Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 40

Chương 40:

Bởi vì ngày hôm qua cùng Chương Khải trò chuyện trong chốc lát về Hứa Trí Minh, làm cho Sở Nghĩa bây giờ ở bên cạnh Hứa Trí Minh có chút xấu hổ.

Bọn họ thật ra cũng không nháo qua mâu thuẫn gì, nếu có mâu thuẫn, cũng là Hứa Trí Minh đơn phương mâu thuẫn, cái mâu thuẫn này Sở Nghĩa căn bản không để ở trong lòng.

Cho nên nếu một lát nữa Hứa Trí Minh muốn cùng Sở Nghĩa triển khai đối thoại về mâu thuẫn này thì Sở Nghĩa khả năng không biết phải ứng phó như thế nào.

Hắn thật sự cái gì cũng không biết, tựa như Chương Khải nói, cả một đoạn nghiêm chỉnh này đều là Hứa Trí Minh làm như vậy như vậy.

Mà Chương Khải ngày hôm qua kia có nói Hứa Trí Minh thích hắn, hắn kỳ thật cũng không quá tin.

Cho dù đem khoảng thời gian hai người chơi thân xem lại từ đầu tới đuôi cũng căn bản tìm không thấy đến nửa điểm dấu hiệu Hứa Trí Minh thích hắn.

"Muốn gọi một ly đồ uống không? Có muốn ăn vặt hay không?" Hứa Trí Minh nhìn thực đơn hỏi Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa lắc đầu: "Không cần," hắn nói xong lại lần nữa ám chỉ: "Công việc còn rất nhiều."

Hứa Trí Minh gật gật đầu, đem thực đơn đưa cho người phục vụ.

Chờ người phục vụ đi rồi, Hứa Trí Minh hỏi: "Thật lâu không gặp, gần đây thế nào?"

"Vẫn vậy," Sở Nghĩa ngữ khí khách khí, cũng không muốn cùng hắn vô nghĩa: "Làm sao vậy? Hôm nay đột nhiên đến tìm tớ."

Hứa Trí Minh cười: "Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?"

Sở Nghĩa đột nhiên không biết trả lời cái gì, chỉ có thể xấu hổ mà cười: "Ha ha ha."

Hứa Trí Minh hỏi: "Giày đeo sao? Vừa chân đi?"

Sở Nghĩa a một tiếng.

Đúng, giày.

"Không có đeo, Chương Khải rất muốn, tớ bán cho cậu ấy."

Sở Nghĩa nói xong lời này, người phục vụ đem đồ uống của hắn cùng cà phê Hứa Trí Minh bưng lên, Sở Nghĩa ngẩng đầu đối với người phục vụ cười, nói cảm ơn.

Hứa Trí Minh bên này hình như sửng sốt vài giây, chờ người phục vụ đi rồi, lúc sau mới chậm rãi nói một câu: "Tại sao cậu lại đem bán đồ tớ tặng cậu cho người khác?"

Sở Nghĩa uống một ngụm đồ uống, đối với Hứa Trí Minh nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc: "Tớ đưa cậu tiền, xem như tớ mua đi, Chương Khải muốn, tớ liền bán cho cậu ấy, không thành vấn đề đi?"

Hứa Trí Minh bị nghẹn, chỉ có thể nói: "Không thành vấn đề."

Sở Nghĩa gật đầu.

Hứa Trí Minh còn muốn cùng Sở Nghĩa nói cái gì, nhưng điện thoại của Sở Nghĩa đột nhiên vang lên.

Rất rõ ràng, Hứa Trí Minh một đường thấy biểu tình của Sở Nghĩa rất bình thản, cười khẽ, nhận điện thoại rồi nhỏ giọng alo một tiếng.

Hứa Trí Minh cúi đầu quấy cà phê.

Cuộc gọi này của Sở Nghĩa không phải thật lâu, trước sau bất quá chỉ hơn một phút, nhưng ngữ khí như vậy của Sở Nghĩa, Hứa Trí Minh chưa từng nghe qua.

Âm thanh rất nhỏ cũng rất nhẹ, nghe rất ngoan ngoãn.

Bên kia giống như đang bàn giao cái gì, Sở Nghĩa nghiêm túc trả lời, nghiêm túc dạ dạ vâng vâng.

Sau khi cúp điện thoại, biểu tình của Sở Nghĩa cũng không giống như lúc nhận điện thoại nữa, thoạt nhìn có điểm nghi hoặc, cũng có chút khẩn trương.

Hứa Trí Minh để muỗng xuống, hỏi Sở Nghĩa: "Là khách hàng sao?"

Sở Nghĩa có điểm thất thần, lắc đầu: "Không phải, là lão công của tớ."

Hứa Trí Minh kinh ngạc, âm thanh cũng cao chút: "Ai cơ?"

Sở Nghĩa lại nói: "Lão công tớ."

Sở Nghĩa nói xong lời này, tâm sự nặng nề mà hút một ngụm đồ uống.

Độ trung thành trong hôn nhân?

Đây là có ý tứ gì? Tần Dĩ Hằng muốn cùng hắn nói cái gì?

Đối diện, Hứa Trí Minh lại hỏi hắn vấn đề: "Cậu lúc nào thì có lão công? Là bạn trai sao? Khi nào quen bạn trai?"

Sở Nghĩa trong đầu tất cả đều là ngữ khí nghiêm túc nói chuyện vừa rồi của Tần Dĩ Hằng, nghe Hứa Trí Minh hỏi vấn đề này, có chút không kiên nhẫn: "Chính là lão công, đã kết hôn."

Sở Nghĩa nói xong nhìn điện thoại một chút, hiện tại đã hai giờ hơn vài phút, cách 3 giờ rưỡi còn có một lát.

"Học trưởng," Sở Nghĩa trong lòng có chút gấp: "Cậu tìm tớ rốt cuộc có chuyện gì?"

Hứa Trí Minh sửng sốt một chút, dừng nửa giây mới nói: "Không có chuyện gì."

Sở Nghĩa gật đầu, cất điện thoại vào túi, cũng cầm lấy đồ uống trên bàn: "Không có việc gì thì tớ đi trước, tớ tí nữa còn có việc gấp, thật xin lỗi a."

Đơn đặt hàng hôm nay của Sở Nghĩa rất nhiều, buổi tối phải có mấy cái bản thảo còn phải làm cho xong, trong chốc lát còn phải đi tìm Tần Dĩ Hằng, hắn phải nắm chặt thời gian đi làm cho xong một ít công việc.

Cho nên cũng mặc kệ Hứa Trí Minh thật không có việc gì hay là thật sự có việc gì, Sở Nghĩa khách khí mà cùng hắn cười cười, liền bước ra khỏi tiệm cà phê.

Thật khéo, Tần Dĩ Hằng xe mới vừa lái đi, Sở Nghĩa liền từ tiệm cà phê đi ra.

Chuyến này của Tần Dĩ Hằng là cùng Hứa Kính đi công ty hợp tác nói một ít việc.

Mà hắn một hai phải đi ngang qua phòng làm việc của Sở Nghĩa, thật ra là muốn đưa quà trên tay cho hắn.

Hứa Kính ngày hôm qua đưa cho hắn, không phải chỉ có giày mà thôi.

Hứa Kính tìm người đi vào xem trận bóng, mua chữ kí , kí tên trên áo cầu thủ mặt khác còn có nguyên bộ vật kỷ niệm.

Ngày hôm qua Tần Dĩ Hằng lấy được mấy cái này, nhìn đến một đống đồ vật bày ở trên bàn, liền quyết định từng cái từng cái đưa cho Sở Nghĩa.

Như vậy mấy ngày trong tương lai của Sở Nghĩa, đều sẽ mỗi ngày đều có kinh hỉ cùng vui sướиɠ.

Tuy rằng việc đưa giày có chút ngoài ý muốn, nhưng Tần Dĩ Hằng tự mình tiêu hóa một ít cũng không phải rất để ý, dù sao hắn còn rất nhiều.

Mà hôm nay, cái hắn muốn đưa chính là một bộ quần áo cầu thủ có chữ kí.

Tần Dĩ Hằng quay đầu mắt nhìn cái túi giấy màu trắng bên cạnh, lại bắt đầu trầm mặc.

Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Hứa Trí Minh mở cửa cho Sở Nghĩa.

Hứa Kính ngồi ở ghế phụ một câu cũng không dám nói, hắn lúc trước có xem qua tư liệu của Hứa Trí Minh, cho nên cũng biết, cùng người cũng Sở tiên sinh đi tiệm cà phê chính là Hứa Trí Minh.

Hắn không biết tình huống cụ thể, chỉ biết Tần tổng khẳng định lại không vui vẻ.

Bất quá đói với Tần Dĩ Hằng tâm tình là tâm tình, công việc là việc, chưa bao giờ vì tâm tình mà ảnh hưởng, cho dù thoạt nhìn không vui, vẫn là thuận lợi mà làm chuyện trên tay.

Nên làm vẫn làm, nên kí vẫn kí, nên an bài vẫn an bài.

Chỉ là, năng lực áp chế tâm tình của Sở Nghĩa không tốt như vậy.

Hắn lại lần nữa trở về văn phòng, ngồi ở trước máy tính, rồi sau đó ngây ngẩn hơn mười phút đồng hồ, hắn vô số lần ngồi thần người ra, tranh vẽ cũng không phải rất vừa lòng.

Cuối cùng bỏ bút qua một bên, Sở Nghĩa than một tiếng, thả con chuột ra, xoa xoa ấn đường.

Hắn đã phát vài giây ngốc, vẫn là lên mở trang web ra, bấm vào "Độ trung thành trong hôn nhân."

Sau khi đánh và tìm tòi, trên trang web nhảy ra rất nhiều nội dung, hắn xem qua đại khái một lần, sau đó bắt được mỗi cái liên tiếp đều xuất hiện hai từ mấu chốt "Nɠɵạı ŧìиɧ".

Nɠɵạı ŧìиɧ phần tâm lý cùng nɠɵạı ŧìиɧ phần thân thể.

Sở Nghĩa nghiêng đầu một chút.

Này, cùng bọn họ có quan hệ gì đâu?

Tần Dĩ Hằng đột nhiên ở lúc này, nghe tới vội vã như vậy mà muốn cùng hắn nói chuyện này, nhất định là có nguyên nhân.

Tần Dĩ Hằng nɠɵạı ŧìиɧ?

Sở Nghĩa lập tức lắc đầu, hắn cảm thấy không có khả năng.

Chẳng lẽ là.

Hắn nɠɵạı ŧìиɧ?

Sở Nghĩa ngẩng đầu, có cái gì đột nhiên lóe lên trong đầu.

Sở Nghĩa tắt trang web đi, tốn vài phút làm cho xong việc mình vừa làm rồi gửi cho khách hàng.

Trong khi hắn cho rằng khách hàng nhất định sẽ không hài lòng ở khắp nơi thì khách hàng gửi tới hai từ " có thể"

Sở Nghĩa thở ra một hơi, nhìn thời gian, cầm lấy áo khoác cùng khăn quàng cổ.

"Anh đi ra ngoài một lại, có việc gọi cho anh," Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, sửa miệng: "Có việc gửi WeChat."

Dung Dung gật đầu: "Được, lão đại."

Vừa dứt lời, Sở Nghĩa cũng đóng cửa lại, biến mất ở ngoài cửa.

Bởi vì quá mức bất an, Sở Nghĩa chỉ tốn hai mươi phút liền đến dưới lầu công ty Phi Vân, theo tuyến đường lần trước hắn cũng Tần Dĩ Hăng đi, từ một con đường khác đi lên.

Vừa mới mở thang máy, hắn liền thấy Chu Tiêu lại đây đón.

Chu Tiêu hiển nhiên là kinh ngạc vì bây giờ Sở Nghĩa đã đến, vội vàng thả đồ trên tay, chạy chậm qua đi: "Sở tiên sinh, ngài tới rồi."

Sở Nghĩa gật đầu, hỏi: "Tần Dĩ Hằng trở về rồi sao?"

Chu Tiêu lắc đầu: "Chưa có, bất quá Tần tổng đã nói, nếu ngài đã tới thì trước tiên đưa vào văn phòng anh ấy chờ."

Sở Nghĩa gật đầu: "Được."

Chu Tiêu dẫn hắn vào văn phòng, dẫn hắn đến gần sô pha ngồi xuống: "Tần tổng lập tức liền trở lại, Sở tiên sinh ngài muốn uống cái gì?"

Sở Nghĩa nghĩ nghĩ: "Nước lọc đi, cảm ơn."

Chu Tiêu nói được rồi rời khỏi văn phòng, cũng gửi tin nhắn cho Hứa Kính, nói Sở tiên sinh đã đến văn phòng.

Không bao lâu, Chu Tiêu bưng một lý nước tiến vào, sau đó đối với Sở Nghĩa cười cười lại lui đi ra ngoài.

Sở Nghĩa cầm lấy ly nước, uống hơn phân nửa cái ly, mới đặt ly xuống.

Hắn ngồi rất đoan chính, ngón tay không nhịn được gõ đầu gối, vẫn duy trì độ căng thẳng thấp nhịp tim đập, tận lực hô hấp bằng phẳng.

Thời điểm nhận điện thoại của Tần Dĩ Hằng, cảm giác của hắn cũng không có mãnh liệt như vậy .

Không biết tại sao, hiện tại hắn càng nghĩ càng hoảng loạn, càng nghĩ càng cảm thấy sự tình không đơn giản.

Nhìn đồng hồ trên tường nhẹ nhàng chuyển từng phút, Sở Nghĩa không biết nên làm gì, chỉ có thể làm vô dụng miên man suy nghĩ.

Đến lúc bốn giờ mười tám, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, Sở Nghĩa lập tức lấy lại tinh thần, đứng lên.

Đi theo Tần Dĩ Hằng tiến vào còn có Hứa Kính, hắn ngoài miệng còn đang cùng Tần Dĩ Hằng nói về tiến trình của hạng mục, nhưng trong nháy mắt nhìn đến Sở Nghĩa , hắn lập tức ngậm miệng lại.

Hứa Kính: "Tần tổng, tôi đi ra ngoài trước."

Tần Dĩ Hằng không có ý kiến: "Ừ."

Cửa văn phòng lại lần nữa bị đóng lại, không gian to lớn, cũng chỉ còn hai người bọn họ.

Khoảng cách còn cách vài bước, Tần Dĩ Hằng nhìn Sở Nghĩa.

Đứng thẳng tắp, thoáng cau mày, biểu tình lo lắng, một bàn tay đặt ở trong túi, một tay khác cầm lấy cái dây trên áo hoodie, thoạt nhìn tựa hồ có chút luống cuống.

Tần Dĩ Hằng tức khắc mềm lòng đi rất nhiều.

Tần Dĩ Hằng: "Sớm như vậy đã tới rồi."

Sở Nghĩa nhẹ nhàng ừ một tiếng, không khó để hiểu, hắn không biết nói với Tần Dĩ Hằng như thế nào.

Tần Dĩ Hằng lại mở miệng: "Ngồi đi."

Sở Nghĩa lại ừ một tiếng, mới ngồi xuống.

Tần Dĩ Hằng cũng đi qua, đi đến vài bước, lúc này Sở Nghĩa mới phát hiện, Tần Dĩ Hằng đang cầm trên tay một cái túi giấy màu trắng.

Tầm mắt Sở Nghĩa nhìn theo Tần Dĩ Hằng, rất mau, Tần Dĩ Hằng ở đối diện hắn ngồi xuống, cái túi giấy màu trắng cũng đặt ở trên bàn.

Nhưng cái chỗ đặt này rất thần kỳ, không phải tùy tay thả xuống, mà là đặt ở trước mặt Sở Nghĩa , thoạt nhìn chính là đưa cho Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa tự nhiên liền hỏi: "Là cái gì?"

Tần Dĩ Hằng nói: "Quà."

Sở Nghĩa kinh ngạc: "Cho em?"

Tần Dĩ Hằng: "Ừ."

Sở Nghĩa duỗi tay muốn lấy, nhưng bị Tần Dĩ Hằng ngăn lại.

Tần Dĩ Hằng: "Trước tiên đừng nhúc nhích."

Sở Nghĩa lại thu tay lại.

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Nhớ rõ tôi muốn cùng em nói chuyện gì không?"

Sở Nghĩa gật đầu: "Độ trung thành trong hôn nhân."

Tần Dĩ Hằng: "Ừ."

Đi thẳng vào vấn đề.

Sở Nghĩa liếʍ liếʍ môi, mở miệng trước, nhỏ giọng hỏi: "Anh thích người khác sao?"

Tần Dĩ Hằng nháy mắt lộ ra biểu tình khó hiểu: "Cái gì?"

Sở Nghĩa lập tức xua tay: "Không đúng không đúng, thực xin lỗi, là em là em."

Tần Dĩ Hằng càng khó hiểu: "Cái gì?"

"A, không phải, không phải ý tứ này," Sở Nghĩa dịch người lên phía trước một chút: "Là chuyện em cùng Hứa Trí Minh sao?"

Tần Dĩ Hằng dừng nửa giây, ngữ khí trầm chút: "Đúng."

Hắn liền biết!

Hắn suy nghĩ thật lâu, nếu là bên Tần Dĩ Hằng không có chuyện gì để nói, vấn đề khẳng định chính là ở trên người hắn.

Hắn có thể có chuyện gì, Tần Dĩ Hằng ở trước mặt hắn nói nhiều nhất chính là Hứa Trí Minh.

Sở Nghĩa lập tức giải thích: "Em cùng Hứa Trí Minh một chút chuyện gì cũng không có, em cùng hắn, em, hắn."

Sở Nghĩa suy nghĩ nửa ngày, thật sự không biết hắn cùng Hứa Trí Minh có cái gì tốt để nói, chỉ có thể đem việc này vứt cho Tần Dĩ Hằng: "Anh có vấn đề gì?"

Kỳ thật khi thấy Sở Nghĩa như vậy, Tần Dĩ Hằng đã mềm lòng đến không chịu được.

Hắn chưa khi nào thấy Sở Nghĩa hoảng loạn như vậy.

Nhưng mềm lòng là mềm lòng, vấn đề còn muốn giải quyết.

"Chuyện trước kia tôi mặc kệ," Tần Dĩ Hằng hỏi: "Em thích hắn sao?"

Sở Nghĩa kinh ngạc: "Em sao có thể thích hắn, em trước kia cũng không thích qua hắn."

Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu qua một chút.

Được, thoải mái.

Tần Dĩ Hằng: "Khoảng chừng hai giờ, tôi đi ngươi phòng làm việc tìm em."

Sở Nghĩa mở mồm ra, nửa ngày mới a một tiếng, hắn nhướng mày: "Anh thấy em cùng Hứa Trí Minh?"

Tần Dĩ Hằng nói: "Thấy hai người đi tiệm cà phê đối diện."

Sở Nghĩa lại a một tiếng.

Tần Dĩ Hằng tiếp tục: "Tôi hỏi em đang làm gì, em không có nói thật."

Cái này Sở Nghĩa nhớ rõ.

"Không phải," Sở Nghĩa nói: "Em khi đó nghĩ này chuyện này không phải chuyện gì lớn, nên chỉ hỏi anh trước là tìm em chuyện gì."

Nói xong hắn sợ Tần Dĩ Hằng không tin, lại cường điệu: "Là thật sự."

Tần Dĩ Hằng không có không tin, hắn hỏi tiếp: "Hắn tìm em làm gì?"

Sở Nghĩa ngửa đầu suy nghĩ một chút: "Chưa nói chuyện gì, khả năng chỉ là tìm em nói chuyện phiếm."

Tần Dĩ Hằng nói: "Hắn thích em."

Sở Nghĩa lắc đầu: "Không thể nào."

Tần Dĩ Hằng vẫn nói: "Hắn thích em."

Được thôi.

Sở Nghĩa lúng túng.

Sở Nghĩa: "Em không biết."

Tần Dĩ Hằng hỏi: "Xử lý như thế nào?"

Tốt, độ trung thành trong hôn nhân tới.

Nếu là chuyện của Sở Nghĩa bên này, hơn nữa lúc trước Sở Nghĩa còn từng đáp ứng qua Tần Dĩ Hằng, sẽ không cùng những người khác có nhiều tứ chi tiếp xúc.

Cho nên Sở Nghĩa cảm thấy, đây là cùng một loại vấn đề.

Sở Nghĩa thái độ thành khẩn: "Em sẽ cùng hắn bảo trì khoảng cách, không cần thiết liền không tiếp xúc."

Sở Nghĩa nghĩ nghĩ, bổ sung: "Không chỉ có hắn, hết thảy vấn đề tình cảm ngoài hôn nhân, em đều sẽ tận khả năng ngăn chặn."

Sở Nghĩa lại nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Hứa Trí Minh buổi chiều có biết em kết hôn."

Sở Nghĩa lại lại nghĩ nghĩ, giương mắt nhìn Tần Dĩ Hằng: "Còn có sao?"

Tần Dĩ Hằng rốt cuộc nở nụ cười: "Không có."

Sở Nghĩa thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tần Dĩ Hằng nói: "Tôi cũng sẽ làm được."

Sở Nghĩa cười: "Được a."

Không khí tức khắc hòa hoãn lại, Sở Nghĩa cầm lấy cái ly, uống hết toàn bộ nước còn dư trong ly.

Sau khi đặt cái ly xuống, Sở Nghĩa đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn hỏi: "Anh hai giờ đến phòng làm việc của em để làm gì."

Tần Dĩ Hằng gật đầu, ngước cằm lên chỉ đến cái túi trên bàn: "Đưa cho em cái này."

Tâm tình của Sở Nghĩa đang mơ hồ nhất thời vui lên, hắn cười lấy túi qua, trước tiên mở ra nhìn, mới từ bên trong lấy quần áo ra .

"Oa!" Sở Nghĩa trực tiếp đứng lên, kinh ngạc mà nhìn Tần Dĩ Hằng, lại xem quần áo trên tay : "Đây là? Toàn đội kí tên sao?"

Hắn mở quần áo trên tay ra, cẩn thận xem từng cái từng cái.

"Thật là một cả đội!" Sở Nghĩa đem quần áo buông xuống một chút, nhìn Tần Dĩ Hằng: "Anh làm sao lấy được cái này? Anh ngày đó đi xem thi đấu kia sao? Hiện trường?"

Tần Dĩ Hằng thấy Sở Nghĩa vui vẻ như vậy, cũng vui vẻ theo.

Hắn lắc đầu: "Không đi, tôi mua."

Sở Nghĩa nhìn kỹ chữ kí: "Này tại sao có thể mua được a?"

Tần Dĩ Hằng nói: "Bỏ ra một ít tiền."

Sở Nghĩa chưa từng mua cái này, tự nhiên không biết Tần Dĩ Hằng nói bỏ ra một ít tiền là bỏ ra bao nhiêu tiền, nghĩ đại khái cũng là tìm Hứa Kính mua cho đi.

Tâm tình của Sở Nghĩa đã không thể dùng một từ kích động để hình dung, hắn thậm chí còn muốn ôm bộ quần áo này chạy vòng.

Áo cầu thủ làm hắn vui vẻ, còn bởi vì là Tần Dĩ Hằng đưa, nên vui vẻ gấp đôi.

Sở Nghĩa nâng quần áo lên một chút, ở chỗ Tần Dĩ Hằng nhìn không thấy, nhắm mắt lại.

Hôn một cái.

Hôn một cái thật mạnh.