Editor: D Ẹ O
Gió đêm thoáng qua, đèn đường dẫn lối, hắt bóng người đi.
Lâm Khiển đu trên lưng Trịnh Bằng Khinh để hắn tha mình về, rúc mặt vào cổ hắn cà cà, vừa như đang chế nhạo lại ngỡ như không: "Lớn đầu rồi còn so đo với con nít, khè người ta sợ quá trời..."
Ban nãy Trịnh Bằng Khinh "chơi pháo" không khác gì quăng lựu đạn, cậu đàn em vô tình dọa Lâm Khiển cũng bị hắn dọa nhũn chân.
Trịnh Bằng Khinh không sao cả: "Đó là do nó dọa bạn trai anh trước."
Tiện thể tâng bốc: "Bạn trai anh cũng là học sinh cấp ba, là cái người đẹp trai hấp dẫn nhất trường ấy."
Lâm Khiển dùng trán cụng nhẹ vào gáy hắn: "Người ta đâu có cố ý, với lại bạn trai anh cũng đâu có sao."
Trịnh Bằng Khinh tuyên bố hùng hồn: "Cũng vì không bị sao nên anh mới chỉ dọa chút thôi, nếu có chuyện gì, anh phải trói nó lại, móc chuỗi một nghìn pháo đốt cho nó nghe..."
Lâm Khiển: "...Không ngờ đó đã gọi là nương tay."
Trịnh Bằng Khinh mặc y cắn cổ mình, nói: "Đó là nhờ bạn trai anh quá thiện lương chứ đâu."
Lâm Khiển cười khẽ, lấy má cọ lỗ tai Trịnh Bằng Khinh: "Anh biết cách dát vàng cho bạn trai anh dữ ha."
Lỗ tai Trịnh Bằng Khinh nhột nhột, lòng cũng ngứa theo.
Bấy giờ họ đã đến gần tiểu khu Lâm Khiển, Trịnh Bằng Khinh nhìn bốn bề vắng lặng, cầm tay Lâm Khiển kéo y vòng ra phía trước, thít chặt lấy eo y, để cơ thể hai người dán vào nhau, nói: "Trừ dát vàng, anh còn biết dát rất nhiều thứ."
Hắn đưa mặt lại gần, dán sát lên môi Lâm Khiển.
Lâm Khiển khẽ cắn môi hắn, không chống cự, cảm nhận chiếc hôn lâu dài mà sâu sắc, mang theo vị ngọt của trời thu.
Trịnh Bằng Khinh nhẩm tính: "Còn 143 ngày nữa..."
Lâm Khiển: "..." Trực giác mách bảo y tuyệt đối đừng nên hỏi Trịnh Bằng Khinh đang tính ngày làm gì.
Song dù cho y không hỏi, Trịnh Bằng Khinh vẫn tự trả lời: "Khoảng cách cho đến giây phút chúng ta hòa làm một ngày càng gần, aiz, thật nôn nao quá đi thôi..."
"Hai người—— "
Giọng nói chợt xuất hiện dọa Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh giật thót, hai người quay đầu, một nam sinh trắng trẻo do thiếu ánh mặt trời mặc sơ mi ca rô đang ngỡ ngàng nhìn bọn họ.
Trịnh Bằng Khinh buông eo Lâm Khiển, nhướng mày nhìn lại.
Mặc dù có hơi bất ngờ khi bị bắt gặp, song Lâm Khiển cũng không quá hoảng loạn, chỉ bình tĩnh nở nụ cười, hỏi: "Boss Kha, sao cậu lại tới đây?"
Phải, anh bạn nhỏ trạch nam đang ngơ ngác đằng kia chính là đại boss Kha Mộc Tử sẽ làm mưa làm gió trong tương lai.
Tuy Kha Mộc Tử không rõ tại sao Lâm Khiển lại gọi cậu là "boss", nhưng mà biệt danh này rất êm tai, cậu thích, có điều, hiện tại có chuyện càng khiến cậu tò mò hơn, cậu khẽ nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Hồi nãy tôi thấy hai cậu đang hôn nhau."
Lâm Khiển: "..."
Trai thẳng nói chuyện cũng thẳng đuột thật đấy.
Song điều đó không có nghĩa là trai cong thì sẽ biết ý tứ, Trịnh Bằng Khinh đáp tay lên vai Lâm Khiển: "Đúng, cậu không nhìn lầm đâu, bọn tôi chính là một cặp gay đẹp trai ngời ngợi."
Lâm Khiển: "..."
Kha Mộc Tử cũng không bị hù, chỉ hơi bất ngờ, sau đó cậu như bừng tỉnh: "Thì ra là vậy! Thảo nào bình thường tôi cứ thấy hai cậu mập mờ làm sao ấy."
Lâm Khiển: "..."
Tố chất tâm lý của trạch nam thực sự luôn khiến họ phải bất ngờ.
Có điều Kha Mộc Tử phản ứng như vậy cũng không có gì là lạ, weibo xuất hiện là dấu hiệu cho một thời đại mới bắt đầu, tin tức được truyền bá, với tư cách là thế hệ trẻ, trình độ tiếp thu dần tăng cao, mọi người sẽ dần cởi mở hơn, chỉ cần thêm vài năm nữa thôi, giới đồng tính sẽ từ từ được xã hội đón nhận.
Vả lại, sau này Kha Mộc Tử cũng khá nổi tiếng với tư tưởng rộng mở và cấp tiến của bản thân, thật ra nếu suy nghĩ kỹ thì trên thực tế chuyện cũng không quá bất ngờ khi cậu chàng có thể dễ dàng chấp nhận việc Lâm Khiển và Trịnh Bằng Khinh là một đôi tình nhân như thế.
Trịnh Bằng Khinh thấy Kha Mộc Tử không có phản ứng gì quá khích, rục rịch bắt đầu muốn được đà lấn tới, tựa người sóng vai cùng Lâm Khiển: "Đó không phải mập mờ, mà là tình yêu, yêu chân thành da diết."
Kha Mộc Tử: "..." Cậu bắt đầu hối hận khi đã mở lời.
Khoe khoang rồi thì thôi đi, tên này còn cố gặn hỏi: "Cậu thấy bọn tôi có xứng đôi không?"
Kha Mộc Tử chậm rãi quét mắt nhìn hai người, đáp: "Tạm được."
Trịnh Bằng Khinh không vừa lòng: "...Tại sao lại là tạm được, phải là "cực kỳ" mới đúng chứ?"
Kha Mộc Tử nói có sách mách có chứng: "Lúc tôi hack vào hệ thống trường hai cậu có tiện thể nhìn thử thành tích của cậu, học lực giữa hai người chênh lệch quá xa, tôi cảm thấy cậu không xứng với người ta."
Trịnh Bằng Khinh: "..."
Lâm Khiển: "Ha ha ha ha ha ha ha."
Thẳng nam nói chuyện, chí mạng chết người.
Trịnh Bằng Khinh vẫn không chịu thua, ngây thơ ra đòn sát thủ: "Tôi có tiền."
Kha Mộc Tử không hề bị dao động: "Nhưng mà... Dù có tiền cũng đâu mua được trí thông minh."
Lâm Khiển: "Ha ha ha ha ha ha ha."
Lâm Khiển an ủi ôm lấy cổ Trịnh Bằng Khinh: "Anh Khinh à, được rồi được rồi mà."
Trịnh Bằng Khinh sống hai đời, hiểu rõ không nên lấy nhược điểm của mình ra đọ với sở trường của người khác, hắn thở dài, rồi vui vẻ nói: "Không sao cả, có tiền mua được tình yêu là đủ rồi."
Lâm Khiển: "..."
Kha Mộc Tử: "..."
Kha Mộc Tử không thể không nhắc nhở Lâm Khiển: "Bạn Lâm Khiển, tôi nghĩ trong chuyện tình yêu, giới tính không quan trọng, nhưng nhân phẩm vẫn phải có."
Lâm Khiển cười nói: "Hiểu mà, xem ra ba chúng ta đều nhất trí về vấn đề này."
Trịnh Bằng Khinh hếch cằm kɧıêυ ҡɧí©ɧ Kha Mộc Tử, cực kỳ vênh váo khi được bạn trai chiều hư.
Kha Mộc Tử: "...Tốt thôi."
Sau ngẫm lại, cậu quay sang nhắc nhở Trịnh Bằng Khinh: "Bạn học Trịnh, thực ra tôi có lập biểu đồ dựa trên điểm số của cậu, tuy thành tích năm 11 của cậu thảm khỏi nói nhưng sau khi lên 12, chỉ số đã có sự thay đổi và đang có xu hướng tăng, căn cứ theo những gì tôi phân tích được, chỉ cần cậu tiếp tục giữ vững, tôi nghĩ đến lúc kỳ thi đại học bắt đầu cậu vẫn có cơ hội để bắt kịp Lâm Khiển..."
Trịnh Bằng Khinh ngẩn ngơ hỏi: "Sao cậu nhàn rỗi dữ vậy?"
Kha Mộc Tử nhún vai: "Bởi vì tôi chắc chắn sẽ được tuyển thẳng, nên bây giờ không có việc gì làm."
Trịnh Bằng Khinh "Ồ", ghé vào tai Lâm Khiển nhỏ giọng thì thầm: "Tên này rảnh thật."
Lâm Khiển đạp chân Trịnh Bằng Khinh, khi đã chắc chắn hắn không quậy nữa mới quay sang xin lỗi Kha Mộc Tử: "Xin lỗi nhiều nhé, bạn trai tôi hơi hiếu thắng một chút."
Kha Mộc Tử: "..." Lâm Khiển là người chiều hư bạn trai chứ không ai vào đây!
Lâm Khiển cười cười, đổi đề tài: "Còn cậu? Sao giờ này cậu lại ở đây?"
Kha Mộc Tử cuối cùng cũng nhớ ra mục đích ban đầu của mình, cậu vỗ tay: "Tôi có chuyện muốn tìm cậu."
Lâm Khiển chau mày: "Hả?"
Kha Mộc Tử nói: "Lúc tôi xâm nhập vào hệ thống trường cậu, có tiện thể dạo thử máy tính của phó hiệu trưởng Hoắc..."
Nghe cậu nói chỉ như chuyện dắt chó đi dạo khiến Trịnh Bằng Khinh cũng phải tò mò hỏi: "Rốt cuộc lúc cậu xâm nhập vào hệ thống đã moi móc được bao nhiêu thứ cả thảy vậy?"
Kha Mộc Tử bĩu môi: "Thì tôi được tuyển thẳng nên tôi rảnh mà."
Lâm Khiển đè Trịnh Bằng Khinh lại, hỏi: "Cậu đã phát hiện được điều gì trong máy của Hoắc Bình Xuyên?"
Kha Mộc Tử chậc lưỡi: "Cũng không có gì nhiều, nhưng thấy khả nghi, nên tôi tiện đường lần thử vào máy nhà ông ta..."
Lâm Khiển, Trịnh Bằng Khinh: "..." Sao nghe như đang dạo máy tính nhà mình vậy...
Kha Mộc Tử chà tay, giọng cậu trở nên hưng phấn: "Thứ trong máy tính riêng của ông ta đặc sắc hơn nhiều..."
"AV có hẳn 1 TB, nhiều cái không che, nhìn ghê muốn chết!" Kha Mộc Tử vừa khinh bỉ vừa móc một chiếc USB ra, "Tiếc là dung lượng USB không lớn lắm, nếu không cũng muốn gửi vài cái cho hai cậu xem thử..."
Nói rồi cậu như sực nhớ, điềm nhiên sửa lời: "À quên, các cậu cũng không xem được mấy thứ đó, không tiếc lắm."
Trịnh Bằng Khinh: "Tiếc chứ sao không tiếc, sao Hoắc Bình Xuyên lại không tải vài bộ GV nhỉ."
Lâm Khiển cạn lời: "...Anh đang làm khó Hoắc Bình Xuyên đấy."
Kha Mộc Tử đề nghị: "Nếu cậu muốn, đợi khi nào có dịp tôi sẽ lượn máy tính người khác thử xem có cái nào phù hợp với nhu cầu của cậu không..."
Còn không quên bồi thêm câu cửa miệng: "Tôi rảnh mà."
Trịnh Bằng Khinh: "Không cần, không cần đâu." Hắn cũng phải sợ mạch não của boss.
Kha Mộc Tử đưa USB cho Lâm Khiển: "Đây là tài liệu tôi lấy được từ máy của Hoắc Bình Xuyên, tôi không biết phải xử lý chúng thế nào, nhưng tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ cần."
Trông Kha Mộc Tử nghiêm túc như thế, họ nhìn nhau, Trịnh Bằng Khinh vung tay nói: "Đến nhà tôi rồi bàn tiếp."
...
Lúc tiễn Kha Mộc Tử, Trịnh Bằng Khinh chân thành nói: "Boss Kha à, nhà tôi không có máy tính đâu, mong rằng trong những ngày tháng rảnh rỗi sắp tới cậu có thể quên tôi đi."
Kha Mộc Tử nghi ngờ: "Nhà cậu giàu vậy mà không có máy tính?"
Trịnh Bằng Khinh hiên ngang lẫm liệt: "Tôi chỉ là một cậu công tử giản dị."
Lâm Khiển cũng hơi sợ trình cá diếc sang sông như tin tặc của Kha Mộc Tử, chỉ lo cậu ở nhà không có việc gì làm lại lầm đường lạc lối, y khẽ ngẫm rồi nói: "Nhắc mới nhớ, boss Kha à, nếu cậu rảnh, có tính thử sáng tạo một hệ thống riêng không?"
Quả nhiên mắt Kha Mộc Tử lập tức bừng sáng: "Vậy cậu có sáng kiến gì hay không?"
Lâm Khiển cười nói: "Có một ý này, cũng không biết có tính là hay không, nhưng nếu cậu thấy hứng thú thì có thể thử."
Kha Mộc Tử vô cùng phấn khởi vì cuối cùng cũng tìm được mục tiêu cho năm học 12 nhàm chán, so ra thì Trịnh Bằng Khinh lại không được vui vẻ như thế.
Lâm Khiển vừa nhìn đã biết ngay hắn có tâm sự, ôm lấy eo bạn trai, dùng hai má cọ cọ gương mặt hắn, hỏi: "Sao vậy, bị đại học bá kí©ɧ ŧɧí©ɧ?"
Trịnh Bằng Khinh gật đầu, không cam lòng mà thừa nhận: "Anh không muốn sau này người khác sẽ nghĩ em vừa ý anh chỉ vì tiền..."
Lâm Khiển: "..."
Lâm Khiển choáng: "Anh lôi đâu ra sự tự tin ấy vậy?"
Trịnh Bằng Khinh cắn lấy chóp mũi y: "Cho em thêm một cơ hội nữa để an ủi anh."
Lâm Khiển chiều lòng bạn trai: "Tất nhiên là em vừa ý vẻ đẹp trai của anh rồi."
Trịnh Bằng Khinh men xuống cắn chặt đôi môi y: "Anh vừa đẹp trai lại vừa giàu, thế mà Kha Mộc Tử vẫn bắt bẻ cho được, làm người thế là không ổn."
Lâm Khiển cười, hôn lên môi hắn, tay y đan vào mái tóc Trịnh Bằng Khinh, khi đã suyễn khí cả hai mới dừng lại.
Trịnh Bằng Khinh như được cổ vũ, hắn cắn vai Lâm Khiển: "Chúng ta..."
Lâm Khiển phá tan bầu không khí: "Em đã nói với hiệu trưởng là em không muốn lấy suất tuyển thẳng."
Ngọn lửa hưng phấn trong Trịnh Bằng Khinh bị dập tắt, hắn dừng trên vai Lâm Khiển, hồi lâu sau mới tìm về được giọng nói: "Tại sao?"
Lâm Khiển ôm hắn, vuốt ve sống lưng hắn, nói: "Em muốn học cùng trường với anh."
Đầu vào đại học F quá cao, một khi Lâm Khiển đã chọn trường này, đồng nghĩa khả năng để y và Trịnh Bằng Khinh có thể học chung là rất hiếm.
Trịnh Bằng Khinh im lặng hồi lâu: "Anh có thể thi đậu đại học F."
"Ừ." Lâm Khiển không phản bác, "Anh có thể, em cũng có thể, em không cần suất tuyển thẳng."
Đôi mắt y díp lại thành hình trăng lưỡi liềm: "Chúng ta cùng thi."
Trịnh Bằng Khinh siết chặt Lâm Khiển trong vòng tay: "Anh sẽ cố gắng."
"Ừ."
"Anh nhất định sẽ thi đậu đại học F."
"Ừ."
"Nếu thực sự không thi nổi thì để ba anh quyên chút tiền xây dựng cho trường, lấy một suất tuyển thẳng là xong hết."
Lâm Khiển: "..."
Sống lại một đời, thi thoảng Trịnh Bằng Khinh vẫn hay thích lộ bản mặt dễ làm người ta ghét này ra.
Không, thường xuyên hơn mới đúng, sự thật là mối quan hệ giữa Trịnh Bằng Khinh và cha hắn ở đời trước cũng không khăng khít mấy, tuy mang danh là con ông cháu cha, nhưng thực chất hắn vẫn luôn tự mình phấn đấu.
Còn đời này mới nhỏ đã bắt đầu âm mưu lợi dụng ông cha già.
Hơn nữa còn không hề mặc cảm: "Ừ, anh còn nhỏ thật mà, ăn bám cũng là chuyện thường tình."
Lâm Khiển nghĩ: "Không biết liệu hiệu trưởng có còn nhớ những lời em đã nói hay không đây."
.
Tác giả có lời muốn nói: Kha Mộc Tử: Tui cá là trong nhà Trịnh Bằng Khinh chắc chắn có máy tính.
Dẹo said: Tui cá trong máy tính của Trịnh Khắc Khổ có tồn hàng cấm!