[12 Chòm Sao] Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp Của Chúng Tôi

Chương 46: Hỗn Loạn.

Sáng hôm đó, không hiểu sao Sư Tử dậy rất sớm, cô vén rèm cửa phòng ký túc xá, đôi mắt u buồn nhìn Tiểu Nhân Mã đang ngủ say. Hai bàn tay Sư Tử siết chặt khi trong đầu nghĩ đến Thượng Song Tử, tên tiểu tử thối tha, tại sao lại dám khiến cho Nhân Mã thành ra thế này cơ chứ?

--------

Thượng Song Tử ngồi trước bàn học chọc chọc chậu hoa, cả đêm qua vì lo lắng cho Nhân Mã mà anh chẳng ngủ được, mắt cứ mở thao láo cũng một phần là vì tiếng ngáy động thiên địa của "ông tướng" Mặc Thiên Bình. Thiên Bình díp mắt vì buồn ngủ, đưa tay lên mồm ngáp dài một cái, rồi hỏi Song Tử:

- Mấy giờ rồi mày?

Thượng Song Tử đáp nhưng đôi mắt vẫn chăm chú vào chậu hoa:

- 6 giờ rồi, dậy đi là vừa.

- Tối hôm qua, Nhân Mã không về luôn sao? - Thiên Bình chống tay nằm dài trên giường.

Song Tử hơi khựng người lại, sau đó đáp:

- Không phải chuyện của mày, mau đi đánh răng đi.

Thượng Song Tử vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ký túc xá, Mặc Thiên Bình vừa co giãn cơ tay vừa bước ra mở cửa:

- Mới sáng sớm mà ai tới vậy trời, đừng nói là ông thầy Huấn đó nha....

Anh chưa kịp dứt lời thì cánh cửa đã vội mở ra. Trước mắt anh bây giờ không phải là thầy Huấn, mà là một người còn đáng sợ hơn, Bạch Sư Tử!

Cả người Thiên Bình lạnh toát, đôi môi lắp bắp không nói nên lời trước gương mặt bình thản nhưng ẩn đầy nét đáng sợ của Sư Tử. Cô đẩy anh qua một bên, tự tiện bước vào trong, tay chĩa thẳng vào mặt Song Tử đang ngồi trên bàn:

- Tên khốn nạn! Từ nay tôi cấm anh tiếp xúc với con Nhân Mã, anh mà dám léng phéng lại gần nó thì chết với tôi, nghe rõ chưa hả?!!

Mặc Thiên Bình vội tránh đường qua một bên để chừa chỗ cho Sư Tử xồng xộc đi quay người đi về. Tiếng đóng cửa lớn như đổ sấm của Sư Tử làm cho Thiên Bình suýt đứng tim vì sợ, phải mất một lát lâu mới có thể quay sang nói chuyện với Song Tử:

- Thượng Song Tử, mày xem, con nhỏ họ Bạch này càng ngày càng ngổ ngáo, suýt nữa tao đã chết đứng vì nó rồi.

Song Tử khẽ thở dài, giọng nói mang chút sắc thái lạnh nhạt:

- Nhưng suy cho cùng...cô ta mới là người bảo vệ được Tiểu Nhân Mã. Còn tao,...chỉ làm cho Nhân Mã tổn thương thêm mà thôi.

------------- Tại phòng Xử - Kết -------------

Xử Nữ đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, đôi tay nhanh nhảu đang chuẩn bị cơm hộp cho bản thân. Hôm nay ở phòng hội học sinh có việc gấp nên cô phải đến sớm, còn Lưu Ma Kết vì là hội trưởng nên đã đến trường sớm hơn cô vài chục phút trước rồi.

Đang chuẩn bị đi thì cô nghe thấy tiếng vài cuốn sách trên kệ phòng của Ma Kết bị rớt xuống, vậy nên cô liền nén chân lại và đi dọn dẹp.

Những cuốn sách này Lưu Ma Kết cũng ít khi động tới, đến cô cũng thấy khá tò mò về chúng. Đang dọn dẹp thì cô phát hiện ra trong cuốn sách màu đỏ nhạt của Ma Kết rớt xuống một thứ gì đó...một mảnh giấy màu trắng.

Lâm Xử Nữ hiếu kỳ nhặt lên xem, đôi mắt từ trạng thái rất bình thường giờ chuyển sang sốc nặng. Mảnh giấy đó không nào khác chính là tấm hình học sinh năm lớp 10 của Xử Nữ, nhưng sao nó lại ở đây? Trong sách của Lưu Ma Kết, tại sao lại chứa ảnh của cô kia chứ?

Có lẽ...chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi.

Xử Nhi lắc nhẹ đầu vài cái, rồi tiếp tục đặt sách lên kệ, đôi tay vỗi vã đeo cặp lên vai rồi chạy khỏi cửa ký túc xá, khoá cửa rồi bước đi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong đầu cô lại chứa đầy ắp những suy nghĩ về câu chuyện ban nãy.

" Xử Nữ, mày điên rồi sao...? Đã bảo chỉ là hiểu nhầm thôi mà, chỉ là hiểu nhầm thôi. Hội trưởng Lưu Ma Kết nhất định không phải là loại người đó!"

Nhưng sao....trong tâm trí của cô vẫn len lỏi một chút ý nghĩ mong đợi....

~~~~~ Tại trường HaiKing Star ~~~~~

Nhân Mã mặc một chiếc áo khoác dài tay để che đi vết thương hôm qua, gương mặt linh hoạt thường ngày bây giờ lại cúi gằm xuống, bên tai cô là những lời thì thầm to nhỏ đầy sự khinh thường:

" Đấy đấy, tao đã nói rồi, trước sau gì mà nhỏ chẳng bị anh Song Tử đá."

" Anh Song Tử bữa qua tự động đăng bài nói chia tay với nhỏ luôn á, ghê chưa ghê chưa?"

" Tao biết ngay là trước sau gì anh ấy chả đá nhỏ chứ, thấy cũng tội mà thôi cũng......" - Con nhỏ này chưa kịp nói xong thì đã bị Sư Tử bóp miệng nó lại, trừng mắt cảnh cáo:

- Tem tém lại đi, khôn hồn thì đừng để tao khâu mỏ mày lại. Trong chuyện này người phải đáng nhục là lên Thượng Song Tử kia, không phải bạn tao!

- Tha cho nó đi Sư, tụi mình vào lớp. - Nhân Mã lắng giọng nói, tuy đã cố tỏ ra rất mạnh mẽ những những cái chỉ trỏ và những lời bàn tán của người khác khiến cô như muốn ứa nước mắt, vội vàng muốn về lớp trước khi cô không nhịn nổi mà rơi nước mắt ngay tại đây.

Mọi thứ trong đầu cô thật sự đang rất nổi loạn, phải làm gì mới đúng đây....?