhỏ nhắn, vòng cuối lại căng đầy. Đây chính là bộ dáng hồ ly chuyển thế, lại quyến rũ gợi cảm khiến đàn ông thèm khát. Phong Lam Nhu rơi vào trầm mặc, nguyên chủ luôn lấy lớp phấn dày cộm che đi dung nhan của chính mình làm mọi người cứ nghĩ cô lẳng lơ, thèm khát đàn ông và luôn đón nhận lấy sự khinh thường, bị cô lập với tất cả nhưng cô chỉ là muốn che giấu đi điều này bởi vì để tránh đi những mối nguy hiểm, tránh đi Phong Ninh Sương hãm hại. Phong Lam Nhu thở dài, cô mặc một đầm vàng nhạt gọn gàng thoải mái, bắt tay vào dọn dẹp nhà mới của mình. Cả 1 ngày trời cuối cùng căn nhà đã trở nên sạch sẽ gọn gàng tựa hồ như đi không cẩn thận rất có thể bị trơn té. Phong Lam Nhu hài lòng, ra siêu thị gần nhà mua ít đồ, trời cũng đã sập tối, cô nấu 1 gói mì lại leo lên giường ngủ
Buổi sáng tinh mơ vẫn còn sương sớm, một vài giọt nước long lanh trong suốt đọng lại trên lá, Phong Lam Nhu dần tỉnh dậy, cô vươn vai ngồi dậy đánh răng rửa mặt rồi chạy bộ mới tắm rửa đến trường. Phong Lam Nhu nhìn mình trước gương, cô chưa thích nghi được chuyện xuyên đến đây một cách bất ngờ như thế, lại nhìn gương mặt của nữ phụ trong gương mà thầm ảo não, cô hiện tại đang mặc đồng phục của học viện mà nguyên chủ đang theo học, cô gái này mới chỉ 17 tuổi, gương mặt thoát tục không đơn giản có thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành miêu tả cô, áo sơ mi trắng tinh có nơ xanh lam ngay cổ áo, áo khoác màu lam nhạt, váy xếp li màu trắng, mái tóc quăn dài đỏ rượu tùy ý buông xõa như thác nước, đây là đồng phục của học viện quý tộc Violet, một học viện danh tiếng đào tạo ra không biết bao nhiêu là nhân tài, nổi tiếng khắp nơi trên thế giới, nếu muốn vào được đây một là có tiền giàu có hai là ngươi phải có học bổng của trường. Phong Lam Nhu thản nhiên đi bộ tới trường, dù sao nhà trọ cũng gần đó. Vừa đến trường thì chuông reo báo hiệu đã bắt đầu vào học, cô hờ hững lên lớp, giáo viên của trường rất có nề nếp quy củ, chuông chưa reo là phải tới lớp, khi chuông reo rồi, học sinh phải có mặt đầy đủ nếu không là phải có giấy vào lớp hoặc gặp giáo viên dễ thì sẽ đồng ý cho vào. Giáo viên có tiết đầu của lớp Phong Lam Nhu là một thầy dạy Lý, là giáo viên hiền lành mà được lòng nhất. Phong Lam Nhu đứng trước cửa lạnh giọng nói
- Thưa thầy em mới tới
Mọi người nhìn về phía cửa đều kinh ngạc. Một số người đều ngây ngẩn người, một số vừa hâm mộ vừa ghen tỵ
- Đây là ai? Tiên tử sao?
- A xem ra Phong Ninh Sương có đối thủ rồi
- Không, ta thấy Phong Ninh Sương còn kém cô gái này
Mọi lời xì xào bàn tán, mọi ánh mắt nóng rực nhưng trong đó có một đôi huyết mâu vừa sững sờ vừa âm trầm đánh giá cô. Phong Lam Nhu trong lòng cười lạnh, từ giờ cô sẽ thay đổi không làm một Phong Lam Nhu ngu ngốc vì tình vì nữ chủ nữa, muốn đấu với cô, cô sẽ cùng chiến
- Em là học sinh mới?
THầy giáo trên bục giảng nhẹ nhàng hỏi tới, không trách ông ấy được vì thường ngày nguyên chủ đều trang điểm dày đậm che lấp dung nhan của mình, không nhận ra được đó cũng là chuyện hiển nhiên. Phong Lam Nhu cố bới móc trí nhớ của thân thể này, ông thầy này tên Lâm Hùng
- Thầy không nhớ em sao thầy Lâm? Em là Phong Lam Nhu đây
Khóe môi cô khẽ kéo lên một nụ cười nhạt nhưng lại cao quý cùng kiêu ngạo. Tất cả mọi người trong lớp học khiếp sợ, bọn họ khó tiếp thu được sự thật này. Cô gái có dung nhan tuyệt thế lại như tiên tử hạ phàm còn có yêu mị này thật sự là Phong LAm Nhu da^ʍ đãng, lẳng lơ nổi tiếng kia? Thật sự không thể tin được
- Em là... Phong Lam Nhu?
Lâm Hùng hỏi lại, cô gật đầu, ông thầy nuốt khan
- Em có thể về chỗ ngồi
Cô thản nhiên mặc kệ ánh mắt soi mói xung quanh mà tiến về chỗ trống nơi cuối lớp, không biết là ngẫu nhiên hay tình cờ, cô lại ngồi gần nam chủ trong hậu cung của Phong Ninh Sương
Hắn híp mắt lại, trong lòng vì cơn chấn động này mà kinh ngạc không ít
Phong Lam NHu chăm chú nghe giảng dù cho những bài học này cô đã từng học qua. Cuối cùng tiết học cuối cùng đã trôi qua, tiếng chuông nghỉ trưa reo lên, Phong Lam Nhu lạnh nhạt thu dọn tập vở định đứng dậy ra khỏi lớp thì một giọng nói đầy khinh thường nhưng lại trầm thấp đầy quyến rũ vang lên
- Phong Lam NHu cô thay đổi thật sự không ít đấy, đây là gương mặt thật của cô?
Phong Lam NHu nghe thế mặt vô cảm nhìn không ra cô đang nghĩ gì, cô quay người lại, trong mắt xẹt qua tia băng lãnh cùng khinh thường không kém người trước mắt này, là hắn. NAm nhân mà nguyên chủ yêu sâu đậm đây sao? Mái tóc đỏ rượu mềm mượt, làn da trắng đến nữ nhân cũng phải ghen tỵ, huyết mâu quyến rũ, hàng mi cong, cánh mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ hồng, thân hình cân đối, hoàn hảo với bộ đồng phục quý tộc của học viện. Cả người toát lên khí thế vương giả, lạnh lùng làm tăng vẻ yêu nghiệt phong tình vạn chủng của hắn. Bề ngoài thật làm bất kì ai cũng phải đổ gục đấy, như hồ ly gian xảo nhưng thủy chung đó là nguyên chủ chứ không phải cô yêu và đó không phải nam chủ thứ nhất Đông Phượng Dung đó sao. Đồng thời trong lòng trái tim đập nhanh, đây là cảm xúc của Phong LAM Nhu trước kia sao? Nhưng trên mặt cô vẫn hờ hững lãnh đạm đầy bất cần
- Đúng vậy, anh có gì thắc mắc sao?
- Cô định làm gì đây Phong Lam Nhu? Định quyến rũ thêm nam nhân nào nữa? Thật không ngờ đằng sau lớp trang điểm đây chính là bộ mặt thật của cô
- Anh muốn sỉ nhục tôi thì cứ việc, tôi mặc kệ anh nhưng tôi nói cho anh biết, đây là lần cuối cùng để anh sỉ nhục tôi, xưa nay chẳng phải anh hay làm thế sao? Và sau lần này, anh đừng hòng đụng gì tới tôi vì trước kia là tôi yêu thích anh nhưng bây giờ thứ tình cảm rác rưởi ấy nên vứt bỏ thì vứt bỏ. Vậy nên từ giờ anh yêu ai, thích ai hay muốn bảo vệ ai đều không liên quan đến ttôi vì thế mong anh hiểu rằng từ giờ tôi và anh sẽ trở thành 2 người xa lạ không quen biết
Từng lời từng chữ đều lọt vô tai tất cả học sinh có mặt ở đây. Trong lòng Đông Phượng Dung nổi lên cơn sóng, tai hắn không thể tin được khiến Đông Phượng Dung cau mày. Phong Lam Nhu không quan tâm tới ánh mắt khác thường của hắn mà xoay lưng bỏ đi để lại bóng lưng lãnh đạm không thuộc về thế giới này. Cô chịu đựng tên đại thiếu gia này quá đủ rồi, cô chưa từng phải cúi đầu trước ai, trước kia cũng vậy bây giờ cũng vậy, sẽ không bao giờ hạ thấp mình trước mặt mình không hề yêu thương hay có cảm xúc gì
Giữa vạn người em chỉ yêu mình anh
3 người cô ấy, anh và em
Tay trong tay ấm áp
Nỗi buồn xé rách con tim
Đau đớn ra sao?... Thật đau...
Hỏi ai không ai trả lời
Liệu mấy ai rằng thấu hiểu nỗi đau?
Hỏi người người không nghe
Thế gian này tình là chi?
Chỉ duy 1 câu trả lời
Đắng cay muôn phần đều là em...
Em vẫn là con gái
Vẫn là 1 con người
VÀ có 1 trái tim...
MÀ trái tim em cũng biết đau
Đành phải buông tay vì nỗi đau này quá lớn...
(Tiếng lòng của Phong Lam Nhu)
---------------------
*Trailer:
Tại 1 góc bị che khuất đi, một đôi con ngươi màu đỏ rực không nén nổi một tia kinh ngạc, Phong LAm Nhu đã thay đổi thật rồi sao? Cũng là nam nhân từ lúc cô bước vào đều dõi theo cô, hắn khẽ liếm môi mình, Phong LAm Nhu, cô thật sự là con người thế nào? Mọi tiếng xấu của cô hắn đều biết nhưng đến tận hôm nay, mọi chuyện lại không như trong lời đồn. Thiên hạ có nói thế naò thì cô vẫn là cô