Chương 31: Mãi mãi là bao xa
Sáng hôm sau Sư Tử dậy rất sớm, phải nói là rất sớm. Ăn mặc siêu tử tể, đánh chút son cho môi thêm sắc hồng. Hôm nay cô không định đi đến buổi giao lưu của Cự Giải đâu, nhưng chả hiểu sao lại thấy tò mò về đời tư của Cự Giải nhớ, muốn tìm hiểu thêm về con người đó một chút, muốn biết thêm về cuộc sống của con người đó một tẹo, nói chung là chả hiểu mình bị sao nữa.Tiếng bấm chuông ing ỏi ở dưới nhà làm cô giật mình chạy nhanh xuống. Mở cửa thì hoá ra là Nhân Mã, tự nhiên sáng sớm mò sang đây chi, cô nhớ sáng nay Kim Ngưu đi rất sớm mà, tưởng hai người này đi với nhau chớ, thường ngày thấy bám nhau sam mà nhở.
- Kim Ngưu đi rồi á! Chắc không?!_Nhân Mã hỏi Sư Tử thêm lần nữa, mặt còn không lo lắng hoang mang nhớ, ngược lại còn rất là ba chấm.
- Chắc không hả?? Vô coi, bộ rảnh mà đùa hả!! Mà giận nhau hay sao mà hôm nay còn bơ đẹp nhau thế_Sư Tử tò mò lắm, mặc dù biết nó vô duyên kinh khủng.
Nhân Mã xoa cằm, nhìn đểu Sư Tử chút chút rồi mới từ từ trả lời.
- Chuyện là thế này...bây giờ ấy là tao đi đây tạm biệt mày_Nhân Mã vỗ vỗ vào vai Sư Tử rồi chạy mất hút.
Có mình cô đứng đó hận không thể cho tên đó một trận.
Sư Tử đóng cửa lại, giờ thì đến đó thôi. Cô mới rời khỏi ngõ có mấy bước đã gặp ngay Thiên Yết, dạo này có vẻ cô hay chạm mặt thật.
Cô cúi đầu chào thật lễ phép, đâu có còn cái thời trẻ trâu nữa đâu mà thấy ghét là không chào, tất cả chỉ có thể giấu ở trong lòng chứ đâu thể thoải mái thể hiện ra ngoài.
Thiên Yết gật đầu đáp lại lời chào hỏi của cô, thấy vác cái túi gì đó to lắm nhưng không biết đựng gì trong đó ý, kệ có phải việc cô đâu mà quan tâm.
- À này_Sư Tử vừa đi được vài bước thì bị Thiên Yết gọi giật lại.
Cô quay đâu tỏ vẻ vô cùng tò mò cái câu chuyện mà Thiên Yết sắp nói ra ý.
- Tối nay em rảnh chứ?
- Hình như rảnh, sao anh?
- Vậy em qua đại học xã hội và nhân văn đón Cự Giải hộ anh, tối nay anh bận mất rồi.
Sư Tử thấy trùng hợp phết nhở, bận gì mà không đến đón người tình được cơ chứ, chắc hẹn với người yêu chăng.
- Ok! Dù sao em cũng qua đó một chuyến_Sư Tử gật gù đồng ý.
Chỉ có Thiên Yết cười đầy ẩn ý đi vào nhà.
Đến đó cô chạy nhanh vào hội trường, tìm cho mình một chỗ ngồi ưng ý cơ mà khán phòng đã chật cứng, đành đứng nghe vậy.
Đột nhiên Trâm từ đâu ra vỗ vai cô, gọi cô lên đầu ngồi. Cũng may họ còn đề dành chỗ cho mình.
Nhìn thấy Cự Giải đi lên, khác với ở nhà lắm, trông thật trưởng thành với chiếc áo sơ mi đơn giản, mái tóc vuốt ngược lên để lộ vầng trán cao cao, khóe mắt hiện rõ vẻ đẹp của một tên con trai ý, cô thấy lạ thôi chứ không quan tâm lắm đâu.
Cả khán phòng vô tay to lắm, Cự Giải cười cười đáp làm cô cũng muốn cười theo luôn. Ô thấy anh nhìn ra hướng cô định vẫy tay chào tưởng anh nhận ra cô cơ, nhưng mà anh quay ngoắt đi ấy, cảm giác bị bơ đẹp chứ không có giống lúc Cự Giải ở một mình với cô, sự quan tâm bây giờ là cho tất cả mọi người ở đây, anh vẫn thân thiện như vậy ấy hả, mà cũng phải thôi người ta là nhân vật của công chúng mà.
Gần một tiếng đồng hồ, có rất nhiều câu hỏi đặt ra cho anh, anh đều giải thích rất rõ ràng, từ chuyện đời, chuyện xã hội có riêng tình yêu lại chẳng ai nhắc đến. Chợt anh ra chủ đề về nó, có rất nhiều người đứng lên hỏi anh, những câu hỏi có vẻ dễ nhưng khi ngẫm lại thì khó thật.
Sắp hết giờ, anh vẫn cầm chiếc mic hỏi còn ai muốn đặt câu hỏi không khán phòng chẳng mấy ai giơ tay hết ấy. Chợt một chị gái, ờ chắc là chị gái nhìn trông già dặn lắm, nét đẹp thanh tú hiện đều trên gương mặt. Giọng nói cũng nhẹ nhàng kiểu con gái lắm ý.
- Tôi có một chuyện tình mệt mỏi. Ở một mình tại một thành phố ồn ào. Có một trái tim tan vỡ. Có một suy nghĩ mơ hồ. Tôi cũng muốn cùng người mình yêu sống những tháng ngày tươi đẹp... Nhưng tôi chỉ có thể ướt nhẹp trong nước mắt vì yêu... Đôi khi, tôi sợ hãi những tháng ngày mà tôi trải qua. Cô đơn lắm và nặng nhọc vô cùng, vậy làm sao để thoạt khỏi nó bây giờ?!_Chị gái đó khiến cả khán phòng im bặt.
Đó là một câu hỏi? Nhưng cô thấy giống như nó dành riêng cho Cự Giải vậy, đến ngay cả ánh mắt của chị ấy cũng chất đầy nỗi buồn khi nhìn anh.
Riêng Cự Giải vẫn cười, vẫn giữ vẻ bình tĩnh của bản thân, chẳng lúng túng một chút nào.
- Tôi mong rằng bạn và những ai đang quay quắt trong tình yêu tan vỡ, hay một lần nhìn lại quãng đời của mẹ, hãy một lần nhìn lại những lấm lem cùa bố khi tan ca về nhà... Những con người ấy mới chính là sống vì bạn, yêu thương bạn, mới chính là người mang ý nghĩa lớn lao trong cuộc đời chứ không phải là bất cứ một người nào khác_ Cự Giải vừa dứt câu họ vỗ tay cho anh, vỗ cho câu trả lời vô cùng sâu sắc đó.
Một cô gái giơ tay hỏi câu có vẻ riêng tư. Cô gái đó đã hỏi mẫu bạn gái lý tưởng của anh là gì.
Cự Giải cười xấu hổ, rồi không ngần ngại đạp lại câu hỏi đó.
- Tôi không có mẫu người yêu lý tưởng, chỉ cần là cô ấy thì ưu điểm hay khuyết điểm tôi đều chấp nhận cả_Cự Giải trả lời nửa vời khiến ngay cả cô cũng tụt mất cả cảm xúc rồi.
...
Song Tử đang đi ra bến xe, cô có cảm giác có ai đang đi theo mình vậy, đến khi quay lại thì chẳng có ai. Nhớ đến sự việc hôm qua lại khiến cô nổi cả da gà, không lẽ là Lâm hay sao.
Một tên dở hơi lấp ló sau cột điện. Thiên Bình thò hai con mắt mình ra để xem Song Tử đã đi chưa, vừa chớp mắt một cái đã không thấy đâu rồi.
- Làm cái gì mà thập thò như thằng ăn trộm thế hở_Cô gái ghé vào tai Thiên Bình thì thầm nói.
- Đi theo dõi người yêu_Thiên Bình thản nhiên trả lời cho đến khi cậu nhận thức được giọng nói của ai đó.
Song Tử không nghĩ mình lại yêu một cái tên trẻ con đến thế đâu, giờ lại có cả theo dõi vụng về thế này nữa làm cô cứ tưởng kẻ xấu không.
- Ủa...chị...em..em_Thiên Bình ấp úng chỉ tay loạn xạ hết cả lên ấy.
Song Tử bịt miệng cười lớn, cô thật sự không nhịn được cười nữa. Cô không biết phải giải thích sao cho bản thân mình rằng cô đã yêu một người theo cách mà cô đã từng yêu. Cô sợ cái tình cảm nửa vời này sẽ chẳng đi đến đâu. Rồi sẽ có ngày cô và người này sẽ phải rời xa nhau, chi bằng cắt đứt đoạn tình cảm còn mới chớm nở này thì thật tốt, vậy mà cô đang làm gì đây...dù biết chắc rằng cả hai sẽ mãi mãi không thể bước vào cuộc đời của nhau nữa, nhưng cô đang đợi chờ điều gì ở người này chứ!
Cô dập tắt nụ cười của mình, bình tĩnh lại, cô sẽ phải chấm dứt nó ngay thôi, sẽ nói mà.
- Chị hết giận em rồi phải không_Thiên Bình cười rõ tươi để lộ chiếc răng khểnh của mình.
Song Tử nhún vai, mặt tỉnh bơ không quan tâm đến lời nói của Thiên Bình.
Chợt Thiên Bình cầm mạnh lấy tay của Song Tử, mặt tỏ rõ sự lo lắng khi thấy trên cổ tay của cô có vết tím bầm. Cậu hỏi nhưng Song Tử rụt lại cố tình lẩn tránh câu hỏi của cậu.
- Chị bị ai bắt nạt sao, chị nói cho em biết đi em chắc chắn sẽ đến xử nó một trận_Thiên Bình nắm chặt tay Song Tử ngăn không cho cô đi, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
- Em đừng có trẻ con kiểu thế nữa, chị bị làm sao, thương chỗ nào cũng không ảnh hưởng gì đến em cả_Song Tử vung mạnh tay của mình ra. Gắt gỏng với Thiên Bình.
Thiên Bình không ngờ Song Tử có thể nói ra câu đó. Vậy từ trước đến giờ cậu không là gì của Song Tử ư, không lẽ từng ấy thời gian vẫn không đủ cho cậu đặt chân vào thế giới rộng lớn của Song Tử hay sao.
- Vậy từ trước giờ em là gì của chị?! Từng ấy thời gian vẫn chưa đủ vào thế giới của chị sao?!_Thiên Bình giọng run run, cậu sợ câu trả lời của Song Tử.
- Thế giới của chị nhỏ bé lắm chẳng đủ cho ai bước vào cả. Còn em là gì của chị không phải em là người biết rõ câu trả lời nhất sao. Em chẳng bao giờ có thể thay thế được Lâm, hoàn toàn không bao giờ_Song Tử hất tay của Thiên Bình ra khỏi tay mình, bình thản bước đi không một chút do dự.
Cô không nghĩ mình lại có thể độc mồm độc miệng đến như vậy, cũng tốt thôi dù sao điều cũng sẽ xảy ra mà. Song Tử nắm chặt tay, ngắn cho nước mắt không rơi, vì chuyện này không đáng để cô phải bận tâm chút nào.
...
Bảo Bình cùng Ma Kết đi xuống bến đậu xe, nhưng Ma Kết nhất quyết không đi xe của cô đòi đi xe buýt, cô cũng biết Ma Kết là một người có lòng tự trọng rất cao cho nên nếu việc đó cô hiểu mà.
Khoắc tay cùng Ma Kết đi bộ ra trạm xe buýt, giống kiểu hẹn hò các kiểu giống như hồi xưa lắm nhé, nghĩ đến đó lại thấy mình dở hơi thật.
- Này em không đi làm sao?! Anh tự đi ra được không cần đi cùng đâu, nhân viên mà nhìn thấy em đi xe buýt thì không hay đâu_Ma Kết ngừng lại hỏi khi thấy Bảo Bình theo mình đến tận chạm như thế này.
- Không. Em hôm nay quyết định trốn việc.
- Em rảnh rỗi không có việc gì làm phải không.
Ma Kết càu nhàu. Lúc nào cũng thế, không thể chấp nhận được.
- Em cực rảnh luôn, rảnh nên mới nguyện làm cái đuôi của anh như thế này này_Bảo Bình vòng về phía sau ôm chặt lấy eo của Ma Kết nhất quyết không bỏ ra.
Cho dù Ma Kết có mắng thế nào, dứt thế nào cô cũng nhất quyết không buông. Bảo Bình kẹp hai chân của mình vào hai chân của Ma Kết.
- Em chán sống rồi hả?! Mọi người đang nhìn kìa bỏ anh ra_Ma Kết không làm sao để cậy cái con khỉ đang bám víu lấy mình. Đành vác nó đi theo vậy.
Lúc đi đến trường Ma Kết rất muốn bế người nào đó vứt xuống sông cho rồi, biết thế cậu cho giận luôn cũng nên.
Đứng trước phòng về sinh nam Bảo Bình ngơ ngác nhìn Ma Kết.
- Giờ em có định bỏ anh ra không, hay vào cũng anh đây?
Bảo Bình cắn vào eo của Ma Kết rồi mới buông.
- Giờ thì em chết chắc rồi.
Ma Kết vác Bảo Bình lên vai đi thẳng vào nhà vệ sinh nam quăng cô vào phòng vệ sinh giữ chặt cửa nhất quyết không cho cô ra.
- Anh...mở ra đi, trời ơi thế này thì mất mặt lắm_Bảo Bình ôm mặt, đập cửa inh ỏi.
- Giờ em cũng biết mất mặt cơ đấy. Giờ anh cho em ở đây đến khi nào em nhận sai thì thôi.
Ma Kết định bỏ đi thì Bảo Bình gọi lại.
- Em sai...em sai mà, em sẽ không bám anh nữa hứa đấy_Bảo Bình nghiến răng nghiến lợi nói ra câu đó.
- Ừm. Em phải hứa sẽ không bắt anh làm theo em nữa, không được gây chuyện.
- Ok! Ok! Dẹp, dẹp hết không quậy nữa_Bảo Bình đập cửa tự nhiên nó bị đẩy ra bất ngờ làm Bảo Bình suýt nữa thì té cũng may có Ma Kết ôm rồi.
Ma Kết cười bì ổi ôm Bảo Bình rời khỏi nhà vệ sinh nam, còn cô cào cắn sao vẫn không buông ra được. Loại bạn trai biếи ŧɦái, khốn khϊếp, sở khanh.
- Em muốn ăn gì không_Ma Kết bỏ Bảo Bình ra hỏi.
- Em...muốn ăn chết anh_Bảo Bình cắn vào cánh tay của Ma Kết.
Cắn thế mà tên này vẫn cười được, đúng là điên thật rồi mà...
Tự nhiên Lam xuất hiện, vẻ bình thản của cô vẫn vậy, vẫn không hề thay đổi, chào cả hai vài câu rồi lẳng lặng đi tiếp, không một phản ứng gì thái quá. Bảo Bình đã sai khi nhìn nhầm Lam hay sao...
...
Kim Ngưu đi vu vơ trên đường, không hiểu mình đang đi đâu làm gì. Và muốn tự hỏi rằng bản thân vì sao buồn cơ chứ, rõ ràng là do cô chập chờn không dứt khoát, đến khi mất rồi mới cảm thấy tiếc nuối.
Bản thân thường dùng cách thức ngây thơ nhất uy hϊếp người mình yêu thương nhất, ví dụ như thấy khó chịu một cái là người ta nhắn tin không thèm trả lời, gọi điện không nghe máy, block, tuyên bố không cần người ta nữa, thấy người ta điên cuồng tìm kiếm mình, trong lòng bản thân là cảm giác thỏa mãn và được trả thù trước nay chưa từng có được. Nhưng cảm giác đó đến cũng nhan mà biến mất cũng nhanh thôi. Khi người ta không còn tìm mình nữa, bản thân sẽ hiểu ra, người duy nhất để mình bắt nạt đã không còn nữa rồi.
Chẳng sao cả, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà. Đôi khi, bản thân sẽ chẳng biết được những khoảnh khắc quý giá đến nhường nào cho đến khi chúng biến thành những ký ức đẹp. Chúng ta đều đã từng lựa chọn để đến với nhau và rời khỏi nhau vào từng thời điểm trong đời. Cảm xúc là thứ không thể nào đoán định được. Yêu ai, suy cho cùng cũng là hạnh phúc.
- Cô gái hôm qua_Một cô gái bước ra khỏi quán cafe gần đó, nhận ra cô.
Kim Ngưu quay lại, đây không phải là bạn gái của Nhân Mã sao, sao lại nắm tay người khác một cách ngang nhiên như vậy chứ.
- Hai người..._Kim Ngưu mặt lạnh te, chỉ tay về cô gái trước mặt.
Vẫn không hiểu nổi cô ta có thể đùa giỡn với tình cảm của Nhân Mã đến thế, thật quá đáng.
- Bọn mình ư? Anh ấy là bạn trai của mình, có chuyện gì sao_Hạnh nhíu máy nhìn Kim Ngưu.
Bạn trai cái quần què gì chứ...rõ ràng là Nhân Mã mà, cô ta đúng là không biết nói dối mà.
- Bạn trai gì chứ, không phải là Nhân Mã sao? Cô thật quá đáng, hai người mới yêu nhau mà cô đã đi với người mới như thế chứ. Mà còn anh nữa, phá hoại tình yêu của người thì anh vui lắm hả? Hai người nghĩ mình sẽ sống thoải khi vụиɠ ŧяộʍ sau lưng người khác hay sao. Nhân Mã thật đã nhìn nhầm hai người rồi._Kim Ngưu gắt lên, giờ cô giận đến mức không còn nhận thức được gì nữa ấy.
Cả hai người đó nhìn Kim Ngưu rồi nhìn nhau tủm tỉm cười, cậu bạn trai ra một góc riêng gọi cái gì ấy, không lẽ là cảnh sát hả, đúng là vừa ăn cắp vừa la làng mà.
Một lát sau Nhân Mã đến thở hổn hển đến đứng trước mặt cô, rõ ràng là cô đâu có gọi cho Nhân Mã đâu mà cậu lại đến đúng lúc thế chứ, nhìn cái cảnh này chắc cậu đau lòng lắm đấy, mấy người chết chắc rồi.
- Sao cậu lại ở đây_Nhân Mã nhìn Kim Ngưu khó hiểu. Thật ra diễn sâu chút cũng không chết ai đâu nhỉ.
- Tao giúp ý, hai người đó nɠɵạı ŧìиɧ sau lưng mày, thật sự tao không muốn mày đau lòng đâu cơ mà mày đến rồi thì..._Kim Ngưu mặt buồn thiu, buồn chứ Nhân Mã bị cắm sừng mà cô lại là bạn thân của cậu.
Nhân Mã hoàn toàn không biết cái vụ này, cái gì mà cắm sừng, cái gì mà buồn. Rốt cuộc là cái gì đang diễn ra thế. Cho đến khi Hạnh và bạn trai của cô ấy giải thích Nhân Mã mới hiểu.
- Ra đây bảo nhanh lên_Nhân Mã kéo Kim Ngưu đứng trước mặt hai người đó, chả hiểu để làm gì.
- Đây là người yêu của người ta. Mà tao bảo con Hạnh là bạn gái của tao hồi nào thế_Nhân Mã khó xử giải thích.
Kim Ngưu vẫn không hiểu gì hết, rõ là hôm qua có giới thiệu mà.
Nhân Mã thật ra đã giới thiệu hết đâu. Chỉ là do Kim Ngưu bị hoang tưởng ấy chứ.
- Xin lỗi rất nhiều_Kim Ngưu nhìn như kiểu muốn khóc ấy, thật ra bản thân lại thấy thoải mái hơn, giống như bỏ được cục đá nặng trĩu khỏi người mình vậy.
- Sao ghen hả, hay tiếc nuối_Nhân Mã đột nhiên xuất hiện trước mặt Kim Ngưu. Hỏi một câu vô duyên nhất.
- Không có nha_Kim Ngưu ấp úng đáp lại.
- Có mà.
Nhân Mã vừa đi vừa lải nhải lại câu hỏi.
- Không có.
- Có.
- Không có.
- Có.
- Ờ. Có đấy thì sao nào. Tên thần kinh.
- Vậy có phải ngoan không.
Kim Ngưu lỡ mồm mà có tên nào tim thật cà.
Đôi khi tìnhh yêu không phải nói ra, cũng không phải nói những câu hoa mĩ mà chỉ đơn giản là những hành động nhỏ nhất, đơn giản nhất lại khiến bản thân vô cùng ấm lòng.
...
Song Ngư đi học về thấy cái dáng nhỏ quen thuộc, đang cầm tờ báo nhìn chằm chằm vào nó, cậu đoán chắc là đang xin việc.
- Chị đang làm chỗ cũ rất ổn định sao phải vất vả đi tìm việc giữa cái trời nắng nóng thế này cơ chứ_Song Ngư ngó nhìn một loạt công việc bị Bạch Dương gạch chéo.
- Biết rồi còn hỏi. Á sao em lại ở đây_Bạch Dương giật mình nhận thức được cái vấn đề vô cùng ở chỗ là không biết ai hỏi mình ấy mà trả lời như đúng rồi.
Song Ngư cười rõ tươi. Cậu có đôi mắt cười, mỗi lần cười là sáng bừng khuôn mặt của cậu lên ấy. Mà cái nụ cười lại khiêu gợi mới kinh chứ, đâu có trong veo trong vẻo gì đâu.
Bạch Dương gấp tờ báo lại bỏ đi, tự nhiên gặp làm gì không biết. Rõ ràng đã có bạn gái mà vẫn còn tán tỉnh người khác, đã thế còn già hơn mình, đúng là không nên nhìn người mà bắt hình dong mà.
Song Ngư lẽo đẽo thep sau Bạch Dương, mỗi lần cô quay lại cậu liền quay đi chỗ khác, rồi đến lúc cô đi thì lại thơ thẩn đi theo.
- Cậu đi theo tôi làm gì đấy_Bạch Dương không thể nhịn được nữa.
- Đường này là của chung, mà em đi theo chị bao giờ chỉ là cùng đường như bao người ở đây thôi_Song Ngư mặt nai tơ vô tội lắm mà.
Bạch Dương gật đầu quay lưng đi làm tiếp công việc của bản thân, mặc kể kẻ bám đuôi đang cố biện minh cho cái sai của mình.
Tiếng còi đột nhiên kêu inh ỏi, Bạch Dương chỉ cảm nhận thấy chiếc xe đang lao về phía mình, rất nhanh, rất đáng sợ. Cô sẽ chết như vậy sao?
- Cẩn thận!!!_Song Ngư từ vỉa hè kéo mạnh tay Bạch Dương về phía mình.
Bạch Dương chỉ có thể nhắm tịt mắt lại, cảm nhận nhịp tim của ai đó đang đập rất nhanh. Cô đã chết rồi sao, không cảm giác vẫn còn đây mà.
- Chị không sao chứ!! Chị lớn rồi sao còn không biết để ý đường vậy_Song Ngư gắt lên.
Bạch Dương giờ mới cảm thấy ổn, cô mở to mắt nhìn Song Ngư đang quát mình, bị một tên nhỏ tuổi hơn mình quát thật là mất mặt.
- Máu...ở cánh tay của em kìa_Bạch Dương đỡ Song Ngư dậy, nhìn thấy vết thương rách kha to.
- Không cần đâu em tự lo được_Song Ngư bỏ tay Bạch Dương xuống.
- Đứng im đó đi, nghe rõ chưa vậy_Bạch Dương kéo mạnh tay cậu về phía mình.
Đổ chai nước lọc lên vết thương, cẩn thận băng bó lại cho Song Ngư.
- Chị giống mẹ em thật đấy_Song Ngư nhìn vết thương được băng bó rất cẩn thận.
Bạch Dương định đứng dậy, nghe xong chỉ muốn cho tên này ăn đòn, sao có thể ví cô là mẹ của cậu được cơ chứ.
- Đi về thôi con trai, con định đứng đó làm gì vậy_Bạch Dương cười mỉm, giọng bỡn cợt.
Song Ngư chỉ vào ngực mình, rồi tự nhiên bật cười.
Hai con người ấy cho dù biết rằng mình đã chạm tới trái tim của người kia rồi vẫn không thể tiến thêm một bước mà nắm chặt lấy người kia.
...
Chiều chiều, Xử Nữ tạm biệt bạn của mình ra về, hôm nay nắng đẹp hơn bất kỳ lúc nào. Nó còn đẹp hơn khi hiện tại người đang đứng trước mặt cô là người ấy. Cái cảm giác bất ngờ, thổn thức vì một người nào đó nó lạ lắm, lạ đến mức cho dù mệt mỏi thế nào vẫn cười thật tươi khi nhìn người nào đó.
Thiên Yết tiến gần đến Xử Nữ, nắm lấy đôi bàn tay mềm mại của cô mà kéo đi, không nói một lời nào. Cái nắm tay nhẹ nhàng ấy lại có ma lực đến mức cô lặng lẽ đi theo mà không hỏi cái gì, lại không còn quan tâm đến vị trí của bản thân mà đi theo, cho dù thế nào cô cũng chịu, chỉ cần một lần như vậy thôi cô sẽ từ bỏ thôi mà.
- Cậu không hỏi vì sao lại đưa cậu đến đây ư_Thiên Yết nhướn mày gặng hỏi.
Xử Nữ nhìn xung quanh, quang cảnh thơ mộng như vậy là có ý gì đây, muốn cô tư vấn sao? Cũng tốt, dù sao đó là quyết định của Thiên Yết.
- Xử Nữ...
Cô bị cái giọng nói nhè nhẹ đó làm cho bản thân bị chìm đắm trong đó một lần nữa.
- Việc thích một người là một quá trình, mà yêu một người lại là một quá trình khó hơn. Cho nên con người vẫn hay lầm tưởng giữa rung cảm đời thường và cảm giác yêu thương thực sự_Thiên Yết lôi ra một hộp nhỏ nhỏ từ bên trong túi ra, rụt rè mở nó ra rút một chiếc nhẫn bằng bạc đơn giản, cầm tay Xử Nữ lên mà nói.
Bất giác cô rụt tay lại, cô không biết cái gì đang diễn ra nữa, chẳng lẽ lại là sự đùa giỡn nữa hay sao, hay là lại lấy cô ra để thử nghiệm?
- Cậu sao vậy.
Xử Nữ lau vội nước mắt trên gò má của mình.
- Đương nhiên là có sao rồi, tại sao lại không cơ chứ!! Cậu đang đùa giỡn với tình cảm của mình hay sao? Muốn thì nâng niu, không muốn lại đáp vào một xó? Tim tôi không đủ khả năng đâu, làm ơn đừng khiến nó mệt mỏi hơn nữa.
Xử Nữ lùi lại, cô không thể chấp nhận cái sự thật đau đớn hơn là người ta hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô. Xử Nữ bỏ đi, tay nắm rất chặt, cố quên đi cái cảm giác đau đớn đó, cô sẽ không muốn bản thân mình khiến ai tổn thương cả, một mình bản thân tổn thương là đủ rồi.
Thiên Yết nhìn hộp nhẫn trên tay, cậu không thể nói lời nào khác ngoài việc nhìn người thương ra đi. Cái tình yêu tạm bỡ đó nó trôi đo, rồi bản thân lại nhận ra rằng cái tình yêu mà mình tìm kiếm bao lâu lại ở ngay bên mình, ở cạch mình bất kỳ hoàn cảnh nào, rồi đến khi nhận ra thì nó cũng bỏ đi theo cái sự ngốc nghếch của bản thân mát rồi.
...
Sư Tử về đến nhà xách một đống đồ cùng Cự Giải mang vào bếp, hôm nay nhất định sẽ làm một bữa no nê mới được. Sư Tử nhắn tin cho mọi người cùng về, chắc chắn hôm nay là một ngày vui...