[12 Chòm Sao] Thanh Xuân

Chương 24

Chương 23: Nó trôi vậy thôi!
Sư Tử rời khỏi phòng Cự Giải, cô chợt có một cảm giác buồn miên man trong lòng, thứ cảm xúc này cứ ứ đọng trong tim cô, một cảm giác cô chẳng thể lý giải nổi. Mọi thứ thật mệt mỏi, dốt cuộc chẳng đâu vào đâu.

Cô đi xuống ngồi trên xích đu đung đưa theo gió, lòng cô chỉ muốn bình yên chẳng muốn vấn vương vào bất cứ rắc rối nào, cứ trôi đi cho lòng nhẹ nhõm, nhưng có lẽ mọi thứ không muốn theo ý cô. Bàn tay này đã từng được nắm rất chặt, đã từng có cái ôm ấm áp và giờ cô sợ cái cảm giác đó lại ùa về giằng xé tim cô, nỗi đau này mãi là vết sẹo vô hình mà cô không thể xóa nhòa, quên sao được khi nó đã trở thành một phần ký ức của cô.

Sư Tử đứng dậy đi dọc bờ biển, cô thích ở một mình, thích để dành cho bản thân một khoảng lặng chẳng ai biết, không muốn yêu ai hết, muốn một mình rong ruổi giữa cuộc đời này, muốn lòng được yên ở chính tâm hồn cô, không ưu tư vì chuyện không đáng vậy thôi. Nếu cô biết nơi nào bán bình yên, cô sẽ mua về và khắc lên đáy mắt, dù có đớn đau, hay khó khăn, chật vật, vẫn thấy nụ cười nơi đáy mắt an yên.

Sư Tử đi nhẹ trong gió, gót chân cô in sâu trong lòng cát rồi lại bị sóng xóa nhòa đi, cô chỉ mong tim cô cũng vậy, có thể yêu ai hết mình cũng được nhưng chỉ cần khóc là xóa mọi thứ về người đó trong tim, vậy thì thật là tốt.

Em không thấy lạnh hả...

Sư Tử quay lại, rồi lại nở nụ cười tươi trước biển cả, cô ấy chính là đẹp nhất bây giờ.

Mùa hè mà!! Lạnh thì mặc áo ấm có gì đâu_Sư Tử thản nhiên trả lời.

Cô chưa bao giờ thấy bản thân lại có thể nói chuyện thoải mái như vậy, chính là cảm giác không phải lo nghĩ khi mất hình tượng là vậy đấy.

Thiên Yết gật nhẹ đầu như cảm giác hút hẫng ở trong tim..

Sao anh lại ra đây_Sư Tử ngồi xuống nhặt những viên sỏi, gương mặt thản nhiên đến lạ của cô ngước lên nhìn Thiên Yết.

Anh đi dạo thôi_Thiên Yết đáp lại, ánh mắt nhìn ra phía xa.

Sư Tử à ừ vài câu rồi lại nhặt nhạnh từng viên sỏi trên mặt cát. Sư Tử không biết vẫn có người dõi theo hành động của cô.

Sư..Tử!!

...

Có một mối quan hệ rất khó để giải thích, nó giống như một sợi dây muốn cắt cũng không nỡ, muốn giữ cũng không được. Nhân Mã và Kim Ngưu chính là mối quan hệ đó, luôn ràng buộc lẫn nhau, xa nhau không nỡ mà gần lại chẳng thương.

Nhân Mã cho tay vào trong túi quần, đi từ từ ra hiên, thấy bóng dáng của Kim Ngưu vừa vui lại vừa buồn. Cảm xúc của cậu đối với Kim Ngưu luôn đối lập như vậy.

Cậu vỗ nhẹ lên vai Kim Ngưu. Từng cừ chỉ của cô càng khiến Nhân Mã không ngừng thổn thức, ngay bây giờ cũng vậy.

Ra lâu vậy, tan tan đẹp không!! Tao tự làm cho mày á_Kim Ngưu giơ chiếc vòng tay làm bằng vỏ sò đeo vào cổ tay cho Nhân Mã.

Nhân Mã bất ngờ chẳng nói câu nào, vẫn im lặng nhìn Kim Ngưu đeo cho cậu, bàn tay mềm mại khẽ chạm nhẹ vào da cậu, miên man như một cơn gió mùa xuân khẽ lướt qua tim.

Đẹp không, tao cũng có đấy_Kim Ngưu cười để lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hóm ở hai bên má. Tay giơ lên khoe cái vòng giống Nhân Mã lên.

Ờ. Cũng tạm.

Cái gì!!! Cũng tạm thôi á!_Kim Ngưu ỉu xìu.

Nhân Mã ngó lơ, mặt ngước lên trời suy nghĩ điều gì đó vô cùng quan trọng.

Sao tay mày lạnh thế_Nhân Mã chuyển chủ đề.

Hà!! Người ta bảo á con gái tay lạnh thường rất chung thủy_Kim Ngưu xòe tay áp vào má Nhân Mã.

Xàm xí, tay lạnh như ma ấy mà chung thủy cái gì!!_Nhân Mã đặt hai bàn tay của Kim Ngưu vào trong lòng bàn tay của mình rồi úp nó lại, tay cậu rất ấm, có thể sưởi ấm cho cô cả đời.

Thật mà!!_Kim Ngưu cãi lại.

Kim Ngưu ngước lên ngắm nhìn Nhân Mã, làm bạn thế này thôi đừng có hơn thế nữa, đằng sau một tình bạn có thể là tình yêu, nhưng sau tình yêu thì không là gì cả. Kim Ngưu rất sợ cái cảm giác đó, giống như mất đi một thứ rất rất quan trọng mà ta từng coi là là một phần không thể thiếu trong cuộc sống.

Cô chưa từng mong ước gì hơn, chỉ cần như vậy là tốt lắm rồi, nhiều khi cô ghen đến phát điên lên nhưng có là gì đâu mà đòi quản nhưng giận dỗi vô cơ chính là đặc quyền của con gái, cho nên mỗi lần giận dỗi cô lại càng yêu con người này hơn, có lúc lại khó ưa lắm, nhưng có lúc lại đáng yêu vô cùng. Miễn là đừng có ai yêu người này hơn cô là được rồi.

...

Tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên, Song Tử vội vàng chạy lại nghe máy. Chợt chiếc điện thoại rơi cái bốp xuống. Mặt Song Tử chợt thất thần, nước mắt rơi lã chã.

Thiên Bình ngồi dậy lại gần không hiểu chuyện gì cả, cậu mở số vừa gọi đến, Thiên Bình mặt tái nhợt đi. Sao Minh Lâm lại gọi cho Song Tử, không phải hai người đã chia tay rồi sao.

Anh ấy...à không người ta nói anh ấy bất tỉnh nhân sự ở bệnh viện...không..._Song Tử úp mặt vào người Thiên Bình khóc.

Thiên Bính thở dài, thì sao, liên quan tới mình đâu mà khóc như sắp chết không bằng.

Không mình phải đến đó một chuyến_Song Tử đứng dậy gạt nước mắt sang một bên.

Thằng đó còn rất nhiều người, cho dù thế nào cũng không đến lượt chị phải lo đâu!

Nếu trong nhật ký số chị bị xóa thì y tá đã không gọi, chính tỏ suốt thời gian qua anh ấy vẫn yêu chị, em đừng có ăn nói hàm hồ! Chị chị vẫn còn yêu anh ấy rất nhiều!!

Thiên Bình đờ đẫn, nhìn người con gái vừa khóc vừa thốt ra những lời yêu thương đó dành cho người khác không phải cậu. Một cảm giác tê tái bỗng nhiên ập đến khiến cậu chẳng thể chống đỡ nổi, không chỉ mong tất cả chỉ là mơ, là mơ thôi.

Nếu chị đi thì coi như em với chị thật sự không còn gì cả.

Sao cũng được_Song Tử nắm chặt hai bàn tay, quay lưng bỏ đi.

Thiên Bình nghiến răng, đập tất cả những gì xung quanh cậu ra, ánh mắt đỏ bừng lên.

CMN...

Thiên Bình chưa bao giờ thấy bất lực như vậy, thằng đó là cái thá gì chứ, nó là thằng khốn mà tại sao vẫn ngu ngốc đâm đầu vào là sao. Thật khó để yêu một người vẫn vấn vương hình bóng ai đó, thật sự rất khó.

Mọi thứ kết thúc rồi, tình yêu, hy vọng tất cả sẽ chẳng còn gì khi Song Tử nói câu đó, vậy tình cảm Song Tử đối với cậu là gì, là đùa giỡn thôi sao.

...

Tình yêu, tình bạn, thật khó để lý giải được, Xử Nữ ngồi thẫn thờ trên ghế đá của công viên, số cô hình như chẳng có hợp để ai yêu, cứ gán chặt với tình đơn phương thế này thì thật là mệt, trái tim mệt, lòng cũng vậy theo.

Tiếng cười của lũ trẻ gần đó làm Xử Nữ như tỉnh lại, nhìn lũ trẻ thật đáng yêu. Xử Nữ gọi chúng lại để cô phát kẹo, lũ trẻ làm cô quên đi phần nào nỗi buồn còn vơn vởn bên trong cô.

Ngon không_Xử Nữ xoa đầu đứa bé trai gần đó.

Đôi mắt to tròn ngước lên nhìn cô rồi gật đầu lia lịa, trẻ con mà cho kẹo là mê tít thôi.

Xử Nữ cảm thấy rất khó chịu khi có một ánh mắt cứ đăm đăm nhìn cô.

Này anh kia!! Anh có biết nhìn chăm chăm vào người khác là vô duyên lắm không_Xử Nữ đứng dậy ôm đầu lũ trẻ, hất cằm nghiêm nghị nhìn về phía người con trai đang ngồi ở ghế đá bên đối diện.

Đã thế lại còn chụp trộm khi chưa có sự cho phép nữa chứ.

Cậu vừa nhìn vừa cười, khi bị Xử Nữ bắt gặp mặt cậu ngơ ngác như con nai tơ vậy ý hả.

Xin lỗi!! Tại thấy cô chơi với lũ trẻ vui quá cho nên..._Cậu gãi đầu chẳng biết lấy lý do gì cho hợp lý.

Cho nên làm sao? Anh có biết con trai mà nhìn con gái như vậy người ta gọi là gì không? Là biếи ŧɦái đấy!_Xử Nữ quay gót đi, dẫn theo lũ trẻ đi cùng.

Biến biến..thái? Tôi sao?_Cậu chỉ tay vào ngực mình rồi lại chỉ tay về phía Xử Nữ chẳng nói thêm lời nào.

Xử Nữ đi một đoạn khá xa mới thấy mình có phải hơi quá không, dù sao cũng chỉ là nhìn, nhỡ đâu người ta nhìn lũ trẻ mà không nhìn mình thì sao, cô đúng thật là hồ đồ mà. Xử Nữ tự vỗ vào đầu mình, nếu có duyên gặp lại cô sẽ xin lỗi vì hành đỗ lỗ mãng của mình vậy

...

Dòng người tấp nập như vậy mà vẫn có hai người tay trong tay hạnh phúc đi chậm rãi dưới lòng đường.

Anh đói chưa_Bảo Bình ôm cổ tay Ma Kết thân mật gọi "anh".

Ma Kết suy nghĩ chút rồi ra vẻ gật đầu, Bảo Bình cười xòa, cả hai vào siêu thị, Bảo Bình sẽ trổ tài cho Ma Kết tài năng nấu nướng của cô. Cô mua rất nhiều đồ không có chủ đích đều bị Ma Kết gạt phăng đi.

Cả hai đang đi ra quầy tính tiền, Bảo Bình và Ma Kết gặp mẹ cô, ánh mắt bà tỏ vẻ khó chịu khi nhìn Ma Kết, Ma Kết cúi chào mẹ Bảo Bình nhưng lại bị mẹ cô ngó lơ. Bảo Bình khó xử nhìn mẹ, mẹ cô chỉ gật nhẹ đầu rồi lạnh nhạt bước qua.

Tuy chưa tìm hiểu kỹ về gia cảnh nhà Ma Kết nhưng bà có qua nhà hàng mấy lần cũng coi như biết Ma Kết làm phục vụ ở đó, bà rất hài lòng với cách làm việc vủa cậu nhưng còn việc đũa mốc mà chòi mâm xôi, đã nghèo thì tốt nhất đừng có trèo cao.

Anh kệ mẹ đi, tính mẹ trước sau đã vậy rồi_Bảo Bình vỗ vào cánh tay của Ma Kết.

Ma Kết cười nhạt, gật đầu cho qua, cậu hiểu vì sao mẹ Bảo Bình lại làm vậy, cậu đâu phải thằng ngốc.

Cả hai mang đồ về nhà Bảo Bình nấu, Ma Kết thực sự không tin tưởng vào cái tài năng nấu ăn của Bảo Bình, mong là ăn được.

Anh sẽ giúp em!

Không! Anh cứ lên kia đi!

Anh sẽ ở đây ngắm em!

Bảo Bình đuổi thế nào cũng không đi, cô đành để cậu ở lại bếp vậy.

Mới đầu Bảo Bình làm siêu giỏi, rửa thực phẩm rất thành thạo, mâu khâu sau càng lúc càng rối, cô nhớ là mình đã học thuộc mấy món trong quyển sách nấu ăn rồi mà, nhưng lý thuyết thật khác với thực tế.

Ma Kết ngồi nhìn mà cười đau cả bụng. Bảo Bình bỏ ngoài tai hết, lát cô thành công rồi thì cậu sẽ phải bất ngờ cho xem.

Cô thái hành mà như muốn ghiền nát nó ra ý, Bảo Bình đơ toàn tập, cả người Ma Kết ôm từ phía sau cô, hai tay đặt lên hai tay còn lại của cô, con dao chuyển động theo từng động tác của cậu, uyển chuyển, rất uyển chuyển, bàn tay Bảo Bình như mềm nhũn cứ mặc cho cậu điều khiển.

Này, em là con rối đó hả? Bỏ ra mau_Bảo Bình bị Ma Kết kéo đi như thể cả hai là một vậy.

Không_Ma Kết trả lời một câu dứt khoát, cậu vừa có thể cùng Bảo Bình là mà không hỏng một bữa tối.

...

Tiếng thở dốc từ phía sau lưng Sư Tử, duyên hay nợ mà Sư Tử lại vướng vào tình huống này, cô quay người khi nghe thấy tiếng gọi tên mình. Sư Tử bất ngờ không thể thốt thành lời.

Cự Giải! Sao lại là nữa...vậy_Sư Tử nhìn hai người con trai đang nhìn nhau mà quên mất cả cô.

Cự Giải đứng thẳng lưng đi về phía cô, nhưng ánh mắt vẫn không rời Thiên Yết.

Anh...anh...đi dạo, đúng đi dạo_Cự Giải đẫn đỡ mãi mới nghĩ ra một cái lý do.

Sư Tử gật đầu, mặc dù biết Cự Giải đang nói dối. Sư Tử chỉ về phía trước, cô cũng muốn đi dạo nhưng...lại phải có thêm hai người này rồi.

Khoảng trời bỗng trở lên thật ngột thở, lúc nãy rất tốt cơ mà, hai người này thật khiến cô khó xử, là bạn sao nhìn nhau kỳ quá. Sư Tử mặc kệ coi như hai người này chưa tồn tại là được mà.

Hai người!! Định nhìn nhau như vậy hả? Thế thì hai anh đi về mà nhìn nhau, hai anh có biết không khí rất ngột thở không_Sư Tử quay lại, cố chút cơn giận đi xuống.

Hai người mỗi người quay một hướng, chẳng nói thêm câu nào...

Sư Tử?_Cả hai cùng đồng thanh khiến Sư Tử chẳng biết quay về đâu.

Hai anh có chuyện muốn nói hả, nói đi_Sư Tử nhận ra có mùi nguy hiểm ở đây, cô muốn rút lui, biết vậy đừng đi với hai người này.

Cự Giải nhìn Thiên Yết, Thiên Yết lại nhìn ngược lại. Dốt cuộc Sư Tử chẳng biết hai người muốn nói gì với cô.

Sư Tử chờ một khoảng lặng thinh từ hai người, vẫn chẳng ai nói trước, cô đành đi về vậy, chờ hai người này nói chắc cô đói đến chết mất.

Sư Tử đi ngược về phía sau để về, cô đi mà hai người vẫn đứng như vậy sao, Sư Tử không đành lên quay lại kéo hai con người điên khùng này về.

...