An Luyến

Chương 16

"Vậy-----" Thiệu An nghiêm trang gật đầu một cái, "Vậy ba dạy con."

Trần Diệc Tâm nghiêng đầu, chớp mắt một cái: "Được."

Ánh mắt thuần khiết ấy đã khiến Thiệu An nhớ đến lời Mục Ninh Chiêu đã nói, vấn đề ấy hắn cũng muốn hỏi Trần Diệc Tâm, em bỏ cho anh thứ thuốc mê gì.

Dầu gì bọn họ vào phòng khách mới bắt đầu cởi đồ, rèm cửa sổ không kéo hết, nhưng ai cũng không để tâm có bị nhìn thấy hay không. Trần Diệc Tâm nằm trên ghế salon, đưa chân xuống kéo mở ngăn bàn trà, sau đó với tay lấy thuốc bôi trơn.

"Đừng vội." Thiệu An nhận lấy, nhưng không mở nắp, mà chỉ tiếp tục hôn, hắn dùng thật nhiều sức, giống như muốn nuốt Trần Diệc Tâm vào bụng, Trần Diệc Tâm phối hợp như thường ngày, buông lỏng hàm răng để mặc cho Thiệu An xâm chiếm, hai chân cậu bị đầu gối Thiệu An đẩy mở, Trần Diệc Tâm sờ đến dây lưng của Thiệu An, thuần thục cởi khóa, sau đó thò tay cách một lớp qυầи ɭóŧ sờ tới.

Thiệu An bị câu gắt gao, vừa hôn vừa bóp cánh mông người đối diện, hai múi thịt kia không giống những vị trí khác trên người cậu, bình thường mặc quần áo rộng nhìn không thấy, cởi ra mới biết căng mập, mỗi lần chạm tới Thiệu An đều yêu thích không muốn buông tay, nào bóp, nào đánh, nào vỗ, cơ bản không đau, nhưng âm thanh vang dội, Trần Diệc Tâm cũng chỉ biết ưỡn thẳng mông, thuận lợi cho hắn tiến vào.

Bình thường lúc này Thiệu An còn sẽ nắm cả hai cổ tay của Trần Diệc Tâm, bẻ ra sau xương sống, Trần Diệc Tâm sẽ không chút chống cự, chỉ có thể ngực dán xuống nệm, nếu một cái tay khác của Thiệu An đưa ra trước nắn bóp, Trần Diệc Tâm cũng sẽ chỉ mặc hắn bắt nạt.

Màn dạo đầu hôm nay đặc biệt dài, Trần Diệc Tâm lại mò ra chiếc hộp nào đó khác, lục lọi hai cái, móc ra thứ gì đặt vào lòng bàn tay Thiệu An.

Thiệu An vốn tưởng là bαo ©αo sυ, nhưng xúc cảm trên tay hoàn toàn không giống thế.

Thứ đó làm bằng da, dẻo dai, màu đen nhánh, đeo ở vị trí kia vừa vặn hòa vào màu tóc Trần Diệc Tâm.

Không cần ướm thử, Thiệu An cũng biết chiếc vòng không vừa với Trần Diệc Tâm.

"Cũng là lấy từ kho ra." Trần Diệc Tâm khẽ nâng cằm, đường cong cần cổ trơn mượt, làn da mềm mại bóng loáng, Thiệu An suýt chút nữa bị đầu độc đem vòng cổ gắn lên.

Hắn không làm.

Hắn thở hổn hển, dưới háng vẫn phồng như cũ, nhưng nhìn chăm chú chiếc vòng cổ trong tay, gắng gượng đè nén tìиɧ ɖu͙© trong đáy mắt.

"Sao thế..." Trần Diệc Tâm kẹp đầu gối hắn, nắm cổ tay hắn sờ lên cổ mình, "Sẽ rất thoải mái."

"Không được." Thiệu An ném vòng cổ qua một bên, "Em sẽ bị thương."

"Sẽ không đâu, cũng không phải chưa thử bao giờ. Không hay là đổi cái khác, còn có một dụng cụ mảnh hơn chút..." Trần Diệc Tâm cười biếng nhác, "Thiệu An anh có cái gì chưa chơi qua trên người em đâu, anh cũng không thể quên hết thế chứ?"

"Anh trước kia..." Thiệu An như nghẹn ở cổ họng, hắn lúc này tiến thoái lưỡng nan, không thể nói mình mất trí nhớ, cũng không thể buông mũi tên đã lên dây, trên đầu tên ghi chữ làʍ t̠ìиɦ.

Hắn phải làʍ t̠ìиɦ cùng Trần Diệc Tâm, quan hệ thể xác trực tiếp nhất, sẽ chứng minh bọn họ chỉ thuộc về nhau, sau đó hết thảy những gì đã phát sinh ngày hôm nay đều bước sang trang khác, không ai nhắc lại.

---- Trần Diệc Tâm sẽ không nhắc lại.

Như vậy tốt biết bao. Thiệu An thuyết phục mình, loại cuộc sống này là Trần Diệc Tâm tự chọn lấy, là em ấy dùng ý chí tự do chọn lựa.

Mày không uy hϊếp em ấy, là em ấy tự chọn, chính em ấy tự hy sinh tương lai của mình. Chỉ cần một cuộc yêu, một đêm tính dục, từ đây em ấy là chim hoàng yến của mày, mày là chiếc l*иg vàng của em ấy.

Thắt lấy cổ em ấy bằng vòng da, em ấy muốn thứ kɧoáı ©ảʍ hít thở nặng nhọc, chứ không phải những âm thanh khinh bỉ hay thất vọng, đây là sự lựa chọn của em ấy.

Nhưng Thiệu An không làm.

Không dùng vòng cổ, cũng không tiếp tục dạo đầu.

Hắn thu đầu gối lại, ngồi phía ngoài cạnh nơi Trần Diệc Tâm đang nằm.

Hơi thở tình ái còn tràn ngập trong không khí, mà bọn họ lại như đồng sàng dị mộng, Trần Diệc Tâm nặng nề thở ra một hơi, sau đó khép quần áo nghiêng người, cúc bị cởi ra cũng không được cài lại.

"Thiệu An, em sẽ không hỏi Mục Ninh Chiêu nói gì với anh. Mình đã trải qua năm năm như vậy, chẳng lẽ mấy câu nói của Mục Ninh Chiêu lại khiến anh sinh lòng chán ghét em sao?"

"Không thể nào." Thiệu An không chút nghĩ ngợi.

"Vậy thì làm cùng em." Trần Diệc Tâm chưa bao giờ nôn nóng, cậu ngồi lên đùi Thiệu An, "Vì yêu sinh lòng chiếm hữu là tính cách trời sinh, du͙© vọиɠ chiếm hữu của anh chỉ là mạnh hơn người khác, nhưng em có thể chịu đựng."

Trần Diệc Tâm có chút không nhịn được, nhưng cố kiềm chế, còn phải nói lời an ủi: "Anh không sai, Thiệu An, tất cả những thứ này là em cam tâm tình nguyện, là do em lựa chọn, anh không làm sai bất cứ chuyện gì."

Cậu nghiên túc đưa ra lời thề son sắt: "Em vĩnh viễn thuộc về anh. Em yêu anh, anh có thể sở hữu em trọn vẹn, vĩnh viễn."

Dùng đến "vĩnh viễn", vậy hoặc là tình quá sâu, hoặc là quá hời hợt. Khi Trần Diệc Tâm nhắc tới hai chữ này, mắt không chớp lấy một cái, tay áp lên mu bàn tay Thiệu An đang sờ lên má cậu, năm ngón tay đan vào giữa kẽ ngón tay.

"Em là Trần Diệc Tâm của anh." Cậu hỏi Thiệu An, có chút ý tứ nhận được thứ mình muốn,"Như vậy không tốt hay sao?"

Cậu chỉ vào vị trí trái tim của đối phương: "Chỗ của em. "---Suốt đời em đều nán lại.""

Thiệu An cùng chỉ vào vị trí tương đương trên người Trần Diệc Tâm: "Vậy của em thì sao?"

Trần Diệc Tâm cười, cầm tay Thiệu An dẫn tới thắt lưng mình, da thịt nơi đó tỉ mỉ tinh tế mà căng nõn: "Ba, trước tiên để ý cái này đã."

Cậu ngẩng đầu lên, mổ lên môi Thiệu An một cái, giọng mũi nặng nề như nũng nịu: "Anh bây giờ chính là tham nha."

Trước kia anh chỉ cần em thanh thản ở bên người anh, được một mình anh yêu, một mình anh sở hữu. Thế giới tinh thần rắc rối phức tạp không trong phạm vi cân nhắc của anh, anh chỉ cần em ở lại bên người.

"Anh đừng hỏi em những thứ bản thân em cũng không biết."

Những lời này quá không rõ ràng, Thiệu An căn bản không nghe rõ, cũng không chờ hắn hỏi, Trần Diệc Tâm đã rời khỏi ghế salon quỳ ngồi trước mặt hắn, đai lưng của hắn vốn lỏng lẻo không được buộc kĩ, Trần Diệc Tâm móc tay một cái liền tung ra, sau đó cách qυầи ɭóŧ liếʍ lên.

"Trần Diệc Tâm, đừng như vậy." Thiệu An giữ vai cậu, không đẩy ra.

Trần Diệc Tâm nghe được, ngẩng đầu, cắn môi dưới đỏ mọng: "Không phải ba muốn dạy con sao?"

Thân phận sai trái khiến Thiệu An vứt bỏ suy nghĩ, hắn kéo qυầи ɭóŧ xuống, dươиɠ ѵậŧ to lớn kề bên mép Trần Diệc Tâm, Trần Diệc Tâm sinh hoạt rất thành thục, nhưng vẫn đóng giả bộ dáng không hiểu thứ gì, hàm răng nhẹ nhàng cọ qua qυყ đầυ, ánh mắt dè dặt ghé lên giống như đang hỏi ba có thoải mái không. Thiệu An nắm tay dạy cậu, dẫn bàn tay đặt lên tính khí mình của cậu vuốt lên trên chút, để cho Trần Diệc Tâm mυ'ŧ được cả hai viên bên dưới, Trần Diệc Tâm cũng "học" rất mau, liếʍ cho Thiệu An thoải mái xong lại chủ động tách chân ngồi lên đùi hắn, Thiệu An thoa thuốc bôi trơn lên tay cậu, rồi nắm ngón tay cậu, từng cái từng cái, đưa vào bên trong tự mình mở rộng.

Lần làʍ t̠ìиɦ này dị thường dịu dàng dây dưa, Trần Diệc Tâm vẫn rất buông thả, nhưng hiếm thấy không lên tiếng, duy chỉ có một lần không kiềm chế được lúc cao trào, lưng ưỡn cong ngón chân cuộn tròn, một mực gọi Thiệu An là ba, Thiệu An bắn vào toàn bộ, rồi rút ra, lại đỉnh vào, cứ như vậy mấy lần kéo dài kɧoáı ©ảʍ cho Trần Diệc Tâm.

Bất kể thân thể bị dạy dỗ thành thục bao nhiêu, sau khi cao trào thân thể đều sẽ vô cùng nhạy cảm với đau đớn. Trần Diệc Tâm có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng của thứ chôn trong hậu huyệt, lúc này nếu lại động, dù có bôi trơn nhiều đến đâu cũng vẫn sẽ mang lại cảm giác đau đớn của va chạm mãnh liệt.

Thiệu An thấy Trần Diệc Tâm cau mày, nhưng chân lại vẫn câu lấy eo hắn, cũng biết cậu còn muốn, vì vậy liền xoa xoa núʍ ѵú cậu, vật dưới háng chậm rãi rút ra cắm vào.

Hai đùi Trần Diệc Tâm bắt đầu run rẩy, không còn sức lực mở rộng chân nữa, giống như một đứa bé xinh đẹp chơi hư.

"Vào phòng vệ sinh..." Cậu cúi đầu nhìn tính khí đang ngẩng cao, sắc mặt ửng đỏ, là mắc cỡ, cũng là tìиɧ ɖu͙©.

"Ba..." Thấy Thiệu An bất động, Trần Diệc Tâm sốt sắng, "Vào phòng vệ sinh được không... muốn đi tè..."

"Vậy tè ở chỗ ba đi." Thiệu An giữ hông Trần Diệc Tâm, không hề có ý tứ đứng dậy. Trần Diệc Tâm xấu hổ vùi đầu vào l*иg ngực Thiệu An, nhắm mắt không dám nhìn chất lỏng giống như tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị thao đến tiểu ra từng dòng từng dòng.

Một lần cuối cùng là ở phòng tắm, Trần Diệc Tâm muốn tốc chiến tốc thắng ra một lần, Thiệu An ôm cậu lên bệ rửa mặt, thể xác nóng bỏng dán lên đá cẩm thạch lạnh như băng. Hai chân cậu mở toang như hình chữ M, thuận lợi để ngón tay Thiệu An chen vào, theo sau là tiếng nước chảy dâʍ ɭσạи trong hậu huyệt, cậu nhìn lên trần nhà đang phản chiếu lại tính khí của mình, cuối cùng giống như đàn bà co người nằm nghiêng, đùi kẹp chặt cánh tay Thiệu An bắn ra.

Phút trống rỗng sau cao trào cậu nghe thấy Thiệu An nói cái gì, ánh mắt cậu đắm chìm trong dư vị tình ái, nghe không rõ một chữ, nhưng lại đáp một câu "Được".