An Luyến

Chương 3

Chờ đến khi Trần Diệc Tâm bưng lên món ăn cuối cùng, Thiệu An đã yên vị trên chỗ ngồi. Trần Diệc Tâm xơi cơm cho hắn, Thiệu An nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.

Trần Diệc Tâm ngồi đối diện hắn, Thiệu An không mở miệng trước, thì cậu cũng im lặng. Thời điểm cậu dùng tay trái cầm đũa, ánh mắt Thiệu An rơi trên ngón áp út trắng nõn thon dài đang kẹp đũa gắp thức ăn của cậu. Trần Diệc Tâm rụt tay về, ánh mắt kia cũng lập tức bám theo.

Ngón tay của cậu mang một chiếc nhẫn trơn bằng bạc.

"Của anh em để trong phòng ngủ ấy." Trần Diệc Tâm đặt đũa lên bát, khẽ hỏi, "Bây giờ em lấy ra cho anh nhé?"

Thiệu An không hề nghĩ ngợi, "Được."

Nụ cười của Trần Diệc Tâm phảng phất nét ngượng ngùng, dường như cảm thấy Thiệu An căng thẳng quá. Cậu đi vào phòng trong, không tốn bao nhiêu thời gian đã ra rồi, một lần nữa ngồi đối diện với hắn, nâng tay đưa cho Thiệu An một chiếc nhẫn.

Cũng là một chiếc nhẫn bạc, còn có buộc thêm một sợi dây đỏ đã hơi xù chỉ, hẳn là do đã chạm qua nhiều lần, đại khái là trông cũng đơn giản hơi quá.

Thiệu An cầm chiếc nhẫn trong tay, giờ mới để ý thấy mặt trong còn khắc chữ, hắn vốn cho là tên hai người ghép lại, không nghĩ tới lại là mấy con số cùng dòng chữ tiếng Anh-----

05.17 AND ALWAYS

Hắn tháo dây đỏ ra, đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của mình, không rộng không chật, hoàn toàn vừa khít.

Trần Diệc Tâm khẽ nhấc cằm, buông mi nhìn ngón tay đeo nhẫn của hắn, "Anh mà còn không trở lại, sẽ bỏ lỡ ngày kỷ niệm mất."

Thiệu An quá bận rộn, một phút cũng nhọc bằng hai ba phút bình thường, đến mức chẳng còn nhớ nổi hôm nay là ngày nào. Hắn tỉnh bơ liếc đồng hồ đeo tay một cái, thấy cách ngày mười bảy tháng năm còn không tới một tháng nữa.

"Vậy em," Thiệu An nghe thấy giọng mình có chút khô, bèn ho nhẹ một tiếng, "Vậy sao em không gọi cho anh."

Trong mắt Trần Diệc Tâm thoáng qua một tia nghi hoặc, "Là anh không cho em liên lạc mà."

"Mười ngày trước, lúc anh đi, anh nói anh phải làm một chuyện rất quan trọng, cái loại cực kỳ cực kỳ khẩn cấp ấy. Anh còn nói bất kể em thấy tin tức gì thì cũng đừng lo lắng, đều là giả cả, anh hoàn toàn ổn. Quả nhiên không quá hai ngày tình hình liền đảo ngược."

"Thật ra em cũng đâu có im hơi đến thế, mấy ngày trước em thấy video nhân viên chỗ anh đăng lên mạng, biết anh đã trở về công ty, bèn gọi điện cho Lâm Trăn hỏi tình hình anh dạo này. Lâm Trăn nói anh bận đến nỗi chân không chạm đất. Em nghĩ anh phải xử lí rất nhiều công chuyện, không để ý đến em một thời gian cũng rất bình thường, trong khoảng thời gian sứt đầu mẻ trán này em không nên quấy rầy anh, nên cũng không bảo Lâm Trăn báo lại cho anh nữa.

Em nghĩ, chờ anh xong việc, nhất định sẽ tranh thủ thời gian ghé đến đây."

Mặc dù Thiệu An không thể phân biệt được lời Trần Diệc Tâm thật giả thế nào, nhưng nghe được lời phân trần dịu dàng ấy, hắn không tự chủ nảy sinh áy náy, vội vã phân trần, "Thật sự xin lỗi em, là anh đến muộn."

"Đến là tốt rồi." Trần Diệc Tâm hơi rướn người về phía trước, nụ cười vừa thanh thuần vừa thỏa mãn, "Không phải bây giờ anh đang ở trước mặt em sao."

Sau khi dùng bữa Trần Diệc Tâm thu dọn bàn ăn, Thiệu An muốn giúp một tay, Trần Diệc Tâm nói cậu chỉ nhận phần tâm ý này, có thời gian chẳng bằng mau đi tắm trước đã.

"Quần áo ngủ của anh em để ở đầu giường, em luôn cảm giác mấy ngày này anh sẽ trở lại, nên đã giặt giũ đồ đạc của anh hết một lượt rồi."

Thiệu An sợ mình cư xử quá khác biệt so với trước khi mất trí nhớ sẽ khiến Trần Diệc Tâm nghi ngờ, nên không cố gắng đòi giúp nữa. Quả nhiên vào phòng ngủ hắn liền thấy quần áo ngủ được xếp chỉnh tề trên giường, hắn cầm lên, ngửi được mùi xà phòng và hương vị ánh mặt trời thấp thoáng.

Tắm xong đẩy cửa ra, đã thấy Trần Diệc Tâm chờ ở bên ngoài, hai tay giấu sau lưng, hắn không nhìn ra được cậu đang cầm thứ gì.

Hai người đổi vị trí, Trần Diệc Tâm đứng bên trong phòng tắm nói, "Anh chờ em tắm rửa đã nha." Đoạn nhanh chóng đóng cửa lại, trước đó còn cố ý nhấn mạnh, "Không cho phép chui vào!"

Thiệu An thong thả ngồi xuống bên giường, phòng ngủ có lắp cửa sổ sát đất, rèm cửa được mở rộng sang hai bên.

Hắn nhìn ánh đèn rọi lên bản thân mình, phản chiếu ra bóng dáng mơ hồ trên kính cửa sổ, tiếng nước vọng ra từ bên trong phòng tắm, Thiệu An không biết tiếp đó mình nên làm gì.

Đối với Trần Diệc Tâm, sự trở về của hắn hôm nay chính là tiểu biệt thắng tân hôn, thời gian buổi tối lại còn dư dả, thế nên bọn họ vốn nên làm gì chẳng cần nhắc cũng biết.

Nhưng Thiệu An không thể nào nhớ được mối quan hệ với Trần Diệc Tâm, hiển nhiên cũng không hình dung được, bình thường bọn họ qua đêm thế nào.

Một vấn đề thực tế hơn trước mắt, dầu gì đối phương cũng là người cùng giới, nhỡ hắn không cứng nổi thì sao.

Nếu quả thực như vậy, thì dứt khoát thẳng thắng luôn đi, nói cho Trần Diệc Tâm biết rằng hắn đã quên mất cậu. Tốt nhất là Trần Diệc Tâm nguyện ý chờ hắn từ từ nhớ lại, nhưng nếu cậu muốn kết thúc mối quan hệ này, hắn cũng sẽ không phản đối.

Hắn thậm chí còn hy vọng Trần Diệc Tâm sẽ chọn vế sau, cảm giác đau đớn mãnh liệt khi mới gặp lại Trần Diệc Tâm khiến hắn sợ hãi, hắn chưa bao giờ trải qua loại tình cảm này, đau đến mức hắn không dám truy đuổi, không dám làm rõ, rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.

Thế nên, nếu như Trần Diệc Tâm muốn tự do, hắn nhất định sẽ đáp ứng, Trần Diệc Tâm muốn gì hắn cũng sẽ cho cậu, thứ Thiệu An không thiếu nhất chính là tiền, muốn chu cấp trong một lần hay chu cấp hàng năm đều được, nhà cũng có thể cho thêm mấy cái, bao gồm căn nhà ở Tây Lâm này cũng sẽ để lại cho cậu, mặc dù nghĩ tới cái giá phơi quần áo khẽ đón gió ngoài ban công kia, hắn lại nảy sinh một tia không đành lòng bỏ được.

Ngay tại thời điểm Thiệu An chuẩn bị xong lời muốn nói, cửa phòng tắm mở ra.

Trên bóng kính cửa sổ xuất hiện thêm một thân ảnh mơ hồ, Thiệu An quay đầu, ánh mắt không thể rời đi nữa.

----- hắn nhìn thấy Trần Diệc Tâm mặc một chiếc váy.

Trần Diệc Tâm vốn trắng, chiếc đai lưng màu xanh đậm càng làm nổi bật nước da óng ánh trong suốt. Bả vai vừa vặn, hẹp hơn vai đàn ông bình thường một chút, nhưng cũng không yếu ớt mảnh mai như phụ nữ, bởi vậy mà chiếc váy kia khoác lên người cậu lại không thiếu hài hòa.

Chiếc dây lưng nhỏ thắt nhẹ tôn lên độ cong eo hoàn mỹ, câu cho Thiệu An muốn lập tức nhào vào, rút phắt chiếc dây, hung hăng dằn vặt cơ thể nõn nà bên dưới chiếc váy.

Váy dài đến bắp đùi, Thiệu An không biết Trần Diệc Tâm không mặc qυầи ɭóŧ, chỉ có thể thấy cặp chân vừa dài vừa thẳng, tay buông thõng tự nhiên, hông váy mơ hồ ôm lấy rãnh mông căng mọng.

Thiệu An vừa nhìn một cái, là hoàn toàn quên luôn một bụng tâm sự vừa vất vả nghĩ được.

Trần Diệc Tâm khăng khăng đứng đó không chịu tiến lên, lúc đang tắm cậu cảm thấy có gì đó không đúng, theo như tính tình Thiệu An, cậu có nói mấy trăm lần câu đừng vào cũng chỉ như gió thoảng bên tai, hôm nay thế nào mà, lại ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài.

Cậu yêu Thiệu An, nhưng mặc đồ nữ vẫn không mấy tự nhiên, tuy nhiên không ngăn được việc Thiệu An thích điều này, lại còn cứ liên tục mang về từng chiếc. Trước kia Thiệu An phải vừa mềm vừa cứng xúi giục mãi mới đồng ý mặc một lần, hôm nay Thiệu An mãi mới trở lại, cậu nghĩ, cũng nên tặng anh một bất ngờ vui vẻ gì đó.

Nhưng phản ứng của Thiệu An lại không giống như tưởng tượng của cậu, Trần Diệc Tâm đứng im một chỗ, cảm thấy lúng túng, cũng thấy xấu hổ, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói, "Anh không thích à... vậy em, em lập tức thay lại."

Cậu hơi hốt hoảng mở tủ quần áo, tay còn chưa dò tới nơi, đã bị người phía sau ôm lấy vòng eo.

Chất váy rất mỏng, hai người kề sát, Trần Diệc Tâm nhất thời cảm nhận được vật gì đó cứng rắn kề lên xương cụt. Cổ tay cậu bị túm lấy dẫn dắt trượt vào trong quần của người sau lưng, còn không chờ cậu kịp phản ứng, người kia đã thổi hơi bên tai làm cả người cậu mềm nhũn.

"Cứng thế này rồi, sao lại không thích được. Không tin em cứ sờ một cái mà xem."

Trần Diệc Tâm giống như bị trúng độc, thuận theo cầm lấy thân dưới Thiệu An, bị bỏng đến rụt tay, Thiệu An nhân cơ hội nắm bả vai xoay người cậu lại, hai người rốt cuộc mặt đối mặt.

Thiệu An nhìn thấy trong mắt Trần Diệc Tâm sự phục tùng và tìиɧ ɖu͙© không chút nào che giấu, hắn cúi đầu, môi hai người chạm vào nhau.

Trí nhớ của hắn không khôi phục, nhưng thân thể hắn nhung nhớ Trần Diệc Tâm.

Hắn vừa ôm lấy Trần Diệc Tâm vừa đi qua kéo rèm cửa sổ, rồi kéo cậu lên giường, cuối cùng cũng được cởi chiếc dây lưng như nguyện. Vừa kéo một cái, đầu ngực bên trái Trần Diệc Tâm lộ ra, hắn cũng không vội vàng nắn bóp, mà trước hết chỉ ngắm nhìn.

Đầu nhũ đỏ tươi lớn hơn nam giới khác, cũng không khoa trương như của phái nữ, nhô ra phía trên bầu ngực trắng nõn, kích thước và màu sắc hài hòa vừa vặn.

Thiệu An nổi ý xấu búng lên đầṳ ѵú một cái, hẳn là bị kẻ nào đó chơi qua nhiều lần mới có dáng vẻ này.

"Kẻ nào đó", Thiệu An bỗng dấy lên cảm giác tự hào, xen lẫn du͙© vọиɠ chinh phục khác lạ, ở một góc độ khác, đây là ngày đầu tiên hắn quen biết Trần Diệc Tâm, vậy mà giờ đây Trần Diệc Tâm đã nằm ngay dưới thân hắn.

Nói cách khác, người dưới thân là của một Thiệu An có trí nhớ, là "kẻ nào đó" khác, thế mà lại sắp bị hắn ăn vào bụng.

Trần Diệc Tâm đang ngóng trông trong l*иg ngực hắn cũng ngày càng động tình, cậu hơi ưỡn ngực, khao khát nhìn Thiệu An, vẫn luôn như vậy, ánh mắt kia vừa chan chứa đắm say lại vừa thanh thuần trong trẻo.

Thiệu An hiểu ý, đưa lưỡi lởn vởn quanh đầu nhũ, Trần Diệc Tâm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hừ nhẹ, nâng tay ôm lấy đầu Thiệu An, muốn đối phương dùng sức hơn chút nữa.

Thiệu An không vội tách đầu gối Trần Diệc Tâm ra, khóe mắt liếc thấy cặp chân thẳng dài theo bản năng kẹp chặt, tự mình chà xát, Thiệu An duỗi tay vào bên dưới váy cậu, nơi đó rất sạch sẽ, bóng loáng không một sợi lông, hắn mò tới thân dưới đã cứng rắn của cậu, bắp đùi cậu run rẩy tự động mở ra.

Trần Diệc Tâm đang mời gọi hắn.

Thiệu An nghiêng người kéo ngăn tủ đầu giường, bên trong có lọ bôi trơn đúng như dự đoán. Chất lỏng lạnh như băng chảy qua đầu ngón tay hắn, rồi bị đưa đến hậu huyệt Trần Diệc Tâm.

Ngón tay hắn tiến vào vô cùng thuận lợi, hắn cảm nhận được, Trần Diệc Tâm đã tự mình mở rộng lúc còn ở trong phòng tắm.

Giờ phút này Trần Diệc Tâm hơi nhíu mày, ngây ngẩn nhìn ánh đèn, Thiệu An cứ tiếp tục liếʍ đầṳ ѵú giúp cậu phân tán chú ý, để cậu mau chóng thích ứng cảm giác có vật thể lạ bên trong hậu huyệt. Thiệu An rất nhanh tìm được điểm ấy, liền dùng ngón tay ấn nhẹ một cái, Trần Diệc Tâm bị đùa bỡn nhũn cả người, không nhấc nổi tay, chân không tự chủ ngày càng mở lớn.

Thiệu An làm đầy đủ màn dạo đầu, dù hắn biết Trần Diệc Tâm cũng tự chuẩn bị rất tốt, vả lại thân thể này hẳn cũng bị thao quen, nhưng hắn vẫn lo sẽ làm Trần Diệc Tâm bị thương.

Lúc tiến vào hắn chẳng thèm đeo bao, tiểu biệt thắng tân hôn, đeo cái quỷ gì.

Cảm nhận được vũ khí nóng bỏng chôn sau huyệt, Trần Diệc Tâm cắn mu bàn tay, không nhịn được kẹp chặt hông eo Thiệu An, bật ra mấy tiếng rêи ɾỉ phóng đãng. Thiệu An đã cởϊ qυầи áo ngủ, cậu vịn đầu vai hắn cũng muốn cởi váy ra, lại bị Thiệu An ngăn lại.

Cậu hơi ngẩng đầu, giương mắt nhìn Thiệu An cuốn váy cậu lên tận xương quai xanh, sau đó dắt tay cậu tự giữ hai bên.

"Đừng cởi" Thiệu An động thân một cái, tay nắm lấy thứ dựng thẳng của Trần Diệc Tâm, "Như này đẹp nhất."

Trần Diệc Tâm nghe theo, kɧoáı ©ảʍ đằng sau truyền đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu, cũng không cần động vào phía trước, nơi đó cũng đã tự giác dựng thẳng đứng. Không biết đã qua bao lâu, hậu huyệt ngày càng gấp rút, âm điệu cũng biến đổi, chân kẹp càng thêm chặt.

Cũng vào lúc này, Thiệu An lui ra khỏi cơ thể Trần Diệc Tâm, lật người cậu lại.

Biết hắn muốn vào từ đằng sau, Trần Diệc Tâm phối hợp quỳ xuống, cùi chỏ chống lên chăn nệm, hạ eo, nhổm cao mông, tư thế này giúp Thiệu An tiến vào sâu hơn nữa, mỗi lần rút ra cắm vào đều mài qua vị trí nào đó, Thiệu An tăng nhanh tốc độ, Trần Diệc Tâm cầu xin cũng không ngăn nổi hắn, Thiệu An ôm lấy người trong lòng, ngực dán chặt vào lưng cậu, dươиɠ ѵậŧ chôn sâu bên trong trướng lên một cái rồi bắn ra.

Cùng lúc đó, Trần Diệc Tâm cũng bị thao bắn.

Thiệu An ôm Trần Diệc Tâm đi rửa ráy, rồi cùng nhau nằm trở lại trên giường mà âu yếm vuốt ve.

Thiệu An đùa bỡn núʍ ѵú vẫn còn cương lên của Trần Diệc Tâm, chơi một hồi lại dùng miệng liếʍ láp, được một lúc lại có phản ứng.

Hắn vốn định xách súng đâm chọt thêm một trận, rồi lại cảm thấy tương lai còn dài, sau này Trần Diệc Tâm sẽ nằm trong lòng hắn cả ngày trắng lẫn đêm đen, chẳng thiếu một lần này.

Hắn mơ hồ hiểu được tại sao mình giữ Trần Diệc Tâm bên cạnh những năm năm, dù rằng cái gì hắn cũng không nhớ nổi, nhưng thân thể bọn họ vẫn hòa hợp như cũ, cứ như đối phương là máu là xương róc ra từ trên người mình.

Trần Diệc Tâm dần dần buồn ngủ, tựa đầu lên cánh tay Thiệu An, ánh đèn rơi xuống lông mi cậu, lưu lại chút tàn ảnh trên sống mũi. Thiệu An lưu luyến ngắm nhìn thụy nhan của người trong lòng, sau đó tắt đèn, đắp chăn giúp cậu.

Trong khoảnh khắc ánh đèn chìm đi, lòng Thiệu An đột nhiên sáng tỏ, bất kể hắn có nhớ lại quá khứ hay không, hắn cũng không thể để Trần Diệc Tâm rời đi đâu được.