Chương 31: Bắt cóc (1)
- Xử Nữ , em về được rồi. Chị tới rồi ! - Cô nhân viên khác trong cửa hàng đẩy cửa bước vào nói với Xử Nữ.- Dạ , cảm ơn chị ! - Xử Nữ đứng dậy nói rồi đi vào phòng thay đồ.
Hôm nay vẫn như bao ngày khác , cô lại tới shop làm việc. Học ở trường cũng chỉ học hôm chiều hôm sáng nên việc đổi ca cũng khá dễ dàng. Cô mặc một chiếc áo phông hình chibi dễ thương , nền trắng , chân váy đen ngắn hơi đầu gối chút. Mái tóc xinh đẹp xõa màu đỏ trầm. Mặc như này , Xử Nữ cảm thấy rất thoải mái , lại còn trẻ trung nữa chứ. Bình thường cô thích mặc những bộ đồ thanh lịch nhưng hôm nay thử đổi phong cách xem sao.
Cô tặc lưỡi ngắm mình trong gương , sửa sang tóc tai gọn gàng rồi mới đi ra ngoài.
"Sometimes you wonder
What if you could rewrite the moment
Sometimes you figure out
There's another luck in imperfection
Sometimes you've been hurt
Then you learn to think about and feel more
Sometimes you've been bored
With the life you hate, always be amazed, always take a risk
Always keep the pace in a lifetime game
1,2,3,4,5,6
Life is rolling the dice, babe"
Tiếng chuông điện thoại đều đều vang lên. Cô đứng lại lục túi lấy điện thoại.
- Alo !
- Xử Nữ , chị có thể về ngay hôm nay được không ? Bố nhất quyết nói chị phải về hôm nay. Em không khuyên cha được. - Giọng Xử Ngân có chút hoảng sợ nói.
Xử Nữ trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi quả quyết trả lời :
- Được ! Chị bây giờ sẽ về.
Ánh hoàng hôn viền cuối chân trời cũng đã tắt. Từng cơn gió nhẹ lướt ngang qua mang theo hơi thở lành lạnh dễ chịu. Đường phố bây giờ thật nhộn nhịp , người đi dạo phố , người bán hàng đi qua đường. Xử Nữ cô độc bước chân trên hè phố , lòng đã nguội lạnh.
Lại về đó ? Ngôi nhà từ lâu đã không thuộc về cô , là nơi cướp đi tiếng cười của cô , mang tới bất hạnh , đau khổ và nước mắt. Mẹ đã ra đi , không kịp từ biệt , không kịp để cô nhìn thấy lần cuối , chỉ lạnh lẽo nằm trên giường , dưới màn vải trắng. Cứ nghĩ đến đây , con tim Xử Nữ lại thắt lại.
Chẳng bao lâu , biệt thự của Xử gia đã hiện ngay trước mắt cô ngày một rõ. Tới trước cánh cổng lớn , cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng ấn chuông cửa.
Một lúc sau , cửa mở ra.
- Xử Nữ, con đã về rồi ! Vào đây ngồi đi. - Xử phu nhân cười tiếp đón. Hay nói đúng hơn đây chính là người phụ nữ đã cướp đi vị trí của mẹ cô.
Cô lạnh lùng liếc bà ta một cái rồi đi thẳng tới chỗ bố cô đang ngồi.
- Xử Nữ , tới rồi thì tới ngồi đi , tiện thể ăn cơm luôn ở đây. - Cha cô đều đều giọng nói.
- Không cần , ăn ở đây con nuốt không trôi được. - Xử Nữ nói.
Cả căn phòng lại rơi vào im lặng. Mẹ kế của cô cũng rời khỏi phòng khách , Xử Ngân cũng chỉ ngồi cầm cốc uống trà.
- Con à , con thù hận như thế cũng được ích gì. Với lại mẹ con mất không phải vì bà ấy , vì mẹ con bị bệnh nặng. Con không thể tha thứ cho cha cho bà ấy hay là tha thứ cho Xử Ngân à ? Xử Ngân không có lỗi. - Cha cô liên tục giảng giải.
Xử Nữ cười khẩy một cái, cô cảm thấy bố cô như đang dựng một vở kịch trước mặt cô vậy :
- Tha thứ ? Bao nhiêu năm nay con đã quên mất định nghĩa của từ đó rồi , bố nghĩ sao ? Mẹ con mất, bố cũng không hề có chút gì là buồn thương. Hơn nữa lại còn giấu diếm sau lưng mẹ con mà đi cùng người khác. Tại sao tới cuối cùng bố vẫn chưa hề xin lỗi mẹ con ? Còn cái tát hôm trước nữa
- Con ..... - Ông sắp bị con bé này làm cho tức chết mất.
- Chị à , mẹ em có lỗi , cả nhà có lỗi với chị. Chị coi như rộng lượng tha thứ một lần được không ? Người mất cũng đã mất , người sống vẫn phải sống tiếp mà thôi. - Xử Ngân nói.
- Em thì biết gì ? Chả lẽ tha thứ cho mấy người mẹ chị sống lại được chắc. - Xử Nữ quát lên.
Cả phòng khách rơi vào im lặng.
.......
Trên đường về ký túc xá ...
Đọc full tại : https://azbooks.vn/12-chom-sao-va-hoc-vien-ngan-ha-p5917501.html