Dịch: Niệm Di
***
Quân Lâm không đâm thẳng tay ở ngón đòn cuối cùng này, chỉ nhìn lướt qua Hệ thống.
Tuổi thọ của hắn chỉ còn 10 ngày.
Lần này, tiêu hao có vẻ khá nghiêm trọng.
Điều này khiến Quân Lâm hơi khó hiểu: “Nikola, tại sao lần thức tỉnh này lại tiêu tốn nhiều tuổi thọ đến vậy?”
Vị thần trả lời: “Ta đã nói rằng, lần thức tỉnh đầu tiên là dễ nhất, càng về sau càng khó. Khi năng lực của cậu tăng lên, cơ hội thức tỉnh càng hiếm khi xuất hiện.”
Quả nhiên là vậy, cơ hội càng thấp thì tác dụng của Chân Lý Tuyệt Đối càng lớn và cái giá phải trả càng cao.
Đây là lý do tại sao lần thức tỉnh đầu tiên hầu như không phải trả bất cứ một cái giá nào cả.
“Chờ đã!” Quân Lâm chợt nghĩ đến một điều gì đó: “Vậy, hiện tại tôi đã có sẵn 2 loại năng lực trước khi thức tỉnh. Thế nên, nếu khi trước mà tôi không mua mảnh vỡ Định luật kia, có phải lần thức tỉnh này sẽ không tiêu hao tuổi thọ không?”
“Đúng vậy.”
“Đệch cụ, Nikola, ngài là một cái hố!” Suýt nữa, Quân Lâm phải tức đến hộc máu vì Nikola.
Mua một vật phẩm có tỷ suất chi phí - hiệu quá khá thấp, cũng làm giảm cơ hội thức tỉnh, rồi nhân tiện cài thêm cơ hội cấu rỉa tuổi thọ của hắn à?
Ngài chỉ biết gài bẫy và gài bẫy người khác mà thôi!
“Đừng tưởng rằng lần này ta sẽ bồi thường cho cậu.” Nikola hoàn toàn không biết xấu hổ.
“Im đi!” Quân Lâm chửi rủa.
Bật Hệ thống lên, Quân Lâm xem xét năng lực mà mình vừa thức tỉnh.
Khi kích hoạt: Tiềm lực của bản thân sẽ được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ khi bản thân bị thương, giúp tăng mạnh sinh mệnh và khả năng hồi phục thể chất. Đồng thời, giúp tăng nhẹ thuộc tính cơ bản của bản thân. Tác dụng cụ thể tùy thuộc vào mức độ thương tích, bị thương càng nặng - hiệu quả kích hoạt càng cao.”
“Máu càng thấp, mình càng mạnh à?” Quân Lâm nhanh chóng nhận ra.
Nhớ lại Thuật Hóa Lưỡi Đao của mình, Quân Lâm đã phần nào hiểu được cơ chế thức tỉnh: “Vậy, khả năng thức tỉnh có liên quan đến trạng thái tinh thần của mình lúc đó ư?”
“Chính xác, cậu có thể từ từ tìm hiểu cụ thể.”
Nikolai biến mất, trong khi Robb Stark vẫn đang nhìn hắn bên dưới cây cọc gỗ. Chuyện vừa rồi đối với hắn dường như không hề tồn tại, và sự thất bại chỉ vừa đến trong tích tắc.
Gã ngẩng cổ lên, nói: “Tại sao cậu không đâm xuống?”
Quân Lâm lắc đầu: “Tôi đã nói, anh không phải là mục tiêu của tôi.”
Nói xong, hắn ném cây gậy đi. Vừa rời khỏi tay Quân Lâm, vật ấy lập tức hóa thành từng hạt bụi.
Nhìn thấy cảnh này, Quân Lâm thầm chấn động.
Ban nãy, hắn đã từng buông tay cây cọc gỗ trong trạng thái Hóa Lưỡi Đao một lần, nhưng vật này không hề vỡ nát.
Nhưng ở thời điểm khi hắn vừa thức tỉnh Thuật Hóa Lưỡi Đao, cây cọc gỗ kia đã tiêu tán thành bụi ngay khi sử dụng đúng một lần.
Nói cách khác... Thuật Hóa Lưỡi Đao của hắn đã tiến bộ ư?
Nhưng chỉ là dùng được cây cọc gỗ thêm vài lần mà thôi, chẳng có ý nghĩa gì.
Không để ý tới đối thủ nữa, Quân Lâm xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Robb Stark đứng dậy.
“Còn muốn đánh nữa à?” Quân Lâm nhìn gã rồi nhìn con sói tuyết bên cạnh.
Sói tuyết đã bước đến, liếʍ vết thương cho Robb Stark.
Robb Stark nhìn hắn: “Có phải vừa rồi cậu đã thức tỉnh không?”
Quân Lâm gật đầu.
Robb Stark cười khổ: “Thực sự là không công bằng mà... Tại sao những ứng viên có thể thức tỉnh, mà chúng ta chỉ có thể trở thành những con cừu non bị gϊếŧ thịt chứ?”
“Đây có thể là do định mệnh. Định mệnh luôn bất công. Có một vài người đã đứng ngay vạch đích khi vừa chào đời, trong khi một số người khác chỉ có thể đau khổ đuổi theo. Nhưng nghèo khổ cả đời, bọn họ vĩnh viễn không thể bắt kịp đến vạch đích ấy được.” Quân Lâm nói: “Tôi có thể hiểu nỗi đau và sự tức giận của anh... Nikola là một tên khốn kiếp. Ngài ấy không nên tạo ra những sinh vật ảo tưởng mang ý thức của nhân loại như anh, để rồi khiến các anh chịu đựng cảm giác dày vò này.”
Robb Stark ngỡ ngàng nhìn hắn: “Trước khi cậu đến, ta cũng đã gặp những ứng viên khác nhưng họ chỉ muốn gϊếŧ bọn ta để lấy điểm mà thôi. Cậu là người đầu tiên đánh bại ta mà không gϊếŧ đấy.”
Có phải như vậy không?
Hóa ra, bọn họ không phải là nhóm ứng viên duy nhất từng đáp xuống cái thành phố bị vứt bỏ này.
Quân Lâm trả lời: “Có lẽ vì tôi đi theo con đường tự phát triển, thế nên không có nhu cầu cao về điểm tích lũy.”
Robb Stark lập tức nói: “Gϊếŧ chết sinh vật ảo tưởng sẽ có cơ hội đạt được năng lực của sinh vật ảo tưởng ấy. Nếu gϊếŧ ta, có lẽ cậu sẽ nhận được Kiếm thuật của ta đấy. Mặc dù có khó khăn trong quá trình chuyển đổi, nhưng xét cho cùng thì vẫn có lợi mà.”
“Dường như anh rất muốn chết?” Quân Lâm khó hiểu.
“Nếu có thể, ta thà chết trong bữa tiệc Hồng hôn kia.” Robb Stark trả lời.
“Anh nhớ được mọi thứ trong quá khứ à?”
Robb Stark gật đầu: “Bọn ta biết mọi thứ mà bản thân nên biết kể từ khi bọn ta tồn tại, bao gồm những trải nghiệm trong quá khứ, lý do tồn tại, lý do vì sao được sinh ra... Mặc dù những điều đó chưa bao giờ là sự thật cả.”
Trông gã lúc này đã bình tĩnh hơn, nhưng giọng nọi vẫn bao hàm sự bi thương và cô đơn cùng cực.
Quân Lâm cảm giác mình phải cạn lời.
Hắn lắc đầu: “Vậy những người khác thì sao?”
Robb Stark trả lời: “Bọn họ không có ở đây. Nikola tạo ra sinh vật ảo tưởng nhưng phân phối khu vực ngẫu nhiên. Dù cùng một dạng người trong cùng một câu chuyện, thế cũng chưa chắc xuất hiện trong cùng một khu vực. Tại vị diện này, ngoại trừ ta và Gió Xám, cũng chỉ có mỗi...”
Gã không nói tiếp.
“Ai?” Quân Lâm hỏi.
Robb Stark không trả lời.
Gã nhìn Quân Lâm, đột nhiên nói: “Cậu rất mạnh, và có tới ba dạng năng lực khi mới ở khu vực ngoại ô. Cậu ắt hẳn là người giỏi nhất trong nhóm của cậu. Nhưng kỹ năng của cậu quá kém, khi vung kiếm thì để lộ đầy các sơ hở ra.”
Nói xong, gã vung kiếm lên: “Nhìn này!”
Gã cứ thế mà vung kiếm, trảm, đâm... Bằng cách này, có vẻ như Robb đang định truyền dạy kiếm thuật cho Quân Lâm vậy.
Quân Lâm khá thích thú với điều này, lại tìm một cây gậy khác rồi làm theo lời của Robb Stark. Hắn dùng sức phát lực, nâng kiếm rồi xoay người chém một nhát.
“Ừ, hạ cánh tay xuống, đừng giơ cao quá; biên độ động tác của cậu quá lớn…” Robb Stark sửa lại tư thế và giải thích những điều cần thiết cho hắn.
Gã nói thế nào, Quân Lâm nghe thế đấy.
Về kiếm thuật, trên thực tế, các kỹ xão bên trong cũng không phức tạp bao nhiêu. Điểm mấu chốt chính là hiểu và biến các kỹ năng trong tâm trí của kiếm thủ trở thành trí nhớ trên cơ bắp.
Vì vậy, chỉ trong một thời gian ngắn, Quân Lâm đã đại khái nắm được kiếm pháp của Robb Stark.
Lúc này, hắn vung mạnh một gậy, vô cùng dũng mãnh, trông có vẻ mạnh mẽ và linh hoạt hơn trước rất nhiều.
“Đúng vậy, cậu tiến bộ khá đấy.” Robb Stark khen ngợi.
“Tôi đã có nền tảng sẵn ở quân ngũ rồi, nhưng nơi đó không dạy kiếm thuật.” Quân Lâm mỉm cười.
Robb Stark ném thanh kiếm trong tay về phía Quân Lâm: “Thử cái này, đến đâm ta.”
Quân Lâm thử đâm ra một kiếm.
Robb Stark dễ dàng né tránh: “Không được do dự khi ra tay! Sức cổ tay không đủ, phải chú ý đến bước chân, chú ý sức mạnh của eo và bụng. Tiếp tục đi.”
Quân Lâm lại đâm tiếp.
Lần này tốt hơn nhiều.
Robb Stark giống như một giáo viên vậy, tiếp tục thúc giục hắn tấn công.
Quân Lâm cũng rất vui khi được truyền nghề, Cứ thế này, hắn theo Robb Stark luyện tập từng đường kiếm một. Robb Stark cũng cầm một thanh gỗ lên, gõ vào thanh kiếm của Quân Lâm rồi hét lên: “Cậu đang đói bụng à? Hay trận chiến vừa rồi khiến cậu sức cùng lực kiệt? Tại sao tấn công ẻo lả đến vậy?”
“Tôi đến đây!” Quân Lâm mỉm cười, đâm mạnh vào Robb Stark một lần nữa.
Đòn đâm này được hắn sử dụng hết sức mình, phát huy tối đa những gì mà Robb Stark đã dạy.
Ấy thế mà, kết quả lại chính là những gì mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Robb Stark không hề né tránh.
Xoạt!
Lưỡi kiếm xuyên qua ngực Robb Stark!
Ngay vị trí trung tâm của trái tim!
“Robb!”
Quân Lâm kinh hãi.
Hắn ném thanh kiếm đi, đỡ lấy Robb Stark.
Tuy nhiên, gã chỉ mỉm cười rồi nói: “Cảm ơn cậu!”
Quân Lâm dùng tay che lấy vết thương rủa Robb Stark hết mức có thể, nhưng máu vẫn trào ra.
Hắn gằn giọng hỏi: “Tại sao?”
Robb Stark chỉ nhìn chằm chằm vào trần nhà một cách vô hồn: “Ta đã quá mệt mỏi với... dạng số phận chết tiệt này.”
Quân Lâm lắc đầu: “Không! Số phận có thể tồn tại, nhưng như thế cũng không có nghĩa là chúng ta cúi đầu trước số phận.”
Robb Stark chỉ mỉm cười, sặc ho ra máu: “Cái rét ở phương Bắc cực kỳ lạnh, nhưng cảm giác ấy chỉ tồn tại trong ký ức mà thôi. Nếu có thể, ta thực sự muốn trải nghiệm những gì chưa từng tồn tại kia. Đáng tiếc, rốt cuộc ta vẫn không thể nào làm được. Màn đêm buông xuống và phiên tuần của ta bắt đầu. Phiên tuần sẽ không kết thúc cho đến khi ta chết...”
Gã thì thầm lời thề của Hội Night’s Watch*, trong khi Quân Lâm nhận rõ từng ý vị bi thương trong câu nói này.
Cuối cùng, Robb Stark vẫn chẳng thể đọc hết lời thề.
Đầu của gã nhẹ nhàng ngã sang một bên.
Robb Stark đã chết.
“Uôngggg!” Con sói tuyết bên cạnh buồn bã tru lên.
Ngay sau đó, nó đột ngột nhả ra, lao thẳng đầu vào tường.
Nhưng cú tông ấy không đủ để gϊếŧ chết nó; Gió Xám yếu ớt nằm vật xuống sàn, cả người nhuộm đầy máu tươi.
Nó vừa bò đến cố chủ, vừa rêи ɾỉ trong tuyệt vọng.
Quân Lâm ôm lấy con sói tuyết vào lòng: “Chú mày có muốn lên đường cùng chủ nhân không?”
“Uônggg…”
“Được thôi.” Từng giọt nước mắt khẽ rơi từ khóe mắt của Quân Lâm.
Vừa ôm con sói tuyết trong lòng, Quân Lâm siết mạnh lực tay, vặn gãy cổ nó.
Trước cảnh tượng một người và một sói chết trong vòng tay của mình, âm thanh thông báo phần thưởng của Hệ thống chợt vang lên trong đầu hắn.
Nhưng Quân Lâm không quan tâm d8e61n.
Hắn lẩm bẩm: “Nikola, ngài là đồ khốn nạn!”
Nikola trả lời ngay lập tức: “Ghét ta ư? Vậy hãy cố gắng hơn nữa nhé! Cậu phải cố gắng trưởng thành đến mức đủ sức tiêu diệt ta. Đến lúc đó, cậu sẽ có thể chấm dứt tất cả bi kịch này!”
=====
(Chú thích:
Trong tác phẩm Game of Thrones, Hội Night’s Watch là một hội lính canh chuyên canh giữ Bức tường The Wall – siêu pháo đài khổng lồ nằm ở biên giới phía Bắc của Bảy Vương quốc, bảo vệ phần còn lại của lục địa Westeros khỏi những thứ-nằm-ngoài-bức-tường. Hội Night’s Watch được thành lập vào thời Kỷ nguyên Anh hùng cách đây khoảng 8,000 năm. Những thành viên của Hội mặc áo màu đen, được gọi là Black Brothers. Những người được chiêu mộ vào Hội được nói bóng gió là [take the black].
Lời thề Hội Night’s Watch:
“Màn đêm buông xuống và phiên tuần của ta bắt đầu. Phiên tuần sẽ không kết thúc cho tới khi ta chết. Ta sẽ không lấy vợ, không có đất đai, không có con cái. Ta sẽ không đội vương miện và không giành vinh quang. Ta sẽ sống và chết tại nơi ta canh gác. Ta là lưỡi kiếm trong đêm. Ta là người canh giữ những bức tường. Ta là lá chắn bảo vệ vương quốc loài người. Ta thề nguyện tính mạng và danh dự của ta cho hội Tuần Đêm cho đêm nay và những đêm về sau!”)