Quê quán Trần Diệc Tâm ở một thị trấn nhỏ tỉnh Chiết Giang, lớp mười một năm ấy cậu theo ba mẹ đến Tửu Tuyền học THPT, chờ Trần Diệc Tâm thi Đại học xong, ba mẹ cũng đến Mỹ sinh sống, số lần về nước hàng năm có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thiệu An lục lọi trong ký ức đã hồi phục nhiều lần mà không có cảnh tượng nào Trần Diệc Tâm kể rõ về ba mẹ, tổng giám đốc Thiệu bất đắc dĩ chỉ có thể dùng thanh công cụ tìm kiếm, sau khi thấy những từ khóa CNKI*, Viện chính sách và SCI**, liền rơi vào trầm tư và tình trạng báo động chưa từng có.
(*CNKI: dự án xây dựng thông tin quốc gia quan trọng dưới sự lãnh đạo của Đại học Thanh Hoa, và được hỗ trợ bởi Bộ Giáo dục PRC, Bộ Khoa học PRC, Ban Tuyên giáo của Đảng Cộng sản Trung Quốc và Tổng cục Báo chí và Xuất bản PRC.
**Science Citation Index: danh mục trích dẫn khoa học)
Ngay cả ân sư, bạn bè thân thiết và những người ngưỡng mộ Trần Diệc Tâm đều không vừa mắt quan hệ giữa hai người bọn họ, huống chi là cha mẹ thuộc phần tử trí thức có quan niệm truyền thống đã nuôi lớn Trần Diệc Tâm.
Vì vậy Thiệu An muốn mang lễ vật cho ba mẹ Trần Diệc Tâm, muốn quý giá, nhưng cũng muốn nhã nhặn. Đồ chuẩn bị cho ba Trần là cây mẹ đại hồng bào chỉ có cầu không có cung, cho mẹ Trần thì là một viên đá quý ngọc lục bảo to cỡ trứng chim bồ câu, nếu mẹ Trần ưa thích, làm nhẫn hay dây chuyền đều rất sang trọng.
Nhưng rốt cuộc trứng chim bồ câu và lá trà của tổng giám đốc cũng không được vác theo, Trần Diệc Tâm biết hắn cố tình chuẩn bị xong còn trêu ghẹo: "Ái chà, chỉ là ăn một bữa cơm trưa, làm gì như đi cầu hôn thế."
Hai thành phố cách nhau hai giờ xe chạy, Thiệu An tự mình lái xe, cả chặng đường cơ bản đều là cao tốc, buổi sáng lên đường, lúc đến nơi sẽ vừa khớp giờ ăn trưa.
Thiệu An vẫn cảm thấy không thể đến tay không, liền xách theo một vali cà ra (1 loại cua nước ngọt) đặc sản C thành, Trần Diệc Tâm cảm thấy số lượng quá lớn: "Ăn bữa cơm thì thật sự là ăn bữa cơm, gần tối bọn họ phải lên máy bay về Tửu Tuyền rồi."
"Gấp vậy sao?" Thiệu An ngạc nhiên, hắn vốn nghĩ dư dả thời gian, còn định dẫn hai bác về C thị dạo chơi hai ngày.
"Bạn bè ba mẹ cũng không ở nơi này, gặp em xong liền đi... Sao hôm nay anh căng thẳng thế? Như là lần đầu ấy."
Dĩ nhiên căng thẳng rồi. Thiệu An thầm nhủ, nghĩ lần đầu tiên hắn gặp cha mẹ Trần Diệc Tâm là sau khi Trần Diệc Tâm trở về nước, không rõ lúc ấy hắn đã giải thích thế nào, ba mẹ có thái độ ra sao.
Ngẫm nghĩ một hồi xe đã rời khỏi cao tốc, Thiệu An nghe theo chỉ dẫn rẽ vào con đường đến thôn Lâm Hải, xem ra Trần Diệc Tâm cũng không quen thuộc nơi này hơn hắn là bao, đều giống người tha hương. Chờ cho hắn đỗ xe bên cạnh một căn nhà ba tầng, thậm chí Trần Diệc Tâm còn chưa kịp phản ứng, cậu đã về đến nhà rồi.
Trần Diệc Tâm có chìa khóa, nhưng vẫn luôn để chỗ Thiệu An, vậy nên người mở cửa cũng là Thiệu An, Trần Diệc Tâm bước vào theo sau hắn, đi tới đầu cầu thang lên tầng hai liền gọi một tiếng: "Mẹ, con đã về."
Không ai ra đón, hai người cởi giày đi lên, bên trái tầng hai là phòng bếp, Trần Diệc Tâm không vào, mà tiếp tục bước đến tầng ba.
Thiệu An không đuổi theo, hắn vào phòng bếp, bàn ghế ăn cơm cũng đặt ở đây, dựa vào một bên cửa sổ là chạn bát đĩa, khu vực ăn và nấu được chia cách bởi hai tấm cửa kính chắn ngang. Thiệu An đến gần, xuyên qua lớp hoa văn trắng sữa ngoằn ngoèo trên lớp kính trong suốt, thấy bên trong có người đeo tạp dề đang lúi húi loay hoay.
Đến khi bàn tay Thiệu An chạm lên cửa kính, không nói đẩy ra, đột nhiên ngay đến cả sức lực gõ nhẹ hắn cũng không còn. Chờ cho cánh cửa rốt cuộc được mở hé đủ chiều ngang một người, hắn liền nghe được âm thanh xèo xèo sinh động của khói dầu, tiếng nổ lùng bùng của dầu trong chảo nóng, cùng với âm thanh bập bùng của ngọn lửa nhỏ.
Hắn còn nhìn thấy đèn trên trần nhà, màu trắng, ánh sáng rất lạnh, và cả làn hơi ấm nóng của đồ ăn chưa được bưng ra, là cải thìa xào tỏi và nấm đùi gà.
Cùng với nụ cười của mẹ.
Thiệu An chớp mắt mấy lần, hơi thở cũng dồn dập, mẹ Trần cầm tay hắn.
"Sao vẫn mang đồ tới thế." Mẹ Trần đặt chiếc hộp lên bàn bếp, sau đó đưa lưng về phía Thiệu An, khom người mở cửa tủ tìm nồi hấp, "Thiệu An con ăn đồ hấp chứ."
"À, con đều ăn được." Thiệu An nghe thấy giọng mình khàn đi.
"Một năm không gặp còn biết xấu hổ rồi." Mẹ Trần vừa nói, vừa đặt nồi hấp lên bếp ga, bà lấy cà ra trong hộp ra xử lí, Thiệu An cũng đi vào qua cửa kính ngăn cách, muốn phụ một tay.
"Không cần không cần. Ai lại để con giúp, con cứ ngoan ngoãn chờ ăn là được."
"Nhưng mà----"
"Không có nhưng nhị gì cả." Giọng nói mẹ Trần rất êm, căn bản không dữ được, đành đẩy Thiệu An ra ngoài, "Một năm ba mẹ chỉ về có một lần, sau này khả năng sẽ không trở lại nữa, con cứ để mẹ nấu cho con một bữa tử tế đi thôi."
Sau đó mẹ Trần không đóng cửa, chỉ tiếp tục thao tác.
Thiệu An đứng bên ngoài khe hở, đến khi ánh mắt chua xót mới chớp một cái, chớp cũng chớp rất nhanh, dường như nhắm mắt rồi mở ra, người trước mặt đã không còn nữa.
"Ai ui, mẹ nấu cơm có gì mà nhìn chứ." Mẹ Trần đang rửa cà ra dưới vòi nước, cũng không quay đầu, "Ba Diệc Tâm trên tầng, hai ba con nhà nó chắc chắn lại túm tụm một chỗ rồi, con có muốn lên cùng không?"
"... Vâng." Thiệu An lẩm bẩm đáp một tiếng, do dự rất lâu, rốt cuộc vẫn gọi một tiếng "Mẹ" không cất nên lời.
Nhiều năm sau khi Thiệu An được hỏi về gia đình, dĩ nhiên hắn sẽ nói tới người thương của hắn, đứa con của bọn họ, chỉ là mỗi lần trước khi tiến vào đề tài kế tiếp, thật ra hắn đều sẽ nhớ tới bữa cơm này.
Hắn nhớ từng chi tiết trong căn phòng bếp đượm mùi dầu khói, cùng người mẹ cầm chiếc muỗng canh. Sau đó trên bàn ăn, mẹ đặc biệt lấy ra con cua tám cẳng to nhất, tựa như biểu diễn nghệ thuật mà lột cho hắn nguyên một con cà ra hoàn chỉnh.
Hắn không nhớ bữa cơm ấy bọn họ đã trò chuyện những gì, nhưng hắn nhớ được mùi thịt cua bắt đầu xuất hiện từ phía cửa bếp, cùng hương cơm ấm áp theo ngay sau, mẹ bảo chồng và con trai thu dọn tàn cục, thế rồi dẫn hắn lên tầng ba.
"Sang năm ba mẹ không trở lại, mẹ muốn con mang chút đồ về." Mẹ Trần đi vào thư phòng tầng ba, lấy một tập album vương đầy bụi bặm. Bà rút giấy ăn trên bàn lau lau mặt bìa, sau đó đưa cho Thiệu An.
"Trừ cái này, hình như cũng không có gì đáng giá cho các con mang về. Thời gian ba mẹ ở đây quá ngắn, tầng một ngay cả sofa cũng không có, không cần thiết mua." Mẹ Trần khẽ cười, "Con đừng thấy Trần Diệc Tâm không học STEM* mà tưởng bở, thực ra nó giống ba nó, mẹ bảo mua chiếc ghế sofa để kia trông cho có không khí chút, bọn họ lại kêu không cần, cũng không ở lâu, tốn tiền, chiếm chỗ."
(*Science, Technology, Engineering và Mathematics)
Trần Diệc Tâm lớn lên rất giống mẹ Trần, Thiệu An nhìn dáng vẻ giả vờ trách móc của mẹ, lập tức liên tưởng đến từng biểu cảm nho nhỏ của Trần Diệc Tâm.
Thiệu An có chút muốn tránh né ánh mắt mẹ Trần, hắn ôm album đặt lên bàn tùy ý lật xem. Phần lớn là ảnh Trần Diệc Tâm khi còn bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng non non, đôi mắt hạnh to tròn. Mà ước chừng bắt đầu từ khi mười tuổi, hình ảnh liên quan tới Trần Diệc Tâm cũng chỉ có vài tấm ảnh chụp gia đình.
"Diệc Tâm lạnh lùng lắm, không thích chụp hình cũng không thích người khác chụp nó, cho nên ảnh khi trưởng thành cũng ít ỏi. Chỉ có duy nhất cuốn này, mấy năm trước ba mẹ in ra để riêng một chỗ, trao nguyên xi lại cho con đó."
"Vâng." Thiệu An đang muốn đóng cuốn album lại, hắn cầm tấm bìa sau lật một cái, liền bỗng nhìn thấy bức hình ở trang cuối.
Thiệu An không gài bìa lại, hắn mở rộng album ra một lần nữa, nhìn bức ảnh cuối cùng.
Đó là Trần Diệc Tâm sau khi trưởng thành.
Cậu đứng giữa một vùng biển nước. Đó hẳn là biển, vì làn sóng cuộn trào mãnh liệt vỗ ra bọt trắng xóa, đầu kia của biển là một dãy núi trùng trùng điệp điệp. Bầu trời khoác màu xanh mực, không có nguồn sáng, khiến cho nước biển cũng thăm thẳm sâu không thấy đáy.
Trần Diệc Tâm đứng trong khoảng biển đó, nước biển ngập đầu gối, chiếc áo phông trên người cũng bị nước xô ướt dán vào thân, cậu đang tiến về phía trước, có lẽ có ai gọi cậu, cho nên cậu quay một nửa người lại. Màn trập cũng chớp xuống ngay trong nháy mắt cậu quay đầu, không biết là do đèn flash hay do filter, Trần Diệc Tâm giữa phông nền xanh nhạt trắng đến dịu dàng, trong bàn tay buông rủ tự nhiên của cậu có đốm lửa nhỏ, là một điếu thuốc đang hút dở.
"Bức ảnh này là lúc nó đi nhờ xe đến Thanh Hải, trên đường gặp một cậu bé người Tạng, đồng hành cùng nhau hơn mười ngày, ảnh do cậu bé đó chụp lại. Diệc Tâm không nói cho cậu bé phương thức liên lạc, nhóc kia cũng không biết làm sao tìm được hộp thư của ba nó, rồi gửi ảnh qua."
Thiệu An hỏi: "Không phải biển sao?"
Mẹ Trần lắc đầu: "Là hồ Tô Can ở Thanh Hải, đường ranh đằng sau là cao nguyên Hoàng Thổ. Trước kia Diệc Tâm thật sự rất lạnh lùng, không thích nói chuyện, cũng không thích cười. Có một hôm nó ngồi trước mặt mẹ, nói với mẹ rất nghiêm túc, mẹ, con muốn tự sát."
"Lúc ấy mẹ đã khóc, nó cũng khóc, nói đã phụ công ơn dưỡng dục. Mẹ hỏi thằng bé liệu con sẽ hối hận không, nó nói có chút. Mẹ nói bây giờ con chết, người con có lỗi không phải ba mẹ, mà là chính mình---- con cần phải sống để hiểu biết, rồi con mới có thể đối mặt với cái chết mà không còn tiếc nuối, không còn hối hận."
"Sau đó hẳn là nó đã tìm được đáp án rồi, mỗi ngày ba mẹ đều làm xong chuẩn bị ngày mai nó sẽ rời đi. Nếu nó cảm thấy tiếp tục sống không còn chút ý nghĩa nào, không có cách nào dùng tương lai xoa dịu, ba mẹ sẽ tôn trọng lựa chọn của nó. Thế rồi một ngày thằng bé gọi điện cho mẹ, ba mẹ và Diệc Tâm chênh lệch múi giờ khá nhiều, tin nhắn cũng hiếm khi gửi đến, huống hồ là điện thoại. Mẹ cho rằng đã xảy ra chuyện gì, kết quả thằng bé chỉ hỏi mẹ, nó muốn xin công thức làm cải thìa xào tỏi, đã canh thời gian chính xác, mà tại sao cuống cải thìa cứ mềm không sật. Mẹ bảo, hay là thử không tách riêng hai bước xào tỏi và cho dầu hào xem sao. Hai ba ngày sau nó lại gọi điện cho mẹ, lúc này là học làm nấm đùi gà. Nó không dối mẹ, bảo rằng nó đang yêu, cậu trai kia rất thích hai món ăn này."
"Thế nên lần đầu tiên con, hẳn là bốn năm trước, lần đầu tiên con gặp ba mẹ, trên bàn cũng có hai món nọ, không phải chuẩn bị bừa, mà là nhớ tới lời Trần Diệc Tâm từng đề cập. Mẹ là mẹ nó, nhưng khi ở bên cạnh ba mẹ, mẹ cũng chưa từng thấy thằng bé cười vui vẻ như ngày hôm ấy."
"Thiệu An." Mẹ Trần gọi tên hắn, "Cảm ơn con."
Thiệu An cảm thấy mình không nhận nổi hai tiếng "cảm ơn" này: "Mẹ đừng nói vậy. Con, con cũng chưa làm được điều gì..."
"Vậy là đủ rồi, con có thể giúp thằng bé, đứng trước mặt ba mẹ bây giờ, là đã đủ rồi."
"Con cái là hy vọng, là nối liền, không một người làm cha làm mẹ nào không mong con mình đi trên con đường vạch sẵn, nhưng con cái không phải đồ vật, mà là món quà. Trần Diệc Tâm cũng là một món quà, thằng bé là một con người độc lập, ba mẹ chẳng qua chỉ phụ trách đưa thằng bé đến với thế giới này, dạy dỗ nó những nền tảng đạo đức cơ bản nhất, sau đó nó có thể lựa chọn cách sống cho riêng mình." Mẹ Trần nhìn bức ảnh, "Mà con trai ba mẹ, không chỉ một lần, lưỡng lự giữa việc tiến về phía trước hay quay đầu trở lại*." Mẹ Trần dùng ngón tay ấn nhẹ lên khóe mắt, khẽ khàng cười một tiếng, "Vậy nên người làm cha làm mẹ như ba mẹ, thật sự rất cảm ơn con, Thiệu An."
(*là đang nói vụ ở hồ ấy)
Sau phút nghỉ ngơi này, Thiệu An chở Trần Diệc Tâm và ba mẹ đến sân bay, chia tay rất thuận lợi, không có nước mắt, không có nhiều lời. Hai người trở về C thị, Trần Diệc Tâm tắm xong mặc quần áo cũ của Thiệu An đi ra, thấy Thiệu An tựa vào đầu giường, nhìn tấm hình trong tay thật lâu.
Trần Diệc Tâm đặt khăn lông xuống tủ đầu giường, nhảy lên giường đoạt lấy tấm ảnh. Thiệu An cũng không cướp, thuận thế kéo Trần Diệc Tâm lại gần, sau đó cắm điện máy sấy, sấy tóc cho Trần Diệc Tâm.
Trần Diệc Tâm cầm bức ảnh của mình năm mười lăm mười sáu tuổi, rồi lại lật sang mặt sau nhìn nhìn. Tiếng máy sấy vang lên bên tai cậu, ngón tay của Thiệu An xuyên qua mái tóc, thi thoảng sẽ hỏi Trần Diệc Tâm một câu "Có nóng không".
Thiệu An tắt máy sấy, đặt qua một bên, đoạn dùng tay xoa xoa mái tóc đã khô ráo. Trần Diệc Tâm quay lưng ngồi trong lòng hắn, hai người kề sát, Thiệu An có thể ngửi được mùi thơm sữa tắm trên người cậu.
Nếu là thường ngày tay hắn đã sớm mò vào trong quần áo Trần Diệc Tâm, nhưng bây giờ hắn chỉ khẽ tựa cằm lên vai Trần Diệc Tâm, nắm lấy tay cậu, hỏi: "Đây là lúc nào?"
"Mùng hai... hay mùng ba nhỉ?" Trần Diệc Tâm cũng không nhớ rõ lắm, "Em khởi hành một mình, nhưng sau đó gặp được bạn đồng hành, ảnh cũng là cậu ấy chụp."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Thiệu giấm vương cũng muốn nghe đoạn tiếp theo hở?" Trần Diệc Tâm quay đầu nhìn hắn, "Cậu thiếu niên người Tạng đó lái chiếc xe việt dã, cậu ấy là người bản xứ, còn dám lái qua bãi chăn nuôi của người ta, em liền ngồi ké xe cậu ấy hơn mười ngày, nhưng chỉ có một cái lều vải. Được rồi giấm vương tiên sinh, tuy rằng khi đó em chưa gặp được anh, nhưng bây giờ nhắc đến chuyện đó cũng không thích hợp lắm."
"Không sao, anh không ghen, anh muốn nghe."
"Anh là giả vờ không ghen, chờ em nói xong rồi đặt vé máy bay đến Tây Ninh tìm cậu ấy đấy hả." Trần Diệc Tâm không tin, "Hay là anh thật sự thay đổi rồi."
"Anh thật sự không ghen mà." Thiệu An cam đoan, "Em cũng nói khi đó em chưa gặp anh, anh chắc chắn sau khi nghe xong sẽ không đi tìm người ta, anh sẽ..."
"Anh sẽ đầu tư vào cỗ máy thời gian." Thiệu An cười khẽ, "Anh sẽ mang những hạng mục khoa học kĩ thuật kia cho em nhìn, cỗ máy thời gian chỉ là một mục nhỏ trong số đó."
"Nhưng mà thật sự không có gì đáng kể, cũng mười mấy năm rồi, cơ bản đã sớm không nhớ nổi nữa. Chỉ nhớ hồ rất đẹp, rất giống biển, em liền rất muốn đi xem thử, xem xong rồi liền dự định quay về."
"Hết rồi?"
"Hết rồi."
"Vậy anh vẫn phải đầu tư máy thời gian, trở lại ngày hôm đó." Cánh tay ôm lấy eo Trần Diệc Tâm của Thiệu An siết càng chặt hơn, "Anh muốn hôm đó gặp được em, anh quyết sẽ không để em bước về phía trước."
"Em không bước về phía trước mà." Trần Diệc Tâm cười, "Cậu ấy gọi em, em trở về." Cậu liếʍ lên yết hầu Thiệu An, giọng nói mập mờ, "Bọn mình không được nhắc tới người khác ở trên giường đâu nha..."
Bọn họ nghiêng mình bắt đầu hôn môi, Thiệu An bưng mặt Trần Diệc Tâm, quan sát cặp mắt nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©: "Em tự mình trở về sao?"
"Hm? Đương nhiên rồi, cũng đâu thể do cậu ấy chạy tới vác em trở về được." Trần Diệc Tâm không ngờ Thiệu An còn đang suy nghĩ sự kiện ấy, có chút giận hờn, tay bóp thân dưới của hắn một cái, muốn dạy dỗ đối phương đôi chút, sau đó cậu nghe thấy Thiệu An gọi tên mình.
Trần Diệc Tâm nhìn hắn, bọn họ cách nhau thật gần, ôm lấy nhau, tay chân dây dưa, khó bỏ khó rời, không có gì có thể tách biệt hai người bọn họ.
"Trần Diệc Tâm." Thiệu An nói, "Anh sẽ không để em đi về phía trước."
"Vậy thì giữ em lại." Thiệu An nói, "Đừng rời khỏi em."
"Ừ, anh sẽ không rời khỏi em."
Bọn họ lại bắt đầu hôn, đầu tiên là môi, tiếp theo là nhân trung, chóp mũi, ấn đường. Thiệu An hôn lên khóe mắt cậu, nơi đó tràn ra nước mắt, đều bị Thiệu An mang đi mất.
Sau đó nước mắt Trần Diệc Tâm nhỏ xuống rất nhiều, không phải lần đầu cậu bị Thiệu An thao ra nước mắt, nhưng lần đó đặc biệt nhiều, theo mỗi một lần thay đổi tư thế, nước mắt chảy xuống tóc mai, lăn đến quai hàm, rồi thì quét qua sống mũi rơi xuống, hoặc là, bị Thiệu An nuốt sạch trong những chiếc hôn. Xong xuôi Trần Diệc Tâm trực tiếp ngủ thϊếp đi, cuộn tròn, cánh tay đan chéo ôm lấy chính mình giống như đứa trẻ sơ sinh. Lưng cậu dán vào l*иg ngực Thiệu An, Thiệu An không ép cậu thay đổi tư thế, cứ vậy ôm lấy cậu.
Thiệu An ngủ rất cạn, lúc Trần Diệc Tâm tỉnh dậy ban đêm hắn cũng thức giấc. Trần Diệc Tâm không mặc đồ, cũng không xỏ dép, bước chân và động tác đều rất khẽ, mở cửa không hề phát ra âm thanh.
Thiệu An híp mắt nhìn cánh cửa khép lại, hắn đang đếm, nếu năm phút sau Trần Diệc Tâm vẫn chưa trở về hắn sẽ lập tức đi tìm. Chỉ là hắn càng đếm càng nhanh, cũng chẳng đếm đến năm phút, đã túm quần áo trên đầu giường mặc vào, rồi cầm áo khoác trên tay.
Trần Diệc Tâm không để Thiệu An tìm lâu. Nhà này lớn có vậy, thư phòng không một bóng người, Thiệu An bèn qua phòng khách.
Hắn chậm rãi, không một tiếng động, đến gần ban công, Trần Diệc Tâm ở nơi đó.
Trần Diệc Tâm không đứng trên băng ghế nhỏ dài, cậu ngửa cổ, ánh mắt chăm chú như một đứa trẻ ngồi xổm quan sát cỏ cây. Thiệu An tới trước mặt cậu, cậu cũng không nhận ra.
Thiệu An xoay người đứng bên cạnh cậu, cùng cậu nhìn chim cu gáy trên tường. Trong tổ có chim mẹ, canh giữ bên cạnh tổ chim là chim bố, chúng nó rụt đầu, lông chim rối bời mà ấm áp.
Thiệu An phủ thêm áo khoác cho Trần Diệc Tâm, cánh tay vừa mới nhấc lên, hắn đã nghe thấy lỗ mũi Trần Diệc Tâm phát ra một tiếng ngâm nga.
Đứt quãng, giống như đang hát, lại không nghe ra giai điệu gì, ngón tay cậu cũng xòe ra nhảy múa, là tay trái, chiếc nhẫn trên ngón áp út hơi lấp lánh dưới ánh trăng. Thanh âm không đồng đều ngày càng run rẩy, giọng mũi cũng ngày càng nặng, bàn tay nâng lên dường như bị ngoại lực tác động mà cứng nhắc hạ xuống. Tiếng hát cũng bị tiếng khóc sụt sùi thế chân.
Trần Diệc Tâm nắm chiếc áo khoác vừa được phủ lên người mình, cậu tựa lưng vào lan can, cúi thấp đầu, thoát lực ngã ngồi trên mặt đất.
Thiệu An không kịp đỡ lấy cậu, hai người bèn cùng ngồi trên đất. Trần Diệc Tâm nức nở muốn chặn dòng nước mắt, không thành công, đôi môi mấp máy, lại chẳng có thanh âm.
Thiệu An kề trán với cậu, chăm chú nhìn khẩu hình, là cùng một câu nói.
Chỉ là hắn nhìn không ra, hắn vô cùng sốt ruột, muốn bảo Trần Diệc Tâm nói chậm một chút, hoặc là nói thành lời, đó là cám dỗ Trần Diệc Tâm vẫn luôn không thể tránh thoát, hắn nhất định phải nhìn thẳng.
Hắn nhất định phải nhìn thẳng.
Hắn sáp vào thật gần, hắn nhìn hết lần này đến lần khác, nắm bắt hơi thở ấy hết lần này đến lần khác. Dần dần trong hơi thở rốt cuộc có hạt, nhả chữ dần trở nên rõ nét.
-----Thiệu An.
Thiệu An nghe được tên chính mình.
Hắn hít mũi một cái, nhỏ giọng nói với Trần Diệc Tâm.
----Ừ.
----Thiệu An.
----Anh đây.
Đôi mắt đẫm lệ của Trần Diệc Tâm có độ cong, cậu ngẩng đầu một cách khó nhọc, run run hôn lên má Thiệu An, sau đó chui vào vòng tay hắn.
Thiệu An, cậu nói, đừng để em đi về phía trước.
Trần Diệc Tâm không nghe được câu trả lời của Thiệu An, cậu ngủ mất, khi tỉnh dậy rồi, chuyện đó đã trở thành một giấc mộng không được nhớ đến, điều duy nhất không đổi là lúc cậu mở mắt, cậu vẫn nằm trong l*иg ngực Thiệu An.
Thiệu An tỉnh dậy trước cậu: "Chào buổi sáng."
Trần Diệc Tâm cười, đôi mắt vốn díp lại lập tức tỉnh táo: "Chào buổi sáng."
Thiệu An nói: "Hai ngày này anh phải đi công tác."
Trần Diệc Tâm xoa xoa mắt: "Đột ngột như vậy sao?"
Thiệu An hôn lên tóc cậu: "Nếu suôn sẻ mai mốt sẽ trở về."
"Đi đâu thế."
"Chi nhánh châu Âu."
"Ừm..."
Thiệu An lại hỏi, trước khi hỏi hắn còn hắng giọng một cái: "Em có muốn mua gì không?"
Trần Diệc Tâm lắc đầu, đếm ngón tay, đếm tới ngày mười bảy tháng năm, còn có chừng một tuần nữa: "Anh vẫn có thể trở về trước ngày đó."
"Ừ."
Trần Diệc Tâm hài lòng gật đầu một cái: "Vậy anh trở về sớm chút nha."
Thiệu An nhìn cậu, lưu luyến vô bờ.
"Được."