Chương 29:..hoặc không là gì cả!
Kim Ngưu bị Nhân Mã kéo xềnh xệch đi như kiểu ăn trộm mà bị phát hiện ấy.- Stop... stop! Rốt cuộc mày định cho tao đi đâu thế?_Kim Ngưu cuối cùng cũng lên tiếng.
Từ nãy giờ đã gần nửa tiếng rồi đấy nhé vậy mà cái cuộc hành trình này nó vẫn không có điểm dừng, nên cô đành phải lên tiếng không thì có mà gãy cả chân chứ chả chơi.
Nhân Mã nhìn con phố mình đang đứng rồi ngoảnh đầu lại nhìn Kim Ngưu, ơ mà lạ lắm nhé mặt Nhân Mã tỉnh bơ, giống như chả có tội gì ấy.
- Đi gặp bạn! Sắp đển rồi đi chút nữa thôi_Nhân Mã nắm lấy tay Kim Ngưu định kéo đi tiếp nhưng cô nhất quyết không đi.
-Gặp bạn á!! Vậy mày dẫn tao theo làm chó à! Người ta đang ăn ngon tự nhiên kéo đi là sao_Kim Ngưu tức lắm, mắng cho tên Nhân Mã một trận tơi bời hoa lá luôn.
Nhân Mã nhăn nhó hết cả mặt mày lại. Giữa con phố, ánh đèn đường sáng chói lọi, hai con người đứng nhìn nhau, trông có vẻ lãng mạn lắm nhưng thực ra là đang muốn cắn nhau lắm rồi đấy nhé.
- Dẫn mày đi kẻo có đứa cướp mất thì sao_Nhân Mã nói lí nhí Kim Ngưu ngơ ngác hỏi lại.
Nhân Mã ngu đâu mà nói lại chỉ nói qua loa là "ờ à ơ" gì gì đó cho qua chuyện thôi ấy.
- Cơ mà tao mỏi chân lắm rồi, hay tao đi về trước nhá_Kim Ngưu không có làm màu đâu nhé, cái tên Nhân Mã này hành hạ cô đã hơn nửa tiếng rồi đấy chứ ít đâu, mỏi chân thấy mồ luôn.
- Không! Tầm này về cái gì! Mỏi thì tao cõng_Nhân Mã quỳ một bên ngối xuống cho Kim Ngưu lên.
Kim Ngưu thật muốn gϊếŧ chết cái tên này mà, cô đau chân chỉ một phần thôi cơ mà gặp bạn, bạn của Nhân Mã chứ có phải cô đâu mà đến thấy ngại lắm. Vậy mà cái tên này còn cố tình tìm cách bắt cô đến bằng được.
- Thôi tao đi taxi được mà! Khi nào về đến nhà tao hứa sẽ gọi ngay cho mày! Nha! Nha_Kim Ngưu lay người Nhân Mã.
- Ờ. Dù sao mấy con bạn tao cũng không hóng chờ mày lắm_Nhân Mã đứng dậy nhún vai.
Kim Ngưu vừa cười ha hả rồi tắt ngủm nụ cười luôn. Con gái! Là con gái đó.
- Á thôi! Tao đi, tao nghĩ lại rồi, tao nghĩ là tao cần phải mở rộng thêm nhiều mối liên hệ mày ạ_Kim Ngưu xoa cằm gật đầu mặt nghiêm túc.
Nhân Mã bụm miệng cười.
- Sao vừa nãy kêu đau chân muốn về, giờ về đi tao gọi taxi cho_Nhân Mã ấn nhẹ đầu Kim Ngưu về phía sau.
Kim Ngưu lắc đầu, cô đau chân là có thật cơ mà giờ chưa muốn về nhất định chưa muốn về.
Đến trước một câu lạc bộ. Cô ghét mấy chỗ này lắm, cực kỳ ghét ấy. Đứng trước cửa Nhân Mã thả ngay cô xuống đất, đang cõng cô mà.
Ban đầu cô thật sự không muốn vào cái nơi này một chút nào, một chút cũng không ấy. Nhưng Nhân Mã bám vai cô đẩy mãi mới vào, vào rồi đúng thật không lên vào lần hai, tiếng nhạc nghe không có quen, lại còn ánh đèn mập mờ khiến cô rất nhức mắt.
Nhân Mã kéo cô vào một phòng riêng biệt, bên trong cũng đỡ hơn bên ngoài rất nhiều. Bên trong có mấy người bạn của Nhân Mã. Cái khiến cô chú ý là cái cô gái bên trong đang ngồi tách biệt phía trong kia cơ, rất khác mấy người còn lại, cô ấy đeo tai nghe ngồi một cách tao nhã, khoanh tay trước ngực, khép hờ đôi mắt, khuôn mặt kiều diễm của cô gái phải công nhận không có chỗ nào chê.
Kim Ngưu giật mình khi ngoảnh đầu lại đã không thấy Nhân Mã đâu...cho đến khi cô quay lại, một cảm giác hơi lạ len lỏi vụt qua đầu cô.
Cái cảm giác đó người ta gọi là gì nhỉ? Hazz thật khó hiểu mà.
Nhân Mã chạy đến trước mặt cô gái ấy, bỏ tai nghe cho cô ấy. Nụ cười thân thiện nhưng khác lắm. Cô gái mở nhẹ đôi mắt, vẫn ôn hòa và điềm đạm nhìn Nhân Mã, nụ cười của cô ấy quả thực rất đẹp, rất ma mị.
Lần này không ghét, không khó chịu, không "ghen" đâu mà là cảm giác mất đi một thứ rất quan trọng đối với mình, cảm giác tất cả những thứ tưởng chỉ dành cho mình rồi lại nhận ra à thì ra mình đang ảo tưởng.
Cô ấy đứng lên khoác tay Nhân Mã, đôi mắt nhìn thẳng vào Kim Ngưu, chào cô bằng cách vô cùng nhẹ nhàng. Nhân Mã gãi đầu nhìn Kim Ngưu, hơi ngượng ngùng định nói gì đó.
- Hạnh, đây là bạn thân của anh_Nhân Mã nở nụ cười hạnh phúc lắm.
Kim Ngưu gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hơ bạn thân, ừ bạn thân mà.
- Kim Ngưu, còn đây là bạn gái của...
- Khỏi đi...là bạn gái của mày chứ gì! Là bạn thân mà chả nói câu gì nhé!_Kim Ngưu chạy lại đánh vào vai Nhân Mã một cái rõ đau.
Hạnh cười mỉm, nụ cười của thiên thần ý đẹp dã man.
Kim Ngưu cố tỏ ra thật tự nhiên nhất, sao tự nhiên lại có lúc cô có thể bình tĩnh đến lạ thế này được nhở tự hào quá, tự hào thấy sợ luôn à.
- A thôi chết rồi tao phải về, tao mải đi với mày mà quên mất chị ấy, chị Bảo Bình chắc đang buồn lắm, thôi tao về đây chúc hai người chơi vui vẻ, à mà đẹp đôi quá nha_Kim Ngưu nháy mắt tạm biệt mọi người rồi rời khỏi phòng Vip.
Vừa ra khỏi, vừa đi làm sao thật nhanh để thoát khỏi cái nơi ồn ào này, nước mắt cứ theo đó mà theo, cho dù cố kìm nén thế nào nó vẫn cứ chảy. Ngồi bệt trên vỉa hè ôm mặt khóc mà chả biết mình khóc cái gì lạ thật.
...
Cơn mưa rào đổ xuống bất chợt Sư Tử chạy vội vào một cái quán gần đó, nói cái quán hơi quá chứ thật ra nó là cả cái cửa hàng ấy. Loay hoay một lúc mới biết à thì ra nó là nhà sách. Đúng là não có vấn đề một cách siêu nặng nề luôn.
Đành chờ khi nào mưa tạnh rồi về vậy, cô đi quanh cái quầy sách mà người ta trưng bày toàn là sách của Cự Giải.
Vừa chạm tay vào cuốn sách một đôi tay dài cũng vô tình chạm vào nó.
Chưa bao giờ cô tin mình sẽ gặp cậu trong hoàn cảnh này, lại càng không thể tin được sẽ có lúc lại mặt đối mặt gần nhau đến thế.
- Sao anh lại ở đây_Sư Tử to mắt nhìn Thiên Yết.
- Đến nhà sách thì tất nhiên là mua sách_Thiên Yết cầm quyển quyển sách của Cự Giải lên, lật vài trang thản nhiên trả lời.
Sư Tử đơ ra vì thấy mình hỏi ngu dã man ấy. Không khí gì đây hả trời ơi! Hơi ngượng, mà phải nói rất ngượng. Cô định kiếm chuyện gì đó hỏi, hay là Thiên Yết cứ bơ cô mà đi ra chỗ khác thì thật tốt biết mấy.
- Thiên Yết! Mình tìm được quyển sách này hay cực_Giọng Xử Nữ mừng rỡ chạy lại chỗ Thiên Yết, cơ mà cô dừng hành động đó lại khi nhìn thấy Sư Tử.
Sư Tử cũng bất ngờ khi thấy Xử Nữ. Thế hóa ra cô là kì đà cản muỗi hả? Thôi rồi ha, chắc cô vào nhầm chỗ rồi.
Nét mặt ái ngại của Sư Tử cũng khiến Xử Nữ thêm gánh nặng, cô thấy mình không nên xuất hiện thì hay hơn, tự nhiên cô lại cảm thấy thật không thoải mái chút nào.
- Đâu. Đưa đây_Thiên Yết lại gần nhấc quyển sách đó từ tay Xử Nữ lên, thản nhiên như không biết chuyện gì, cơ mà thật mà, Thiên Yết ngây thơ *vô* tội lắm ý.
Đôi mắt Xử Nữ mở rõ to, nhìn chằm chằm vào Thiên Yết, không phải đây là cơ hội cho Thiên Yết thể hiện hay sao chứ. Cô thật không nên ở đây nữa.
- À! Thiên Yết mình về trước nhé! Cố gắng mà ghi điểm đi_Xử Nữ nháy mắt ra hiệu cho Thiên Yết.
Sư Tử hiểu rõ chứ, cô chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào cái hoàn cảnh chết tiệt này.
Xử Nữ bặm môi tạm biệt Sư Tử rồi quay đi, trời mưa rất to, tiếng mưa như muốn phá hủy mọi thứ vậy. Bàn tay Xử Nữ bị Thiên Yết giữ lại, không biết cô đang xem đoạn tình cảm gì nữa đây. Sư Tử ghét xem phim Hàn, lại không thích mấy cái cảnh sến như vậy, đối với cô yêu là yêu, không yêu chính là không yêu có thế thôi, nhưng cái đoạn tình cảm hiện tại khiến khóe mắt cô cay sè. Cái ánh mắt họ dành cho nhau cũng thật chân thật, từng cử chỉ cho đến từng câu nói như thể không thể tách rời, đây chính là tình yêu hay sao?!
- Thôi hai người cứ xem tiếp đi! Em ghé mua quyển bài tập nhưng không có nên về vậy_Sư Tử giấu nhẹm cảm xúc của mình vào trong, sẽ không ai biết đâu.
Xử Nữ không biết ý đó là gì nhưng cô liên tục hất tay Thiên Yết khỏi tay mình, thật sự rất đau, càng cố thoát Thiên Yết càng nắm mạnh hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Xử Nữ.
- Ừm! Em về đi_Thiên Yết đạp vỏn vẹn vài câu, nhưng ánh mắt hoàn toàn không thèm lướt qua Sư Tử lần nào.
- Gì vậy?! Em không mang áo mưa mà?! Áo em ướt hết rồi kìa_Xử Nữ cau mày lại.
Câu nói của Xử Nữ mới khiến Thiên Yết quay về phía Sư Tử, vai áo cô ướt hết, đến ngay cả mái tóc cũng bết lại vì mưa.
- Á! Em có mang mà, tại lúc bạn nó chở đến đây á thì tự nhiên mưa nên không có kịp, với lại em có mang theo ô mà chị yên tâm. Bye!_Sư Tử tạm biệt hai người, cô chạy nhanh ra quầy lấy đồ.
Thấy hai người đó vẫn nhìn cô với tạm cái ô của ai đó trước cửa che tạm, giả vờ rời đi một lúc rồi quay lại trả cho người ta. Nhìn mưa lớn thế này cô phải tắm mưa một trận rồi. Sư Tử đi trong màn mưa, không hề tệ chút nào, như tắm ở vòi hoa sen ấy, mỗi tội hơi thô bạo. Sư Tư thở dài đi dong dỏng dưới mưa, người ta mặc áo mưa cà, lại còn mặc cho nhau cà, nô gato chỉ thấy sến, chắc chị đó không có tay hoặc là con người khuyết tật cần đến sự giúp đỡ đặc biệt của người khác. Đôi khi tình cảm chẳng cần phô diễn quá nhiều, cứ âm thầm lặng lẽ mà phát triển cho đến khi chia tay mới biết cái nào đau đớn hơn cái nào.
Ơ tạnh mưa rồi, nhưng sao mỗi chỗ cô tạnh thôi. Trời rõ là mưa mà...Sư Tử ngước lên nhìn chiếc ô màu đen to đùng trên đầu mình, cô mới ngơ ngác quay lại nhìn người cầm ô.
- Anh...
Có người nói, chúng ta không thể lựa chọn vận mệnh, thứ duy nhất chúng ta có thể lựa chọn là phải đối mặt thế nào khi đứng trước vận mệnh mà thôi.
...
- Tạm biệt, mà cũng cảm ơn cậu nhiều nhé Ma Kết_Lam cúi đầu nở một nụ cười mệt mỏi. Sắc mặt cô không được tốt lắm.
Trước cổng trường Lam tạm biệt Ma Kết, nhìn theo bóng lưng của cậu cô cảm thấy an lòng, một cảm giác đã ở trong tay mà như chưa từng chạm tới. Người ta có người yêu rối đấy, nhưng cái cảm giác nhìn thấy Ma Kết ngồi bên cạch, tâm tư rối bời càng khiến cái tình cảm trong Lam cứ nhen nhóm mà lớn lên. Mai sẽ khác, khác ở chỗ là sẽ chủ động tấn công.
Ma Kết chạy nhanh đến chạm xe buýt, nhìn đồng hồ mới nhớ tầm này làm gì còn xe nữa mà đi, cậu chạy thật nhanh đến khu chung cư nhà Bảo Bình cách đó 5 cây số, xa đâu gần mà nhất là đối với kẻ đang bị điên như Ma Kết.
Mồ hồi làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi của cậu, nhìn cánh cửa đóng im lìm cậu nửa muốn bấm, nửa lại thôi, bấm rồi biết giải thích gì cho Bảo Bình đây. Tấm ảnh đó là thật nhưng cậu sợ Bảo Bình sẽ hiểu lầm theo một hướng khác. Tay vừa chạm đến chiếc chuông thì giọng nói giận dữ từ phía sau lưng khiến Ma Kết nhanh chóng quay lại.
Bảo Bình nắm chặt tay, sự giận dữ của cô giờ thật không còn từ nào để diễn tả.
- Anh còn dám vác mặt đến đây nữa hả, hay anh coi thường em đến mức sẽ tin những lời dối trá từ miệng anh_Bảo Bình gắt lên, chỉ tay vào mặt Ma Kết. Cô rất muốn chạy đến đánh cho Ma Kết một trận.
Khi nhìn thấy bức ảnh đó cô thật rất muốn phi xe đến đó đánh ghen, đánh cho ra ngô ra khoai, nhưng suy cho cùng việc vô văn hóa đó không xứng với mình cho nên từ từ mà giải quyết.
- Em tin những lời giải thích của người ngoài, còn người yêu em thì em lại không tin?
- Đương nhiên em chỉ tin vào những gì em nhìn thấy và nghe thấy thôi!
- Vậy em yêu người ngoài đi, đến ngay cả tin tưởng người mình yêu em còn không làm được thì em yêu làm gì? Ngay từ đầu em đã không tin tưởng thì đừng có bắt đầu để làm khổ nhau, chúng ta đã lớn hết rồi đâu còn phải trẻ con.
Bảo Bình mở to mắt, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống, không phải vì bất cứ ai mà là vì từng câu nói của Ma Kết như đâm vào tim cô vậy ấy.
- Anh...
- Chúng ta đã trưởng thành rồi, không còn cái tình yêu của thời cấp ba nữa đâu em. Em có biết lý do vì sao những cặp đôi chia tay đa số luôn đinh ninh rằng đã có kẻ thứ ba đứng giữa họ nên mới khiến họ chia tay đều sai không? Lỗi không phải do kẻ thứ ba mà chính là do bản thân của hai người trong cuộc...
- Chả liên quan, không có kẻ thứ ba thì có ai rảnh đâu mà chia tay, nói kỳ!
- Vì họ không tin tưởng nhau...nếu cả hai thật sự yêu nhau thì kẻ thứ ba đã không dành chiến thắng...cũng như em vậy, luôn yêu theo kiểu trẻ con không chịu lớn thì chỉ khiến cả hai mệt mỏi, càng ngày càng xa cách nhau, em phải tin tưởng vào người yêu của em, đừng có nghe ở ngoài rồi về làm khổ cả hai, họ không có chịu tổn thương thay cho chúng ta đâu cho nên họ bịa gì chẳng được. Thôi lại đây anh ôm, đừng khóc nữa.
Ma Kết dang tay, nhướn mày nhìn Bảo Bình.
Còn Bảo Bình ư? Cô lau nước mắt, hất tóc, vẻ mặt kiêu kỳ nhìn Ma Kết...
- Anh đừng có nằm mơ mà em tin vào lời anh nói, không bao giờ nhá!! Đây này, hình ảnh full hd luôn, rất rõ là bế con nhỏ đó rất là lãng mạn lắm mà, ôm em á, ôm em làm gì đi mà ôm con nhỏ đó ế, khi nào mà anh chịu nói cho cả cái trường của anh biết em làm bạn gái của anh á thì lúc đó em sẽ suy nghĩ thật thật thật là kĩ cái việc ôm anh là có nên hay không_Bảo Bình hất mặt mở cửa đi vào mặt kệ Ma Kết ở đó mặt cứng đó không nói được gì luôn.
Sự thật ý lúc đó cô mủi lòng lắm luôn, muốn đến ôm lắm cơ mà cứ nghĩ Ma Kết đã ôm con khác mà tỉnh cả mộng.
Ma Kết vuốt ngược tóc về phía sau, quay lại chỉ về cánh cửa như định nói gì đó nhưng thôi, rồi bất giác cười...
...
Song Tử đi bộ về đến đầu ngõ, cô gặp Song Ngư. Cậu thấy mặt cô trắng bệch, bơ phờ liền chạy lại hỏi. Cô đáp vỏn vẹn, ngắn gọn nhất có thể, mệt, rất mệt.
- Chị ổn không vậy? Anh Thiên Bình làm gì mà không đưa chị về?_Song Ngư hỏi Song Tử, cậu hơi hoảng hốt khi nhìn thấy mấy vết bầm trên cổ tay Song Tử.
Cô ngước lên nhìn Song Ngư, không lẽ Thiên Bình vẫn chưa đi làm về, rõ ràng hôm nay hứa sẽ đến đón cô rồi cả hai sẽ đi ăn cơ mà, rồi lại nhắn vỏn vẹn vài tin xin lỗi hôm nay cậu ấy bận, sao thấy trống rỗng quá.
- Thiên Bình vẫn chưa về nữa sao?
- Vâng, thằng đó nó đi học rồi đi làm suốt ngày ấy mà chị_Song Ngư mở điện thoại, cứ nhìn giờ suốt.
Song Tử à một câu, cô đâu có cái quyền bắt ép Thiên Bình phải ở bên mình 24/24 nhưng có bận đến nỗi mà nhắn cái tin cũng không có, à có là một tin nhắn thông báo đúng nghĩa ấy chứ.
Mà từ nãy đến giờ cô mới để ý là Song Ngư đứng ở ngoài này lâu lâu rồi đó, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại. Cô hỏi Song Ngư ngại ngùng gãi đầu.
- Em chờ Bạch Dương chị ạ_Song Ngư cười xòa, cất điện thoại vào túi quần.
- Em thích Bạch Dương lắm phải không_Song Tử nhìn xa xăm, đôi mắt lơ đãng, vô hồn.
Song Ngư như bị nói trúng tim đen, ngập ngừng rồi cũng kể cho cô. Song Ngư thích tính cách của Bạch Dương, thích giọng cười nữa...cô đi im lặng nghe Song Ngư kể, rồi cô lại hỏi ngược lại cậu một câu...
- Yêu là gì vậy?
Song Ngư ngơ ngác chưa hiểu được câu nói của Song Tử, hoặc cậu hoàn toàn không thể phản ứng nổi.
- Không trả lời được đúng không? Vì khi yêu một người thì đâu cần lý do. Nếu muốn tán Bạch Dương thì cũng đâu khó, bơ nó đi là được.
Song Tử cười hiền lắm, vỗ vào vai Song Ngư sải bước đi về. Còn mình cậu, hiểu cũng đã hiểu, nghe cũng đã nghe rồi mà không biết nữa thì bó tay.
...