An Luyến

Chương 1

Thiệu An tỉnh lại trong bệnh viện.

Phòng bệnh bắt sáng rất tốt, ánh nắng ban mai trực tiếp rót vào. Nhưng dù có được bao bên trong vầng sáng nhu hòa ấy, Thiệu An vẫn không cảm thấy dễ chịu.

Mắt hắn rất đau, cố gắng rất lâu mới có thể mở mắt.

Chờ đến khi nhấc được mí mắt lên, hắn mới phát hiện nơi truyền đến cảm giác đau đớn không phải mắt, mà là đầu.

Đầu Thiệu An, nhất là vị trí sau ót, đau đến nỗi không nhớ nổi thứ gì.

Lúc này hắn nghe thấy tiếng cửa mở, khó nhọc xoay đầu. Phòng bệnh này quá lớn, hắn nhìn mấy giây mới nhận ra phía xa xa xuất hiện một y tá nhỏ.

Y tá ngây người bên cửa chốc lát, sau khi hoàn hồn tức khắc mừng rỡ chạy ra.

"Bác sĩ! Anh Thiệu tỉnh rồi!"

Thiệu An tỉnh lại, một đống người vây quanh giường bệnh của hắn, đầu óc căng đau của hắn gắng gượng hoạt động, bắt đầu phát tín hiệu cho hắn.

Người này hắn có chút ấn tượng, tên là Lâm Trăn, bên cạnh là một bác sĩ mặc áo blouse trắng dài tên là Thiệu Thông Tư.

Người này cũng có chút ấn tượng, nhưng tên không nhớ nổi, chuyển.

Hm, kẻ lực lưỡng này cũng có chút ấn tượng, tên là, ừm, lại không nhớ nốt, chuyển tiếp.

Nhưng mà kẻ này cũng hơi quá rồi, thời tiết này người ta đều mặc áo cộc tay, anh ta thì một thân đồ đen, trong túi áo còn cộm cộm hình hộp kính mắt, anh tưởng anh là Keanu Levis hay gì???

Từ từ, từ từ đã mình vừa nhớ ra điều gì, tên kia không phải Keanu Levis, mà là Từ Thiểu Bình.

Mình có một tên vệ sĩ, gọi là Từ Thiểu Bình.

Thiệu An giật mình một cái, giật xong đầu càng đau, tổ sư vậy mình là ai, còn có cả vệ sĩ.

"Tổng giám đốc Thiệu."

Thiệu An híp mắt, nhìn về phía Lâm Trăn mới vừa lên tiếng.

"Rốt cuộc anh cũng tỉnh lại rồi Tổng giám đốc Thiệu." Cũng không biết có phải do kích động quá mức hay không, mà âm điệu Lâm Trăn còn khe khẽ run rẩy, đôi mắt cũng rực sáng, "Anh không biết mấy ngày hôm nay, bọn em sốt ruột đến mức độ nào đâu."

Hắn nhìn thấy Lâm Trăn thở ra một hơi thật dài, còn nói, "Bọn em chờ sếp sớm hồi phục chủ trì đại cục."

"Trăn Nhi đừng sốt ruột, chuyện gì thì ván cũng đóng thuyền rồi, cậu cứ để Thiệu An nghỉ ngơi chút đã." Thiệu Thông Tư vừa nói vừa nhìn về phía Thiệu An, nháy mắt ra hiệu.

Dưới ánh đèn lóe sáng, Thiệu An nhớ ra rồi, Lâm Trăn là thư ký của hắn, Thiệu Thông Tư là bạn bè của hắn, cái người hắn không nhớ nổi tên là thư ký số hai, chuyên phụ trách mảng công tác. Keanu Levis không chỉ là vệ sĩ, mà còn là đội trưởng đội vệ sĩ.

Mặc dù dường như còn thiếu chút gì, nhưng hắn đã nhận ra mình đang ở phòng VIP của bệnh viện tư tốt nhất thành phố C.

Chưa tính đến việc tại sao đầu mình lại đau, tại sao mình có thể ở phòng bệnh đắt như vậy?

À, Thiệu An nhớ ra rồi, mình là một tổng giám đốc------

Mình, Thiệu An, con trai thứ hai của tập đoàn nhà họ Thiệu, muốn tiền, có tiền.

Trí nhớ Thiệu An từ từ khôi phục, tính ra chấn thương của hắn cũng không phải quá nghiêm trọng gì, cũng không phải phẫu thuật, nhưng hắn lại mê man mất hai ngày.

Theo lý thuyết một khi những người có thân phận như hắn xảy ra chuyện, nhất định tin tức sẽ bị phong tỏa, nhưng tin tức hắn bị bắt cóc lại đang làm mưa làm gió, cũng không bị kiểm soát bình luận, khắp nơi đều đang lan truyền người thừa kế tập đoàn nhà họ Thiệu đang trong cơn nguy kịch, thế thống trị thương nghiệp nhất định sẽ lệch về một bên.

Cũng may hôm nay Thiệu An tỉnh lại.

Thị trường chứng khoán khởi sắc, giá nhà đất tăng cao.

Sau khi Thiệu An tỉnh lại cảnh sát nhanh chóng tới bệnh viện lập biên bản cho hắn. Hai ngày trước Thiệu An đơn độc đến chỗ hẹn sau khi nhận được một cuộc điện thoại, kết quả là bị tập kích. Mặc dù chuyện này huyên náo khắp thành phố, nhưng nghi phạm cũng chưa sa lưới, cảnh sát chỉ có thể hy vọng Thiệu An cung cấp chút thông tin quý giá nào đó.

Kết quả là Thiệu An cái gì cũng không biết, không biết đã đến đâu, không biết đối phương có mấy người. Đồng chí cảnh sát nhẹ giọng yêu cầu tổng giám đốc Thiệu suy nghĩ thêm chút nữa, Thiệu An sờ sờ tóc, "Tôi quên thật, ngày khác hẵng nói."

Cảnh sát đành phải từ bỏ, căn cứ vào kinh nghiệm và tình huống hiện giờ, cũng có thể đoán được chuyện này không thoát khỏi liên quan đến ân oán nhà giàu, việc này bọn họ khó có thể góp sức, hẳn cũng không giải quyết được gì, trước khi rời đi chỉ đành dặn dò Thiệu An nhớ ra được gì nhất định phải báo với bọn họ.

Có lẽ Thiệu An ngại phiền thật, nhưng sở dĩ hắn không nói, thực sự là bởi, hắn chẳng nhớ được gì.

Sau khi ở bệnh viện dưỡng sức một ngày, Thiệu An xuất viện trở về trụ sở chính tập đoàn, hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại trạng thái trước khi bị bắt cóc, nhưng trí nhớ vẫn đang lội ngược dòng, cũng cố gắng nhớ được hơn nửa, những thứ khác còn đang lục tục hồi phục.

Thủ tục xuất viện của hắn là do Thiệu Thông Tư xử lí, trong lúc chờ đợi hai người có mấy phút nói chuyện riêng. Thiệu An nhớ lại rằng Thiệu Thông Tư còn có một thân phận khác là em họ phương xa của mình, năm nay mới học xong thạc sĩ vừa trở về nước, về phần tại sao còn trẻ mà đã được làm bác sĩ chính, câu trả lời rất đơn giản.

Bệnh viện tư nhân này là của nhà họ Thiệu.

Thiệu Thông Tư nói thầm với Thiệu An, "Anh này, không ngờ rằng anh ác với người khác đã đành, đây đối với bản thân còn ác hơn, em cũng thật chịu phục."

Thiệu An không biết Thiệu Thông Tư đang nói cái gì, chỉ biết im lặng. Hắn có một phần tư huyết thống Slavic (khu Ấn-Âu), ngũ quan sâu hơn người bình thường khá nhiều, khuôn mặt mang nét trưởng thành không đúng tuổi, lúc không nói chuyện còn mang một loại khí chất khiến người ta cảm thấy tất thảy đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

Thiệu Thông Tư rất quen thân với Thiệu An, nói chuyện cũng bỏ qua quy củ, "Anh, sau sự kiện lần này, không biết bao nhiêu kẻ phản bội đều rơi vào bẫy của anh, đến lúc đó anh ngàn vạn lần đừng có quên em, em là em ủng hộ anh từ lúc anh còn hai bàn tay trắng đấy nhé." Y gãi gãi đầu, "Mặc dù khi đó em cũng nghèo, nhưng về mặt tinh thần em vẫn đứng về phía anh đó."

Thiệu An nghe ra lượng thông tin khá lớn trong lời thoại của Thiệu Thông Tư, theo bản năng tự vệ không muốn để lộ hắn đã quên mất một phần trí nhớ, tuy rằng cũng không nhiều lắm, có vẻ những thứ hắn không gợi ra nổi bây giờ cũng chỉ liên quan đến lần tập kích ấy.

Trụ sở chính tập đoàn nhà họ Thiệu được đặt ở tòa CBD tại trung tâm C thành, cũng khá là khiêm tốn, tấm bảng quảng cáo được treo bên cạnh CBD, ban đêm chỉ tài trợ bật đèn LED đúng ba phút.

Phải, các du khách đến xem cảnh đêm nơi này, sau khi nhìn thấy tấm bảng "Tôi yêu C thành", sẽ thấy đến "Tập đoàn quốc tế họ Thiệu" lập lòe thêm mấy phút, cùng tấm bảng quảng cáo chiếu sáng lẫn nhau.

Thiệu An trở về công ty cũng không có việc gì, đi từ cửa chính vào thang máy, rồi từ khu hành chính chậm rãi đi đến phòng làm việc riêng của mình.

Bình thường hắn có thang máy riêng lên thẳng tầng làm việc, chỉ có hắn và trợ lý riêng có quyền hạn sử dụng. Lần này hắn đi từ khu làm việc, dĩ nhiên không phải vì thăm hỏi người nào, mà chỉ để cho toàn bộ nhân viên thấy được, Thiệu An hắn đây vẫn còn sống nhăn răng, không có chuyện liệt nửa người, mạng sống khó giữ như trên mạng đồn thổi.

Hắn còn thấy có người cầm di động chụp mình, Thiệu An không né tránh, chụp đi chụp đi, rồi nhớ mà truyền cho nhiều kẻ khác nữa, loại chụp lén này còn có sức thuyết phục hơn thông cáo từ bộ phận thông tin nhiều.

Sau khi vào phòng làm việc Thiệu An ngồi xuống, cũng biết mình nên làm gì, trong tay còn có mấy văn kiện đang bàn bạc dở. Hắn vốn định giải quyết nhanh gọn, lại chợt nghe có tiếng gõ cửa.

Còn chưa chờ Thiệu An đồng ý, Lâm Trăn đã bước vào, y vì một niềm vui sướиɠ nào đó mà quên luôn quy củ, đặt một phần văn bản xuống trước mặt Thiệu An, "Kế hoạch khiến lão gia chuyển nhượng cổ phần ngon lành rồi."

"Năm năm đó sếp à, rốt cuộc chúng ta cũng thành công rồi."

Thiệu An mở văn bản, giấy trắng mực đen ghi rõ ràng rằng Thiệu Lộc Thành sẽ chuyển toàn bộ cổ phần trên danh nghĩa cho hắn, chỉ còn thiếu chữ ký của Thiệu Lộc Thành.

Thiệu An lại nhớ ra rồi, Thiệu Lộc Thành là ba hắn.

Chỉ cần ba hắn đồng ý kí tên, phần gia sản này thật sự thành của hắn.

Thế mà hắn lại chẳng thể nào chung vui cùng Lâm Trăn được.

Có lẽ vật trong tay là mục tiêu mà hắn theo đuổi trọn đời, nhưng giờ phút này nắm được, đáy lòng hắn cũng không có bao nhiêu gợn sóng.

"Đi thôi." Thiệu An đứng dậy, thờ ơ nói, "Đi tìm lão gia."