Hàn Lâm Nhuỵ đang ngồi cất quần áo ở căn phòng ký túc xá 412. Gương mặt xinh đẹp đang pha chút gì đó hậm hực + tức giận. Lý do là vì tập đoàn QIO của cha cô đang bị phá sản, gia đình của cô ta bây giờ vẫn đang khó khăn đi tìm nơi thuê nhà, và có nguy cơ Lâm Nhuỵ sẽ ko thể học ở trường HaiKing Star được nữa, bởi gia đình cô bây giờ nào có đủ tiền để đóng học phí cơ chứ. Khi nhận được tin tập đoàn của cha bị phá sản, Lâm Nhuỵ đã nghĩ ngay tới Bạch Sư Tử, nghĩ rằng chỉ có người của Bạch Gia mới đủ độc ác để làm ra loại chuyện này.
Cánh cửa phòng bật mở, một cô gái xinh đẹp kiều diễm có thân hình cao ráo bước vào. Lâm Nhuỵ quay mặt lại nhìn thì nhận ra ngay người vừa bước vào chính là Tô Điệp Tâm – hội phó hội học sinh của trường HaiKing Star. Vầng trán Lâm Nhuỵ khẽ nhăn lại, nhưng ngay 1 giây sau đó thì cô lại bắt đầu đứng lên, giả bộ niềm nở chào hỏi Điệp Tâm:
- Hội phó Điệp Tâm, không ngờ chúng ta lại là bạn cùng phòng.
Điệp Tâm khẽ cười:
- Ừ, xin chào. Cậu tên là gì ấy nhỉ?
- Tôi là Hàn Lâm Nhuỵ. – Cô đáp, khoé môi hơi cong lên.
Sau khi chào hỏi xong, Điệp Tâm ko nói thêm một câu nào nữa, chậm rãi quay lưng rồi đi cất quần áo.
- Nghe nói hội phó Điệp Tâm của chúng ta cũng ko ưa Lâm Xử Nữ lắm, nhỉ? – Lâm Nhuỵ nói bằng chất giọng ranh mãnh đầy dụng ý.
Nghe thấy Lâm Nhuỵ nói vậy, Tô Điệp Tâm khẽ đứng khựng lại, cô liền xoay người:
- C…Cái gì?! Hàn Lâm Nhuỵ, sao cô lại nói vậy?
Lâm Nhuỵ cười:
- Tôi chỉ tình cờ nghe được một cuộc trò chuyện giữa cô và Lâm Xử Nữ tại phòng hội học sinh mà thôi~
Nghe thấy vậy, Điệp Tâm cũng chỉ biết im lặng, ko thể chối cãi. Cô liền đáp:
- Đúng vậy, tôi ghét Lâm Xử Nữ, rất ghét là đằng khác! Đơn giản là vì cô ta là con người hai mặt, khi nào cũng chỉ biết dựa hơi hội trưởng Ma Kết của tôi, vậy mà lại cứ thích ra vẻ ta đây! Thật ko thể hiệu nổi loại người như cô ta đang nghĩ cái gì trong đầu nữa!
Lâm Nhuỵ cười gian xảo, rồi nói:
- Ko chỉ mình Lâm Xử Nữ thôi đâu, 5 đứa còn lại cũng đáng ghét ko kém. Chúng luôn lần lượt phá hỏng mọi kế hoạch của tôi, hết lần này tới lần khác. Nói chung, chúng ta đều có cùng kẻ thù!
Điệp Tâm khẽ im lặng, đôi mắt xanh huyền bí vẫn nhìn chằm chằm về phía Lâm Nhuỵ. Cô hỏi:
- Vậy trong 6 người bọn họ, cô căm thù ai nhất?
Lâm Nhuỵ đáp, giọng bình thản:
- Thiên Cự Giải.
- Tại sao?! – Điệp Tâm hỏi.
Đôi mắt màu hồng tím sắc xảo của Lâm Nhuỵ khẽ nhắm nghiền lại:
- Chuyện dài lắm! Hơn nữa đó cũng chỉ là quá khứ, hiện tại người tôi hận nhất vẫn là Bạch Sư Tử, do cô ta mà tập đoàn QIO của cha tôi bỗng dưng bị phá sản! Hiện giờ tôi ko biết nên đào đâu ra tiền để được ở lại cái trường HaiKing Star này đây…
“ … ”
Tô Điệp Tâm phì cười, rồi nói:
- Cô hận họ lắm có đúng ko?
- Tất nhiên rồi. – Lâm Nhuỵ khẽ mở đôi mắt đang nhắm nghiền ra – Cô có ý gì sao?
Điệp Tâm đáp:
- Ừ. Tôi nghĩ, chúng ta đều có chung kẻ thù. Nhưng chúng ta cứ riêng lẻ mỗi người như vậy thì sẽ ko thể chống lại được họ. Vậy nên…chúng ta hợp tác đi?!
- Hợp tác?! – Lâm Nhuỵ ngạc nhiên.
- Phải, hãy hợp tác với tôi, hai chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách để trả thù bọn họ. Còn nữa, nếu như cô đồng ý hợp tác với tôi, tiền học phí của cô hiện giờ tôi sẽ đích thân lo liệu.
- Cô nói thật sao?! – Lâm Nhuỵ bật dậy – Có thật là…cô sẽ lo tiền học phí?
- Tất nhiên, chỉ cần cô đồng ý hợp tác. – Điệp Tâm đưa tay lên.
Lâm Nhuỵ vui mừng bắt tay với Điệp Tâm:
- Được, hợp tác vui vẻ!